[ Chào mừng tiến vào thế giới Tha Phương]

Một giọng nói máy móc lạnh băng vang lên kéo ý thức Ôn Khinh trở lại,cậu mờ mịt mà ngẩng đầu,há miệng muốn nói gì đó thì gió lạnh đột nhiên thổi tới.

Ôn Khinh ho khan hai tiếng,thấy cách đó không xa một tấm biển quảng cáo được dây thép chống đỡ bên trên ghi dòng chữ “Cao Ốc Tha Phương”

Cái tên này...Vừa nghe liền cảm thấy không may mắn.

Ôn Khinh dịch tầm mắt , trái tim liền đập nhanh

Một phút trước cậu còn ở trong phòng ký túc xá ,đang chuẩn bị đưa giấy vệ sinh cho trưởng phòng ngủ,vừa mở cửa đã đến tầng thượng quỷ dị này rồi.

Không biết trưởng phòng ký túc xá hiện tại đã có giấy vệ sinh chưa....

Ôn Khinh chà sát cánh tay, đi tới cửa thoát hiểm.

Cánh cửa màu trắng đóng chặt,Ôn Khinh thử đẩy đẩy vài cái cánh cửa vẫn không nhúc nhích tựa hồ như bị khóa lại.

“Có ai không”?

Không có

Không có ai

Bầu trời không có mặt trời , không có mặt trăng , chỉ có làn sương âm u dày đặc bao quanh tòa nhà ,tưởng chừng như thế giới chỉ có 1 chỗ vậy.

Ôn Khinh cẩn thận đi tới hàng rào bảo hộ hướng mắt nhìn xuống.

Vẫn như là làn sương trắng sâu không thấy đáy.

Liếc mắt một cái ,tay chân Ôn Khinh liền nhũn ra

Câu sợ độ cao không những sợ độ cao lại còn sợ ma quỷ, nhưng cậu lại rất thích chơi trò chơi liên quan tới thể loại này.

Rõ ràng sợ độ cao nhưng lại thích nhìn tòa nhà từ trên cao xuống , rõ ràng sợ ma quỷ lại ngang ngạnh lôi kéo trưởng phòng ký túc xá cùng nhau xem phim kinh dị

[Hai mươi phút nữa lối vào phó bản sẽ mở ra , xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng.]

Âm thanh máy móc lần nữa vang lên

Ôn Khinh nghe được rõ ràng, một cơn ớn lạnh từ lòng ban chân dâng lên.

Cậu từng xem qua tiểu thuyết và phim truyển hình về chủ dề vô hạn lưu ,biết người chơi và phó bản đại biểu cho điều gì.

Đại biểu rằng cậu sắp chết.

Ôn Khinh tự hiểu bản thân mình , cậu không biết diễn, thân thể không tốt , chỉ số thông minh không cao , khả năng cậu tồn tại là rất thấp .

Trường học ngày hôm qua mới phát học bổng.

Cậu còn nửa gói bim bim khoai tây còn chưa ăn xong.

Tiền lương gia sư còn chưa nhận.....

Ôn Khinh miên man suy nghĩ chốc lát , không nhịn nước mắt xuống.

Cậu không thể ngồi vậy chờ chết được.

Ôn Khinh lấy hết can đảm , nhìn vào không khí lắp bắp hỏi:” Hệ , hệ thống , tôi , tôi có thể không chơi trò chơi không?”

Tiếng máy móc không vang lên nhưng phía sau lại vang lên một tiếng cười nhạo.

Ôn Khinh xoay người thấy được ba người đàn ông , bọn họ đẹp đến mức không giống đàn ông . 

Bọn họ tựa như được đắp nặn tỉ mỉ thành hình , ngũ quan hoàn mỹ mang theo vè đẹp không giống nhau , bọn họ cao ít nhất mét 9 , quần áo bọn họ mặc lại trông bình thường , khiến  bọn họ trông giống con người hơn.

Một người mặc áo bóng rổ màu đỏ sổ 23 , một người ăn mặc áo sơ mi quần tây, một người khác lại khoác chiếc áo tắm dài và đi guốc gỗ.

Không hiểu sao Ôn Khinh cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình có chút kì quái, như là đánh giá con chó con mèo bên đường.

Ôn Khinh suy nghĩ đầu tiên là đồng đội tới,cậu chủ động chào hỏi:”Chào, chào các anh.”

Người đàn ông mặc áo dài trắng bật cười , âm thanh này cùng tiếng cười nhạo vừa rồi giống nhau như đúc.

Hắn lười biếng dựa vào hàng rào bảo vệ , hai chân bắt chéo , con ngươi hẹp dài liếc nhìn ôn Khinh:” Cậu là gì”

Ôn Khinh yên lặng mà thầm chửi trong lòng , nhỏ giọng nói:” tôi là con người.”

Tiếng nói vừa dứt , Ánh mắt ba người nhìn cậu càng kỳ quái.

“Con người?”

Người đàn ông mặc áo tắm nhấc mi , vẻ mặt dường như phát hiện điều gì đó ngoài ý muốn.

Hắn về phía người dàn ông mặc áo bóng rổ huýt sáo nói:” Đây là con người.”

Lời này rất kỳ lạ.

Tại sao lại nói :”đây là con người .”

Mí mắt Ôn Khinh giật giật, sau đấy lùi một bước nhỏ cảnh giác nhìn ba người:”vậy các anh thì sao.”

Cậu thẳng sống lưng, muốn khiến mình nhìn kiên cường lên một chút, mở miệng lại khẩn trương nói lắp:”Anh, các anh không phải con người sao.”

Người đàn ông mặc áo tắm cất tiếng cười trầm thấp, chậm rãi bước tới chỗ Ôn Khinh.

Ôn Khinh muốn lùi lại nhưng lại nghĩ đến nơi này có ba con quỷ, hai chân liền không nghe lời cực kỳ mềm nhũn, chỉ có thể miễn cưỡng đứng được.

Người đàn mặc áo tắm đi đến bên cạnh Ôn Khinh, rũ mắt xuống , trong ánh mắt ngập tràn ác í và thú vị.

“Cậu từng gặp qua con người nào đẹp như tôi sao”

Nói rồi hắn tùy ý giơ tay , đầu ngón tay tựa như lơ đãng chạm nhẹ vào tay Ôn Khinh.

Cảm giác lạnh tới tận xương, mặc dù hắn đã bỏ tay ra nhưng Ôn Khinh vẫn như cũ cảm nhận được khí lạnh trên người đối phương , so với tủ đông còn lạnh hơn.

Con người không có khả năng không có nhiệt độ cơ thể .

Thật,thật sự không phải người?

Vẫn chưa tiến vào phó bản, cậu liền phải chết sao?

Sắc mặt Ôn Khinh nháy mắt mất đi huyết sắc , đôi môi run nhè nhẹ , rưng rưng nước mắt .

Dáng vẻ này khiến người đàn ông mặc áo tắm có chút sửng sốt,lần đầu tiên nhìn thấy có người nhát gan như vậy.

Quả nhiên sợ hắn.....

Nhát gan ,mặt cũng nhỏ còn không bằng bàn tay của hắn.

Hắn rũ mắt xuống tầm mắt đảo qua đảo lại trên người Ôn Khinh.

Gió trên sân thượng rất lớn , Ôn Khinh mặc một chiếc áo phông trắng rộng , góc áo bay về phía sau lộ ra vòng eo trắng nõn làm cậu trông càng trở nên đáng thương.

Người đàn ông mặc áo tắm ”Chậc” một tiếng đang muốn mở miệng, áo bóng rổ màu đỏ đột ngột lên tiếng:

“Đủ rồi…”

Mấy chữ cuối mang âm tiết kỳ quái, Ôn Khinh nghe không rõ.

Cậu đoán đó là tên của người đàn ông mặc áo tắm dài, bởi vì hắn đang nghiêng đầu nhìn áo bóng rổ nhún vai.

[Thời gian mở lối vào còn 10 phút, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng]

“Người chơi? Cái gì người chơi”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Mấy người là ai?”

……

Ở một góc sân thượng khác đột ngột vang lên âm thanh ồn ào.

Ôn Khinh liếc mắt, là một nhóm người trẻ tuổi có nam có nữ xem diện mạo đều có vẻ bình thường.

Ít nhất so với ba tên đàn ông trước mặt cậu có vẻ bình thường hơn

Ôn Khinh hít sâu một hơi, xoay người liền chạy đến bên những người trẻ tuổi đấy

Chân cậu có chút mềm nhũn nên bị ngã may mắn người trước mặt đỡ được.

“Cậu không sao chứ”

“Không sao , cảm ơn” Ôn Khinh thở phì phò, cười với nam sinh giúp đỡ cậu.

Nam sinh lớn lên có khuôn mặt đáng yêu lúc cười rộ lên như ánh mặt trời :”Không cần khách khí. Tôi tên Chu Châu”

Ôn Khinh khịt mũi nhỏ giọng nói :’Tôi tên Ôn Khinh.”

Chu Châu nhìn đôi mắt phiếm hồng của cậu, lại đưa mắt nhìn ba nam nhân cách đó không xa hỏi:” Cậu biết nơi này nơi nào không?”

Ôn Khinh lắc đầu, ăn ngay nói thật:” Không biết , tôi vốn ở phòng ngủ vừa mở cửa liền tới nơi này.”

“Tôi cũng vậy” Chu Châu thở dài một hơi , mở miệng nói” Tôi ở nhà chơi trò chơi, lúc mở cửa lấy cơm hộp bỗng nhiên tới nơi này.”

Nhìn nụ cười nhạt trên mặt cậu ta , Ôn Khinh không nhịn được nghĩ người này có tâm lý thật tốt hiện tại như vậy vẫn có thể cười được.”

Mà cậu phải nỗ lực lắm mới không khóc.

Một nữ sinh đeo cặp buộc tóc đuôi ngựa nhấc tay lên tiếng” Tôi là vào lúc xuống xe buýt, nhìn thấy phía trước không có gì khác thường sau khi bước ra không hiểu lạc tới đây.”

Mỗi người lần lượt kể về tình huống của mình trừ Ôn Khinh , tổng cộng có sáu người.

Có hai nam sinh và bốn nữ sinh, tuổi tác khoảng 20, nhỏ nhất là nữ sinh vừa thành niên vừa tốt nghiệp cấp 3 chưa lên đại học, tất cả mọi người đều bị kéo tới nơi này khi đi qua một cánh cửa nào đó.

Mọi người nói chuyện với nhau xong, Chu Châu liếc nhìn đám người đàn ông mặc áo tắm dài hỏi :’ Ôn Khinh cậu quen ba người kia sao?”

Ôn Khinh vội lắc đầu: ”Không biết.”

‘Bọn họ cũng là đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa bọn họ, bọn họ rất kỳ quái…”

Nói xong Ôn Khinh thật cẩn thận mà giương mắt nhìn về phía người đàn ông mặc áo tắm dài.

Ba người bọn họ lần lượt mỗi người đứng ở một góc, trên mặt không hiện một chút lo lắng gì , giống như quen thuộc với tình huống này.

Ôn Khinh vừa nhìn một giây, người đàn ông mặc áo dài tắm liền nhìn về phía cậu , khiến cậu sợ tới mức vội vàng tiến gần bên Chu Châu.

“Bọn họ là người chơi lâu năm sao.”

Mọi tầm mắt đều nhìn về phía Chu Châu.

Chu Châu cười giải thích với mọi người : ”Vừa rồi âm thanh có nói người chơi chuẩn bị sẵn sàng , cho nên tôi đoán bọn họ cũng là người chơi.”

“Bảy người chúng ta đều là người mới , thoạt nhìn bọn họ lại quen thuộc với tình huống như này cho nên tôi suy đoán bọn họ là người chơi cũ đã từng trải qua chuyện này rồi.”

Nghe vậy mọi người sôi nổi ngật đầu

“Hình như vậy”

“Nếu không thì đi qua hỏi một chút?”

Ôn Khinh há miệng thở dốc, cậu định nói người đàn ông mặc áo tắm dài không phải là người chơi lâu năm.

Nếu là người chơi lâu năm, hắn sẽ không vào thời điểm đó hỏi ”Cậu là gì”

Cậu chưa kịp mở miệng, Chu Châu cùng đám người chạy đến bên người đàn ông mặc áo tắm dài.

[lối vào phó bản đã mở ra, xin người chơi tiến vào trò chơi]

Lạch cạch một tiếng , cánh cửa phòng màu trắng đóng chặt đột nhiên mở ra.

Phía sau là một mảng tối đen không một chút ánh sáng.

Nhóm người nhìn cánh cửa ,không ai dám tới gần.

“Tiến vào không?”

[Lối vào phó bản đã mở ra, xin người chơi nắm chặt thời gian không nên ở lại.]

“Không đi vào thì sao ” Chu Châu mở miệng hỏi

Hệ thống không giải thích

Ôn Khinh đứng ở giữa đám người , khẩn trương nhìn chằm chằm bóng tối phía sau cánh cửa.

“Không đi vào sẽ chết đấy.”

Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang bên tai , Ôn Khinh  sợ tới mức giật mình. 

Âm thanh cười nhạo quen thuộc lần nữa vang lên

Người đàn ông mặc áo tắm dài dường như hài lòng với phản ứng của cậu, cong khóe miệng cười , nhấc chân bước vào , ngay sau đó áo bóng rổ và áo sơ mi cũng đi vào.

Còn lại bảy người nhìn nhau do dự .

“Thật, thật sự sẽ chết sao?’’ Một nữ sinh hỏi.

Chu Châu lắc đầu:” Không biết”

“Chúng ta cũng đi vào thôi”

Bọn họ đột ngột xuất hiện ở chỗ này đã là một sự việc siêu nhiên rồi , không ai dám lấy tính mạng mình ra đánh cược, từng người đi vào cánh cửa màu trắng.

Ôn Khinh lúc bước qua cánh cửa , cậu không dám nhắm mắt.

Cậu mở to hai mắt , gắt gao nhìn chằm chằm bóng tối.

Một bước chân bước qua cánh cửa, thế giới liền thay đổi.

Đây là phòng khách cửa một căm biệt thự.

Phòng khách rất trống trải , không có sofa , tivi hay mấy món đồ linh tinh mà ở giữa chỉ có một chiếc bàn đá cẩm thạch dài , mấy chiếc ghê sáp ong , phía trên tường treo một chiếc đồng hồ lớn , kim giấy tí tách chuyển động tuyên bố thời gian.

[tìm , tìm , tìm bạn

Tìm một người bạn tốt

Chào hỏi, nắm tay

Cậu là bạn tốt của tôi]

Âm thanh máy móc lạnh băng  đột ngột vang lên bài hát thiếu nhi, rất quỷ dị, giống như khúc nhạc dạo phim ma quỷ , dùng ngôn từ đáng yêu nhất nói ra lời đáng sợ nhất.

Ôn Khinh sợ tới mức môi trắng bệch, móng tay vô thức bấm vào lòng bàn tay.

[Người chơi đã tiến vào phó bản ,phó bản thần cấp chính thức mở ra.]

[Trong các ngươi có một người dẫn đường]

[Chỉ có người dẫn đường mới có thể mở ra cánh cửa của biệt thự , xin người chơi tìm ra người dẫn đường, cùng người dẫn đường rời khỏi đây]

[Mỗi 9 giờ tối người chơi tiến hành bỏ phiếu, người có số phiếu nhiều nhất sẽ phải mở cánh cửa biệt thự để chứng minh mình có phải dẫn đường hay không.]

[Mỗi lần trả lời sai hoặc người chơi từ chối bỏ phiếu sẽ được cung cấp manh mối về người dẫn đường.]

Quy tắc giống trò chơi ma sói, mỗi ngày sẽ có một lần bỏ phiếu ,nghe cảm thấy phó bản đối với người chơi khá tốt, tìm không ra có thể cung cấp manh mối.

Ôn Khinh thoáng nghĩ thầm rồi nhẹ nhành thở ra, khả năng cửa thử nhất của người mới có vẻ tương đối đơn giản.

[Hiện tại đã phát thẻ thân phận]

[Xin người chơi Ôn Khinh bảo vệ cẩn thận thẻ bài của mình]

Giọng nói vang lên , trước mặt Ôn Khinh xuất hiện vài dòng chữ

Tên họ : Ôn Khinh

Thân phận: nhân loài bình thường

Tuổi tác: Hai mươi tuổi

Sở trường đặc biệt: Nhát gan

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play