Ôn Khinh lại tỉ mỉ tìm lần nữa, thậm chí mở khăn lông ra tìm nhưng vẫn không có quần lót.

Gian phòng này không thấy quần lót thì phòng khác nhất định có.

Tầng 2 chỉ có hai phòng ngủ , khả năng phòng còn lại đã bị Úc Hình đóng chiếm ,  hẳn là không nên tìm đến.

Còn tầng 3 …

Ôn Khinh không dám đi tìm phòng của mấy cô gái hỏi xin quần lót của nam  , như vậy chỉ có phòng của giáo viên Quý và đồng phục bóng rổ.

Tính tình đồng phục bóng rổ có vẻ không tốt lắm , không biết hắn có thể vì chuyện này mà tức giận hay không .

Rối răm một lúc , Ôn Khinh quyết định đi lên tầng 3 tìm giáo viên Quý mượn quần lót.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.

Ôn Khinh vừa mở cửa bước ngoài một bước , đã bị Cung Vân Vân đi ngang qua bắt lấy cánh tay.

“Ôn Khinh , cậu tới thật đúng lúc chúng tôi có phát hiện mới.”

Nói xong Cung Vân Vân kéo Ôn Khinh tới thư phòng ở cuối hành lang.

Ôn Khinh thử giãy giụa một chút nhưng sức lực cô ta rất lớn , cậu đành dùng một tay giữ lại áo tắm tránh cho bị lộ ra ngoài.

“Chờ , chờ một chút , tôi bây giờ còn có chút chuyện quan trọng.”

Cung Vân Vân  dừng chân , quay đầu đánh giá Ôn Khinh :” Chuyện gì?”

Ôn Khinh nghĩ nghĩ , chỉ chỉ áo tắm dài trên người:” Tôi mặc như thế này có chút không thích hợp , ở đó có không ít cô gái đâu.’’

Cung Vân Vân xì một tiếng bật cười :” Bây giờ là thời đại nào rồi , không cần khinh thường con gái chúng tôi.”

“Yên tâm , tôi từng vẽ mấy người mẫu nam khỏa thân , dáng người nào cũng từng nhìn qua. Cậu mặc áo dài che từ đầu tới chân như thế này , ngại cái gì.”

Ôn Khinh nghĩ thầm, cô vẽ người mẫu nam khỏa thân nhưng tôi có phải người mẫu khỏa thân đâu.

Cậu liền nghĩ trước kia ở ký túc xá cũng sẽ mặc áo thun quần đùi chưa từng cởi trần càng đừng nói đến hiện tại là áo tắm dài phía dưới không mặc gì , cậu không có cảm giác an toàn.

Cung Vân Vân trực tiếp kéo cậu đến cửa thư phòng , ánh mắt Ôn Khinh nhìn vào trong thấy mọi người đều ở bên trong trừ áo bóng rổ.

Cũng quá nhiều người rồi.

Ôn Khinh liền túm áo tắm dài, đỏ ứng mắt nói:” Cái , cái kia , tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Tìm không thấy quần lót thì tìm quần khác mặc tạm cũng được.

Cung Vân Vân liếc nhìn cậu một chút liền nhận ra cậu đang lấy cớ , lập tức nói:”Cậu chờ một chút, chờ mọi người thảo luận xong đã.”

“ Cũng không thể để mọi người chờ một mình cậu đúng không.”

Lời này chọc trúng tâm lý không muôn gây phiền phức cho mọi người của Ôn Khinh, cậu do dự vài giây , rồi lôi áo tắm dài bước vào thư phòng.

“Ôn Khinh đã tới” Cung Vân Vân nhìn hết một vòng rồi nhìn mọi người nói,:” Hiện tại chỉ còn anh đẹp trai mặc áo bóng rổ , anh ta nói muốn tắm rửa chúng ta cứ thảo luận trước đi không cần chờ anh ta .”

“Tại sao lại không đến? ”nữ sinh tóc ngắn nhỏ giọng nói.

Cung Vân bĩu môi :”ai mà biết được , có lẽ anh ta không để tâm đến việc tìm người dẫn đường.”

Không để tâm đến việc tìm người dẫn đường , rất có khả năng là người dẫn đường.

Nghe lời nói ám chỉ rõ ràng như vậy Ôn Khinh khẽ nhíu mày.

Trong thư phòng chỉ có bốn cái ghế vừa lúc có bốn cô gái đang ngồi , Ôn Khinh liền đi tới góc tường , dựa lưng vào miễn cưỡng có chút  cảm giác an toàn.

Cậu cúi đầu buộc chặt dây cột áo tắm dài , một bàn tay hiện xương khớp rõ ràng đột nhiên sờ tới dây cột làm bộ muốn cởi ra , khiến Ôn Khinh sợ tới mức vội vàng né tránh.

Áo tắm dài theo động tác lộ ra bắp chân trắng nõn tinh tế không lông.

Úc Hình huýt một tiếng sao dài.

Tiếng huýt sáo vang lên , khiến hai cô gái nghiêng đầu chú ý nơi phát ra âm thanh.

Áo tắm dài đã che kín hai chân cậu , chỉ còn mắt cá chân tinh xảo lộ ra trong không khí , làn da cậu rất mỏng , mạch máu xanh nhạt hiện lên rõ ràng mang theo hơi thở sự sống.

Không biết vì sao , hai cô gái bỗng cảm thấy có chút khát nước.

Ôn Khinh rụt chân , khẩn trương nắm chắt áo tắm dài.

Vừa rồi cậu không gây chú ý chứ ?

Rõ ràng là Úc Hình huýt sáo , ví sao lại chú ý tới cậu chứ ?
Sau một lúc lâu , Chu Châu lấy lại tinh thần mở miếng nói:’ Nếu mọi người đã đến đông đủ tôi liền nói ra phát hiện mới.”

Anh ta đi đến bên kệ sách , chỉ vào hai kệ sách tiếng trung và tiếng anh:” Lúc trước tôi nói sách trong thư phòng chủ yếu là tôn giáo và thần học.”

“tôi nói sai rồi, không phải là chủ yếu về mà là toàn bộ đều là sách về tôn giáo và thần học.”

Nhận thấy tầm mắt mọi người không ở trên người mình nữa , Ôn Khinh chậm dãi ngẩng đầu nhìn về phía kệ sách.[Thần thoại phương đông],[thần thoại Hoa Quốc]….Còn mấy quyển tiếng anh như [thần thoại phương tây],[Thần thoại Bắc Âu]…

Ôn Khinh lại nhìn sang kệ sách khác, các loại ký tự cậu không quen biết.

Cung Vân Vân tiếp lời :” Bởi vì chuyên ngành của tôi có tiếp xúc qua một ít tác phẩm tôn giáo, tuy rằng không hiểu chữ trên đó nhưng thông qua tranh minh họa thì có thể khẳng định đều có liên quan tới thần tộc và tôn giáo.”

“Hơn nữa thời điểm trò chơi bắt đầu , hệ thống từng nói đây là phó bản Thần tộc”

Phó bản Thần tộc, thần học…Manh mối tựa hồ chỉ về phía ba người có thần bài.

Ôn Khinh chớp chớp mắt , thật cẩn thận nhìn về phía Úc Hình.

Úc Hình đang nhìn chằm chằm cậu khóe miệng mang theo nụ cười khi bắt gắp ánh mắt của Ôn Khinh , liền lưu manh mà huýt sáo.

Ôn Khinh trừng mắt mà liếc nhìn hắn một cái , quay đầu nhìn người có lá bài thần tộc khác trong phòng - Quý Dư.

Chu Châu nói thẳng vào vấn đề :”thời điểm hiện tại tôi có chút hoài nghi ba chữ “Người dẫn đương””

“Hệ thống không có nói người dẫn đường nhất đinh là nhân loài, hẳn cũng có thể là thần tộc , nói không chừng người dẫn đường có thể là người có thân phận thần tộc.”

“Đương nhiên , tất cả những điều này chỉ là suy đoán của tôi , tôi hiện tại chỉ có thể khẳng định một chuyện đó là người dẫn đường cùng thần tộc có quan hệ với nhau.”

Ôn Khinh gật đầu đồng ý , nghe cực kỳ có lý.

“Mọi người có gì muốn nói không ?” Chu Châu hỏi

Tầm mắt mọi người đảo qua trên người Quý Dư và Úc Hình.

Tên thần bài chưa lộ , thân phận thần bài của ba người có chút khả nghi.

Qua một lúc sau , không một ai lên tiếng.

Quý Dư cười ôn hòa , cười cười nhìn mọi người nói:” Lời Chu Châu nói rất có lý,”

“Tôi cũng cho rằng người dẫn đường cùng thần tộc có quan hệ với nhau, nhưng tôi nghĩ thần bài có thể là vu nữ giúp chúng ta không bị lạc đường.”

“Rốt cuộc chữ “người” trong người dẫn đường là chỉ con người nếu đổi thành cái khác thì tin tức lại càng mơ hồ.”

Ôn Khinh gật đầu như gà mổ thóc

Ừm , có đạo lý.

Thầy nói cũng rất có đạo lý.

Không khí lân nữa yên tĩnh , mọi người đều đang tiêu hóa thông tin mới .

Ôn Khinh cũng vậy.

Bỗng chốc âm thanh Úc Hinh vang lên bên tai.

“Người khác nói cái gì cậu cũng tin.”

Thanh âm hắn khàn khàn, ngữ điệu có vẻ ngả ngớn như là đang cố ý câu dẫn người khác:” Nhỡ người tên Chu Châu là người dẫn đường thì sao ? anh ta đang cố ý phá rối chúng ta.”

Lông mi Ôn Khinh run rẩy , nghiêng đầu đối diện với con ngươi Úc Hinh , lời nói hắn mang theo ý cười nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười nào chỉ hiện lên một tầng hứng thú.

Một bộ dạng xem náo nhiệt 

Ôn Khinh xê dịch cách xa Úc Hình một chút.

Úc Hình theo sát từng bước;” Chẳng lẽ lời tôi nói không có lý sao.”

Ôn Khinh không phản ứng với hắn , bước nhanh về phía Quý Dư.

Thấy thế Úc Hình dừng bước chân , đứng xa xa nhìn bọn họ.

Ôn Khinh thở dài một hơi.

“Hiện tại là 10 giờ , còn hai tiếng nữa hệ thống sẽ cung cấp manh mối.” Chu Châu nhìn đồng hồ trong thư phòng , nhéo nhéo mũi:” Mọi người chú ý thời gian nghỉ ngơi”

Ôn Khinh lẳng lặng chờ mọi người đi trước.

Thấy Chu Châu cùng Úc Hình có ý định rời khỏi phòng , cậu nhón chân tiến gần đến bến tai Quý Dư hạ giọng nói: “ Thầy , thầy ơi , tôi có thể đến phòng thầy mượn chút quần áo không?”

Quý Dư cong môi:” Đương nhiên có thể.”

“Cậu sốt ruột thì lên lầu trước đi , tôi lập tức lên ngay.”

“Được”Ôn Khinh gật đầu.

Cậu  sốt ruột, thực sốt ruột.

Ôn Khinh vội vàng rời khỏi thư phòng , đi lên tầng 3.

Ngay sau đó, Úc Hình cùng Quý Dư  một trước một sau rời khỏi thư phòng.

Hai đi đến cửa cầu thang, sau khi cách xa nhau một khoảng nhất định , cả hai đồng loạt nhìn cảnh cửa màu nâu sắc đỏ ở dưới tầng.

“Trò chơi thật tốt.”

“Là rất thú vị”

***

Ôn Khinh đi lên tầng 3, chợt nhớ ra vừa rồi cậu quên hỏi Quý Dư ở phòng nào rồi.

Cậu tiến lên phía trước 2 bước , nghe thấy hai căn phòng gần đấy đều vang lên tiếng trò chuyện của con gái , liền đi tiếp vào trong.

Hai của phòng đều đang dóng , Ôn Khinh chọn bừa gõ cánh của bên phải.

“cộc---“

Gõ một chút , cánh cửa khép hờ liền mở ra.

Trong phòng có người , người đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ , chỉ bọc một cái khăn tắm ở dưới , ở trên làn da màu lúa mạch vẫn còn ẩm ướt.

Là đồng phục bóng rổ.

Ôn Khinh không biết tên của hắn , do dư một lát nhỏ giọng hỏi:” Cái kia…số 23, anh cùng thầy giáo ở cùng một phòng sao?”

Người đàn ông quay đầu nhìn cậu , không biết là do số 23 hay là giáo viên , qua một lát mới không vui nói:” Không phải.”

Ôn Khinh không nhịn được nghĩ , một mình ở một phòng lá gan thật lớn.

Cậu vội vàng nói:” Thật xin lỗi , tôi đi nhầm.”

“tôi muốn tìm thầy giáo”

Trước khi cửa đóng lại , người đàn ông lên tiếng ngữ khi mang theo chút ghét bỏ:” cậu tìm anh ta làm gì ”

Ôn Khinh thẳng thắn ;”Mượn quần áo.”

Người đàn ông nhấc mí mắt liếc cậu một cái thật sâu , giọng điệu không kiên nhẫn nói:” Tự mình lấy,”

Ôn Khinh há miệng thở dốc , giống như chuyện gây phiền toái cho người khác , cậu cũng không từ chối được ý tốt của người khác.

“vậy , vậy tôi vào nhé.”

Cậu nhỏ giọng mà nói một câu rồi đi đến trước cửa quần áo.

Vừa mở ra cậu đã thấy đống quần lót xếp được xếp gọn một góc.

Ôn Khinh mím môi , nhớ lại thời điểm lần đầu tiên kiểm tra phòng.

Cũng đặt ở vị trí này , vì sao đột nhiên lại không tìm thấy.

Ôn Khinh một bên nghĩ , một bên xem kích cỡ quần lót, tất cả đều cùng một cỡ.

So với cậu thì lớn hơn hai số.

Ôn Khinh thở dài trong lòng , cầm hai cái quần lót , lại tùy tiện  cầm áo thun che lấp, nhìn số 23 nói:”Được rồi, cảm ơn.”

Cậu đi tới cửa , bức chân dừng lại ,xoay người hỏi :”Có thể được biết tên của anh không.’

Người đan ông lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu.

Ôn Khinh yêu ớt nói:” không nói cũng không sao.”

Cậu không ngại tiếp túc gọi số 23.

“Tư Không”

‘Tôi tên Ôn Khinh”

Thời điểm Ôn Khinh ôm quần áo xuống lầu thì vừa đúng lúc gặp Quý Dư.

Sốt ruột trở về để mặc quần lót , giọng nói cậu có chút vội vàng;” tôi đã mượn quần áo của Tư Không rồi tôi đi về trước.”

Nói xong không đợi hắn trả lời cậu quay đầu chạy xuống lầu.

Quy Dư cười cười nói với không khí:” Thật là có chút đáng tiếc.”

Trở lại phòng ngủ, Chu Châu đang ở trong nhà vệ sinh rửa mặt.

Ôn Khinh đóng cửa lại , chạy nhanh vào mặc quần lót.

Tuy có chút rộng , nhưng cho cậu đủ cảm giác an toàn.

Thần kinh căng chặt của Ôn Khinh cuối cùng cũng được thả lỏng  cậu bò trên giường thở phào một hơi.

Chu Châu đi ra từ nhà vệ sinh , nhìn Ôn Khinh:” Tôi cùng Cung Vân Vân ở thư phòng tìm manh mối.”

Ôn Khinh chôn đầu trong gối giọng ồm ồm lên tiếng;’ Tôi muốn ngủ một chút.”

“Được, đến lúc đấy tôi gọi cậu.”

‘Được”

Ôn Khinh chui vào chăn , hôm nay đã xảy ra quá nhiều truyện, khiến cậu thật mệt mỏi , rất nhanh cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ .

“Tíc tắc---tíc tắc---“

Tới gần 12 giờ đêm , thanh âm kim giây chuyển động càng thêm rõ ràng , càng khiến người chơi chú ý.

Chu Châu đơn giản khép sách thần thoại trong tay lại.

Trong thư phòng trừ hắn ra còn có Cung Vân vân , Quý Dư cùng nữ sinh tóc ngắn tên Trần Y Y.

Chờ thời gian còn 2 phút , Chu Châu đứng dậy nói:” đã đến giờ.”

“tôi đi về phòng gọi Ôn Khinh.”

Cung Vân Vân đáp:” Cái người mặc áo bóng rổ mang có thẻ thần bài giống như còn đang ở lầu 3, tôi đi gọi anh ta , Vương Tĩnh và Lý Tư Văn hẳn đã xuống dưới lầu.’

“Được.”

Ba người mới đi đến cửa thư phòng , thanh âm hệ thống bỗng vang lên , mọi người đồng thời dừng bước chân,

[Tìm , tìm bạn

Tìm được một người bạn tốt,

Chào hỏi bắt tay, 

Cậu là bạn tốt của tôi]

[Hiện tại thả manh mối về người dẫn đương]

[xin người chơi chú ý, xin người chơi chú ý.]

[5,4,3,2,1]

Âm thanh hệ thống vang lên như đang cảnh báo khiến mọi người có cảm giác không tốt , trái tim treo lên cao.

Cạch cạch ---tiếng khóa cửa chuyển động.

Chu Châu gắt gao nhím chằm chằm cánh cửa.

Hệ thông chỉ nói thả manh mối xuống , chứ chưa từng nói sẽ thả từ nơi nào.

Kẽo kẹt một tiếng ,cửa mở.

Ôn Khinh xoa xoa đôi mắt đi ra.

Chu Châu đột nhiên thở nhẹ ra :”tôi định đi gọi cậu.’

Ôn Khinh lúc mơ màng nghe được âm thanh hệ thống, liền từ giường bò dậy.

Thấy thần sắc nghiêm túc của ba người cách dó không xa, Ôn Khinh xoa xoa đôi mắt , xác định thanh âm vừa rồi không phải do mình gặp ảo giác.

Đã tới giờ rồi sao?

Không đợi cậu hỏi , dưới tầng bỗng chuyền đến tiếng hét chói tai.

“A a a a ------‘

Lẫn trong tiếng hét chói tai là tiếng thú gầm nhẹ rít gào hết đợt này đền đợt khác , trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi và máu tươi.

Mặt Ôn Khinh trắng bệch.

Trong chớp mắt , mọi người ý thức được lời hệ thông nói không thích hợp.

Thả xuống manh mối…

Thả xuống…Quái vật?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play