Ôn Khinh bị hắn nhìn chằm chằm chân lùi về phía sau hai bước , lùi một khoảng cách rồi mới dám  nói:” không , không cần phiền phức như vậy.”

“Cái kia…Anh tìm nhầm người rồi, tôi không có tiền.”

“Tôi rất nghèo”

Úc Hinh nhấc mí mắt cười nhạo nói:” Trông tôi nhìn giống thiếu tiền sao.”

Ôn Khinh chớp mắt , cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của Úc Hinh.

Áo tắm dài mềm mại, chân đi đôi guốc gỗ, trên người không có trang sức gì.

Ôn Khinh chỉ là một người nghèo và nhìn ra tính tình Úc Hinh , còn lại không nhìn ra được gì.

Không muốn tiền…

Chẳng lẽ muốn ‘ làm ‘sao

Ôn Khinh ở trường học cũng thường bị hiểu lầm là gay , thường có nam sinh tìm tới cửa ám chỉ muốn cùng Ôn Khinh  làm chuyện đó , chẳng qua đều dùng phương pháp lịch sự chứ  không như Úc Hình vừa dọa vừa nạt cậu.

Ôn Khinh cảm thấy bản thân đã nắm bắt được sự thật.

Cậu nhỏ giọng nói:” Anh hiểu lầm rồi.”

“Tôi ,Tôi thích phụ nữ.”

“Tôi là sinh viên đứng đắn.”

Không tùy tiện hẹn ‘làm’.

Úc Hinh dường như nghe thấy chuyện cười, trên mặt hiện ý cười , giọng nói ái muội  :”Thích hay không phải thử mới biết được.”

Ôn Khinh nhíu mày, nghĩ thầm cái này có gì tốt mà thử .

Anh có tôi cũng có.

Cách đấy không xa vang lên tiếng bước chân nhỏ , Ôn hình thoáng nhìn thấy bóng dáng Chu Châu đang ở thư phòng đi qua đi lại.

Đồng đội đang cố gắng điều tra, cậu lại cùng Úc Hình lãng phí thời gian , nhẹ giọng nói:” Mong anh không nói về vấn đề này nữa.”

“Anh, anh kiên trì một chút sẽ qua cửa nhanh thôi.”

Qua cửa liền có thể tìm người khác.

Nói xong cậu liền xoay người chạy vào phòng ngủ bên phải.

Phòng ngủ ước chừng 20 mét vuông, đứng ở ngoài cửa có thể thấy rõ giường , tủ quân áo nhà vệ sinh , vào trong sẽ thấy đồ dùng sinh hoạt cơ bản thậm trí còn có cả mỹ phẩm chưa bóc.

Tủ quần áo chất đầy quần áo , một nửa là quần áo nam nửa còn lại là quần áo nữ, từ nội y tới khăn tắm,.. cái gì cần có đều có , nhưng tủ đầu giường lại trống không.

Ôn Khinh đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cũng giống như thời điểm trên sân thượng , bên ngoài toàn là sương trắng.

Kiểm tra xong một vòng thấy thời gian còn sớm , Ôn Khinh liền đi kiểm tra phòng khác. Trước khi tập hợp ba người gần như đã lục tung hết tầng 2.

Trong lúc kiểm tra , Ôn Khinh vẫn luôn tự động bỏ qua Úc Hinh ở phía sau đang lải nhải.

“Tủ đầu giường có phải thiếu đồ đúng không”

‘ Cái váy này tôi rất thích.”

“oa quần lót ren này.’

….

Quay lại lầu một Úc Hinh dường như nói đủ rồi không mở miệng nữa.

Nhóm người phụ trách tầng ba vẫn chưa xuống, chỉ có Quý Dư và người mắc áo bóng rổ ngồi trên ghế , là chỗ cũ của họ .

Ôn Khinh cũng ngồi vào chỗ ngồi cũ, cậu theo bản năng nhìn ra phía cánh cửa.

Vũng máu loãng vừa rồi đã biến mất, sàn nhà sạch sẽ không còn dư lại một giọt máu nào.

Không  lâu sau , cô gái buộc tóc đuôi ngựa cầm cây lau nhà đi tới.

“Cung Vân Vân , cô cầm cây lau nhà làm gì.” Chu Châu hỏi

Cung Vân Vân  :’Tôi mắc bệnh sạch sẽ , muốn lau dọn sạch sẽ chỗ này .”
cô vừa đi tới cửa , quay đầu hỏi Chu Châu:” Máu ở đây…biến mất rồi.’

‘Trước khi tôi lấy cây lau nhà nó vẫn còn ở đấy mà.”

Chu Châu nhớ lại:’ Lúc chúng tôi xuống đã không thấy rồi.”

Cung Vân Vân cúi đầu nhìn sàn nhà không nói gì , cầm cây lau nhà rời đi.

Một người sống sờ sờ nháy mắt biến thành máu loãng , vũng máu đột nhiên biến mất cũng chẳng có gì lạ.

Máu loãng biến mất, Ôn Khinh liền thoải mái đánh giá cánh cửa.

Cửa này có hai màu nâu  đỏ , cao lớn như tường , bên trái cánh cửa điêu khắc các loại hình thù động vật kỳ quái, ba cái đầu hai cái đuôi…bên còn lại sạch sẽ không có hình điêu khắc gì  chỉ khác bên kia là có thêm núm kéo.

Chạm lung tung núm kéo sẽ chết.

Ôn Khinh nhéo lòng bàn tay , dời mắt sang chỗ khác.

Đúng 8 giờ , nhóm người phụ trách tầng 3 xuất hiện.

Cung Vân Vân mở lời đầu tiên:” Tầng 1 phòng không nhiều lắm , trừ phòng khách cũng chỉ có một phong bếp và nhà vệ sinh, trong phòng bếp có rau dưa, thịt trứng còn có bánh mì sữa bò lung tung,.. đồ vật trong nhà vệ sinh cũng bình thường không có gì khác thường.

Chu Châu tiếp lời nói:” Tầng 2 có 2 phòng ngủ và một thư phòng , hai phòng ngủ giống hết nhau , thư phòng có rất nhiều sách với các ngôn ngữ khác nhau, tôi chỉ có thể nhận ra tiếng Anh và tiếng Trung, đều là sách về tôn giáo.’

Nhóm người phụ trách tầng 3 nhìn nhau, cuối cùng nữ sinh tóc ngắn mở miệng:” Tầng 3 có 4 phòng ngủ, trang trí bên trong đều giống nhau , đồ vật bên trong đều là đồ mới , quần áo vẫn còn nhãn treo ở trên, mỹ phẩm bên trong nhà vệ sinh dù cho nam hay nữ đều đủ cả.”

Nữ sinh tóc ngắn cầm một vài tấm thẻ ra hỏi:”Tầng 2 có mấy tấm thẻ này không’

Ôn Khinh do dự gật đầu:”  Hình như có vài tấm . Xin lỗi , tôi không kiểm tra cẩn thận.”

Nữ sinh tóc ngắn dịu đàng an ủi:” Điểm chu ý mỗi người khác nhau.”

Chu Châu nhanh chóng ghi lại, nhìn mọi người nói:”Căn cứ vào tình hình trước mắt tôi hoàn toàn không có manh mối gì về người dẫn đường , có ai có manh mối gì không?”

Mọi người trầm mạc ngồi trên ghế , tất cả đều lắc đầu.

Thời gian từng giây từng phút trôi.

Kim đồng hồ rốt cuộc cũng chỉ tới số 9.

“Tích tắc—tích tắc…”

Giây tiếp theo, trong tay mọi người đều hiện giấy và bút.

“Xem ra bây giờ là 9 giờ tối.”

Chu Châu nhếch khóe miệng :”bây giờ mọi người hay viết bỏ quyền.”

Ôn Khinh rũ mắt , từng nét từng nét viết xuống.

Viết xong, giấy và bút biến mất trong không khí.

Ôn Khinh buông bút , những người khác cũng đã viết xong, bàn dài nhẹ nhàng lắc lư.

Cậu lo lắng đến nối ngừng thở , chờ đợi nhắn nhở của hệ thống.

[Tất cả người chơi đã bỏ quyền, tất cả người chơi đã bỏ quyền.]

[ ba tiếng sau sẽ tiếng hành cung cấp manh mối.]

Thần kinh Ôn Khinh căng chặt , thời gian chờ đợi vẫn là thời gian khó khăn nhất.

Quả nhiên không cung cấp manh mối luôn, hệ thống thật xấu xa .

“Còn có ba tiếng nữa , nếu không chúng ta phân phòng ngủ nghỉ ngơi trước đi , ba tiếng sau tập hợp ở phòng khách.”

“được”

“ Tôi đồng ý”

Bốn cô gái hai người một phòng, bọn họ chọn tầng 3.

Chờ các cô gái lựa chọn xong ,Ôn Khinh nhìn về phía Chu Châu:” Chúng ta một phòng đi.”

Chu Châu liền gật đầu đồng ý.

Úc Hình chậm rì nói :”Nếu vậy tôi ở phòng cạnh phòng Ôn Khinh.”

“Hoan nghênh tìm tôi bất cứ khi nào”

Lời này nói với tất cả mọi người nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Ôn khinh , ám chỉ rõ ràng.

Ôn Khinh mím môi, cảm thấy Úc Hình thật phiền.

Chắc chắn lúc nãy cậu nói đủ rõ ràng.

Nhận ra ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người mình, Ôn Khinh nhéo lòng bàn tay, suy nghĩ xem lát nữa nên nói với Úc Hinh như thế nào.

“Mong anh đừng trêu trọc tôi nữa.

Tôi không thích như vậy

Anh thật đáng ghét.”

Tính cách Ôn Khinh mềm mỏng chưa từng mắng chửi người khác, suy đi tính lại nhưng không nghĩ ra từ ngữ thích hợp.

Cậu nghẹn nửa ngày , nghẹn đỏ cả mắt.

Thấy vậy Chu Châu nhíu nhíu mày mở miệng nói:” Ôn Khinh, chúng ta lên tầng nghỉ ngơi trước đi.”

Ôn Khinh gật đầu.

Sau khi lên tầng 2 , Chu Châu chọn phòng ngủ gần cầu thang nhất.

Anh ta đóng cửa lại, nhìn Ôn Khinh nghiêm túc nói:” Ôn Khinh ở chỗ này khóc không thể giải quyết vấn đề gì.’

Ôn Khinh khịt mũi , thanh âm mang theo nức nở :” Tôi biết , tôi cũng không muốn khóc.”

“Thời điểm kích động nước mắt tôi sẽ tự chảy.”

Dù là tức giận , vui vẻ hay buồn bã sợ hãi bất kể là sự tình không đáng khóc , chỉ cần quá kích động nước mặt cậu sẽ không tự chủ được mà rơi xuống.

Chu châu nhìn chằm chằm cậu một lúc, Ôn Khinh có làn da rất trắng , hốc mắt đỏ hồng đáng thương vô cùng , khiến người khác nảy sinh ra tâm lý bảo vệ cậu hoặc bắt nạt cậu.

“Cậu hình như là người có thể chất nước mắt dễ mất khống chế.” Chu Châu nói:” cậu đừng nghĩ quá nhiều.”

Ôn Khinh nhỏ giọng nói:” Tôi biết mà”

Cậu đã sớm tiếp nhận tình huống của mình , nếu không không thể lớn tới giờ .

Chu Châu gật đầu đột nhiên mở miệng:” Đừng nói sở trường đặc biệt của cậu là khóc nha.”

Ôn Khinh lắc đầu :” Không phải”

Cậu có chút buồn bực , vì sao lại hỏi sở trường đặc biệt của cậu

Hoài nghi cậu là người dẫn đường sao?

Có lẽ do biểu cảm trên mặt cậu quá rõ ràng, Chu Châu sờ sờ mũi giải thích;” Tôi không hoài nghi cậu, tôi chỉ là có chút tò mò.”

“Tại lúc giới thiệu thấy cậu có chút ngượng ngừng nên tôi đoán sở trường đặc biệt của cậu khiến cậu xấu hổ.”

Đoán chuẩn lắm 

Ôn Khinh do dư một chút , nhẹ giọng nói:” Sở trường đặc biệt của tôi  không phải là khóc , là , là nhát gan.”

Âm thanh cậu càng ngày càng nhỏ, mặt càng ngày càng đỏ.

Sở trường đặc biệt này thật sự mất mặt quá!

Là rất nhát gan.

Chu Châu khóe môi nhếch lên, sau đó ý thức thấy cười trước mắt mặt  Ôn Khinh rất vô duyên , anh ta đành phải nhìn xuống , mắt méo xệch đi trông rất quái dị.

Ôn Khinh nhỏ giọng nói:” Anh muốn cười thì cười đi, tôi , tôi đi tắm rửa trước.”

-----

Tắm rửa xong Ôn Khinh phát hiện bản thân không mang quần áo vào.

Cậu gọi Chu Châu hai tiếng , không có ai đáp lời , liền mở cửa thò đầu ra.

Bên ngoài không có người , Chu Châu không ở trong phòng.

Ôn Khinh hít sâu một hơi , bước nhanh đến tủ quần áo, vội vàng tìm kiếm quần lót, sợ đột nhiên có người bước vào.

Càng sốt ruột càng không tìm thấy đồ , tìm một hồi lâu vẫn không thấy quần lót.

“Thịch thịch thịch , có người không?” Ngoài cửa mang lên một giọng nam.

Có chút quen tai , Ôn Khinh không thể lập tức nghĩ ra là âm thanh của ai.

“Không có ai sao ?  Nếu vậy thì đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây.”

Ôn Khinh vội vàng nói:”Chờ chút có người! có người ! có người”

Lo lắng người bên ngoài sẽ mở cửa , Ôn Khinh luống cuống tay chân mà khoắc áo tắm dài , đi đến bên cánh cửa.

Ôn Khinh không nhớ ra tên cửa hắn là gì , chỉ có thể ngoan ngoãn chào một tiếng:” Chào thầy”

Quy Dư mặt mày mang theo ý cười nhàn nhạt , thoát nhìn trông thật văn nhã.

“Gọi tôi là Quý Dư.”

Quý Dư lại cười cười  đưa cho Ôn Khinh một túi bánh mì và hai bình sửa bò:”Cậu chưa ăn gì phải không, ăn chút điểm tâm lót bụng đi.”

Ôn Khinh chỉ muốn nhanh chóng đóng cửa để tìm quần lót, không có từ chối, vội vàng nhận bánh mì cùng sữa bò lễ phép nói lời cảm ơn:” Cảm ơn thầy ạ”

Quý Dư có chút suy nghĩ nhìn áo tắm dài rồi cười nói:”Rất có lễ phép.”

“Đáng được khen thưởng.”

Ôn Khinh hơi sửng sốt , khen thưởng cái gì?

Quy Dư tựa hồ chỉ là thuận miệng nói  không giải thích gì , nói “ Nghỉ ngơi cho tốt” rồi xoay người rời đi.

Hắn vừa đi , Ôn Khinh lập túc đóng cửa lại , khóa cửa rồi tiếp tục tìm quần lót.

Lục tung khắp tủ quần áo cũng không thấy , thậm chí tủ đầu giường và nhà vệ sinh cũng tìm nhưng vẫn không thấy quần lót.

Ôn Khinh kinh ngạc , rõ ràng lúc kiểm tra phòng cậu có thấy quần lót!

Vậy quần lót đi đâu rồi?!

----

Tác giả có lời muôn nói:

Quy Dư: khen thưởng cho cậu không mặc quần lót

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play