Cuối con đường nhỏ, mơ hồ thấy có khói bếp lượn lờ bay lên. Những bóng người mệt mỏi trên cánh đồng bắt đầu thu dọn nông cụ, lần lượt quay về nhà.
Thôn Tiền Gia hôm nay xuất hiện một đôi huynh đệ có diện mạo bất phàm.
Một người đi bộ phía trước, người còn lại cưỡi một con la trắng cao gần bằng người lớn. Con la ấy trông thực sự rất đẹp, lông tơ trắng muốt không tì vết, trên cổ treo một chiếc chuông vàng đỏ quý giá, mỗi bước đi đều vang lên những tiếng đinh đang trong trẻo.
Vừa mới xuất hiện, cả hai đã thu hút sự chú ý của dân thôn.
Người lớn tuổi hơn mặc một bộ áo dài đen, đầu đội khăn, chân đi guốc gỗ, dáng người mảnh khảnh, bên hông đeo hoa ấn Văn Tâm, trông như một sĩ tử trẻ tuổi đang đi du học bên ngoài. Người trẻ hơn chỉ chừng mười một, mười hai tuổi, dung mạo không giống với người lớn tuổi kia nhưng cũng là một thiếu niên khôi ngô với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo.
Có lẽ trong huyết thống tổ tiên có một chút máu của người phiên bang nên ngũ quan của thiếu niên này sâu hơn người thường. Ban đầu, ai nấy còn tưởng rằng đó là một cô nương xinh đẹp, đến khi nghe cách xưng hô mới biết rằng đó là một tiểu lang quân.
“Nhà cửa đơn sơ, mong hai vị lang quân có thể tạm nghỉ một đêm.”
Trưởng thôn dẫn hai người vào căn nhà phụ.
Thôn Tiền Gia chỉ là một cái thôn nhỏ chưa đầy trăm hộ, nhà trưởng thôn là căn nhà sạch sẽ, tươm tất nhất trong thôn.
Nghe hai vị lang quân muốn tá túc, ông mời họ nghỉ lại nhà mình, còn sai bà nương (cách người nông dân thời xưa gọi vợ) trong nhà quét dọn phòng ốc sạch sẽ.
Kỳ Thiện lấy một miếng bạc vụn ra đưa cho trưởng thôn, nhờ họ chuẩn bị ít lương khô cho vài ngày rồi đun một nồi nước nóng để tắm rửa, số bạc còn lại xem như là tiền cảm tạ. Trưởng thôn cười tít mắt, cân nhắc số bạc rồi nhanh chóng đồng ý. Trước khi rời đi, ông còn hỏi có cần cắt ít cỏ tươi cho con la ăn không.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Nghe trưởng thôn nhắc đến con la, vẻ mặt của Kỳ Thiện thoáng có chút khó xử: “Không cần đâu, con la đó không phải vật sống, mà là do đệ đệ ta dùng ngôn linh tạo ra.”
Trưởng thôn vừa nghe đã hiểu, vẻ mặt càng thêm kính cẩn.
Đinh đang, đinh đang—
Tiếng chuông quen thuộc từ từ vang lại gần.
Kỳ Thiện mở cửa sổ cho thoáng khí, ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Đường đang tay dắt con la, tay cầm một nắm cỏ trêu chọc nó.
Hắn còn nghe thấy tiếng Thẩm tiểu lang quân khe khẽ nói chuyện với con la.
“Mô Tô, sao ngươi không ăn? Nếm thử một miếng đi mà, ta đặc biệt hái cho ngươi đấy…”
Kỳ Thiện: “…”
Nhắc đến con la mang tên “Mô Tô” này, Kỳ Thiện không khỏi có cảm giác ngạt thở.
Ai mà ngờ rằng một câu ngôn linh kỳ lạ — “Gió lướt điện xẹt, mô tô Đại Vận” — lại có thể thực sự tạo ra một con la trắng muốt như vậy!
Thẩm tiểu lang quân hớn hở cưỡi lên.
“Kỳ tiên sinh, ngươi có muốn thử tạo một con không?”
Kỳ Thiện lập tức từ chối.
Chẳng nói đến chuyện hắn không biết sử dụng câu ngôn linh đó, dù có biết mà làm được, hiệu quả cũng chưa chắc đã giống của Thẩm tiểu lang quân.
Quan trọng hơn cả là—
Dù con la có đẹp cỡ nào thì nó cũng chỉ là la mà thôi, hắn tuyệt đối không cưỡi!
“Vậy ngươi có muốn ngồi cùng không?” Thẩm Đường giơ tay che đi ánh nắng trước mắt, đưa ra một đề nghị khác.
Kỳ Thiện lại từ chối.
Thà hắn đi bộ đến mỏi gãy cả chân cũng không muốn cưỡi con la trông cực kỳ ngốc nghếch này.
Thẩm Đường nhún vai, cũng không ép.
Có chiếc xe địa hình phiên bản thấp (con la), cuối cùng đôi chân của cô cũng được nghỉ ngơi. Khi đi ngang một cái cây không rõ tên nhưng trông rất giống cây chuối, cô cúi người, nghiêng người bẻ hai tàu lá lớn.
Một chiếc đặt lên vai để che nắng.
Chiếc còn lại đưa cho Kỳ Thiện che đầu.
“Kỳ tiên sinh!”
Tán lá đã chắn bớt ánh mặt trời trên đầu, Kỳ Thiện nghe tiếng gọi liền ngoảnh lại.
Thẩm Đường ném chiếc lá cho hắn.
“Bắt lấy!”
Nhìn dáng vẻ sợ nắng sợ nóng của Thẩm Đường, hắn chỉ biết cười bất lực.
“Sao nam nhi lại sợ chịu khổ chứ?”
“Đâu phải ta sợ, nhưng người xưa có câu — da trắng che được trăm cái xấu.” Thẩm Đường chỉnh lại góc lá, vừa giơ lên che vừa cười nói: "Bị nắng làm đen da không đều, mất đi vẻ đẹp.”
Kỳ Thiện: “…”
Cả hai đi được vài canh giờ mới tới một nơi có người sinh sống.
Mấy năm liên tiếp đều là hạn hán và chiến tranh, thôn Tiền Gia giờ chỉ còn lại vài hộ, cả cái thôn chỉ thấy toàn người già và trẻ con chưa hiểu sự đời, không thấy bóng dáng người trẻ tuổi đâu. Khi có hai gương mặt lạ xuất hiện, tin tức nhanh chóng truyền từ đầu thôn đến cuối thôn, đôi lúc còn có mấy đứa trẻ tò mò đứng trước nhà trưởng thôn mà ngó vào.
Kỳ Thiện có việc cần gặp trưởng thôn, khi trở về liền nghe thấy tiếng cười đùa của Thẩm Đường và mấy đứa trẻ.
Bọn họ đang “đánh trận” với nhau.
Một đứa bé mặc bộ đồ đã giặt đến mức bạc màu, cưỡi trên lưng con la trắng, tay cầm một cành cây khô làm trường thương, trông vô cùng oai vệ. Thẩm tiểu lang quân thì cầm gậy trên tay, vừa đi vừa chống trả.
Hai bên qua lại, đánh đấm không ngừng, trông như một trận đấu không có hồi kết. Những đứa trẻ khác đứng ngoài cổ vũ, đôi lúc vỗ tay reo hò “Tướng quân lợi hại quá!”
Kỳ Thiện: “…”
Ban đầu hắn cứ nghĩ Thẩm Đường chỉ là ham vui thôi — dù sao Thẩm tiểu lang quân cũng chỉ là một thiếu niên mười một, mười hai tuổi, dù đã nếm trải nhiều khổ cực, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ nghịch ngợm — nhưng sau khi quan sát thêm một lúc, hắn phát hiện ra đứa trẻ xa lạ kia cũng khá thú vị.
Hắn hỏi trưởng thôn: “Đứa bé này tên là gì? Là con nhà ai trong thôn?”
Trưởng thôn trả lời: “Không phải trẻ con trong thôn đâu.”
“Không phải?”
Trưởng thôn thở dài: “Nghe nói là con của một gia đình quyền quý, nhưng từ nhỏ đã mắc bệnh nặng, được gửi đến thôn trang gần đây để dưỡng bệnh. Nói là dưỡng bệnh nhưng thực ra là bị bỏ rơi, hạ nhân không chăm chút gì nên nhìn tội nghiệp lắm, thường lén chạy ra chơi với bọn trẻ trong thôn chúng ta…”
Thông thường, bọn trẻ cứ chơi đùa đến tối mịt thì hạ nhân ở thôn trang mới đến đón về.
Kỳ Thiện không khỏi thấy tò mò.
“Bệnh nặng? Bệnh ở đâu?”
Trưởng thôn nhìn đứa trẻ đang cười rạng rỡ rồi cẩn trọng chỉ vào đầu mình: “Nghe nói là bệnh ở đầu.”
Nói trắng ra là bị ngốc.
Kỳ Thiện khẽ nhướng mày, định nói gì đó thì nghe thấy tiếng reo hò của lũ trẻ.
Thì ra đứa trẻ kia dùng thương hư đánh lừa rồi bất ngờ chọc trúng “chủ công” mà Thẩm Đường đang bảo vệ.
Không lệch, không chệch, trúng ngay giữa trán của “chủ công”.
Theo quy tắc trò chơi, nó đã thắng.
Nhìn vị “chủ công” đã “chết trận”, Thẩm Đường đành “bất lực” giơ tay lên, vứt bỏ “vũ khí” đầu hàng.
“Haizz, ta thua rồi.”
Kẻ thắng cuộc sẽ được nhận phần thưởng.
Phần thưởng chính là những viên kẹo mạch nha nhỏ bằng đầu ngón tay cái.
Cô mở túi đựng bên hông ra, lấy ra một nắm kẹo mạch nha do mình tự làm lúc rảnh rỗi, chia cho mỗi đứa một viên, gọi là “thưởng quân”. Còn “tướng quân” — đứa trẻ cưỡi la oai phong đó — lập công lớn thì được hẳn ba viên.
Lũ trẻ khác háo hức bỏ kẹo vào miệng, chỉ có đứa trẻ kia vẫn ngây ngốc cầm kẹo mà không ăn.
Bộ dáng ngây ngô này hoàn toàn khác với vẻ dũng mãnh khi nó cưỡi la “ra trận”.
“Không ăn à?”
Thẩm Đường ngồi xổm xuống hỏi đứa bé.
Đứa trẻ lắc đầu, nhìn viên kẹo trong tay do dự một lúc rồi nhặt một viên đưa cho Thẩm Đường.
Ánh mắt sáng ngời nhìn cô, như thể đang mong đợi điều gì đó.
“Ngươi muốn đút ta ăn?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Ừm, ăn đi.” Đứa trẻ nói.
Thẩm Đường cũng không ngại bàn tay dính bẩn của đứa bé, há miệng ăn viên kẹo mà nó đưa, nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong lên.
“Chà, ngọt thật, ngươi cũng thử đi?”
Thấy vậy, đứa trẻ mới cúi đầu nhặt viên kẹo còn lại bỏ vào miệng.
Viên cuối cùng thì cất lại vào cái túi cũ bên hông.
Cái túi trông khá nặng.
Nhờ đứng gần, Thẩm Đường mơ hồ thấy trong túi có một miếng ngọc bội hình đầu hổ được chạm trổ tinh xảo, trên đó còn khắc vài chữ triện nhỏ.
Đám trẻ đã nhận kẹo vui vẻ ra về, chỉ còn lại đứa bé với bộ quần áo cũ nát được trưởng thôn dẫn vào nhà chính chờ.
Trời mùa hè quả thật thay đổi khó lường, vừa mới sập tối, bầu trời đen kịt đã đổ mưa như trút nước.
Mưa to kèm theo sấm chớp, gió thét rít gào.
Thẩm Đường ngồi dưới đèn, chăm chỉ ghi chép các câu ngôn linh.
Đúng lúc đó, cánh cửa lớn vang lên tiếng đập ầm ầm.