Thanh âm dã thú gầm lên như muốn xé rách không gian, tiếng hét của cô gái đột nhiên im bặt.

Dưới lầu đã xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.

Tiếng bước chân dồn dập ở cửa cầu thang vang lên , ngay sau đó một gương mặt đầy máu , tóc tai rối bù xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Cô gái hoảng sợ nhìn mọi người trên hành lang , há miệng thở dốc , hoảng sợ đến mức không phát ra được âm thanh nhưng mọi người đều hiểu cô đang muốn nói gì.

Chạy !

Chạy mau!

Chu Châu là người đầu tiên phản ứng lại cất bước lúc đi ngang qua Ôn Khinh còn đẩy cậu ý bảo mau chạy.

Ôn Khinh nghiêng ngả lảo đảo mà chạy theo.

Tầng 1 phòng khách tối đen như mực có một con thú đang nằm dưới mặt đất , thân thể nó hơi động đậy,

“Nhồm nhoàm..” tiếng nhai đồ ăn vang lên , giây tiếp theo nó đột ngột ho hai tiếng rồi phun ra một đoạn cánh tay đầy máu , máu mà thịt đan xen lẫn lộn.

Đồng tử Ôn Khinh co rút , thiếu chút nữa té ngã.

Chu Châu đẩy cậu , thấp giọng nói:” Đi mau’’

Ôn Khinh rón ra rón rén đi nhẹ hai bước , phía sau đột nhiên vang lên âm thanh có người té ngã.

Âm thanh không lớn , nhưng con thú dưới tầng run thân thể to lớn , ba cái đầu chó ngẩng lên lặng lặng hướng lên tầng, cái mũi cẩn thận hít vào thở r, có vẻ như ngửi được hương vị người , ba cái miệng cùng nhau mở ra , nước miếng chảy đầy đất.

“gào!”

Mọi người vừa chạy vừa ngã lên tầng 3 , chạy tới cuối hành lang.

Vốn dĩ Ôn Khinh chạy thứ hai từ dưới đếm lên , chạy được vài bước bỗng có một sức lực mạnh mẽ nắm bả vai cậu kéo cậu đập vào tường , biến cậu thành người chạy cuối đội ngũ.

Tiếng bước chân con chó ba đầu càng ngày càng gần , cả căn phòng dường như đang rung chuyển, tiếng gào của nó càng ngày càng lớn như vang lên bên tai , Ôn Khinh thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc của nó.

Hai chân Ôn Khinh nhũn ra , cố gắng chống đỡ chạy tới phòng ngủ cuối hành lang.

Nhưng khi Ôn Khinh chạy đến cửa chỉ thấy Cung Vân Vân không do dự đóng cửa lại.

Cậu rõ ràng còn ở bên ngoài mà.

“Gào---“

Con vật kia đã lên tầng.

Đại não Ôn Khinh trống rỗng.

Đột nhiên có một cánh tay đặt trên eo của cậu , thân thể bỗng lơ lửng trên không , mang cậu vào phía sau là hơi thở khiến cậu chán quen thuộc. 

Là Úc Hinh.

Ôn Khinh ngây ra một giây, nước mắt thi nhau chảy xuống.

Úc Hinh chậm dãi ngồi thẳng , nhìn người trong lồng ngực đang khóc không ngừng .

Cậu khóc thật là yên tĩnh , không phát ra tiếng , chiếc cằm nhỏ run rẩy , gương mặt , chóp mũi đều đỏ , đôi môi tái nhợt giờ phút này cũng đỏ một cách kì lạ.

Chậc, thật đáng thương.

Úc Hinh giơ tay , gạt sợi tóc dính trên mặt Ôn Khinh , ngón cái khẽ mớn trơn trên gương mặt cậu , độc ác nói:” Thứ kia thích nhất là nước mắt.”

Ôn Khinh bĩu môi , nước mắt trong hốc mắt rơi xuống , nó không giảm mà còn tăng , ào ạt rơi xuống.

Cậu không nhịn được , hu hu….

Còn càng sợ hãi hu hu…

“roẹt ----‘

Trong lòng Ôn Khinh run lên một chút , hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngẩng đầu, qua nước mắt mơ hồ nhìn đến cửa phòng ngủ đang rung lên.

“roẹt—“

“roẹt---“

Thanh âm móng tay sắc nhọn cào cửa gỗ.

Ầm một tiếng , cửa bị phá . 

Ba cái đầu , giống chó nhưng so với chó còn đáng sợ hơn mấy phần đang cố gắng chui qua cánh cửa nhỏ hẹp , đôi mắt như máu tham lam nhìn chăm chú vào Ôn Khinh.

Ôn Khinh mở to đôi mắt , sợ tới mức không dám cử động , tơ mắt nhìn chó ba đầu đi đến trước mặt cậu , ba cái miệng mở to ra thở ra một mùi tanh hôi , cậu nhìn thấy trong kẽ răng nó còn kẹt lại một ngón tay.

“Giơ tay”

Không biết thanh âm của ai , Ôn Khinh phản xạ có điều kiện mà vươn tay phải của chính mình.

Một bàn tay to lạnh lẽo đặt trên bàn tay cậu , thay đổi lại hướng tay của cậu lòng bàn tay hướng lên trên.

Trước mắt Ôn Khinh hiện lên vô số ký ức như là hiện tượng đèn kéo quân .

Cậu còn đang học đại học còn chưa tốt nghiệp.

Cậu còn chưa trả ơn cho quỹ học tập đã giúp cậu

Sắp chết đến nơi rồi còn bị Úc Hình ăn đậu hũ…

Giây tiếp theo , con chó ba đầu nức nở một tiếng , ba cái đầu chia ra ba hướng khác nhau .

Ngay sau đó một con chó lông xù phóng tới tay Ôn Khinh.

Chỉ nhẹ nhàng liếm tay cậu , không có làm chuyện gì khác , giống như chú chỏ con được giáo dục tốt.

“Ngào’

Chó ba đầu lè lưỡi thật dài đầy nước miếng , thở hổn hển xoay người.

Nó không có đi đến phòng ngủ đối diện mà hướng đến cuối hành lang, không bao lâu tiếng bước chân cùng tiếng hít thở đều biến mất.

Ôn Khinh ngồi trong lồng ngực Úc Hình , cổ tay bị Úc Hình nhẹ nhàng nắm lấy.

Tất cả cảm xúc bùng lên sợ hãi , ủy khuất, tức giận….

Cậu chưa từng bùng nổ cảm xúc tới vậy , cậu khóc đến mức thở hổn hển.

Nước mắt rơi xuống , cuối cùng rơi xuống trên mu bàn tay Úc Hình.

Thật ấm áp, độ ấm thuộc về con người.

Úc Hình cong khóe miệng , tâm tình vui vẻ.

Khóc không bao lâu, Úc hình bị người ta nhấc lên từ trên mặt đất nhấc đến giường.

“Không sao rồi.’ Ngữ khí mang theo một chút bực bội.

Ôn Khinh ngơ ngắc mà ngẩng đầu , lúc này phát hiện trong phòng đột nhiên còn có một người khác.

Tư Không đen mặt , lặp lại nói:” Tôi nói đã không sao rồi.”

Hắn ngữ khí cứng rắn nhưng động tác lại vô cùng mền mại, giống như dỗ trẻ xoa xoa đầu Ôn Khinh.

Giọng nói và động tác của Tư Không khiến cho Ôn Khinh bình tĩnh lại không ít, thậm chí khiên cậu ngừng khóc.

Cậu nghẹn ngào nói:”Cảm , cảm ơn”

Úc Hình nhướng mày:” Cảm ơn ai?”

Ôn Khinh hít hít mũi:” Cảm ơn các anh đã cứu tối.”

Úc Hinh nhấc mí mắt:” Ơn cứu mạng , chỉ hai chữ cảm ơn là xong sao.”

Ôn Khinh thút thít nói: ”nếu tôi có thể sống sót rời khỏi đây liền cho anh thẻ tiết kiệm và thẻ ngân hàng.”

Úc Hình xùy một tiếng.

Ôn Khinh thử nói:” Tôi giới thiệu bạn trai cho anh.”

Úc Hình dựa tường , lười biếng nói:” Không cần phiền phức như vậy.”

“Cậu khóc vài lần mua vui cho tôi là được.”

Ôn Khinh hơi sửng sốt, trong mắt còn chưa một ít nước mắt, nháy mắt lông mi liền ươn ướt nước mắt , rung đông mà rơi xuống nhỏ xuống khăn trải giường , rơi xuống hai giọt.

Úc Hinh liếm liếm môi:” Không phải kiểu khóc này , kiểu khóc đáng thương cơ.”

Ôn Khinh kinh ngạc này này, là bệnh tâm thần à!

Không biết qua bao lâu  , mọi người ở phòng ngủ khác cũng phát hiện cho ba đầu đi rồi liền chậm dãi mở cửa.

Chu Châu là người đầu tiên đi ra , nhìn thấy đám người Ôn Khinh không bị thương thở phào một hơi:” Mấy người không sao là tốt rồi.”

Ôn Khinh nhấp môi  , ngước mắt nhìn thấy Cung Vân Vân đứng ở phía cuối.

Cung Vân Vân nghiêng đầu , dường như không có việc gì mà nhìn đi nơi khác , trên mặt không có nửa phần hối lỗi.

Ôn Khinh nhấp môi , muốn hỏi cô về chuyện vừa rồi.

Vì sao lại khóa cửa?

Có phải cô đẩy tôi không?

Không đợi cậu nói , mọi người đã bắt đầu thảo luận manh mối về người dẫn đường.

Đây là chuyện quan trọng , Ôn Khinh không nên xen ngang.

Cô gái mặt đầy máu và nước mắt cố gắng bình tĩnh nói về sự việc vừa trải qua:” Vừa rồi tôi cũng Vương Tĩnh ở lầu một chờ mọi người tập hợp , thời điểm giọng nói kết thúc , dưới tầng bỗng có một cánh cửa mở ra .”

“Vương Tĩnh vì tò mò mà đi qua nhìn  sau đó con chó ba đầu vọt tới trực tiếp cắn đứt cổ cô ấy, rồi nó bắt đầu ăn thi thể của cô ấy…”

Lý Tư Văn nắm chặt cánh tay Cung Vân Vân con mắt đỏ lên: ”tôi tranh thủ thời điểm nó ăn Vương Tĩnh mà chạy lên.”

Cung Vân Vân tiến lên phía trước một bước rồi nói;’ Tôi trước kia từng nhìn qua rất nhiều tranh vẽ chó ba đầu trong thần thoại, ngoại hình đều giống nhau , đều phụ trách trông coi địa ngục , minh giới.”

Lý Tư Văn thay đổi sắc mặt :’” Cho nên  nếu chúng ta bầu sai người hoặc là bỏ quyền thì chó ba đầu sẽ được thả xuống trừng phạt chúng ta sao.”

Không phải trừng phạt là manh mối.

Ôn Khinh vừa nghĩ đã có người nói ra.

Là Chu Châu.

Anh ta nhìn về phía cánh cửa bị phá , chậm rãi nói;” hệt thống nói là manh mối , liền khẳng định là manh mối.”

“ Trước khi thả manh mối xuống hệ thống đã nhắc nhở rằng “xin các người chơi chú ý” . ”Chu Châu dừng lại một lúc, khẳng định nói: “Chó ba đầu cùng người dẫn đường có quan hệ.”

“Chó ba đầu vì sao lại đột nhiên rời đi? Vì hết giờ sao?” Lý Tư Văn hỏi.

Chu Châu nhìn về  phía nhóm người Ôn Khinh:” Nếu tôi đoán không sai thì các anh đã cùng nó bắt tay đúng không.”

Ôn Khinh gật đầu.

Chu Châu thì thầm:” Chào hỏi bắt tay , cậu là bạn tốt của tôi.”

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra , khó trách trước khi chó ba đầu xuất hiện , hệ thống lại lặp lại bài hát này hai lần.

Chu Châu nhấc nhấc khéo miệng ;”Bây giờ tôi mới suy nghĩ cẩn thận mỗi câu của hệ thống đều là nhắc nhở.”

“Ôn Khinh cậu thật thông minh , trong lúc nguy cấp có thể phản ứng lại ngay.”

Ôn Khinh đỏ mặt , nhỏ giọng nói:” Không phải tôi phát hiện.”

Nếu vừa rồi Chu Châu không nói , hẳn hiện tại cậu vẫn chưa phát hiện.

“Là Úc Hình nói cho tôi.”

Úc Hình nghiêng nghiêng đầu mà dựa vào tường , vẫn là bộ dạng phóng đãng như cũ.

Hắn lười nhác mà gật đầu:” Cậu thật tinh mắt , tôi rất là thông minh.”

Chu Châu trầm mạc một lúc , nhìn mọi người nói:” đêm nay hẳn là không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.”

“Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mọi người đi ngủ một giấc , ngày mai dậy sớm lại nghiên cứu manh mối.”

Không ai có ý kiến , mọi người lần lượt quay về phòng ngủ.

Ôn Khinh ngồi quỳ trên giường , chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại Úc Hình cùng Tư Không , cũng không đứng lên.

Úc Hinh nhướng mày:” Cậu còn muốn ngồi trên giường người khác bao lâu?”

“Là muốn cùng anh ta…cùng chung chăn gối sao?”

Ôn Khinh mím môi , vừa rồi là do kích thích quá lớn , hai chân cậu còn mềm , đứng dậy không nổi,

Ngượng ngừng nói ra nguyên nhân , Ôn Khinh nghiêng đầu ánh mắt trông mong mà nhìn Tư Không :” Tôi ngồi thêm một chút, được không?”

Thanh âm mang theo giọng mũi, nhão nhão dính đinh.

Tư Không rũ mắt , từ góc độ hắn nhìn xuống nhìn đến cổ ngực Ôn Khinh đều nổi lên màu đỏ nhạt , bởi vì vừa rồi khóc quá mức thảm thiết.

Phần eo như ẩn như hiện , mơ hồ có thể nhìn thấy màu trắng quần lót lỏng lẻo trên eo.

Quần lót rộng hơn hai số.

Yết hầu Tư Không khẽ chuyển động , liếc nhìn tủ quẩn áo.

Không nói lời nào….

Ôn Khinh nghĩ thầm , trầm mặc cam chịu.

Cậu cúi đầu thôi miên chính mình chân mình không mềm, chân mình không mềm.

Đột nhiên , có một bàn tay lạnh băng đặt lên hông cậu.

“ Phặc —“  quần lót bị ái kéo rồi bắn ngược lại.

Ôn khinh theo bản năng trốn.

Úc Hình cong lưng , ngón trỏ câu lấy một góc quần lót của cậu , nói:” Nhóc đáng thương.”

“cậu mặc trộm quần lót của ai?”

-----------

Tác giả có lời muốn nói:

Úc Hình; Tôi cũng có thể cho câu mặc quần lót của tôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play