chúng ta cũng không biết sẽ ở lại nơi này bao lâu…”
Ôn Khinh nhìn Chu Châu , lại nhìn nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nghĩ thầm bọn họ thật lợi hại , dưới tình huống như vậy còn có thể phân tích một cách lý trí như vậy.
Chu Châu đi đến chân cầu thang mắt hướng lên trên nhìn: ” Có 3 tầng, chúng ta phân thành 3 tổ đi.’
Ôn Khinh đi đến bên Chu Châu nhỏ giọng nói:” tôi có thể cùng cậu một nhóm không?”
“Được” Chu Châu gật đầu , nhìn mọi người nói, ”Tôi cùng Ôn Khinh lên tầng 2 , còn có người nào muốn đi cùng không?”
Úc Hinh lười biếng mà giơ giơ tay , ý bảo hắn ra nhập.
Ôn Khinh yêu ớt mà nói:”tôi , tôi ở lại lầu một đi.’’
Úc Hinh nhướng mày:” Tôi đột nhiên cảm thấy lầu một cũng không tồi.”
Ôn Khinh”…”
Không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn là cùng Úc Hinh lên tầng hai.
Cậu đi theo bên cạnh Chu Châu, cố gắng xem nhẹ người đàn ông đang ngâm nga phía sau.
Hơi thở phía sau vẫn lạnh như cũ, nhưng không phải nhiệt độ lạnh vượt xa người thường như lúc ở trên sân thượng mà đã nằm trong phạm vi bình thường.
Ôn Khinh có chút hoài nghi trên sân thượng cơn lạnh là do gió thổi khiến cậu nảy sinh ra ảo tưởng.
Bởi vì Úc Hinh là người chơi , chỉ là người chơi có chút kì quái.
Chu Châu đẩy cửa phòng thứ nhất.
Là một phòng ngủ đôi, tủ đầu giường…trông giống một phòng ngủ bình thường
Ba người đứng ở bên ngoài , không đi vào.
Chu Châu mở miệng nói:” Trước tiên đi xem căn phòng tiếp theo đã.”
Căn phòng thứ hai cũng là phòng ngủ đôi, trang trí chẳng khác phòng thứ nhất là bao.
Phòng cuối cùng có vẻ là phòng đọc sách , có hai phòng ngủ như vậy ba mặt tường đều là kệ sách, sách xếp ngọn ngàng .
Đẩy cánh cửa ra , Chu Châu nói:”Có ba phòng , chúng ta mỗi người kiếm tra một phòng tìm xem có manh mối gì hay không.”
Ôn Khinh có chút sợ hãi , trong phim kinh dị cảnh phân công nhau hành động thường không có kết quả tốt.
Chu Châu an ủi nói:” Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu , chúng ta không đóng cửa có chuyện gì xảy ra cứ kêu một tiếng chúng tôi sẽ lập tức tới.”
Ôn Khinh thấp giọng mà đồng ý.
Chu Châu an ủi hai câu rồi đi vào thư phòng.
“muốn tôi đi cùng cậu không ? nhóc đáng thương.”
Úc Hinh lười nhác mà dựa vào tường , tầm mắt đảo qua thân thể của Ôn Khinh ánh mắt giống kẻ đi săn tìm được con mồi.
Hắn thả chậm tốc độ , ái muộn du dỗ:” chỉ cần cho tôi một chút thù lao.”