Khi đến bậc thềm dưới hành lang, Kỳ Thiện giơ tay tháo nón lá, cúi người đặt đôi guốc gỗ ngay ngắn rồi vén vạt áo, đi chân trần bước lên bậc. Hắn lấy chiếc gáo tre treo trên cột, múc nước mưa trong bể đá dưới hiên để rửa sạch bùn đất bám trên chân.

Thẩm Đường cũng tháo guốc ra, theo phản xạ tìm đôi giày trong nhà để thay nhưng tìm mãi chẳng thấy. Kỳ Thiện thì gọn gàng cuộn vạt áo bẩn lên, cố định ở đầu gối, rồi rút chiếc khăn riêng trong tay áo ra lau khô chân, sau đó đưa chiếc gáo cho Thẩm Đường.

Cả hai hành động đều nhanh nhẹn, nhưng người đàn ông trung niên đã sớm tháo đôi guốc không vừa chân, mòn đế của mình ra, chân trần bước lên bậc gỗ, để lại vài dấu chân lấm bùn ướt át — dù trong sân đã được quét dọn rất sạch sẽ, nhiều chỗ còn trải sỏi, nhưng mưa lớn vẫn khiến bùn lầy dễ dàng vương bẩn — thấy hai người Thẩm Đường và Kỳ Thiện bận rộn như vậy, ông ta mỉm cười bảo.

“Hai vị cứ tự nhiên, không cần phải phiền phức thế đâu.”

Nghe vậy, Thẩm Đường lập tức dùng hai gáo nước rửa sạch chân, rồi cười hì hì quăng chiếc gáo vào bể đá, bước lên bậc gỗ, phát ra những tiếng vang lộp bộp.

Kỳ Thiện nghiêm giọng nhắc nhở.

“Ấu Lê, phép tắc của ngươi đâu rồi?”

Thẩm Đường cười, vẫy tay với hắn: “Chẳng phải người ta vẫn nói khách nên tùy gia chủ sao? A huynh đúng là quá khách sáo, còn không mau lên đây tránh mưa đi!”

Kỳ Thiện thở dài một hơi, có vẻ như không thể làm gì được với sự tùy tiện của Thẩm Đường, hắn quay sang xin lỗi người đàn ông trung niên. Người đàn ông lại rất nhã nhặn, không hề tỏ vẻ bực bội, liên tục xua tay bảo “không sao”, còn khen Thẩm Đường có tính tình phóng khoáng, vui vẻ.

Kỳ Thiện than thở: “Chỉ là xá đệ năm nay đã mười hai tuổi rồi mà vẫn còn nghịch ngợm, không chín chắn, ta sợ rằng sau này nó sẽ chịu thiệt thòi lớn…”

Nghe vậy, người đàn ông thoáng cứng đờ.

“Xá đệ? Vị này là một tiểu lang quân?”

Kỳ Thiện gật đầu: “Đúng vậy, là ấu đệ của ta. Nó giống gia mẫu, tướng mạo nam nữ khó phân, từ nhỏ đến giờ đã gây ra không ít hiểu lầm.”

Người đàn ông trung niên cười gượng vài tiếng, tự nhận mình nhìn nhầm, thế mà lại cho rằng một chàng trai lại là một cô gái.

Sau đó, ông ta dẫn hai người vào gian nhà phụ, bảo họ cứ đợi ở đây chờ tạnh mưa, nếu mưa còn lớn thì cũng có thể ở lại chắp vá cho qua đêm.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Người đàn ông chợt nhớ ra điều gì, nói: “Ta chợt nhớ nhà bếp còn nồi nước gừng đang ấm, hay là hai vị dùng chút nước gừng cho ấm người?”

Kỳ Thiện chắp tay cảm tạ.

Người đàn ông đáp: “Vậy hai vị chờ ta một lát.”

Nghe tiếng bước chân xa dần, Thẩm Đường lập tức thu lại vẻ cười đùa, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tên này nói dối, sơ hở lộ ra khắp nơi. Cho dù ông ta có thật sự đi lấy nước gừng hay không, chúng ta cũng phải đề phòng.”

Kỳ Thiện nói: “Tất nhiên phải cảnh giác. Trưởng thôn nói A Yến mắc bệnh từ khi mới sinh, bị bỏ mặc tại trang viên này, hạ nhân thường xuyên lơ là, điều này có thể thấy từ việc quần áo trẻ con giặt giũ sơ sài. Nhưng gã này lại nói A Yến là nhi tử ông ta, ha!”

Thẩm Đường đi quanh phòng, ngón tay thỉnh thoảng lướt qua vài vật trang trí, rồi dùng ngón tay xoa thử thì thấy ngón tay sạch sẽ không vương bụi.

Gần cửa sổ còn có hai cái án thư được đặt gọn gàng, một lớn một nhỏ, dùng giá sách làm vách ngăn chia thành các khu vực khác nhau. Thẩm Đường tiện tay mở một cuộn sách tre bằng trúc, phát hiện đây là sách vỡ lòng dành cho trẻ nhỏ, trên đó có cả nét chữ của người lớn lẫn nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô nói: “Dọn dẹp cũng kỹ đấy, xem ra bọn hạ nhân không phải hoàn toàn không làm việc… Nhưng lạ ở chỗ trời mưa to gió lớn thế này, mà không ai ra ngoài thu quần áo đang phơi vào. Chuyện này thực sự rất vô lý.”

Kỳ Thiện nhạt giọng nói: “Còn nữa, gã này mặc bộ đồ của văn nhân, nhưng tướng mạo lại dữ dằn, ánh mắt sắc như dao, quanh thân mang theo sát khí. Bảo là văn nhân chi bằng nói là kẻ cướp thì đúng hơn. Ta lo không phải là họ không muốn thu, mà là không có sức để thu…”

Hoặc nói cách khác, là đã mất mạng rồi.

Thẩm Đường nhướng mày: “Là bọn thổ phỉ à?”

Kỳ Thiện đáp: “Thời buổi loạn lạc, chuyện bỏ trốn lên núi làm cướp hay đi cướp của cũng không phải hiếm.”

Không những không hiếm, mà đôi khi còn là con đường mưu sinh duy nhất của một số người, có khi còn kéo cả một thôn làng đi theo “làm giàu” nữa là.

“Vậy thì khả năng xấu là rất cao.”

“Rất có thể đã chẳng còn ai sống sót, dù là cướp hay trộm thì cũng chắc chắn không phải chủ nhân của trang viên này.”

Tìm A Yến không được, ngược lại lại gặp phải một vụ hung án. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Đường lạnh cả sống lưng.

Kỳ Thiện bật cười: “Thẩm tiểu lang quân, ngươi sợ à?”

Hắn nói ra mà ngay chính cả hắn cũng không tin vào tai mình.

Thẩm Đường ngồi phịch xuống đệm, chớp mắt đáp: “Ta là một lương dân tuân thủ pháp luật. Những kẻ hung ác, diệt cả nhà như bọn này, sao ta lại không sợ được chứ? Kỳ tiên sinh, giờ ta với ngươi đang rơi vào hang sói, trở thành món ăn trên mâm của bọn sói dữ rồi…”

Vừa nói, cô vừa rút con dao chặt củi giắt bên hông ra.

Con dao được áo khoác che khuất nên người đàn ông trung niên kia không hề thấy.

Kỳ Thiện thì không mang kiếm theo, giờ cả hai chỉ có thể dựa vào con dao này mà thôi. Cô nắm chặt cán dao mới cảm thấy có chút an tâm. Thực lòng mà nói, cô cũng không hiểu tại sao một họa sĩ suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà như cô lại gặp phải những chuyện nguy hiểm thế này?

Dù là—

Dù là cô từng giết một tên quan sai, và sau đó vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận thực tế, nhưng cô vẫn cho rằng đó là tự vệ chính đáng, thêm vào đó là ảnh hưởng từ những ký ức còn sót lại của cơ thể này mới khiến một họa sĩ tay yếu chân mềm như cô lại có một mặt hung hãn như vậy.

Chứ cô thực sự là người rất hiền lành mà.

Dù sao thì, một họa sĩ suốt ngày bị biên tập viên thúc hối bản thảo mà cũng chỉ dám giận chứ không dám nói gì thì có thể xấu xa đến đâu được chứ?

Kỳ Thiện: “...”

“Chúng ta đúng là đã rơi vào hang sói, nhưng chuyện ai là con mồi của ai thì còn chưa biết đâu.” Khi nghe Thẩm Đường nói mình là lương dân “tuân thủ pháp luật”, nét mặt Kỳ Thiện trở nên trầm ngâm, không khách khí mà bóc mẽ, cười khẩy: "Lương dân tuân thủ pháp luật thì cũng sẽ không thành kẻ đào phạm như ngươi.”

Nào ngờ Thẩm Đường lại trả lời: “Kỳ tiên sinh không biết rồi, ta có nỗi oan lớn. Nếu chết không rõ ràng trên đường áp giải, hoặc là chết ở giáo phường Hiếu Thành, lỡ nếu sau này có một vị quan thanh liêm lật lại vụ án, phát hiện ra ta vô tội, nhưng lúc đó ta đã chết rồi thì còn ý nghĩa gì nữa? Vì để điều này không thành sự thật, cũng để bảo vệ suej công chính của pháp luật, ta phải giữ được mạng sống của mình, làm kẻ đào phạm là hợp tình hợp lý.”

Kỳ Thiện: “…”

Nhìn Thẩm tiểu lang quân ăn nói rành rọt như vậy, Kỳ Thiện không khỏi cảm thán, rằng mình sống đến ngần này tuổi mà độ dày của da mặt vẫn không bằng được với tên nhóc trước mặt.

Đang định nói gì đó, Thẩm Đường bỗng chốc thu nụ cười lại, đứng thẳng dậy nhìn về phía cửa, giơ tay đặt ngón lên môi ra hiệu Kỳ Thiện im lặng. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần, người đàn ông trung niên bưng hai bát nước gừng nóng hổi tiến vào.

“Hai vị đã đợi lâu rồi.”

Kỳ Thiện và Thẩm Đường gật đầu cảm ơn.

Dưới ánh mắt quan sát của người đàn ông trung niên, Thẩm Đường và Kỳ Thiện mỗi người bưng lấy bát của mình, cúi xuống đưa gần đến môi, chuẩn bị nhấp một ngụm.

Thấy họ không hề đề phòng, lòng người đàn ông kia không khỏi mừng thầm. Nhưng ngay khi nụ cười chế giễu định hiện lên trên môi hắn ta thì mặt hắn ta bất ngờ bị cả bát nước gừng nóng bị hắt thẳng vào. Cùng lúc đó, một chiếc bàn thấp bay tới, cũng đập thẳng vào mặt hắn ta.

Kỳ Thiện hắt nước, Thẩm Đường lật bàn.

Và sau đó—

Kỳ Thiện lùi lại, đứng sau lưng Thẩm Đường, ung dung nói: “Biết được sức mạnh, chọn cách nhu hòa, chuyện không thể làm thì nên tránh, đó chính là đạo bo bo giữ mình.”

Thẩm Đường: “???”

Thẩm Đường: “!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play