“Trần Giảo! Ngươi đi ra cho ta!”
Trong Vĩnh An Hầu phủ, giờ phút này là một mảnh ồn ào.
Từ trước đến nay, Vĩnh An Hầu được vinh danh là danh sĩ phong lưu, giờ phút này sắc mặt đỏ lên, trong tay quơ một trang giấy, tâm tình kích động nói: “Nghịch tử ngươi đi ra cho ta! Ngươi có bản lĩnh không đạt tiêu chuẩn thì có bản lĩnh ra đi!”
Vĩnh An Hầu khí thế hùng hổ, một đường thẳng đến thư phòng thế tử, nô bộc quản gia xung quanh thấy thế sợ tới mức không nhẹ nhưng người trong cuộc Trần Giảo lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng vốn đang ngồi ở trước bàn, vì văn chương hôm nay phu tử giao mà đau đầu, sau khi nghe thấy thanh âm đinh tai nhức óc của cha nàng, lập tức tay mắt lanh lẹ từ trên ghế nhảy dựng lên, còn thuận tay nắm hạt dưa ở trên tay, tư thái chuẩn bị chạy trốn phi thường hoàn mỹ.
Vĩnh An Hầu thấy vậy tức giận không nhẹ, giơ cao cành liễu trong tay, đuổi theo phía sau nàng hô: “Nghịch tử! Ngươi đứng lại cho ta!”
Trần Giảo chạy tới chạy lui quanh bàn sách, linh hoạt nhảy lên nhảy xuống, quay đầu im lặng nói: “Vậy không phải là bị đánh sao? Ta đâu có ngốc!”
Vĩnh An Hầu:...?
Hắn tức đến ngã ngửa, ôm ngực nửa ngày nói không ra lời.
Nữ chủ nhân của Hầu phủ Di Hoà quận chúa vội vàng chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Đầu tiên nàng liếc mắt, hít vào một hơi, đảo mắt đã thấy hình dáng âu yếm của Tây Tử.
Di Hòa quận chúa là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, mặc dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng ngày bình thường sống an nhàn sung sướng không thấy nếp nhăn, lúc này nhíu mày đau lòng, không tự giác để cho người ta thương tiếc.
Vẻ mặt nàng nhu nhược, chậm rãi tiến lên khuyên can, ôn nhu nói nhỏ: “Hầu gia vì sao tức giận như vậy, thế tử còn nhỏ, trưởng bối chúng ta làm sao có thể động thủ đây...”
Mặc dù còn không biết chuyện gì xảy ra nhưng Di Hòa quận chúa quyết định thật nhanh giải vây cho nữ nhi. Con gái là miếng thịt trên người mình rơi xuống, bị phạt nàng cũng đau lòng theo, trượng phu thì khác, tức chết nàng còn có thể tái giá! Lập trường Di Hòa quận chúa rõ ràng, rất có đại trí tuệ.
Vĩnh An Hầu vốn cũng không nỡ giáo huấn nữ nhi, mỗi lần đều là sấm to mưa nhỏ, giờ phút này sau khi nhìn thê tử đến, có bậc thang, lúc này buông cành liễu xuống, lên án: “Phu nhân, nàng không biết đâu, Lão sư Quốc Tử Giám đều cáo trạng đến chỗ ta, văn võ cả triều sau khi hạ triều đều vây quanh ta thưởng thức văn chương nghịch tử này...”
Vĩnh An Hầu từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, xuất thân phú quý, thuở nhỏ thông minh một lòng đọc sách, liên tục trúng nhị nguyên, là nhất đẳng Thám Hoa lang, tại thời đại này, có thể nói là học bá danh xứng với thực.
Ông đã sống cả đời, bây giờ lại phải nhờ vấn đề giáo dục con cái mà được thầy của Quốc Tử Giám mời phụ huynh!
Vẻ mặt Vĩnh An Hầu bi thống, tay giơ cành liễu cũng run nhè nhẹ: “Ta ba tuổi biết kinh văn, năm tuổi biết làm văn chương, mười sáu tuổi trúng cử, hai mươi tuổi được điểm Thám Hoa lang! Bây giờ toàn Trường An đều biết con trai Vĩnh An hầu ta lần này đánh giá khảo hạch Quốc Tử Giám lại rớt!”
Vĩnh An Hầu tuyệt vọng, Di Hòa quận chúa lại không hài lòng. Bà ném khăn tay, trừng mắt nói: “Việc này có thể trách Giảo nhi của chúng ta sao? Sư trưởng của nàng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào Giảo nhi thúc giục nàng tham gia khoa cử, hậu quả nàng tham gia khoa cử là cái gì, ngươi không biết sao?”
Chế độ khoa cử đương triều kiện toàn, kiểm tra nghiêm ngặt. Mấy năm trước xảy ra án gian lận khoa cử chấn động triều dã, từ đó về sau thí sinh trước khi thi đều sẽ cởi sạch nghiệm thân, kiểm tra xem có bí mật gian lận hay không. Trong mấy ngày khảo thí còn phải ở trường thi nghỉ ngơi rửa mặt như nhà xí, xác suất Trần Giảo nữ giả nam trang không bị phát hiện hầu như bằng không!
Nghĩ vậy, Vĩnh An Hầu cũng lập tức trầm mặc.
Di Hòa quận chúa cười lạnh nói: “Đến lúc đó không phải là đồng liêu ở trên triều đình cười nhạo ngươi, mà chỉ sợ bọn họ sẽ ở đầu chợ nhìn ngươi bị chém đầu vì tội khi quân.”
Vĩnh An Hầu cúi đầu, mắt thấy đã chịu thua, trong miệng vẫn cứng miệng nói: “Mẹ hiền chìu con hư, nàng cứ nuông chiều nó đi. Chờ toàn Trường An đều biết nó là hoàn khố...”
Hắn nói nhỏ, Di Hòa quận chúa cười lạnh một tiếng: “Nàng là học công tử ăn chơi khác phóng ngựa bên đường, hay là lên thanh lâu sòng bạc? Đây không phải đang học tập ở Quốc Tử Giám sao! Còn nói ta mẹ hiền chìu con hư à, lão gia hiện tại đánh nàng, tốt nhất đánh chết nàng, ta tuyệt không ngăn cản chàng!”
Trần Giảo vốn đang núp ở phía sau cắn hạt dưa, nghe vậy con ngươi chấn động, muốn nói lại thôi: “Nương, không đến mức đó chứ?”
Nàng chỉ là kiểm tra đánh giá không đạt tiêu chuẩn mà thôi, tội không đáng chết!!
Quốc Tử Giám áp dụng phân loại dạy học, thiết lập ba loại học đường Giáp, Ất. Bính. Học sinh cấp Giáp đều là cử nhân có công danh thiên phú xuất chúng, chỉ trừ số ít con em quyền quý chen ngang vào.
Trần Giảo chính là người sau. Nàng ta trà trộn vào giữa một đám siêu cấp học bá đã qua ngũ quan trảm lục tướng, không thi từ dưới đếm lên từ dưới lên thật sự rất khó!
Di Hòa quận chúa liếc mắt nhìn con gái một cái, nói: “Con của mẹ đừng sợ, ngươi xem lão già này có dám động đến ngươi hay không, hắn thích nhất là cầm cành liễu kia làm bộ làm tịch, từ nhỏ đến lớn có lần nào nỡ đánh ngươi đâu.”
Trước khi Di Hòa quận chúa xuất giá ở nhà chính là thiên kiều bách sủng, sau khi xuất giá cuộc sống thuận tâm như ý. Hiện tại lớn tuổi tính cách kiêu căng ngang ngược cũng không giảm, ở trong nhà căn bản không ai dám chọc.
Bị thê tử mắng ngay mặt là lão già, Vĩnh An Hầu cũng không dám lên tiếng. Trong lòng hắn mặc niệm hảo nam không đấu với nữ, ho khan một tiếng, giả vờ như không nghe.
Hắn không thể trêu vào Di Hoà quận chúa, đành phải nói sang chuyện khác thở dài nói: “Cũng không biết nghịch tử này không thích đọc sách giống ai...”
Trần Giảo hiếu tử này thấy cha nàng rốt cuộc nguôi giận, lập tức lấy ra một nắm hạt dưa đưa cho hắn, ân cần nói: “Cha, lão sư Quốc Tử Giám cũng từng hỏi con vấn đề này, con đều nói là theo khí khái của cha!”
Vẻ mặt Vĩnh An Hầu chấn kinh, không dám tin:...?
Kiếp trước hắn rốt cuộc là gặp phải tội gì mới sinh ra nghịch tử đòi nợ như vậy!
Khí tiết tuổi già khó giữ mà! Nghĩ nghĩ, Vĩnh An Hầu tỉnh táo lại. Hắn gọi Trần Giảo tới, do dự nhỏ giọng nói: “Nếu sau này có người hỏi ngươi vấn đề này, ngươi liền nói ngươi là di truyền từ tổ phụ ngươi...”
Nghe được đáp án này, ánh mắt Trần Giảo nhìn về phía cha nàng cũng không giống trước. Không nghĩ tới cha nàng cũng là một đại hiếu tử đấy!
Trước đó nàng còn cảm thấy mình luôn hố cha có thể không tốt lắm hay không, hiện tại xem ra là tuyệt học gia truyền.
Bị ánh mắt quỷ dị của nữ nhi nhìn chằm chằm, Vĩnh An Hầu ho khan một tiếng, nói: “Ngươi không biết đâu, gia gia ngươi xuất thân võ tướng, chinh chiến tứ phương là đại tướng quân uy phong lẫm lẫm. Nhưng vừa đọc sách liền đau đầu, từ nhỏ đọc sách đã không được.”
Nhân quả luân hồi, hắn cảm thấy nữ nhi tám thành là di truyền cách đời.
Không biết Lão hầu gia đi vào từ khi nào, nghe nói như thế liền tức giận đến mức tìm gậy gộc khắp phòng: “Hay cho tiểu tử thối nhà ngươi! Thế mà lại nói xấu đến trên người cha ngươi!”
“Cha đừng đánh, đừng đánh! Ta ngày mai còn phải thượng triều!!”
……
Sau một trận khôi hài, Trần Giảo không cần bị đánh, cha nàng lại bị dạy dỗ một trận.
Sau khi say sưa xem kịch xong, văn chương phu tử giao vẫn phải tiếp tục viết. Trần Giảo buông hạt dưa xuống, chậm rãi đi vào thư phòng.
Trong thư phòng vuông vức, Trần Giảo ngồi trên ghế hoa lê, nhìn bát cổ văn (*) trước mặt ngẩn người.
(*) Bát cổ văn: ra đời vào thời nhà Minh, còn được gọi là "chế nghĩa, chế nghệ, thời văn, bát tỉ văn", "bát" ở đây có nghĩa là bài văn phải có 8 phần, đó là: phá đề, thừa đề, khởi giảng, nhập đề, khởi cổ, trung cổ, hậu cổ, thúc cổ. Sau mỗi đoạn cổ lại có 2 vế đối ngẫu tạo thành 8 vế (bát cổ)
(*) Đối ngẫu: Trong thơ văn, hai câu trên dưới, cùng một số chữ, cú pháp tương tự, bằng trắc tương ứng, gọi là “đối ngẫu” 對偶. Thí dụ thơ Đỗ Phủ: “Cảm thì hoa tiễn lệ, Hận biệt điểu kinh tâm” 感時花濺淚, 恨別鳥驚心 (Xuân vọng 春望) Thương cảm thời thế, hoa đẫm lệ, Oán hận biệt li, chim kinh sợ trong lòng.
Quá khó khăn, thật sự quá khó khăn. Cuộc sống không dễ dàng, học tập mệt mỏi, rất muốn ngủ.
Bát cổ văn chia làm phá đề, thừa đề, khởi giảng, nhập đề, khởi cổ, trung cổ, hậu cổ, thúc cổ, mỗi một cổ bên trong đều có quy phạm đặc biệt. Ví dụ như đoạn 'khởi giảng’ phổ biến không được vượt quá mười câu, bốn cổ phía sau lại xưng là bốn so, mỗi hai cổ phải là một bộ đối ngẫu, bốn câu đối ngẫu phải có cùng một số chữ, cú pháp tương tự, bằng trắc tương ứng.
Công danh khoa cử không phải dễ dàng như vậy, bao nhiêu người đọc sách lớn lên ở nơi mà mấy chục năm như một ngày, gian khổ học tập đều bị làm khó, ngã ở một cửa này. Trần Giảo cũng chỉ có thể tính là thiên phú thường thường. Trước khi xuyên việt Trần Giảo chính là một học tra, thuở nhỏ học tập vũ đạo, trình độ chuyên nghiệp đủ qua cửa. Vốn dĩ dựa vào danh ngạch học sinh nghệ thuật cũng có thể thi đậu trường học mình ái mộ. Không ngờ vừa mới tham gia thi múa xong, vừa mở mắt thế mà xuyên việt đến cổ đại.
Thử hỏi một học sinh múa hiện đại, đến cổ đại nàng có thể làm cái gì? Dương cầm, Violon đều không có, nàng cũng không thể biểu diễn ba lê hiện đại được!
May mắn đời này gia cảnh địa vị của Trần Giảo cũng không tệ lắm. Tổ phụ của nàng là Đại tướng quân uy vọng cực cao năm xưa, tổ mẫu xuất thân danh môn, phụ thân là Vĩnh An hầu, mẫu thân là con gái của Đại trưởng công chúa, được phong làm Di Hòa quận chúa.
Trần gia gia phong thanh chính, không có thói quen nạp thiếp, nhân khẩu thưa thớt. Bắt đầu từ Lão hầu gia là tam đại đơn truyền, không có bất kỳ huynh đệ tỷ muội nào. Cha Trần Giảo càng tệ hơn, gần bốn mươi tuổi mới có một đứa con gái là nàng, từ đó về sau không sinh thêm người nào nữa.
Trong nhà quyền cao chức trọng nhưng lại chỉ có một con gái duy nhất, thế cho nên mấy người người xung quanh, cái loại quan hệ quăng tám sào tre cũng không tới đều để mắt tới khối thịt béo này. Thường xuyên có tộc nhân Trần thị tới cửa, đánh danh hiệu muốn tự tiến cử làm con thừa tự cho hầu tước, chỉ chờ tương lai làm thế tử kế thừa hầu phủ.
Thậm chí, khi nói chuyện phiếm với Vĩnh An Hầu, vô tình hay cố ý lộ ra ý tứ không ngại con thứ nhà mình đến ở rể, vẻ mặt tham lam, da mặt khá dày, hoàn toàn viết mấy chữ muốn ăn tuyệt hậu lên mặt (*).
(*) Ăn tuyệt hậu” là tập tục cổ đại xấu, ai đó cưới một người con một, chờ cha mẹ đối phương mất liền có thể kế thừa toàn bộ tài sản của người ta.
Nếu là một cô bé thực sự, e rằng vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sắc mặt của những người này nhưng trước khi Trần Giảo xuyên không đã là học sinh cấp ba. Cho dù nàng còn có chút ngây thơ, nhưng tao ngộ của Lâm muội muội trong ‘ Hồng Lâu Mộng’ mọi người đều biết
(*): Lâm Đại Ngọc là người mồ côi cha mẹ, không có anh chị em, ăn nhờ ở đậu nhà bên ngoại. Tình duyên trắc trở cũng vì thân phận tứ cố vô thân
Trần Giảo còn chưa nghĩ ra giải quyết tình cảnh của mình như thế nào, liền phát hiện nàng không phải xuyên qua bình thường, mà là xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết mình xem trước khi tham gia thi nghệ thuật.
Nguyên thư là một quyển sách nam chính, kể về một vị sinh viên khoa văn xuyên việt đến cổ đại, tay cầm kịch bản nghịch tập Long Ngạo Thiên, đi lên đỉnh cao nhân sinh. Câu chuyện vừa mới bắt đầu, nam chính xuyên qua đến cổ đại, tỉnh lại từ trong thân thể một tú tài xuất thân thấp kém. Mặc dù là con nhà nông nghèo nhưng Long Ngạo Thiên nam chủ làm sao có thể dừng bước ở đây? Đầu tiên hắn dựa vào việc sao chép các loại tác phẩm thơ cổ, nổi bật hết mức, thiếu niên liền thu được danh hiệu tài tử. Sau đó mượn chuyện này dẫn tới sự chú ý của một vị hầu tước đồng tộc bắn đại bác cũng không tới.
Vị hầu tước này gia thế lừng lẫy, Lão hầu gia cầm quyền lúc trước cùng tổ tiên đánh giang sơn, đáng tiếc ba đời đơn truyền, trong nhà hôm nay chỉ có một đích nữ, muốn tìm người làm con thừa tự. Không phải vì trăm năm sau có người khóc mộ khiêng quan tài, mà chỉ vì trong nhà có huynh đệ có thể chống lưng cho con gái tương lai sẽ xuất giá.
Dựa theo định luật nhân vật chính, cơ hội tốt như vậy đương nhiên rơi vào trên đầu nam chủ! Sau khi thành công vào nhà Hầu tước làm con thừa tự trở thành Thế tử, nam chủ càng hát vang tiến mạnh trên con đường người thắng cuộc đời (*). Chẳng những danh lợi song thu nạp cưới quý nữ nhà cao cửa rộng, sau đó còn được công chúa thưởng thức cam nguyện gả làm bình thê, từ đó về sau một đường thu hoạch mỹ nữ mở hậu cung.
(*) người thắng cuộc đời: có nghĩa là một người mạnh mẽ trong cuộc sống, đã đạt đến đỉnh cao của hạnh phúc và mãn nguyện, với mọi thứ như tài chính, gia đình và công việc đều hoàn hảo. Nó cũng đơn giản có nghĩa là tìm được một cặp đôi hoặc người yêu tuyệt vời
Mà nữ nhi chân chính của Hầu phủ, sau khi đạt thành tác dụng để nam chủ làm con thừa tự, liền chết ở trong một trận ngoài ý muốn, chỉ dăm ba câu rồi bị lược qua.
Trần Giảo chính là công cụ người xui xẻo trong sách, đích nữ hầu tước kia. Trần Giảo lại không ngốc, nàng tất không có khả năng lo chuyện bao đồng này rồi. Sau khi biết cốt truyện tương lai, nàng lập tức quyết định. Nếu ai cũng đánh chủ ý lên người mình, muốn làm thế tử Vĩnh An Hầu, vậy chuyện tốt như vậy nàng nhất định phải ‘việc nhân đức không nhường ai’, thế tử này, nàng làm!