Úc hình nghiêng người ngồi ở mép giường , một tay câu lấy quần lót.
Mu bàn tay lạnh lẽo cọ qua xương hông vừa lạnh vừa ngứa , thân thể Ôn Khinh khẽ run . khuôn mặt vì khóc trở nên đỏ hồng, cả người nóng lên vì xấu hổ , đỉnh đầu tưởng chừng như bốc khói.
Cậu túm chặt quần lót chính mình , sợ Úc Hình tiện tay tụt xuống:” Tôi , tôi không có mặc trộm!”
Úc Hình khẽ hừ một tiếng , đầu ngón tay cuộn lại quanh mép quần trắng sát dần da thịt.
“Chậc , lớn hơn hai cơ.”
“Nếu không có mặc trộm…”
Hắn dừng lại một chút , khóe môi nhấc lên ác ý hỏi:” Vậy cậu đang câu dẫn tôi sao?”
Vành tai Ôn Khinh đỏ lên gần như màu máu :” Tôi không có.”
“Tôi câu dẫn em gái anh!”
Cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, nhịn không được mắng một câu.
Bởi vì vừa rồi khóc rất lâu, giọng nói trong trẻo của Ôn Khinh mang theo chút khàn khàn , khi mắng chửi âm cuối cao lên khiến người nghe trong lòng nổi lên chút nhộn nhạo.
Úc Hình trên mặt đầy ý cười xấu xa , dầu lười hắn đẩy đẩy má nhìn Ôn Khinh nói:” Nói vậy cũng được , tôi không ngại.”
“Hai anh em tôi cùng nhau thỏa mãn cậu , đút no cậu.”
Ôn Khinh người trừng lớn đôi mắt , không tin nổi.
Người , người này!
“tôi, tôi đang mắng anh đấy!”
“Vậy sao?” Úc Hình nhướng mày , kéo thật dài âm cuối “ tại sao tôi lại cảm thấy cậu như đang câu dẫn tôi?”
Câu dẫn em gái anh !
Mặt Ôn Khinh đỏ lên , biết nếu mình tiếp tục mắng Úc Hình lời nói của mình sẽ bị hắn nói lung tung cậu liền đem những lời định nói nuốt vào bụng.
Cậu thử đẩy tay Úc Hình , nhưng dùng hết sức bàn tay của Úc Hình vẫn không di chuyển , vẫn như cũ ở trên vành cùng lót.
Không khó tưởng tượng nếu Úc Hình muốn hắn có thế dễ dàng xé rách quần lót của cậu.
Ôn Khinh gấp đến độ muốn khóc:” Anh buông ra.”
Úc Hình nhíu mày chưa kịp nói ra câu nào liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Tư Không đủ rồi.
Đây là lần thứ hai .
Úc Hình nheo con ngươi nhìn thần sắc lãnh đạm của Tư Không, lại nhìn nhìn đôi mắt đang rưng rưng đáng thương vô cùng của Ôn Khinh.
Hắn cúi đầu tiến đến gần trước mắt Ôn Khinh gần như dán chóp mũi vào cậu nói :” Tôi bảo này…”
“Có phải cậu dùng thân thể trao đổi để tên này bảo vệ cậu không?”
Ôn Khinh nói:” Tôi Không có.”
Úc Hình liếm liếm môi , trong mắt tràn ngập hứng thú khác hẳn lúc trước . Nhưng bây giờ Ôn Khinh cảm thấy hiện tại Úc Hình có chút đáng sợ , giống như hắn đang lập âm mưu để có thể ăn cậu vào bụng , ăn theo nghĩa đen.
“Không làm gì? Không chủ động câu dẫn?” Úc Hình hỏi.
Ôn Khinh tức giận đuôi mắt phiếm hồng , nói ra một câu:” Tôi không có làm mấy chuyện đó.”
Tư Không nhíu nhíu mày , lạnh lùng mà gọi tên hắn:” Úc Hình.”
Úc Hình vẫn không để ý , hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Khinh.
“Nếu tôi nói không đúng vậy…..’Hắn nghiêng nghiêng đầu khóe miệng nhấc lên ”Có muốn thử một chút không?”
“Thử với tôi.”
“Cút đi.” Thanh âm Tư Không mang theo tức giận .
Ôn Khinh sợ tới mức sửng sốt , cậu còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy trước mắt hiện một bóng đen , Úc Hình đã bị Tư Không đá xuống đất.
Giây tiếp theo , thân thể Ôn Khinh lần nữa treo trên không , bị xách tới cửa.
Phịch một tiếng , cánh cửa đóng lại .
Ôn Khinh ngơ ngác mà đứng ở ngoài cửa , cảnh cửa tan nát lúc nãy bây giờ đã khôi phục lại như trước khi chó ba đầu xuất hiện.
Cậu quấn chặt áo tắm không rời đi ngay mà nghiêng người nghe động tĩnh bên trong.
Rất yên tĩnh , không nghe được chút âm thanh nào.
Ôn Khinh nghĩ hẳn là không ở bên trong cãi nhau hoặc đánh nhau.
Hay là hai người họ muốn ngủ cùng nhau?
Hình như hai bọn họ quen biết từ trước…
Bên kia cánh cửa
Toàn bộ đồ dùng vỡ nát , mặt tường đầy những vết rạn như mạng nhện , cánh cửa sổ duy nhất trong phòng đã vỡ vụn , ngoài cửa sổ sương trắng cuồn cuộn thêm một ít tia sét màu tím xanh.
Úc Hình cùng Tư Không đứng chéo nhau trong phòng , gương mặt vô cảm nhìn đối phương.
Úc Hình liếc nhìn ngoài cửa sổ , cười nhạo nói:” Không ngờ cậu tức giận như vậy.”
“Cậu nhóc đáng thương kia có vẻ rất dễ làm người khác thích đúng không.”
Tư Không lạnh mặt không nói gì .
Một lúc sau , ngoài cửa vang lện một giọng nói nhẹ nhàng.
“cái kia tôi , tôi về phòng trước.”
“Ngủ ngon.”
Úc Hình tấm tắc nói:” Thật đáng yêu.”
“Muốn tôi giúp cậu không?”
“lăn.”
***
Ôn Khinh đi về phía cầu thang , cúi đầu liền nhìn thấy toàn cảnh phòng khách tầng một , một vết máu lớn , một vài khối thịt vụn phân tan ra khắp phòng khách.
Cậu vội vàng chuyển tầm mắt , mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám chuyển động tầm mắt vội vàng chạy lên tầng hai.
Ôn Khinh vừa đến phòng ngủ Chu Châu phía sau cũng vào theo , anh ta đóng cửa lại , chủ động nói lại hành trình:” Tôi vừa đi tầng một kiểm tra.”
Mơ hồ nhớ lại cảnh tượng máu thịt vừa nhìn thấy , Ôn Khinh nhỏ giọng khen:” Lá gan cậu lớn thật.”
Chu Châu cười cười giải thích: ”Tôi chỉ nghĩ là chó ba đầu có thể để lại manh mối hay không , lại sợ nó sẽ biến mất giống đám máu loãng lúc trước liền chạy nhanh đi tìm.”
Ôn Khinh theo bản năng hỏi lại:” Vậy cậu có phát hiện gì không?”
Chu Châu gật đầu , lại lắc đầu: ’Nơi nơi đều là thân thể…Vương Tĩnh không có để lại manh mối gì.”
Nói xong anh ta chuyển đề tài :”Cơ mà tôi phát hiện chúng ta đã bỏ qua một chuyện.”
“cánh cửa kia.”
Ôn Khinh chớp chớp mắt.
Chu Châu nhìn cậu , trong mắt thoáng chút hưng phấn cùng kích động :” Lúc trước vì cái chết của nam sinh kia nên chúng ta quá mức kiêng kị cánh cửa .”
“Nhưng nó lại là manh mối mấu chốt nhất. Hai cánh cửa dó không giống nhau.”
“Một cánh cửa phía trên điêu khắc rất nhiều động vậy , chó ba đầu cũng ở trên , hôm nay chúng ta bỏ phiếu trống chó ba đầu liền xuất hiện , chứng tỏ cảnh cửa này hẳn là thông đến minh giới hoặc là cánh cửa mở đến minh giới , bên còn lại phía trên không có gì chỉ có một núm vặn đây mới là cánh cửa giúp chúng ta rời khỏi đây.”
Ôn Khinh bừng tỉnh:” Thì ra là như vậy.”
Chu Châu thở dài: ”Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là tìm người dẫn đường, không có người dẫn đường biết cánh cửa có thể thoát ra cũng vô dụng.”
“Ôn Khinh cậu có nghi ngờ ai không?”
Ôn Khinh lắc đầu, thẳng thắn :” Không có , tôi không nhìn ra.”
Cậu cảm thấy mọi người đều đáng nghi , lại không chắc chắn là ai.
“Không sao , ngày mai vẫn còn thời gian.” Chu Châu an ủi , ngược lại hỏi:” Đúng rồi , tôi nhớ lúc chạy lên lầu cậu rõ ràng chạy ở phía sau tôi tại sao sau đó lại tuột lại phía sau?”
Ôn Khinh cúi đầu, chậm dãi nói:” Tôi là bị người phía sau kéo lại.”
Nhắc lại bờ vai câu lại bắt đầu đau .
Chu Châu nhíu mày tiếp tục hỏi: ”Là ai ? cậu có thấy không?”
Ôn Khinh lắc đầu:” Không thấy , lúc đó tôi luống cuống nên không để ý.”
Chu Châu lúc ấy ở trước Ôn Khinh không để ý chuyện xảy ra phía sau.
Hành lang rất rộng , ba bốn người sóng vai nhau chạy còn được , huống chi bọn họ chạy rất xa nhau , hai người đụng vào nhau là chuyện không thể huống chi là va chạm.
Trừ phi cố ý.
Ôn Khinh mở miệng , cậu hoài nghi Cung Vân Vân bởi vì cũng chính Cung Vân Vân là người đóng cửa.
Nếu như không phải Cung Vân Vân thì cậu có thể khiến mọi người bầu sai phiếu….
Chu Châu hỏi:” Cậu cảm thấy ai khả nghi nhất?”
Do dự một lát , Ôn Khinh lắc đầu :” Tôi không chắc .”
“ chờ mai rồi nói sau.”
Mai cậu phải đi tìm Cung Vân Vân hỏi rõ ràng.
Chu Châu gật đầu:”Được ngủ trước đi.”
“Cậu ngủ bên phải hay bên trái.”
“Tôi muốn ngủ gần tường.”
“Được”
Giường rất lớn có thể chưa được ba người đàn ông ,chăn cũng có hai chiếc mỗi người một chiếc là vừa đủ.
Ôn Khinh đặt gối làm vĩ tuyến 38 sau đó chui vào trong chăn nhắm mắt lại.
Hôm nay xảy ra qua nhiều chuyện , giờ khắc này thần kinh căng chặt của Ôn Khinh mới được thả lỏng chút , cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến.
Đèn phòng ngủ đã tắt để phòng ngừa có chuyện xảy ra chiếc đèn ngủ đầu giường vẫn còn bật.
Chu Châu nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh đang ngủ bên cạnh.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trên mặt cậu , hàng lông mi dài khẽ run khiến cậu trông có chút ngoan ngoãn.
Ma xui quỷ khiến thế nào Chu Châu nói:” Ôn Khinh hai chúng ta hợp tác nhất định có thể rời khỏi nơi này.”
Ôn Khinh sắp ngủ nghe thấy lời Chu Châu nói liền tỉnh táo lại.
Hợp tác?
Cậu lên tiếng mơ màng hỏi:” anh , anh không nghi ngờ tôi là người dẫn đường sao?’
Chu Châu mỉm cười nghĩ thầm , nếu cậu là người dẫn đường thì mọi người đã sớm vượt qua phó bản rồi.
“Không nghi ngờ , cậu thì sao?”
Ôn Khinh ngửi mùi hương trong chăn , cơn buồn ngủ lần nữa ập đến:” Tôi , tôi ư?”
Chu Châu nhẹ giọng hỏi:” cậu có nghi ngờ tôi là người dẫn đường không?”
Ôn Khinh nghiêng đầu đem mặt vùi vào trong chăn:”K hông ..”
“Tại sao?”
“cậu, cậu là người tốt.”
Ôn Khinh cố gắng chống đỡ nói hết câu rồi chìm vào mộng đẹp.
***
Ngày hôm sau , Ôn Khinh tỉnh lại rất sớm , cậu trước kia ở ktx cũng sẽ là người đầu tiên thức dậy còn giúp bạn cùng phòng mua đồ ăn sáng.
Chẳng qua trước kia giấc ngủ giúp tinh thần và thể xác thoải mái, còn hiện tại thể xác tinh thần và thể xác mệt mỏi như không được nghỉ ngơi.
Ôn khinh chớp chớp mắt , tay chân giống như đeo chì, bả vai cũng rất đau.
Thấy Chu Châu còn ngủ , cậu nhẹ nhàng ngồi dậy nhún bả vai.
Chỗ tối hôm qua bị người ta đụng vào đã bị thâm tím nhìn rất kinh người.
Ôn Khinh mím môi , rón ra rón rén mà xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cậu tùy tiện mặc áo thun đen vào rồi rời phòng ngủ.
Ôn Khinh đi đến thư phòng trước không tìm thấy rượu thuốc , cậu đi đến cửa cầu thang thấy phòng khách tầng 1 sạch sẽ cái gì cũng không có thở vào một hơi rồi chậm dãi xuống lầu.
Phòng khách chỉ có bàn dài cùng ghế dựa không có cái gì khác , Ôn Khinh liền trực tiếp đi đến phòng bếp, cuối cùng tim được hộp y tế ở trong góc bếp.
May mà có rượu thuốc.
Ôn Khinh cầm rượu thuốc , hơi dừng lại chút.
Nơi này là bên ngoài nếu lúc đang bôi rượu thuốc có người vào đây….
Ôn Khinh nghĩ nghĩ cầm theo rượu thuốc đi vào nhà vệ sinh tầng 1.
Cậu dừng lại trước gương , kéo cổ áo bên phải xuống.
Cậu vừa muốn bôi rượu thuốc ,” cạch cạch” một tiếng cửa nhà vệ sinh mở.
Tay Ôn Khinh khẽ run suýt nữa ném rượu thuốc xuống
Cậu vừa rồi không khóa cửa sao?
Quý Dư đứng ở cửa thần sắc hơi kinh ngạc , tựa hồ cũng ngạc nhiên khi trong nhà vệ sinh có người.
Rất mau tầm mắt hắn rơi xuống bả vai Ôn Khinh.
“Bị va đập sao?”
Ôn Khinh gật đầu nhỏ giọng đáp:” Ngày hôm qua không cẩn thận bị đập phải , đang định bôi thuốc.”
Cậu nghĩ giáo viên Quý hẳn là sẽ không làm phiền cậu bôi thuốc đi?
Trăm triệu không nghĩ tới hắn vẫn tiếp tục quấy rầy…
Quý Dư nhàn nhạt nói :” Tôi tới giúp cậu bôi.”
Ôn Khinh ngẩn người vội vàng từ chối: ”Không cần phiền phức như vậy tôi tự mình bôi là được.”
Nhưng Quý Dư không cho cậu từ chối.
Hắn đóng cửa lại đi đến trước mặt Ôn Khinh , nhận lấy rượu thuốc từ trong tay Ôn Khinh.
Nhà vệ sinh không lớn một người thì vừa đủ , hai người ở trong thì quá mức chật chội , càng không nói dáng người này của Quý Dư việc hai người tiếp xúc thân thể là điều không tránh khỏi.
Ôn Khinh né tránh dựa lưng vào tường , Quý Dư đứng một bên cảm giác áp bức mười phần.
Ôn Khinh không có thói quen và cũng không quen thuộc người khác đến gần.
Đang muốn mở miệng , đột nhiên ngực chợt lạnh , Quý Dư lại kéo kéo cổ áo hắn xuống khiến ngực cậu lộ ra một mảng lớn.
“Vết bầm của cậu rất lớn.” Quý Dư nói
Ý nói, hắn kéo quần áo cũng chỉ vì thoa thuốc.
Ôn Khinh mím môi nếu bây giờ che ngực có kì lạ không nhỉ.
Tầm mắt không dấu vết mà đảo qua lồng ngực trắng mềm , sau đó nhìn về phía bờ vai xanh tìm , hai bên đối lập với nhau.
Hắn vừa lòng mà thu hồi tầm mắt , đem rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay tiếp theo nhẹ nhàng dùng sức ấn vào miệng vết thương .
Ôn Khinh đang thất thần , bả vai lại một trân đau nhức nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Quá đau.
Đau chết mất…
Ôn Khinh nghẹn ngào gọi :” Thầy , thầy ơi…”
Quý Dư híp mắt , khóe môi nhếch lên , ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ:” Cố chịu . Rượu thuốc phải xoa như vậy mới có hiệu quả.”
Ôn Khinh nức nở hai tiếng, đau đến mức môi đều đang run rẩy , nước mắt nhanh chóng làm ướt áo , lồng ngực trắng non cũng nhanh chóng bị ướt .
Thấy vậy Quý Dư cười cười nhìn cậu nói:” Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tôi bắt nạt cậu đó.”
Ôn Khinh hít hít mũi:” Thật xin lỗi.”
Quý Dư lại cười:” thật quá lễ phép.”
Rất mau , bờ vai Ôn Khinh đã bớt đau rất nhiều, cậu muốn hỏi Quý Dư đã bôi xong chưa , bên ngoài bỗng vang lên một thanh quen thuộc.
“Ngài Úc, chờ chút.” Âm thanh này là Chu Châu.
Còn ngài Úc chắn chắn chỉ Úc Hình trong bọn họ chỉ mỗi hắn họ Úc.
“Ngài Úc , anh đối với chuyện hôm qua không có ý kiến gì sao?” Chu Châu hỏi
“Ý kiến à,” Úc Hình kéo dài âm cuối gợi lên tò mò rồi chậm dãi nói,” Thật ra có một thứ.”
Ôn Khinh dựng lỗ tai có chút tò mò.
“Ôn Khinh khóc rất đẹp.”
Ôn Khinh trố mắt một lúc, tức giận đến nối mặt nóng lên.
Úc Hình lại nói linh tinh!
Giây tiếp theo bả vai lại chịu một trận đau nhức , nước mắt không khống chế đước mà chảy ra.
Ôn Khinh hai mắt đẫm lệ mà nghiêng đầu nhìn Quý Dư.
Quý Dư thu tay lại , nhẹ nhàng bâng quơ nói:” Xin lôi.”
Là cố ý
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc con không phải bị bắt nạt đến khóc thì là đang trên đương bị bắt nạt nha nha (dầu chó)