Trần Giảo sau khi tự nhủ liền chủ động thuyết phục người thân đời này, khẽ cắn môi, mặc sĩ bào, nữ giả nam trang, từ đó liền thành Hầu phủ thế tử.

Trần Giảo là đời thứ ba duy nhất của Hầu phủ, trong nhà dĩ nhiên thiên kiều bách ái đối với nàng. Nếu không thì ở trong nguyên tác cũng sẽ không bởi vì lo lắng nàng ngày sau xuất giá không có huynh đệ làm chỗ dựa, mới muốn nam chủ làm con thừa tự.

Mặc dù mọi người lo lắng không thôi đối với quyết định của nàng nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ủng hộ nàng, nghĩ trăm phương ngàn kế thay nàng trải đường.

Đêm khuya, ánh đèn dầu chập chờn, ngoại trừ lão phu nhân tu dưỡng giải sầu ở Ôn Tuyền sơn trang, các chủ nhân của Vĩnh An Hầu phủ đều tề tụ ở thư phòng, vẻ mặt nghiêm túc với nhau.

Chuyện bọn họ muốn thương lượng chính là người thừa kế tiếp theo của Vĩnh An Hầu phủ, tương lai của thế tử Trần Giảo.

Lão hầu gia đã biết chuyện Trần Giảo khảo hạch từ dưới đếm lên từ dưới lên ở Quốc Tử Giám. Hắn nhận lấy bài thi đã khiến Vĩnh An Hầu đau buồn không thôi, im lặng nhìn nửa ngày, thật lâu sau mới thở dài một tiếng.

Trần Giảo thấy tổ phụ thất vọng, trong lúc nhất thời có chút hổ thẹn: “Tổ phụ...”

Người cổ đại phong kiến bao nhiêu, Trần Giảo cũng từng thấy qua trong tiểu thuyết và phim truyền hình nhưng đời này người thân của mình lại hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của nàng. Bọn họ cho nàng toàn bộ tình yêu vô điều kiện. Cho dù nàng có tiếng học dốt ở Quốc Tử Giám, hại cha nàng ta mất mặt, Vĩnh An Hầu cũng chưa từng động thủ đánh nàng, mỗi lần đều là giơ cành liễu lên làm bộ làm tịch, sấm to mưa nhỏ.

Mẫu thân Di Hòa quận chúa thân thể yếu đuối, giữ thân phận quý nữ, nói chuyện đều nhỏ giọng nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện của nàng liền biến thành gà mái che chở con nhất, cho rằng Trần Giảo chỗ nào cũng tốt. Nếu ai nói nàng nửa câu không tốt, bà thậm chí có thể không để ý phong độ quận chúa mắng nhau với người ta ngay tại chỗ.

Lão hầu gia càng là gặp ai cũng khen ngợi nàng. Lúc trước Trần Giảo tuổi còn nhỏ nói muốn làm thế tử, những người khác đều có lo lắng, là vị tổ phụ này trước hết vỗ nhịp ủng hộ nàng.

Vĩnh An Hầu cũng lo lắng nữ nhi bị mắng. Hắn bốn mươi tuổi mới được Trần Giảo, đứa con lúc tuổi già này. Tuổi này đã là tuổi tri thiên mệnh, luận yêu mến nữ nhi, hắn tuyệt đối sẽ không kém Di Hòa quận chúa nửa phần. Cho dù Trần Giảo viết văn chương không tốt, hôm nay ở bên ngoài triều đình, ông cũng là mặt đỏ lên lớn tiếng tranh luận thay con gái, mở to mắt nói dối, luôn miệng nói đây là một bài văn hay tuyệt thế, là phu tử Quốc Tử Giám không biết thưởng thức.

Lão hầu gia trầm mặc quá lâu, Vĩnh An Hầu lập tức ho khan một tiếng, cưỡng chế lương tâm sửa lời nói: “Cha xem nửa ngày lại không hiểu, con nói với cha đi, bài văn này của thế tử mặc dù không tính là thượng giai nhưng cũng có chỗ đáng học...”

“Bớt nói nhảm đi, thấy ngươi là phiền.” Lão hầu gia thở dài, phất phất tay, giọng điệu thô bạo cắt ngang lời con trai.

Hôm nay bắt được nhi tử nói xấu sau lưng mình, đến bây giờ hắn còn rất buồn bực.

Vĩnh An Hầu:...

Lão hầu gia không kiên nhẫn liếc nhi tử một cái, quay đầu đối mặt với Trần Giảo lại rất hòa ái. Hắn sờ sờ đầu cháu gái, hỏi: “Giảo nhi, phu tử ngươi nhiều lần thúc giục ngươi khoa khảo, ý nghĩ của ngươi là?”

Vĩnh An Hầu phủ bây giờ nhìn sắc màu rực rỡ, quyền cao chức trọng nhưng nếu thế hệ của Trần Giảo không có người xuất đầu, Hầu phủ không đến hai mươi năm sẽ suy tàn.

Chờ sau khi hoàng đế kế vị, liên hệ giữa Di Hòa quận chúa và hoàng thất sẽ càng xa cách, Vĩnh An Hầu ở trong triều cũng sẽ bị vây cánh của tân hoàng che lấp, sẽ không còn phong quang như hôm nay. Thế tử ngây thơ, bọn họ thân là trưởng bối lại không thể không quan tâm thay con cháu.

Vĩnh An Hầu cũng nhìn chằm chằm Trần Giảo, vội vàng nói: “Học vấn của ngươi không tính là kém. Nếu như thử một lần, chưa hẳn là không có cơ hội.”

Con gái mình tự mình rõ ràng, mặc dù Trần Giảo mỗi ngày ở Quốc Tử Giám thi từ dưới đếm lên trong nhóm chữ Giáp nhưng so với học sinh khác đã coi như không tệ.

Vĩnh An Hầu đã từng là Thám Hoa lang, cảm thấy nữ nhi nhà mình thi cử nhân là không có vấn đề. Hầu phủ ở trong triều còn có chút nhân mạch. Nếu như Trần Giảo nguyện ý, chuyện nghiệm thân mặc dù khó khăn chút, cũng không phải là không thể vận hành.

Không nghĩ tới Trần Giảo lại dị thường bình tĩnh nói: “Con nguyện tìm tiền đồ khác.”

Nàng nữ giả nam trang là tội khi quân, thêm một người biết liền thêm một phần phiêu lưu. Nếu như Trần Giảo thật sự là tuyển thủ thiên tài tài hoa hơn người gì gì đó, nàng dù có mạo hiểm bị mất đầu cũng sẽ đi liều một phen. Đáng tiếc nàng không phải. Chính nàng rõ ràng tư chất, dù cho mua chuộc giám khảo đi tham gia, tối đa cũng chỉ là thân phận cử nhân, khởi điểm còn không cao bằng thế tử vị của nàng. Cần gì phải như vậy chứ.

Lão hầu gia hơi suy tư, trầm ngâm nói: “Ta biết trong lòng ngươi có tính toán... Các ngươi đối với mấy vị hoàng tử, ý như thế nào?”

Di Hòa quận chúa đoán được mục đích Lão hầu gia tổ chức hội nghị gia đình hôm nay, đã từng lén Vĩnh An hầu tiết lộ với nàng một hai. Vợ chồng bọn họ còn đang do dự nhưng hôm nay xem ra, Lão hầu gia đã có quyết định. Tuy rằng tước vị hiện giờ ở trên người Vĩnh An hầu nhưng người làm chủ chân chính của gia tộc vẫn là Lão hầu gia. Đối với trí tuệ của cha chồng, Di Hòa quận chúa mấy năm nay tận mắt nhìn thấy, vô cùng bội phục.

Bà siết chặt khăn tay, thử dò xét: “Ý của phụ thân là muốn chọn một vị trong mấy vị hoàng tử...”

Thiên tử đương thời là cháu trai của mẫu thân Di Hòa quận chúa Đại trưởng công chúa, cùng quận chúa là quan hệ biểu huynh muội. Thiên tử kế vị sớm, dưới gối có bảy vị hoàng tử, hoàng đế đã già, các nhi tử phía dưới lại từ từ lớn lên.

Mặc dù đã có Thái tử nhưng mấy vị Hoàng tử còn lại đang tuổi tráng niên, hùng tâm tráng chí, xuất thân từ huyết mạch Thiên tử của Hoàng gia, trong lòng sao lại không có ý nghĩ với đại vị. Giữa các hoàng tử lén lút cấu kết không ít, mấy năm gần đây càng thêm kịch liệt. Vĩnh An Hầu phủ vẫn không tỏ thái độ, chậm chạp không đứng thành hàng với mấy vị hoàng tử.

Bây giờ thời cơ vừa vặn, sớm chút nữa nguy hiểm quá lớn nhưng nếu chậm nữa, bọn họ sẽ không nổi bật được, đội ngũ này cũng không có hiệu quả. Chỉ cần bọn họ tiếp cận đúng người, có công tòng long, Vĩnh An Hầu phủ có thể bảo vệ vinh hoa một đời.

Vĩnh An Hầu nhớ lại ấn tượng của mình đối với mấy vị hoàng tử, bình luận: “Tam hoàng tử tính tình trầm ổn, chủ trương làm việc chăm chỉ, Lục hoàng tử yêu thích thi thư tài hoa xuất chúng, rất nổi danh trong giới văn nhân, Ngũ hoàng tử tâm cơ thâm trầm, mẫu thân Vân quý phi của nàng ở trước mặt Thánh thượng được ân sủng...”

Vợ chồng Vĩnh An Hầu đối với lựa chọn mục tiêu có ý kiến khác nhau. Di Hòa quận chúa nhìn trúng Ngũ hoàng tử, Vân quý phi trước khi tiến cung là bạn thân của bà. Nếu Ngũ hoàng tử kế thừa đại vị, quan hệ của Trần Giảo sau này có thể gần gũi hơn một chút.

Vĩnh An Hầu nhíu mày, không tán thành nói: “Thủ đoạn của Ngũ hoàng tử ngoan lệ. Nếu loạn thế có lẽ có cơ hội, thịnh thế lại không phải là tướng minh quân.”

Hắn vuốt râu, nói: “Ta thấy đương kim thánh thượng hướng về Tam hoàng tử nhất..." Vĩnh An Hầu nhậm chức trong triều, cũng có ba phần phỏng đoán tâm ý của Thánh thượng.

Việc này quan hệ trọng đại, không thể dễ dàng quyết định, mấy người không khỏi nhíu mày suy tư. Lão hầu gia từ đầu đến cuối không phát biểu ý kiến.

Đúng lúc này, Trần Giảo bỗng nhiên lên tiếng: “Ta cho rằng đương kim Thái tử, là thích hợp nhất!”

Di Hòa quận chúa trầm tư nói: “Theo tin tức mẫu thân ta không lâu trước đây đưa tới, thánh thượng trong ngôn từ đối với thái tử rất có ý kiến, sợ là đã có lòng phế thái tử...”

Nói đến đây, Di Hòa quận chúa thở dài trong lòng. Từ xưa đến nay Phế Thái tử sẽ có kết cục gì tốt đâu. Nếu Thánh thượng thật sự muốn phế Thái tử, không thể nghi ngờ là buộc đứa con trai này đi chết.

Thái tử cùng Hoàng Thượng là quân thần, cũng là phụ tử, cha con làm sao lại đi đến một bước này. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, để cho bà đánh nữ nhi một chút cũng không nỡ, làm sao lại để cho con mình đi chết chứ

Đối với tình cảnh trước mắt của Thái tử, đám người trong Hầu phủ hiển nhiên có hiểu biết. Nếu không, bọn họ sẽ không ngay từ đầu đã nhảy qua nhân tuyển này. Phải biết, chuyện bọn họ làm bây giờ chính là ở trong các hoàng tử đặt cược. Nếu như hoàng tử được lựa chọn không thể kế thừa đại vị, đừng nói vinh hoa phú quý, ngày sau bị tân hoàng thanh toán, cả nhà đều phải ngồi tù gào thét sau song sắt đấy.

Mà Hoàng đế yêu thích ai, liền trực tiếp quyết định người thừa kế tiếp theo.

Vĩnh An Hầu không quá đồng ý quyết định này: “Thái tử tuy có phong phạm minh quân nhưng trước mắt lại không phải lựa chọn tốt nhất.”

Di Hòa quận chúa cũng khuyên nhủ: “Thánh thượng không thích chính là một trong số đó, Thái tử từ khi còn bé đã được lập làm Thái tử, bên người sớm đã có đông đảo mưu sĩ, con của mẹ đi vào chỉ sợ khó có thể xuất đâuw, không bằng ở trong các hoàng tử khác...”

Ánh mắt Trần Giảo kiên định, rất có chủ kiến: “Ta không sợ!”

Nói nhảm, kiếp trước nàng là học dốt, đời này  Tứ Thư Ngũ Kinh đọc đến choáng váng đầu, bát cổ văn viết đến bất tỉnh. Khoa cử là không có hy vọng gì, đọc sách cũng  không muốn đọc. Còn không bằng cược một phen tòng long chi công.

Nàng biết nội dung cốt truyện trong sách, đương kim Thái tử tên là Tạ Tiên Khanh, mặc dù tình cảnh trước mắt nguy hiểm, tương lai lại có thể thành công trèo lên đỉnh, là người thắng cuối cùng của trận đoạt đích này.

Mặt khác, Thái tử phong quang nguyệt tễ, ôn nhuận như ngọc, được văn võ cả triều yêu mến, là công tử văn nhã chi lan ngọc thụ. So với mấy vị hoàng tử khác tính tình ngang ngược lật ngược thất thường, không thể nghi ngờ, thái tử chính là lựa chọn tốt nhất.

Bây giờ tình cảnh của Thái tử rất nguy hiểm, nàng hiện tại mới có thể thể hiện ra sự đặc biệt và chân tâm đáng quý của mình! Tương lai Thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, công lao của mình cũng không thể bị xóa đi.

Ngay khi Di Hòa quận chúa và Vĩnh An Hầu đang suy tư, Lão hầu gia dẫn đầu gõ nhịp nói: “Được! Ta cũng là ý Thái tử.”

Đôi mắt hắn luôn tản mạn sắc bén, trầm giọng nói: “Thánh tâm dễ đổi nhưng thái tử không sai không thể phế, mẫu tộc Vương gia của hắn ngồi trên cao vị hữu tướng, môn hạ ba ngàn, vây cánh trải rộng triều đình...”

Lúc Lão hầu gia lên tiếng, Vĩnh An Hầu và quận chúa đều trầm mặc sắc mặt hai người ngưng trọng, nghiêm túc lắng nghe phụ thân dạy bảo. Nhưng chỉ có Trần Giảo nhìn gia gia nhà mình, vẻ mặt kích động.

Lão hầu gia quay đầu lại, hỏi: “Giảo nhi còn có ý tưởng gì không?”

“Không có, không có.” Trần Giảo gật đầu, vẻ mặt bội phục, điên cuồng nịnh nọt thổi phồng ông nội nhà mình: “Ta chính là cảm thấy tổ phụ suy nghĩ cặn kẽ, thực có đại tài. Người khác đều nói ngài là võ phu chỉ biết mang binh đánh trận, ta thấy trong nhà, ngài đại trí tuệ nhất!”

Một phen thổi phồng, Lão hầu gia rốt cuộc không kềm được vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi, khóe miệng giương lên, vui rạo rực lộ ra nụ cười, một tay vuốt râu: “Khiêm tốn khiêm tốn.”

Trần Giảo quay xung quanh hắn, vẻ mặt vô cùng bội phục: “Người ưu tú dù cho khiêm tốn, cũng không giấu được hào quang trí tuệ! Sau này ta còn phải học tập tổ phụ nhiều hơn, tranh thủ sớm ngày kế thừa phong phạm trên người ngài...”

Một già một trẻ tâng bốc lẫn nhau, Vĩnh An Hầu bĩu môi khinh thường, Di Hòa quận chúa như có điều suy nghĩ.

Chờ sau khi trở lại phòng, bà bỗng nhiên nói với trượng phu: “Vừa rồi ta lo lắng môn hạ Thái tử đông đảo, thế tử đi tìm nơi nương tựa chỉ sợ không nổi danh, bây giờ lại cảm thấy lấy bản lĩnh của Giảo nhi, chưa chắc không có cơ hội.”

Con gái nhà mình thì tự mình rõ ràng, Trần Giảo tri kỷ lại cơ linh, làm cho người ta yêu thích, trong nhà mỗi người đều bị nàng dỗ đến xoay quanh.

Lão hầu gia sau khi giải giáp qui điền không có việc gì để làm, Trần Giảo liền giúp hắn tự sáng tạo cần câu kiểu mới; mình và lão phu nhân thích bánh ngọt ngoài đường Bát Lý, sau khi nữ nhi tan học liền đặc biệt mang về nhà cho các nàng...

Tuy có gã sai vặt nô bộc, Trần Giảo thân là thế tử, phần tâm ý này rất đáng quý. Di Hòa quận chúa tin tưởng, sau này Trần Giảo nương tựa Thái tử, cứ thế mãi, tất nhiên cũng sẽ lấy được một phen địa vị.

Mà một đầu khác, đương sự Trần Giảo đang yên tĩnh ngồi trong thư phòng, viết xuống sách quy hoạch nghề nghiệp của mình, nàng đã tìm được mục tiêu cùng lý tưởng phấn đấu tương lai của mình.

Nàng muốn phấn đấu vươn lên, làm tiểu đệ số một dưới trướng Thái tử!

Trần Giảo lúc này tuyệt đối không ngờ tới, tương lai của nàng, ở trên con đường mà tất cả mọi người không đoán trước được, một đi không trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play