Ngược lại là môn nhân khác trong phe thái tử thiếu kiên nhẫn trước. Chu thị lang thấy Trần Giảo dựa vào bên cạnh thái tử, cười nhạo một tiếng, dẫn đầu nói: “Nhìn Trần thế tử hôm nay đứng ở vị trí nào, chẳng lẽ lại muốn thử trà ấm thay Thái tử?”

Ngày ở Hữu tướng phủ mới gặp thái tử, đây đã là lần thứ hai Chu thị lang đến bới móc Trần Giảo, nàng nhịn không được nhìn đối phương.

Chu Thị Lang môi mỏng lông mày nhỏ, nước da trắng nõn, tướng mạo vô cùng tốt, lại là nhân vật cay nghiệt sắc bén nổi danh ở Trường An. Hắn là Bảng Nhãn ba năm trước đây, bây giờ đảm nhiệm chức vị thị lang ở Công bộ.

Năm đó khoa cử, Chu thị lang tài văn chương tài học xứng đáng Trạng Nguyên, tướng mạo như Tống Ngọc, là ứng cử viên cho Thám Hoa lang trong lòng mọi người. Nhưng mà người này khi trả lời ở ngự tiền, ngôn hành khác người, tính tình khiến cho Thánh thượng không thích, liền đè ép danh ngạch của hắn, chỉ được một bảng nhãn.

Chu thị lang nhậm chức nhiều năm, tính cách vốn sắc bén càng không thay đổi chút nào. Trong mắt hắn không thể chứa nổi hạt cát, chướng mắt loại hoàn khố bất học vô thuật Trần Giảo này, thường thường muốn mở miệng trào phúng một hai. Lần trước ở Hữu tướng phủ cũng là hắn ngáng chân Trần Giảo trước tiên.

Mắt hoa đào của hắn liếc Trần Giảo, môi mỏng nhếch lên, cố ý chế nhạo nói: “Ở Hữu tướng phủ, Trần thế tử lời nói thành khẩn, lần này sao lại bất động?”

Trần Giảo âm thầm nhớ kỹ đồng liêu này, trên mặt lại không chút hoang mang nói: “Nơi này chính là phủ thái tử của điện hạ, lại trùng trùng điệp điệp dưới mắt chư vị đại nhân, làm sao phải lo lắng hầu hạ không chu đáo.”

Nàng vừa nói, vừa lắc đầu nặng nề nói: “Huống chi đừng nói chỉ là thăm dò nhiệt độ. Nếu có thể, ta cũng muốn tự mình thử độc thay Thái tử! Nếu thật sự có tiểu nhân gì đó, hạ độc chết ta cũng không sao, nhưng Thái Tử thân thể vạn kim ...”

Đương nhiên, thử độc là không thể thử độc, Trần Giảo chỉ là muốn làm công chứ không tính đi bán mạng. Dù sao bên cạnh thái tử có rất nhiều thái giám thử độc, làm sao cần nàng. Nói xạo hai câu thôi mà, cũng đâu mất tiền.

Trần Giảo dõng dạc, biểu tình thành khẩn, ngữ khí chính trực, trong đôi mắt hạnh tràn đầy dứt khoát kiên định, mọi người ngay cả muốn nói cái gì, giờ phút này đều nói không ra lời. Cũng không thể nói nàng nói không đúng, Thái tử không phải thân thể vạn kim à?

Mọi người yên lặng cắn răng, ở trong lòng nói: Người này quá không biết xấu hổ!!

Ngược lại Tạ Tiên Khanh có dự kiến trước, căn cứ vào kinh nghiệm hôm qua, lần này Trần Giảo nói chuyện hắn chủ động buông chén trà trong tay xuống. Nếu không nói không chừng lại bị kẻ dở hơi này chọc cười.

Trên thực tế nhìn thấy bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của Trần Giảo, hắn quả thật cũng suýt chút nữa cười ra tiếng. Đáng tiếc sắc mặt các thuộc hạ khác xung quanh thực sự khó coi, làm một cấp trên hiểu chuyện, hắn chỉ có thể đè nén khóe miệng giương lên, làm bộ như không biết đối với trận minh tranh ám đấu này.

Bởi vì Trần Giảo không biết xấu hổ, những người khác đều không có cách nào bắt được nàng, ngay cả Chu thị lang miệng lưỡi độc ác nhất cũng nghẹn lại.

Vì thế lần thứ hai gặp mặt Thái tử, Trần Giảo dựa vào tinh thần không ngừng kiên trì, giỏi luồn cúi, thông tuệ, hăng hái nỗ lực tiến lên của mình thành công thay mình tranh thủ được vị trí gần Thái tử nhất!

Mọi người đều biết, vị trí đứng bên cạnh lãnh đạo chính là biểu hiện địa vị trong lòng lãnh đạo. Nàng đứng gần Thái tử, vậy việc trở thành tâm phúc của thái tử còn xa được sao?

Quan trọng nhất là, đám người bên cạnh Thái tử này, nhìn trước ngó sau da mặt còn không dày bằng nàng, một người có thể đánh cũng không có!

Kiếp sống công tác, tương lai có hi vọng rồi!

Tạ Tiên Khanh liếc mắt nhìn Trần Giảo, sau khi nhận ra cảm xúc của đối phương, bất động thanh sắc nhíu mày.

Nói xong chính sự, mọi người liền nhao nhao cáo lui, thái tử lại đơn độc gọi Trần Giảo lại: “Sắc trời đã tối, Trần thế tử lưu lại dùng cơm đi.”

Trần Giảo vừa gia nhập đoàn thể, thân phận địa vị không tính thấp, thái tử đối với người trong đoàn thể mình đều rất coi trọng, đương nhiên phải tự mình cẩn thận tìm hiểu đối phương. Cái này tương đương với đại lãnh đạo tự mình khảo hạch phỏng vấn. Lần đầu tiên gặp mặt thời cơ không thích hợp tiến hành nói chuyện, lúc này mới đẩy muộn đến hôm nay.

Trần Giảo cũng nghĩ đến chuyện này, lập tức đáp ứng nói: “Thái tử không chê, thần đương nhiên nguyện ý.”

Thị nhân liên tiếp tiến lên, trên bàn lần lượt bày ra món ngon, nhìn như bình thường nhưng mỗi một món đều có lai lịch. Ví dụ như con cá vược hấp kia, ước chừng là từ Giang Nam ra roi thúc ngựa tiến cống mà đến, Tùng Giang Lư Ngư (cá vược)  từ xưa đã nổi danh, đến hiện đại đã tuyệt tích.

(*) cá vược:

Trần Giảo thân là Hầu phủ thế tử, ăn mặc vô cùng tinh tế nhưng so với Thái tử lại xa xa không bằng, ít nhất món cá vược này vô cùng khó gặp.

Quân tử tôn trọng ăn không nói ngủ không nói, Trần Giảo ở nhà không có quy củ này, một bữa cơm này nàng cũng không có bất kỳ biểu diễn nào, quy củ dị thường chặt chẽ.

Chờ hai người đều đặt đũa xong, Thái tử tiếp nhận khăn nóng người hầu đưa tới, một bên tùy ý lau đầu ngón tay, một bên thờ ơ hỏi: “Nghe nói Trần thế tử còn đang học ở Quốc Tử Giám?”

Thật ra mấy ngày trước trên bàn sách của Tạ Tiên Khanh đã đặt bản điều tra về Trần Giảo, hắn đã sớm xem qua một lần nhưng quá trình vẫn phải làm.

Hai người ở chung trong phòng, thái tử vẫn là mặt mày ôn nhuận nhẹ nhàng tư thái công tử, khí thế lại làm cho người ta không dám mơ ước.

Trần Giảo cũng là thế tử Hầu phủ xuất thân quyền quý, công tử ca đối ngoại là kiêu ngạo quần là áo lượt, giờ phút này ở trước mặt Thái tử nàng lại cực kỳ quy củ, cũng không dám tùy ý làm càn.

Nói nhảm, đây chính là cấp trên trực tiếp của nàng đấy! Không chỉ quyết định địa vị và chức vị tiền lương của nàng và trong đoàn đội, còn có thể một lời không hợp mà xét nhà diệt tộc!

Trần Giảo rất cẩn thận, lộ ra nụ cười ngại ngùng: “Thần đã tiến vào Quốc Tử Giám hai năm.”

Tạ Tiên Khanh nhướn mày, trong lòng buồn cười. Trước đó không lâu hắn tận mắt nhìn thấy Trần Giảo nói dăm ba câu, vân đạm phong khinh làm những người khác tức giận không nhẹ, không nghĩ tới đối phương còn có một mặt cẩn thận chặt chẽ như vậy. Lá gan lớn, tâm lại tinh tế, Trần thế tử này cũng không ngốc.

Thái tử hững hờ nghĩ, tiện tay đưa khăn nóng cho nô bộc hầu hạ bên cạnh.

Trần Giảo hoàn toàn không biết mình đã sắp bị cấp trên tương lai mò thấu đáy rồi, giờ phút này nàng có một chút khẩn trương nho nhỏ.

Thái tử tuổi tác tương đương với nàng nhưng khi đối phương khí định thần nhàn đứng ở trước mặt mình, khí thế giống như là sư trưởng phu tử lớn tuổi hơn nàng, Trần Giảo hoàn toàn bị ép tới gắt gao.

Điều này cũng không trách Trần Giảo, dù sao Thái Tử thân là Thái tử một quốc gia, lui tới đều là vương công đại thần, đối phó loại công tử quần là áo lượt như Trần Giảo này quả thực dễ dàng.

Sau khi đã đại khái hiểu được tính tình của vị Trần thế tử này, thái tử nói chuyện kế tiếp tùy ý hơn rất nhiều. Kết hợp thân phận Trần Giảo ở Quốc Tử Giám cầu học, hắn chọn đề tài không sai sót nhất: “Trần thế tử ngày thường thích đọc sách gì?”

Trần Giảo:... thoại bản có tính không?

Nhưng trước mặt lãnh đạo trực tiếp, Trần Giảo cũng không dám quang minh chính đại bại lộ bản tính học tra của mình, sợ trước khi trở thành tâm phúc của thái tử, liền bị đối phương ghét bỏ cấp bậc văn hóa không đủ, sau đó loại ra khỏi đoàn đội.

Nàng cố gắng nhớ lại một phen, chân thành nói: “Luận ngữ!”

Thích sách, nhất định là từng đọc rất nhiều lần. Nếu Trần Giảo muốn giả vờ nói dối, nhỡ đâu Thái tử đọc qua quyết định tạm thời kiểm tra, nàng liền xong đời!

Cho nên nàng thành thành thật thật chọn quyển sách mình từng đọc qua nhất, hơn nữa không phạm sai lầm.

Nghe được đáp án này, Thái tử hơi nhíu mày, ánh mắt đảo qua trên mặt Trần Giảo. Hắn là trữ quân, thủ hạ ba ngàn môn nhân, lui tới kết giao đều là chút trọng thần đa mưu túc trí trong triều, tâm tư ấy của Trần Giảo ở trước mắt hắn hoàn toàn không đáng chú ý. Gần như trong nháy mắt, Tạ Tiên Khanh đã hiểu được suy nghĩ của Trần Giảo. Hắn rũ mắt xuống, khẽ lắc đầu, cười nhạt không nói. Trần Thế tử này, thật là một kẻ dở hơi.

Hôm qua sau khi từ phủ Hữu tướng trở về, môn nhân thái tử từng uyển chuyển khuyên bảo hắn không cần ưu đãi Trần thế tử, còn nghiêm túc phổ cập sự tích huy hoàng mấy năm nay của Trần Giảo, ví dụ như ba đời đơn truyền, bị hầu tước cùng quận chúa cưng chìu, ngực không có chút vết mực, là điển hình thiếu gia ăn chơi trác táng không có tiền đồ gì.

Tạ Tiên Khanh nhớ lại lúc trước ở bên ngoài triều đình, Vĩnh An Hầu cố gắng bênh vực cho bài thi của con trai, có vài phần dáng vẻ của người nhà ngang ngược không nói lý. Cho nên thái tử đối với lời môn nhân nói cũng không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng có vài phần đồng ý.

Ở trong đầu hắn, Trần Giảo hẳn là một hoàn khố bị trưởng bối làm hư, tính tình ngây thơ không biết trời cao đất rộng, thậm chí sẽ có chút kiệt ngạo.

Không nghĩ tới chờ ở Hữu tướng phủ tận mắt thấy Trần Giảo, mới phát hiện đối phương cùng suy nghĩ của hắn chênh lệch khá xa.

Trần Giảo đôi mắt trong suốt, loại người này thường thường tính cách hồn nhiên không xấu, rất thông minh, còn có chút tâm tư. Đến vị trí thái tử này, phần lớn hắn sẽ rất khoan dung với thuộc hạ, bởi vì hắn gặp qua quá nhiều người, chỉ cần tính tình chính trực, đã là đáng quý.

Về phần Trần Giảo cùng môn nhân khác tranh đấu, thái độ thái tử hai ngày qua sáng tỏ. Địa vị bên cạnh hắn, dĩ nhiên là người có năng lực chiếm được. Trần Giảo hôm nay có thể ngăn trở đại thần khác trách móc nặng nề, cũng là bản lãnh của nàng.

Trong lòng Thái tử có suy tính của mình. Hắn lại cùng Trần Giảo tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, sau đó chuẩn bị chấm dứt cuộc nói chuyện hôm nay.

Cho đến lúc này, hắn cúi đầu nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, mới phát hiện vị Trần thế tử này tựa hồ quá trẻ tuổi. Hắn đứng bên cạnh mình vừa mới chạm đến vai mình, hình thể hơi gầy, da thịt trắng nõn, chóp mũi nhỏ nhắn, con mắt ngược lại rất lớn, ánh mắt thanh tịnh, thoạt nhìn so với tuổi còn nhỏ hơn rất nhiều.

Hai người cách gần, Tạ Tiên Khanh lúc này mới phát giác trong phòng có hương hoa quế thoang thoảng như có như không, nơi phát ra chính là Trần Giảo trước mặt.

Hắn từ nhỏ đã mẫn cảm đối với mùi hương, người bên cạnh cũng bởi vậy mà không dám xông hương, càng không dám đeo túi thơm. Nghĩ đến gần đây Trần Giảo mới tiếp cận mình, cũng không biết lệnh cấm ẩn hình này.

Giữa lông mày Tạ Tiên Khanh có chút xa cách, nhàn nhạt hỏi: “Trần thế tử đeo túi thơm sao?”

Trần Giảo còn đang lo lắng Thái tử có thể giao bài tập cho mình hay không, nghe vậy mờ mịt nói: “Không có.”

Thấy Thái tử vẫn nhíu mày không tin, nàng quýnh lên, đưa tay ngửi ngửi cánh tay của mình: “Thật không có, ta là một đại nam nhân, làm sao lại giống như nữ tử dùng hương chứ!”

Tạ Tiên Khanh thấy tướng mạo nàng non nớt, lại cố ý học theo đại nhân nói mình là nam nhân, tia xa cách mới sinh ra trong lòng lập tức hóa thành buồn cười.

Hắn nghĩ lại, đoán Trần Giảo đại khái là tâm tính thiếu niên, lén lút đeo túi thơm, bị người ta hỏi, sau đó ngại bởi mặt mũi không dám thừa nhận. Hắn liền không đề cập tới nữa, bỏ qua việc này.

Tạ Tiên Khanh thấy Trần Giảo còn trẻ tuổi, tính cách khác người, liền nhịn không được nói một câu: “Trần thế tử ở Quốc Tử Giám cầu học, ngày thường rảnh rỗi vẫn nên đọc thêm chút sách đi.”

《 Luận Ngữ 》 là sách đọc cơ bản nhất, Trần Giảo sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra quyển sách này, đại khái đích xác không thích đọc sách.

Nghĩ đến các học sinh trong trường bất mãn đối với Trần Giảo, mấy lần trước bọn họ bị Trần Giảo đánh cho trở tay không kịp, qua mấy ngày nữa chờ bọn họ phản ứng lại, sẽ nhằm vào Trần Giảo gây phiền toái. Tạ Tiên Khanh lúc này tâm tình không tệ, ấn tượng đối với vị Trần thế tử này không tệ, vì tránh cho đến lúc đó đối phương quá mức khó xử, liền thờ ơ chỉ điểm một hai.

Trần Giảo đối với mấy chuyện này còn có chút ngây thơ, không rõ vì sao thái tử bỗng nhiên quan tâm học nghiệp của mình. Nhưng lãnh đạo nói chuyện, mình nhất định phải nghe.

Rất nhanh nàng đảo mắt một cái, lập tức đáp ứng: “Thái tử gia yên tâm, sau khi ta về nhà nhất định sẽ treo tóc xà nhà, đâm đùi, cố gắng học tập, không phụ sự ân cần chờ mong của Thái tử!”

Tạ Tiên Khanh nở nụ cười, gật đầu tán dương: “Được, Trần thế tử có lòng cầu tiến. Ta có một quyển "Sách Luận trị thủy", ngươi mang về đọc, lúc nhàn rỗi viết một bài văn có liên quan đến trị thủy giao cho ta, ta qua một đoạn thời gian nữa hỏi cảm tưởng của ngươi.”

Nụ cười trên mặt Trần Giảo biến mất:... Đây còn không phải là viết cảm tưởng sao? Không phải đâu, nàng chỉ thuận miệng nói thôi hà, sao còn lâm thời giao bài tập chứ!

Trơ mắt nhìn nụ cười trên mặt Trần Giảo biến mất, biểu tình từ mờ mịt lại đến khiếp sợ, Tạ Tiên Khanh vốn chỉ là trêu chọc nàng, giờ phút này lại không nhịn được lại muốn cười.

Hắn phát hiện vị Trần thế tử này thật đúng là một kẻ dở hơi, mình quen biết đối phương chỉ mấy ngày, số lần thoải mái còn nhiều hơn mấy tháng trước kia.

Tạ Tiên Khanh nhìn về phía Trần Giảo đang ngơ ngác, mỉm cười cổ vũ: “Phải cố gắng lên Trần thế tử.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play