Ngoài trời, cơn mưa to như trút nước đang ào ạt đổ xuống, đất trời như hòa làm một, thỉnh thoảng còn có sấm chớp nổ vang.
Kỳ Thiện vừa mới mặc nguyên y phục nằm xuống chưa được bao lâu thì đã bị tiếng đập cửa ồn ào đánh thức. Hắn mở mắt ngồi dậy, chỉnh lại vạt áo, định đi lấy đôi guốc gỗ để ra mở cửa thì Thẩm Đường đã nhanh chân bước ra mở cửa trước.
Người đến đội nón lá và mặc áo tơi, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng—
Chính là trưởng thôn của thôn Tiền Gia.
Thẩm Đường nghiêng người, mời ông vào nhà.
“Bên ngoài mưa to, mời lão trượng vào trong rồi nói chuyện.”
Trưởng thôn xua tay từ chối: “Không cần, không cần đâu.”
Kỳ Thiện bước lên: “Nhìn vẻ lo lắng của lão trượng, chẳng hay là có chuyện gì?”
“Nhị vị lang quân có nhìn thấy A Yến không?” Ngoài trời mưa gió gào thét, khuôn mặt của trưởng thôn ướt đẫm mưa, nước mưa nhỏ giọt xuống, ông còn chẳng buồn đưa tay lên lau, giọng nói cũng run run: "Đứa trẻ đó… chỉ mới không để ý một chút mà nó đã biến mất rồi!”
Thẩm Đường thắc mắc: “A Yến là ai?”
“Chính là đứa trẻ đã chơi đùa với tiểu lang quân lúc nãy đó.”
Nghe trưởng thôn nói vậy, Thẩm Đường liền nhớ ra.
Hóa ra là đứa trẻ ngốc nghếch đó,
Tên nó là “A Yến”.
Cô nhìn tình hình ngoài trời, lắc đầu: “Từ nãy giờ chúng ta vẫn luôn ở trong nhà, không thấy nó đâu cả. Nó biến mất từ lúc nào?”
Trưởng thôn đáp: “Chỉ vừa mới đây thôi, chưa đến một khắc (15 phút).”
Nghe vậy, vẻ mặt của Thẩm Đường tối sầm lại.
Mưa ngoài trời lớn đến mức áo tơi nón lá cũng không cản được, gió rít ầm ầm, mưa như trút nước, trong núi còn vẳng lên tiếng gầm của dã thú, nghe mà rợn hết cả người. Một đứa trẻ mất tích trong thời tiết thế này, chẳng phải rất có khả năng bị lũ sói hoặc hổ báo mò vào thôn tha đi sao?
Đây cũng chính là điều khiến trưởng thôn lo lắng nhất.
Ông nói: “Nếu chỉ là chạy ra ngoài nghịch ngợm thì còn đỡ, sợ là nó đã bị cọp từ trên núi xuống bắt đi…”
Mấy năm nay, hạn hán kéo dài, thu hoạch kém, thuế má nặng, chiến tranh loạn lạc, cuộc sống của dân thôn khó khăn, mà dã thú trong rừng cũng chịu cảnh đói khát nên thường xuyên xuống núi kiếm ăn. Nếu chỉ bắt trộm gia súc của dân thì còn đỡ, nhưng lo nhất là chúng sẽ tha cả trẻ con đi.
Hai năm qua, đã có ba vụ như vậy xảy ra.
Kỳ Thiện lấy một chiếc nón lá treo trên tường, đội lên đầu, buộc dây chắc chắn rồi nói: “Lão trượng đừng lo lắng quá, để ta đi tìm giúp, nhất định sẽ tìm được đứa trẻ. Nghĩ theo hướng tích cực thì có khi đứa bé đã được hạ nhân của trang viên đón về rồi cũng nên…”
Trưởng thôn thở dài.
Ông cũng mong mọi chuyện chỉ như Kỳ Thiện nói, chỉ là một trận hoảng sợ vô ích, rằng đứa trẻ không hề mất tích, cũng không bị cọp tha đi mà đã được đón về. Nhưng ông hiểu rõ khả năng đó vô cùng mong manh. A Yến không được coi trọng, cuộc sống ở trang viên cũng chỉ đủ sống qua ngày.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nửa tháng trước, nó đã ở trong thôn bốn, năm ngày trời mới được đón về — và đó cũng là nhờ có người trong thôn tình cờ gặp một bà lão trong trang viên rồi nhắc nhở. Hôm nay trời lại mưa lớn như vậy, càng không thể trông chờ họ sẽ đội mưa đến đón nó.
Thẩm Đường nói: “Ta cũng hỗ trợ tìm.”
Kỳ Thiện liếc nhìn cô, nói: “Ngươi cứ ở yên đi, không thấy thời tiết ngoài kia thế nào sao? Đừng để chưa tìm thấy đứa trẻ mà ngươi đã lạc mất rồi.”
Trưởng thôn cảm kích vì sự giúp đỡ của Kỳ Thiện, cũng không đồng ý để Thẩm Đường ra ngoài tìm kiếm — vị tiểu lang quân này trông còn rất non nớt, chỉ tầm mười một, mười hai tuổi, thân hình mảnh mai, trông cũng chỉ hơn A Yến chừng năm, sáu tuổi mà thôi.
“Sự lo lắng đó cũng bằng thừa, sao mà ta lại lạc được chứ? Cho dù không tìm thấy thì vẫn hơn là để dân thôn mò mẫm trong bóng tối.” Thẩm Đường mượn trưởng thôn một bộ áo tơi và nón lá, trưởng thôn thấy không yên tâm liền đưa thêm cho cô một con dao chặt củi, phòng khi xui xẻo gặp phải dã thú thì còn có cái để chống đỡ.
“A Yến!”
Mưa lớn xối xả khiến đường đất bùn lầy lội.
Dù thị lực tốt, nhưng Thẩm Đường vẫn thường xuyên giẫm vào những vũng nước, bùn bắn tung tóe, khiến vạt áo cô bẩn đến không thể tả. Chỉ trong một khắc, cô đã lục soát hết cánh đồng quanh thôn Tiền Gia nhưng vẫn không thấy bóng dáng A Yến, những người khác trong thôn cũng không tìm được gì.
Thời gian càng trôi đi, hy vọng của mọi người càng cạn.
Kỳ Thiện hỏi trưởng thôn cái trang viên kia nằm ở đâu, hắn định đến đó xem thử — dù khả năng đứa bé được đón về không cao, nhưng biết đâu vẫn có hy vọng.
Thẩm Đường chủ động xin đi cùng: “Ta cũng đi.”
Trưởng thôn thở dài: “Vậy nhờ hai vị chạy một chuyến.” Dân thôn thôn Tiền Gia thì đi về hướng núi tìm kiếm, vì những vụ trước đây, trẻ con bị cọp tha đều được phát hiện sau một đêm tìm kiếm, đến sáng thì chỉ còn lại ruột gan, thịt nát xương vụn ở chân núi, trong bụi cỏ.
“Ngôn linh lợi hại như vậy, sao lại không có câu nào che được mưa chứ?”
Dù mặc áo tơi, đội nón lá nhưng Thẩm Đường vẫn bị mưa táp đến ướt sũng, cảm giác lạnh lẽo của bộ đồ ướt dính chặt vào người khiến cô cực kỳ khó chịu. Gió đêm luồn vào những khe hở của áo tơi, khiến da cô nổi đầy gai ốc.
Kỳ Thiện đáp: “Có thể là có.”
Ai mà biết được giữa hàng vạn câu ngôn linh có loại đó hay không? Vả lại—
“Cho dù có thì cũng không phải câu nào cũng học được. Thay vì trông chờ vào một ngôn linh như thế, chi bằng mang nhiều đồ che mưa hơn.”
Thẩm Đường cố gắng chạy nhanh để đuổi kịp hắn, không còn để ý đến việc mỗi bước chân nặng nề của mình lại khiến bùn bắn tung tóe, vì dù gì cũng đã bẩn rồi, cẩn thận thêm cũng chẳng ích gì: “Vậy có thứ gì vừa không sợ mưa lại còn giúp soi sáng không? Dù sao trời mưa to mà đi đánh trận hay đi đường ban đêm thì cũng tiện lợi hơn nhiều…” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Kỳ Thiện: “…”
Trang viên nằm không xa thôn Tiền Gia.
Cả hai lần theo con đường mòn lầy lội, bì bõm bước từng bước, mất khoảng hai khắc (30 phút) mới đến nơi. Đó là một căn nhà được bao quanh bởi bức tường thấp, thấp thoáng thấy những mái ngói đen. Bên trong tối đen như mực, không có ánh đèn, từ xa nhìn lại trông như một con thú dữ co mình ẩn trong bóng tối.
Thẩm Đường tiến lên trước, giơ tay gõ cửa.
Cộc cộc cộc—
Đúng lúc ấy, một tia chớp xé ngang qua bầu trời, chiếu sáng cả nửa bầu trời đêm, theo sau là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Lo rằng người bên trong không nghe thấy, cô đổi sang dùng nắm tay gõ mạnh hơn—Cộc cộc cộc!
Ngay khi cô nghĩ rằng trong nhà không có ai thì từ bên trong vang lên một giọng nói khó chịu của một người đàn ông: “Ai đấy, gõ cửa ầm ầm như thế?”
Một lúc sau, cánh cửa lớn mới mở ra.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên, mặc chiếc áo dài màu nâu hơi ngắn, đầu đội khăn, trông có vẻ khó chịu khi bị quấy rầy giữa đêm, ánh mắt không mấy thiện cảm quét qua Thẩm Đường và Kỳ Thiện. Thấy hai người trẻ tuổi, dường như ông ta thả lỏng một chút, nét mặt cũng trở nên ôn hòa hơn.
“Hai vị là…?”
Thẩm Đường đáp: “Bọn ta là khách tá túc ở thôn Tiền Gia, nghe trưởng thôn nói rằng đứa bé tên A Yến thuộc trang viên này. Hôm nay nó chơi ở thôn, vừa mới mất tích không lâu đây. Trưởng thôn lo rằng nó có thể đã bị cọp bắt đi nên đang tổ chức tìm kiếm.”
Người đàn ông trung niên nghe xong, giọng điệu mềm hẳn đi: “À, A Yến đã được đón về rồi, cảm ơn hai vị đã lo lắng.”
Đã đón về rồi???
Thẩm Đường khẽ nhíu mày.
Cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh nhờ chiếc nón lá che khuất.
Kỳ Thiện bèn chắp tay chào, vẻ mặt thân thiện nói: “Tiểu lang quân nhà quý phủ không sao thì chúng ta cũng yên tâm. Chỉ là hiện trời đã tối, đường lại trơn trượt, mưa to gió lớn, liệu có thể cho chúng ta mượn chỗ trú mưa một lát được không?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, thoáng chần chừ.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nghiêng người mời Thẩm Đường và Kỳ Thiện vào, nói: “Hai vị đã bôn ba dầm mưa chỉ để tìm tiểu nhi, trú mưa thì tất nhiên là được. Nhưng giờ này đã khuya, hạ nhân trong nhà đều đã đi ngủ, không thể tiếp đãi hai vị chu đáo được, mong hai vị thứ lỗi.”
Kỳ Thiện đáp: “Đã có nơi trú mưa là tốt rồi, chúng ta không dám làm phiền.”
Hai người theo chân người đàn ông vào sân trong.
Trong sân có vài gốc cây, giữa những thân cây có căng dây thừng để phơi quần áo—trên dây là bảy tám bộ quần áo người lớn, cùng một chiếc áo trẻ con đã giặt đến mức bạc màu, còn chắp thêm vài miếng vá.
Thẩm Đường thoáng liếc qua rồi kín đáo thu ánh mắt lại.