Vân Chúc nghĩ thầm, tiến triển thuận lợi như vậy, một chút bug về thẻ hẳn là không có vấn đề.
Hiện tại là 20%, vậy chẳng phải rất nhanh là có thể đến 50%, nhiệm vụ chính trong giai đoạn này là kết hôn.
Sau khi kết hôn, Vân Chúc chỉ cần "Chờ chết".
Cậu đã có thể tưởng tượng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi nhận được tiền thưởng đầu tiên vào ngày đó.
Đến lúc đó, cậu sẽ mua ngay 50 viên tinh hạch, lại sắm cho Đậu Đậu một cái giường nhỏ mới...
Vân Chúc chìm đắm trong niềm vui sướng, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Hành lang có xe đẩy đi qua, cậu ôm sát Tịch Luật Tu, con ngươi trong veo tỏa sáng, cuốn đi vẻ mệt mỏi trước đó.
Nhiệt độ cơ thể của Tịch Luật Tu cao hơn người thường, cánh tay cứng như tượng đá điêu khắc, Vân Chúc ở trong lòng ngực của hắn thập phần vững chắc.
003 cố tình đè thấp giọng: “Ký chủ, vị hôn thê rất vui vẻ.”
Nó còn muốn nói, vị hôn thê thật đáng yêu, trẻ tuổi xinh đẹp, ngoan ngoãn đơn thuần, dùng thuốc gây ảo giác chỉ biết hỏi những câu “có thích hay không” như vậy.
Có một vị hôn thê trong mắt đều là mình, ai mà không động tâm.
Tuy nhiên, từ hôm qua Tịch Luật Tu không vạch trần Vân Chúc, mà thuận thế bắt đầu đi theo cốt truyện về sau, 003 cũng không dám nhiều lời.
Tịch Luật Tu không đáp lại, ôm Vân Chúc trở lại phòng bệnh, đặt cậu xuống bên
giường.
Gương mặt Vân Chúc ửng đỏ: “Cảm ơn”
889 nói: “Bảo bảo diễn thật tốt!”
Vân Chúc là người mới, cũng chưa từng trải qua bất kỳ khóa huấn luyện diễn xuất vai nhân vật nào, nhưng cậu không phải là con người thực sự, như sắc mặt tái nhợt, hay biểu hiện ửng hồng, đôi khi có thể tự do khống chế.
Tịch Luật Tu vẫn chưa đi, Vân Chúc nhìn về phía hắn, thử thăm dò nói: “Tôi… Còn muốn uống nước.”
Y tá đứng bên cạnh, ngay lập tức đi rót một ly nước ấm, rất thức thời đưa ly nước cho Tịch Luật Tu, rồi xoay người đi ra ngoài.
Tịch Luật Tu ngồi xuống trên ghế, nhưng lại không đưa nước ngay cho Vân Chúc.
Vân Chúc không rõ lý do, cẩn thận mà nhìn hắn.
Tịch Luật Tu cầm ly nước, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng: “Sao không trả lời tin nhắn?”
Vân Chúc ngây người một chút: “Cái, cái gì?”
Cậu nhanh chóng phản ứng lại, là hôm qua chính mình muốn xin số liên lạc của Tịch Luật Tu.
Dưới sự nhắc nhở của 889, Vân Chúc tìm thấy thiết bị liên lạc bị ném dưới gối, tay chân luống cuống mà mở ra, tìm thấy tin nhắn Tịch Luật Tu gửi tới trong mục tin nhắn chưa đọc.
[Cảnh Hàn: Điều trị thế nào?]
“Thật xin lỗi,” Vân Chúc vội vàng nói, “Tôi không để ý.”
Cậu chưa quen với thiết bị liên lạc của thế giới này, luôn cảm thấy màn hình gây chói mắt, ngày thường đều tắt tiếng ném sang một bên.
Tin nhắn này được gửi buổi chiều hôm qua, nhìn thời gian cụ thể, chắc là không lâu sau khi dùng nước nghe lời.
003 cũng biết tin tức này, bổ sung cho Vân Chúc nói: “Là không nhìn thấy, không phải quên trả lời.”
Tịch Luật Tu thấp giọng “Ừm” một tiếng, cầm ly nước trong tay đưa qua.
Vân Chúc nhận lấy ly nước, nước bên trong vẫn còn ấm, phảng phất lưu lại hơi ấm của một người.
Cậu uống một ngụm nhỏ, lén lút quan sát Tịch Luật Tu đang ngồi đối diện.
Hóa ra, nam chính công sau khi dùng nước nghe lời, là cái dạng này.
Vân Chúc âm thầm ghi nhớ phải trả lời tin nhắn, cậu không có kinh nghiệm, chỉ cho rằng được con người thích đều sẽ như vậy.
Làm thế nào để ở chung với nam chính công, trước đó 889 đã nói, vì cốt truyện nhân vật đơn giản, nam chính sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với Vân Chúc, nên cậu không cần làm quá nhiều việc, thỉnh thoảng đáp lại nam chính công là được.
Nếu gặp phải tiếp xúc quá mức thân mật, mà Vân Chúc không muốn, thì giả vờ cơ thể không khỏe là được.
Tịch Luật Tu nhìn Vân Chúc chậm rì rì uống nước, dường như không vì thế mà tức giận.
Vân Chúc nói với 889: “Chắc đây gọi là thấu hiểu lòng người phải không?”
889 cẩn thận cân nhắc, cảm giác nơi nào không đúng lắm, lại không thể nói ra: “Chắc là… như vậy.”
Lúc sau, Tịch Luật Tu nhanh chóng đứng dậy rời đi, để lại một câu: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Vân Chúc nhìn theo hắn đi ra cửa phòng, nghe tiếng bước chân dần dần rời xa.
Cậu nhanh chóng nhảy xuống giường, một lần nữa khóa trái cửa phòng, vui vẻ lấy ra chậu cây và điện thoại của mình.
Điện thoại vẫn như cũ không nhận được tin nhắn, Vân Chúc lại lần nữa gửi đi tin nhắn nhiệm vụ thuận lợi.
889 đang rà soát lại phần tiếp theo của cốt truyện: “Trước mắt tiến độ đã vượt ngoài dự kiến, kế tiếp… Là hai tuần sau, đi tham dự một hôn lễ, nam chính công sẽ tỏ tình tại hôn lễ.”
Hôn lễ được tổ chức bởi một gia tộc nhân vật lớn nào đó ở hành tinh chính, ông nội Vân Chúc cũng được mời tham dự, nhưng ông không đi được, vì thế đã nhờ Vân Chúc đi một chuyến.
Vân Chúc hỏi: “Tôi phải làm gì, mới có thể để anh ấy tỏ tình?”
889 cẩn thận lật xem thông tin: “Không có ghi, tức là không có yêu cầu.”
Nó nghĩ nghĩ: “Vậy chúng ta chỉ cần duy trì liên lạc với cậu ta một chút là được, cũng không cần quá chủ động.”
Vân Chúc nửa hiểu nửa không: “Ừm.”
"Bảo bảo không cần sợ," 889 vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vân Chúc, "Xem trạng thái của cậu ta hôm nay, chắc chắn đặc biệt thích cậu rồi."
Tạm thời bỏ qua vấn đề về nước nghe lời, tiến độ nhiệm vụ kế tiếp mới quan trọng nhất.
Vân Chúc lại lần nữa gật đầu: "Ừm!"
Lúc này không có ai, cậu ôm chậu cây, không nhịn được biến về bản thể.
Một cây nấm nhỏ phát sáng nhảy vào chậu cây, thân thể khẽ đung đưa, thích ý cảm nhận sự ẩm ướt của đất.
Bột thuốc chế tạo nước nghe lời đã dùng hết, thực ra Vân Chúc cũng có chút mệt mỏi.
Ở trong đất, sẽ làm cậu hồi phục nhanh hơn.
Bên kia, Tịch Luật Tu quay về văn phòng.
Hắn đẩy cửa ra, bên trong một người đang ngồi, xem quần áo thì không phải là nhân viên của viện nghiên cứu.
Người đó nhìn thấy Tịch Luật Tu, tùy ý đặt tờ giấy đang cầm từ bàn xuống: “Tiểu Hàn, lâu rồi không gặp.”
003 nói: “Túc Khải, 37 tuổi, sở hữu hai công ty sản xuất ở hành tinh chính, có một chút cổ phần trong viện nghiên cứu, giữ một chức vụ, anh ta là anh họ của ký chủ, cũng là một trong những phản diện của thế giới này, tuy nhiên, hiện tại anh ta chưa có nhiều đất diễn lắm, mối quan hệ với ký chủ cũng chỉ bình thường.”
Tịch Luật Tu mở miệng nói: “Có chuyện gì?”
Thấy thái độ lạnh đạm của hắn, Túc Khải cũng không thèm để ý, cười cười: “Tình cờ đến bên này công tác, ghé qua thăm cậu một chút.”
Anh ta đứng dậy tới gần Tịch Luật Tu, một bên hỏi thăm tình hình gần đây: “Nghe nói mấy ngày trước trong thành phố có vụ tấn công ác ý, không ảnh hưởng đến viện nghiên cứu bên này chứ?”
Tịch Luật Tu không có nhiều kiên nhẫn để trò chuyện với anh ta, rũ mắt ngồi xuống: “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi…”
Túc Khải tự mình nói thêm một số chuyện khác, có lẽ ý thức được Tịch Luật Tu không chào đón mình chút nào, cười ngượng ngùng nói: “Tôi còn phải đến khu Tây thành phố xem xét, không làm phiền cậu nữa.”
Đợi anh ta đi rồi, Tịch Luật Tu tháo kính mắt xuống, cởi luôn áo khoác treo lên tay ghế.
Một lát sau, 003 lên tiếng: “Ký chủ, xác định muốn ở lại thế giới này một đoạn thời gian sao?”
Đối mặt với nhân vật vừa rồi, sự kiên nhẫn của Tịch Luật Tu dường như chỉ có 0,1% dành cho Vân Chúc, may mà Túc Khải biết ý mà nhanh chóng rời đi.
Nếu muốn ở lại, cốt truyện nhân vật không chỉ xoay quanh mỗi Vân Chúc, Tịch Luật Tu như thế này chắc chắn không ổn.
003 khéo léo nhắc nhở: "Thỉnh thoảng có hành vi vượt qua tính cách nhân vật cũng không sao, nhưng tốt nhất đừng để ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện."
Tịch Luật Tu dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt.
Một lúc lâu sau, hắn mới lười nhác trả lời: "Thử xem."
003 lo lắng sốt ruột, âm thầm cầu nguyện bớt phiền toái một chút.
Chỉ cần Tịch Luật Tu nhẫn nại, thì chuyện gì cũng tốt.
—
Bên ngoài viện nghiên cứu, Túc Khải đi ra từ cửa, tiến vào một chiếc xe bay.
Xe bay có thể tự động điều khiển, không có tài xế ở ghế trước, anh ta mở vali xách tay để ở ghế sau, lấy ra một tai nghe cơ khí mini, rồi gắn ở vị trí xương tai.
Một giọng nói truyền từ bên kia của tai nghe: “Sao rồi?”
Túc Khải trả lời: "Cảnh Hàn không có nghi ngờ."
"Được," người ở đầu dây bên kia nói, "Thời gian có hạn, Túc Khải thật sẽ xuất hiện trong hai tuần, phải hành động trước thời điểm đó."
“Túc Khải” ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng hành động."
Hiện tại giai đoạn cốt truyện không nhiều lắm, các nhân vật xuất hiện cũng không nhiều, chỉ cần nhân vật chính không phát hiện điều bất thường, thì có thể duy trì ngụy trang.
Túc Khải ấn vào một vị trí bên dưới gò má, một lớp màng dữ liệu mỏng từ từ bóc ra, để lộ một gương mặt hoàn toàn khác.
Trên thái dương của hắn có một dấu ấn màu đen, biểu trưng không có hệ thống, xác suất cao là kẻ nhập cư trái phép đang lẩn trốn.
Túc Khải xoa xoa khuôn mặt cứng đờ căng cứng, cầm lấy tờ giấy khác từ trong vali.
Nhiều nhất chỉ còn hai tuần, trong khoảng thời gian hắn ở đây, phải tìm được nhiệm vụ giả của thế giới này rồi thay thế.
Theo thăm dò, nhiệm vụ gia ở đây là một người mới với kinh nghiệm cấp bậc gần như bằng 0, nên việc xử lý quả thực nhẹ nhàng.
Túc Khải lật qua mấy trang giấy trong tay, bên trên là một ít danh sách đã chuẩn bị sẵn, liệt kê bên cạnh nhân vật chính có khả năng là nhiệm vụ giả.
Trong trang giấy, có một dòng ghi tên: "Vân Chúc."
—
Sau bữa tối, tranh thủ ánh sáng nhân tạo trong vườn dưới tầng vẫn chưa tắt, người quản gia dẫn Vân Chúc đi dạo.
Trong khu vườn có không ít người, Vân Chúc chậm rãi đi một đoạn đường, rồi ngồi xuống trên một chiếc ghế dài.
Cậu vừa ngẩng đầu, liền thấy Tịch Luật Tu đứng từ ở nơi xa, dường như cũng đang nhìn về lại đây.
Vân Chúc nhanh chóng lấy thiết bị liên lạc, không có tin nhắn mới nào.
Không biết có phải do bên cạnh cậu có người hay không, Tịch Luật Tu không có tới gần, chỉ an tĩnh đứng thẳng.
Vân Chúc hỏi 889: "Anh ấy có phải cố ý đến xem tôi hay không?"
Khoảng cách quá xa, 889 không rà quét được Tịch Luật Tu, từ trong túi áo lén ló ra một con mắt: "Có thể chỉ là tình cờ, sáng nay chẳng phải mới gặp rồi sao?"
Thân là phó viện trưởng, Tịch Luật Tu thường ngày chắc là rất bận.
Vân Chúc "Ồ" một tiếng, khi cậu chuẩn bị trở về, Tịch Luật Tu đã không còn đứng ở chỗ cũ nữa.
Quay lại phòng bệnh, Vân Chúc lén chơi game một hồi.
Bầu trời càng ngày càng tối, trước khi đi ngủ, thiết bị liên lạc cậu đặt bên gối vang lên một tiếng.
Vân Chúc mở màn hình, là tin nhắn từ Tịch Luật Tu.
[Gần đây nhiệt độ đang giảm, cẩn thận cảm lạnh.]
889 đang sửa chữa cải tạo màn hình máy chơi game, để tải thêm hai trò mới cho Vân Chúc, không rảnh để ý đến bên này.
Vân Chúc một mình suy nghĩ, trả lời: "Ừm."
Chỉ đáp một chữ thì có vẻ hơi ít, Cậu bèn thêm vài biểu tượng thoạt nhìn tâm trạng vui vẻ ở phía sau.
[Ừm (ôm) (hôn hôn) (hôn hôn)]
Trong phòng thí nghiệm của bộ phận nghiên cứu, Tịch Luật Tu rũ mắt nhìn về phía màn hình thiết bị liên lạc.
Tầm mắt hắn hơi nheo lại, sau đó dời đi.
—
Ngày hôm sau, Vân Chúc như thường lệ rời giường, uống thuốc, nghe nhạc của đài phát thanh bộ y tế một lúc.
Dự báo thời tiết cho biết gần đây nhiệt độ đang giảm, nhưng giữa trưa ánh nắng tự nhiên vẫn khá gắt.
Vân Chúc lấy chậu cây ra, tưới một ít nước lên đất, rồi đặt lên bệ cửa sổ.
Gần đây, tiến triển điều trị của cậu khá tốt, quản gia cảm thấy tinh thần của Vân Chúc đã tốt rất nhiều, lần nữa đề nghị đi dạo trong vườn một chút, rồi nằm phơi nắng.
Vân Chúc không từ chối, cậu giấu chậu cây sau rèm cửa, đi theo quản gia xuống tầng.
Cùng lúc đó, cách không xa khu vườn phía sau, bên ngoài phòng nghiên cứu khoa học, Túc Khải cúi đầu vội vàng đi đến một nơi ẩn nấp không người.
Xác nhận không bị người khác phát hiện, hắn mới lấy tai nghe đã giấu trong bồn hoa ra.
Hắn nói với người ở đầu bên kia của tai nghe: “Được rồi."
Ngay sau đó, mặt đất rung nhẹ, vị trí của khu giam giữ số 2 dường như vừa truyền đến tiếng động lạ.
Lúc này Vân Chúc đang đi dạo, cậu đi nửa vòng quanh con đường sỏi đá, đột nhiên nghe thấy tiếng báo động vang lên từ trong khu vườn.
889 cũng nhận được thông báo từ hệ thống chủ: “Có bug?”
Tiếng báo động vang lên cùng với phát thanh: “Yêu cầu nhân viên không liên quan tránh xa phòng nghiên cứu khoa học, tiến vào trong phạm vi lưới bảo vệ bởi lưới năng lượng, không tùy ý đi lại.”
Ngay sau đó, trên bảng giao diện của Vân Chúc hiện ra một thông báo.
[Nhiệm vụ phụ mở ra: Sửa bug hiện tại.]
( Hoàn thành nhiệm vụ và đạt “Hoàn hảo” sẽ nhận được hoa hồng thêm vào tiền thưởng )
889 nôn nóng nói: "Không xong không xong rồi, bảo bảo trước tiên cậu hãy tìm một nơi an toàn mà trốn đi!"
Ánh mắt của Vân Chúc dán chặt vào dòng chữ "Thưởng thêm hoa hồng": "Đó là bug gì?"
"Là sinh vật dị dạng trong khu giam giữ số 2," giọng 889 ngừng một chút, "Toàn bộ đã trốn thoát."
Gần như cùng lúc đó, tại khu giam giữ số 1.
Bọ cánh cứng cơ khí nói với nấm trắng: "%¥//&)…!"
118: “Lão đại, không ổn rồi! Chúc Chúc có khả năng gặp nguy hiểm!”
Không đợi 118 mở khóa hộp trong suốt, nấm trắng tiến lên một bước, đấm một cú khiến tường kính vỡ ra một cái lỗ.
Nó mang theo bọ cánh cứng, chui từ lỗ thủng đi ra ngoài.