“Kỳ tiên sinh, ngôn linh ‘bo bo giữ mình’ của ngươi sao không cho ta dùng chung?”
Thẩm Đường suýt chút nữa cũng muốn thổ huyết.
Câu ngôn linh này, cô vừa mới học thuộc không lâu.
Ngưng khí thành cương, bảo vệ toàn thân!
Nói đơn giản là tạo ra một lớp khiên bảo vệ quanh bản thân.
Việc Kỳ Thiện chỉ tự tạo khiên cho mình cũng không phải vấn đề, nhưng đáng trách là hắn lại lặng lẽ rút lui, để cô, một cô gái nhỏ mới mười một, mười hai tuổi, tay không tấc sắt, phải đối đầu với kẻ sát nhân diệt cả một nhà!
Thực sự rất là đáng giận!
Kỳ Thiện bình thản đáp: “Tại hạ thân gầy sức yếu, không giỏi chiến đấu.”
Thẩm Đường: “...”
Cô bỗng nhớ đến lời nhận xét hôm qua của mình sau khi xem các câu ngôn linh trên cuộn sách — hắn là loại người chuyên phục kích trong bụi cỏ, lấy phòng thủ làm tấn công. Giờ nghĩ lại, lời nhận xét đó còn chưa đủ hoàn thiện, cô cần thêm một điều nữa, đó là hắn trở mặt phản bội đồng đội cũng rất nhanh gọn lẹ.
“Dù ngươi không giỏi chiến đấu thì cũng đã là người trưởng thành qua lễ đội mũ rồi chứ!”
Trốn sau lưng cô?
Đây có phải là hành động của bậc nam nhi không?
Nói xong, cô tung một cước vào ngực người đàn ông trung niên.
Nhìn hắn ta bị đá bay ra xa đến nửa trượng, Kỳ Thiện nói: “Người trưởng thành qua lễ đội mũ cũng không thể đá mạnh được đến thế đâu.”
Thẩm Đường: “...”
Người đàn ông trung niên ngã xuống đất, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt đầy kinh hoàng. Hắn ta không thể tin nổi rằng một đứa trẻ gầy gò như Thẩm Đường lại có sức mạnh lớn đến vậy. Hắn ta vận sức đập xuống đất, bật người lên, gầm lên giận dữ: “Nếu các ngươi đãkhông muốn sống, vậy thì đừng có mà trách ta vô tình!”
Không biết hắn rút một con dao chặt củi tỏa ra ánh đỏ ra từ đâu.
Hắn ta lao về phía Thẩm Đường, bổ dao xuống thẳng đầu cô!
“Choang!”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Cú bổ mạnh mẽ của hắn ta, được sức mạnh của Võ Đảm hỗ trợ, khiến con dao chặt củi trong tay Thẩm Đường gãy làm đôi chỉ trong tích tắc. Thấy vậy, hắn ta mừng rỡ, dồn hết sức vào đòn tiếp theo, nhắm thẳng vào cổ Thẩm Đường, khóe môi hắn ta nhếch lên như thể đã thấy được cảnh đầu cô lìa khỏi thân.
Nào ngờ, Thẩm Đường hạ thấp người, ngả ra sau để tránh, mỗi bước lùi đều rất nhịp nhàng, ung dung.
Người đàn ông trung niên không có chiêu thức, chỉ biết dựa vào sức mạnh của bản thân và con dao chặt củi sắc bén kia.
Từng nhát chém của hắn ta đều rất mạnh mẽ.
Chỉ cần trúng một đòn, Thẩm Đường chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nhìn những vết nứt do dao chém trên sàn, Thẩm Đường khẽ cau mày. Kỳ Thiện đúng lúc lên tiếng: “Nhị đẳng Thượng Tạo.”
Nhưng là một tên Nhị đẳng Thượng Tạo chỉ có sức mạnh mà không có kỹ năng.
Thẩm Đường nhân cơ hội áp sát, dồn lực vào đầu ngón tay và đâm vào cổ tay hắn ta.
Người đàn ông hét lên đau đớn, con dao trong tay rơi xuống, cô lập tức đá vào vị trí cách rốn ba tấc của hắn ta. Cú đá này không chỉ khiến hắn ta đau đến điếng người mà còn khiến Kỳ Thiện phải nhăn mặt, hít sâu một hơi.
Hắn lấy tay áo che mặt, không dám nhìn tiếp.
Chẳng có người đàn ông nào có thể chịu đựng được nỗi đau đó.
Và người đàn ông trung niên kia cũng không ngoại lệ.
Hắn ta đau đớn khom lưng xuống, lại trúng ngay kế của Thẩm Đường, bị cô túm lấy tai và tóc, ép xuống, đập thẳng vào đầu gối của cô.
“Bốp!”
Kỳ Thiện theo phản xạ chạm tay lên sống mũi của mình.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy đau đớn.
Ngay lúc đó, Kỳ Thiện liếc thấy bóng đen lay động bên ngoài cửa sổ, hắn không chút do dự đọc câu ngôn linh—
“Gió mưa đồng hành, nguy vong cứu giúp!”
Khi chữ “cứu” vừa dứt, một tia sáng xám vút qua cửa sổ, đánh thẳng về phía Thẩm Đường, nhưng cũng ngay lúc đó, một lớp khiên bảo vệ bằng văn tự cũng hiện lên quanh cô.
Hai luồng sức mạnh chạm vào nhau, tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Thẩm Đường đã nhanh chóng tránh xa, nhìn mũi thương cắm sâu vào đất vài tấc, cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài — vẫn còn kẻ địch ẩn nấp!
Kỳ Thiện lên tiếng: “Đồng bọn, có lẽ là một tên Tam đẳng Trâm Niểu.”
Dựa vào lực đánh của cú đâm vừa rồi, với kinh nghiệm của hắn, Kỳ Thiện có thể đoán được sức mạnh của kẻ đó.
Nhưng câu tiếp theo lại là—
“Chắc hẳn Thẩm tiểu lang quân có thể đối phó được.”
Thẩm Đường: “...”
Lời nói này rõ ràng ám chỉ rằng hắn vẫn muốn đứng ngoài quan sát.
Khác với người đàn ông trung niên đánh đấm loạn xạ, tên mới đến là một kẻ có võ nghệ. Hắn ta nhảy vào trong, hít một hơi, cây thương cắm sâu dưới đất lập tức bay lên rồi nằm gọn trong tay hắn ta.
Nhưng mục tiêu của hắn ta không phải Thẩm Đường, mà là Kỳ Thiện, một hư chiêu nhằm thẳng vào hắn.
Kẻ đến mặc một bộ đồ đen, cao đến chín thước, lưng rộng vai lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Chỉ riêng việc hắn ta đứng ở đó thôi cũng đã tạo nên một áp lực vô cùng lớn, khiến không gian vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội.
Kỳ Thiện không tỏ ra bất ngờ, thong thả đọc một chữ ngôn linh duy nhất, văn tự ánh lên dưới chân hắn, thân hình hắn khẽ dao động rồi lùi lại hơn một trượng. Kẻ áo đen muốn truy kích, nhưng lại bị Thẩm Đường chặn lại với thanh “Từ Mẫu Kiếm” trong tay.
“Choang!”
Thương và kiếm giao phong với nhau.
Kỳ Thiện lùi về phía khu vực an toàn hơn, chậm rãi nói thêm: “Nguy ở ta, ắt hại người khác, vậy nên — ta nguy thì người cũng nguy, muốn được an toàn, phải giúp ta thoát nạn.”
Vừa dứt lời, văn quang lại hiện lên dưới chân Thẩm Đường.
Nghe rõ ngôn linh của hắn, Thẩm Đường: “...???”
Vừa phải vừa đỡ những cú đâm liên tục từ đối thủ, cô vừa giận dữ hét lên: “Kỳ Nguyên Lương! Ngươi làm ơn hãy làm người đi!”
Kỳ Thiện thật sự rất chó!
Câu ngôn linh này nghe thì chẳng có gì sai, nhưng dịch ra nôm na thì là — nếu ta gặp nguy hiểm thì sẽ chuyển nguy hiểm đó sang cho người khác. Ta gặp nguy hiểm, người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên nếu muốn an toàn thì phải giúp ta vượt qua nguy hiểm.
Tương đương với việc cưỡng chế chia sẻ nguy hiểm.
“Thẩm tiểu lang quân, mọi chuyện nên lấy đại cục làm trọng.” Kỳ Thiện nghe vậy, lại mặt dày mỉm cười đáp: "Chẳng phải có câu — ‘Văn Tâm không trừ, Võ Đảm không diệt’. Kẻ này có võ công, không thể không biết điều đó được. Tại hạ yếu ớt, mạng sống này của tại hạ xin giao phó cho Thẩm tiểu lang quân rồi.”
Thẩm Đường: “...”
Kỳ Nguyên Lương, ngươi còn nhớ đêm qua ngươi đã nói “ngươi đoán xem thanh kiếm của ta là để trang trí hay dùng để làm vũ khí” không?
Mới qua một đêm mà ngươi đã quay về làm bộ văn nhân yếu ớt rồi sao?
“Rầm!”
Một lỗ hổng lớn trên mái nhà bị phá tan bởi lực đánh từ cây thương.
Người này có sức mạnh rất lớn, ít nhất là mạnh hơn tên Tam đẳng Trâm Niểu tối qua. Thẩm Đường phải lùi lại mấy bước mới có thể hóa giải lực tấn công, nhìn bàn tay đang tê rần của mình, sắc mặt cô càng thêm trầm trọng.
“Kỳ Nguyên Lương, ngươi chắc chắn hắn là tam đẳng chứ?”
Kỳ Thiện vừa định đáp “chắc chắn” thì qua ánh sáng của ngọn đèn dầu, hắn thấy đôi môi dày của người đàn ông khẽ mở, lẩm bẩm điều gì đó.
Ngay lập tức, khí thế của hắn ta thay đổi hoàn toàn, lưỡi thương trong tay hắn ta múa lên, tạo ra hàng trăm ảo ảnh, mũi thương như một con rắn linh hoạt cuốn quanh thanh kiếm dài của Thẩm Đường.
Kỳ Thiện cẩn thận nhìn khẩu hình của người đó.
【Binh vô thường thế, thủy vô thường hình...】
Đây là...
Trong khoảnh khắc, Kỳ Thiện lập tức hiểu ra.
“Hãy cẩn thận, tên này là Tứ đẳng Bất Canh!”
Lời hắn vừa dứt, một cái bóng mờ nhạt xuất hiện từ điểm mù trong tầm nhìn của Thẩm Đường, phối hợp với người áo đen tạo thế giáp công. Cơn gió mạnh của mũi thương thổi tới, Thẩm Đường như thể có mắt ở phía sau mà nắm lấy chiếc rèm treo gần đó, nhảy thẳng lên xà nhà, tránh được một cú đâm chí mạng.
“Chết tiệt, còn biết cả phân thân nữa!”
Cô vừa đứng vững thì bên tai đã vang lên tiếng của Kỳ Thiện.
Hắn cất giọng trầm: “Tinh la kỳ bố!”
“Vù—”
Những dòng văn tự đan xen hiện lên dưới chân hắn, như một bàn cờ khổng lồ trải ra trên mặt đất. Khi bàn cờ xuất hiện, người áo đen lảo đảo, đầu gối hơi run, như thể đang mang một tảng đá lớn trên vai, đôi chân lún sâu vào bùn. Hắn ta hét lớn một tiếng, võ khí bao quanh người bùng phát, ánh xám va chạm với văn tự tạo ra tiếng va đập chói tai.
Thẩm Đường nhìn cảnh tượng này mà không biết phải làm sao để giúp đỡ.
Cảnh tượng trước mặt đã vượt quá hiểu biết của cô.
Kỳ Thiện nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, trầm giọng nói: “Ngươi cứ chiến đấu, mọi việc còn lại để ta lo, nhớ là bắt sống!”
Từ Công sĩ lên Nhị đẳng Thượng Tạo không quá khó, chỉ cần có chút công phu là có thể đạt được, nhưng Tam đẳng mới là ngưỡng cửa thực sự. Tứ đẳng Bất Canh thì có thể sử dụng các câu ngôn linh binh pháp, có thể là một bách phu trưởng trong quân đội.
Nếu hắn ta muốn gia nhập một thế lực lớn nào đó, cuộc sống sẽ không thiếu thốn, vì sao lại phải đi làm cướp, dựa vào việc cướp bóc giết người để sinh tồn?