Kỳ Thiện đã nói cứ đánh thoải mái nên Thẩm Đường cũng chẳng cần khách khí.
Cô khí thế bừng bừng, thanh Từ Mẫu Kiếm trong tay múa lên, từng đường kiếm mạnh mẽ đan xen, ánh kiếm loé lên liên tục. Dù người đàn ông áo đen sử dụng trường thương có lợi thế về tầm với của vũ khí, hắn ta vẫn bị đợt tấn công dồn dập của cô ép lùi từng bước, không kịp phản công.
“Rầm—”
Một kiếm cắm sâu vào bức tường phía sau người đàn ông áo đen.
Nhân lúc Thẩm Đường rút kiếm ra, người áo đen bỗng gầm lên, ném bỏ trường thương, tụ ánh xám vào nắm đấm, rồi tung một cú đấm về phía ngực cô, quyền kình mang theo tiếng nổ vang.
Thẩm Đường không hề chần chừ, giơ tay đỡ đòn.
Nào ngờ, mục tiêu trước mặt đột nhiên biến mất!
Chưa kịp thu lực, một cú đấm của cô đã phá thủng bức tường, để lại một lỗ lớn.
Thẩm Đường: “???”
Không phải chứ—
Người đâu rồi?
Kỳ Thiện khẽ mỉm cười nhắc nhở:
“Thẩm tiểu lang quân, khi đối địch không được lơ là.”
“Vừa nãy là ngươi đưa hắn đi?”
Kỳ Thiện còn chưa kịp trả lời thì người đàn ông áo đen đã nghiêm mặt lại, giọng nói đầy vẻ căng thẳng: “Quân trận ngôn linh, ‘Dời hoa tiếp mộc’?”
Để củng cố thế lực, tránh khỏi sự thôn tính của đối phương, các chư hầu thường trọng dụng những người am hiểu quân trận và binh pháp ngôn linh. Qua hơn hai trăm năm, các câu ngôn linh đã bị những kẻ tài năng đó biến hoá đa dạng, đồng thời trở thành môn học bắt buộc với những ai muốn tiến thân, lập công.
Nhưng tu luyện Văn Tâm khó hơn Võ Đảm rất nhiều.
Thứ nhất, khống chế ngôn linh vốn không dễ, dù khống chế được thì hiệu quả ra sao cũng là một ẩn số; thứ hai, hiệu quả ngôn linh của mỗi người đều khác nhau, tình thế chiến trường thay đổi liên tục, yêu cầu điều chỉnh chiến lược kịp thời, một sai sót nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến thất bại hoàn toàn.
“Không ngờ nơi hẻo lánh này lại có người hiểu biết.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Kỳ Thiện cũng ngầm thừa nhận lời phán đoán của người áo đen.
Hắn ta cười lạnh, giọng trầm trầm.
“Vậy thì — ta càng không thể để các ngươi sống sót!”
“Rầm!”
Lại một tiếng vang lớn!
Mũi trường thương chỉ cách mặt Kỳ Thiện chưa đầy hai thước, nhưng hắn không hề né tránh, môi nở nụ cười mà vẫn thư thái nhìn người áo đen đang cố gắng dồn hết sức vào cú đâm. Hắn ta chỉ cần thêm chút sức nữa là có thể lấy mạng Kỳ Thiện.
Nhưng chút khoảng cách ấy lại trở thành một bức tường không thể vượt qua.
Hắn ta không thể tiến thêm dù chỉ một tấc.
Người gánh hết mọi áp lực, Thẩm Đường: “...”
Trong lòng cô thì không ngừng đờ cờ mờ, ngoài miệng thì nghiến răng nghiến lợi: “Kỳ Nguyên Lương, ngươi có thôi đi không hả? Sao không né đi một chút?”
Kỳ Thiện tất nhiên là không lo lắng.
Dù Thẩm tiểu lang quân có muốn hay không thì cũng phải bảo vệ hắn được an toàn. Có được lớp bảo vệ này, hắn liền (có thể) ung dung (giả vờ) thoải mái (ra vẻ), thỉnh thoảng còn giúp Thẩm Đường chia sẻ bớt một chút áp lực.
Nhìn chung thì hắn vẫn là đứng ngoài quan sát.
Trong lần đối đầu tiếp theo, Thẩm Đường nhận ra sự khác biệt rõ rệt ở người đàn ông áo đen. Khí lực, tốc độ, thậm chí cả khí thế của hắn ta đều mạnh hơn hẳn trước, khiến cô bị ép đến mức tay cầm kiếm cũng run rẩy, lồng ngực nặng trĩu. Dường như hắn ta đã lột xác chỉ trong một thời gian ngắn.
Lúc này, Kỳ Thiện lại lên tiếng “giải thích” cho cô.
“Đừng quá ngạc nhiên với sự thay đổi của hắn. Đây là thủ đoạn mà các võ giả thường dùng khi cạn sức. Cách này giúp ép toàn bộ sức mạnh của Võ Đảm từ đan phủ, khiến võ giả tăng cường sức mạnh trong thời gian ngắn, Tứ đẳng Bất Canh có thể đạt đến ngưỡng Ngũ đẳng Đại phu. Khi hết thời gian, hắn ta sẽ trở nên suy yếu, mặc người ta xử lý. Ngươi chỉ cần cố gắng chịu đựng một chút nữa là được.”
Thẩm Đường: “...”
Đây con mẹ nó còn chẳng phải là một cách liều mạng sao?
“Sao ngươi không nói sớm?”
Người áo đen lao đến như vũ bão, sát khí ngập trời, nếu cô chủ quan để hắn tấn công trúng thì chỉ một chiêu là xong đời rồi!
Kỳ Thiện quan sát Thẩm Đường, cười đáp: “Tại hạ thấy Thẩm tiểu lang quân càng mạnh khi đối đầu với kẻ mạnh, ứng phó linh hoạt. Nếu ta nói trước thì sợ rằng lại làm ngươi mất tập trung.”
Một kẻ Tứ đẳng Bất Canh chẳng đáng để hắn bận tâm. Hắn chỉ quan tâm đến vị tiểu lang quân bí ẩn này hơn thôi.
Người này thực sự quá thú vị!
Rõ ràng là có Văn Tâm, nhưng lại sẵn sàng xắn tay áo lên đánh nhau với bọn thô kệch mà chẳng hề tỏ ra yếu thế. Ngay cả khi đối đầu với một Tứ đẳng Bất Canh dùng bí thuật để tạm thời tăng cường lên Ngũ đẳng Đại phu mà cô cũng vẫn trụ được.
Quả thật rất phi lý.
Vậy nếu đối mặt với đối thủ mạnh hơn nữa, liệu cô có thể đấu được không?
Một người mang theo quốc tỷ, sở hữu Văn Tâm đặc biệt, sức mạnh chiến đấu không thua kém một Ngũ đẳng Đại phu, lại có liên quan đến gia tộc nhà họ Cung bị tru di. Tất cả những điều này đều khiến hắn không kiềm chế nổi sự tò mò muốn khám phá thêm về cô.
Sau hơn trăm chiêu, khí thế của người đàn ông áo đen giảm mạnh, bị Thẩm Đường dứt khoát dùng một kiếm đâm thẳng vào tường, không thể nhúc nhích được.
“Bắt được sống rồi.”
Kỳ Thiện nói: “Không, hắn đã chết rồi.”
Thẩm Đường thu kiếm lại, thoáng khựng lại.
“Chết rồi? Sao có thể chết được…”
Ánh mắt cô dời xuống người đàn ông áo đen, hắn ta cúi gằm, máu đen đặc sệt trào ra từ miệng.
Thật sự đã không còn hơi thở!
Kỳ Thiện bình thản nói: “Kẻ này không phải thổ phỉ mà là tử sĩ. Nhiệm vụ thất bại, chỉ có thể chọn cái chết! Tự sát thì còn được nhanh gọn, sống mà bị bắt lại thì chưa chắc đã dễ chịu hơn đâu.”
Xem ra phán đoán ban đầu của hắn đã sai.
Người đàn ông áo đen này không cùng phe với tên Nhị đẳng Thượng Tạo kia.
Có lẽ tên Thượng Tạo đó mới là thổ phỉ, định giết người cướp của nhưng lại gặp phải người đàn ông áo đen này rồi xui xẻo gặp luôn cả hai người bọn họ.
“Tử sĩ? Mục tiêu ám sát là ai? Chẳng lẽ là A Yến?”
Kỳ Thiện thờ ơ đáp: “Có thể là vậy.”
“Vì sao lại giết một đứa trẻ thiểu năng bẩm sinh?”
“Thẩm tiểu lang quân vẫn còn là một tấm chiếu chưa trải đời, không hiểu được lòng người hiểm ác. Làm sao ngươi biết chắc rằng đứa trẻ đó thật sự mắc bệnh? Có khi thằng bé còn biết che giấu, giả ngốc để tự bảo vệ mình khỏi nguy hiểm… Trên đời không thiếu những kẻ như vậy đâu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Điều này…”
Kỳ Thiện tiếp tục: “Trước đó, ngươi cho nó ba viên kẹo mạch nha, nó không chịu ăn ngay mà bắt ngươi ăn trước. Làm sao ngươi biết được hành động đó không phải là để thử ngươi, bắt ngươi thử độc trước?”
Thẩm Đường: “…”
Cô cảm thấy không chắc chắn lắm: “Nhưng nó chỉ mới khoảng sáu tuổi…”
Kỳ Thiện đáp: “Nếu bị dồn vào đường cùng, đừng nói sáu tuổi, ngay cả một đứa trẻ hai tuổi, một tuổi cũng có thể dùng mưu kế để bảo vệ chính mình.”
Thẩm Đường: “….”
Một đứa trẻ mới sáu tuổi mà đã tâm cơ như vậy, thì ta, một người mắc chứng sợ giao tiếp, sống khép kín trong nhà, làm sao mà sống nổi đây?
Cô nói tiếp: "Nếu thật sự là như thế thì rõ ràng thân thế của A Yến không hề đơn giản."
Việc ám sát một đứa trẻ mà lại phải cử một tử sĩ Tứ đẳng Bất Canh tới.
Đúng là quá mức cầu kỳ!
Lý trí của Kỳ Thiện nhắc nhở rằng đến đây là đủ rồi. Bất kể A Yến sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn, tốt nhất là nên rời đi sớm để khỏi vướng vào rắc rối. Nhưng Thẩm tiểu lang quân thì chẳng hề có sự ăn ý nào với hắn, vẫn cứ kiên quyết muốn giúp thu dọn di thể của những người đã mất trong căn nhà này.
Từng cái xác được lôi ra, đặt vào gian chính của ngôi nhà.
Sờ thử nhiệt độ của các thi thể, Thẩm Đường đoán rằng những người này chết không lâu sau khi A Yến mất tích và khi trưởng thôn Tiền Gia gọi người đi tìm kiếm.
“Haizz, mười một mạng người sống sờ sờ…”
Kỳ Thiện không chút biểu cảm: “Sinh mạng của con người vốn là rẻ mạt nhất. Bây giờ là vậy, sau này cũng thế.”
Thẩm Đường lắc đầu phản bác: “Nói thế cũng không đúng. Nếu thiên hạ thái bình, luật pháp rõ ràng, kẻ giết người sẽ phải đền mạng.”
Kỳ Thiện bị lời của cô làm cho bật cười.
“Tứ phương chưa bao giờ có cái gọi là ‘thiên hạ thái bình’.”
Hiện tại không có, sau này cũng không có.
Lời của hắn khiến Thẩm Đường cứng họng, không nhịn được mà móc mỉa.
“Kỳ tiên sinh có tài như vậy, sao không tìm người mà phò tá, dẹp loạn bình thiên hạ? Cứ ở đó mà nói mát thế này…”
Kỳ Thiện chỉ cười, không nói gì thêm.
Thẩm Đường định đi gom củi để xử lý những thi thể này, chợt cô dừng lại, như chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt hướng về phía tay của các thi thể.
Cô nhìn một lượt quanh gian phòng.
“Có gì đó không đúng.”
Kỳ Thiện hỏi: “Chỗ nào không đúng?”
“Thiếu một cái xác.”
“Ngươi nói A Yến sao? Có lẽ nó vẫn còn sống…”
Thẩm Đường lắc đầu: “Không phải A Yến, mà là một người khác.”
Vẫn còn thiếu một người!