Sự việc xảy ra đột ngột, thông báo từ hệ thống chủ không nhiều lắm, cũng không nói rõ nguyên nhân xuất hiện bug.
889 chỉ biết dị sinh vật trong khu giam giữ số 2 không nên đột ngột bỏ trốn, vốn dĩ chúng nó không có chút suất diễn nào.
Thậm chí sửa bug trong nhiệm vụ phụ, Vân Chúc có thể tạm thời mặc kệ, chờ viện nghiên cứu tự mình xử lý.
Cũng may những sinh vật ở khu giam giữ số 2 thuộc loại nguy cơ trung bình thấp, không phải là loại gặp người liền tấn công ngay.
Khi còi báo động cùng phát thanh vang lên, lập tức có nhân viên lại đây duy trì trật tự, muốn đem mọi người trong khu vườn quay về tòa nhà chính.
Quản gia và một y tá khác canh giữ bên người Vân Chúc, thật cẩn thận bảo vệ cậu.
Vân Chúc hỏi 889: "Nếu chờ viện nghiên cứu bắt hết chúng nó, tôi còn có được thưởng thêm hoa hồng không?"
Giọng nói 889 dừng một chút: "Không có."
Vân Chúc có chút tiếc nuối: "Được rồi, tôi cũng muốn giúp đỡ .…"
Dù gì cũng là tiền thưởng thêm, cũng không biết có nhiều hay không.
Đang nói chuyện, một dây leo ước chừng to bằng thân cây từ trên trời rơi xuống, đập vào tấm lưới bảo vệ trên không trung trong khu vườn.
Đám đông bên dưới bị hoảng sợ, đồng thời vang lên vài tiếng thét chói tai.
Vân Chúc ngược lại vô cùng bình tĩnh, cậu ngẩng đầu nhìn lên dây leo đang đung đưa trên không trung, chóp mũi cẩn thận khẽ ngửi.
889 cũng có chút sợ, nó trốn trong túi áo: “Bảo bảo, cậu không sợ sao?”
Những dị sinh vật này, đủ loại quái vật với hình thể và kích thước không đồng nhất, trí thông minh nói chung không cao, khả năng lớn là sẽ không được Cục chiêu mộ.
Vân Chúc thu lại tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Nó mới đang sợ hãi.”
Cậu mơ hồ có thể ngửi được hơi thở phát ra từ quái vật dây leo, nó đang thấp thỏm lo âu, đang cố tìm một nơi để trốn đi.
Các tòa nhà cao tầng như những cột đá sừng sững, từng ô cửa sổ kính nhỏ xíu, tầm mắt quái vật dây leo hướng về phía khu vườn.
Khu vườn ở giữa trời, phía trên được lắp đặt hệ thống đèn ánh nắng nhân tạo, xếp thành một hình hoa văn, trông rất phù hợp để dây leo quấn quanh chiếm cứ, còn có thể đem phần bụng yếu ớt của nó giấu bên trong khu vườn.
Quái vật dây leo tấn công vài mấy nhân viên, tiếp tục di chuyển về phía khu vườn.
Thêm một sợi dây leo khổng lồ nữa lao tới, lưới bảo vệ tạm thời không đủ vững chắc, ánh sáng xanh nhạt lập lòe hai lần.
Lúc này, Vân Chúc đã đi vào lối ra của khu vườn, nhưng mọi người phát hiện ra cửa sắt dẫn vào tòa nhà phía trước không biết đã bị ai đóng lại.
Mấy nhân viên cũng không vào được, nôn nóng dùng thiết bị liên lạc để liên hệ với những người khác.
Đồng thời có hơn mười mấy dị sinh vật trốn thoát, hiện tại bên ngoài có hơi hỗn loạn, quái vật dây leo là khó xử lý nhất, da của nó rắn chắc, các loại phát súng năng lượng bắn vào trên người giống như gãi ngứa.
Mắt thấy quái vật dây leo tới gần, cơ thể cao lớn gần như che kín toàn bộ khu vườn, lớp lưới bảo vệ cũng sắp vỡ tan.
Số lượng bệnh nhân bị kẹt trong khu vườn không nhiều lắm, khoảng mười hai, mười ba người, không thể vào được tòa nhà, nhân viên công tác chuẩn bị dẫn mọi người đi về phía bên cạnh.
Tuy nhiên, chỉ mới đi được vài bước, đã chạm trán một dị sinh vật khác ở phía trước.
Sinh vật này có hình dạng đầu cá và thân xà, ước chừng dài ba mét, kích thước tương đương một người trưởng thành, nó trườn trên mặt đất, linh hoạt né tránh khẩu súng gây mê, há miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn đầy đe dọa, đuôi rắn không ngừng quét ngang, ý đồ tấn công bất kỳ ai lọt vào tầm mắt.
Xà ngư thoạt nhìn rất hung ác, Vân Chúc đầy cảnh giác mà lùi về phía sau nửa bước.
Quái vật dây leo cũng phát hiện xà ngư, cho rằng nó muốn tranh đoạt địa bàn trong khu vườn với mình, nên quật một chiếc dây leo tới muốn đuổi nó đi.
Một tiếng "Rầm" lớn vang lên, mặt đất bị nứt ra một cái hố sâu.
Xà ngư né tránh, kích thước của nó quá nhỏ so với quái vật dây leo, thế nhưng một chút đều không hề tỏ ra sợ hãi, há to miệng cắn một ngụm vào lớp da của dây leo.
Dây leo bị đập xuống trên mặt đất lắc lư, xà ngư nhả ra, dây đằng nhanh chóng bò lên phía trên.
Thân hình quái vật dây leo run rẩy, vài các dây leo khác vươn ra, muốn đánh chết xà ngư.
Hai dị sinh vật này có vẻ sắp giao chiến ngay tại đây, con đường bên ngoài bị chặn kín bởi dây leo, nhân viên công tác lập tức bảo vệ mọi người trốn sau góc bồn hoa cao đến nửa người ở phía sau.
Trong khoảnh khắc, cả khu vườn bị quái vật dây leo bao phủ hoàn toàn, các cột đèn phía trên lung lay sắp đổ.
Vân Chúc đứng ở phía sau đám người, một đoạn cột đèn bị đè gãy, mắt thấy sắp phải rơi xuống.
Cậu nhảy bén ngẩng đầu, đang muốn nghiêng người tránh né, một mạt hơi thở quen thuộc tới gần.
Có người bắt lấy tay Vân Chúc, kéo cậu vào một cái ôm, rồi nhanh chóng đưa đến vị trí an toàn.
Ba đoạn cột đèn lần lượt rơi xuống, đúng lúc chắn giữa khoảng trống bên cạnh bồn hoa.
Vân Chúc ngẩng đầu, là Tịch Luật Tu.
Quản gia ở bên kia của cột đèn, ông sợ đến mức thiếu chút nữa tim ngừng đập, lại gặp được Tịch Luật Tu không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đem Vân Chúc bảo hộ trong lòng ngực.
Ông muốn đi tới xem, lúc này quái vật dây leo đột nhiên bất động, nhân viên công tác nhỏ giọng bảo mọi người yên lặng.
"Bang—"
Lại một đoạn cột đèn khác rơi xuống, nhân viên công tác nhận được vật tư chi viện, kịp thời mở một lớp chắn năng lượng nhỏ, đưa mọi người trốn vào góc để bảo vệ.
Vân Chúc nhìn quanh bốn phía, có vẻ như không ai bị thương.
Cậu lại nhìn về phía Tịch Luật Tu, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh cũng ở chỗ này?"
Tịch Luật Tu ôm Vân Chúc, thân hình cao lớn nửa che trước mặt cậu, ngăn những viên đá nhỏ rơi trúng cậu.
Cả hai ngồi dưới đất, mà Vân Chúc gần như ngồi trên đùi của Tịch Luật Tu, lưng dựa sát vào vách tường, giống như bị nhốt trong lòng ngực Tịch Luật Tu.
Hắn rũ mắt nhìn qua, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Quái vật dây leo vẫn đứng yên tại chỗ, hình dáng tổng thể của nó giống như bạch tuộc, phần trung tâm là một khối rễ cây lớn vặn vẹo, chồng chất thành một hình thù ghê rợn và bẩn thỉu, vài dây leo cùng nhau run nhè nhẹ.
Vân Chúc chú ý thấy nó đang run rẩy, nghi hoặc mà đánh giá.
"Sao giống như càng sợ hãi hơn vừa rồi... Là vì con xà ngư kia sao?"
Sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên trên không, xà ngư vừa rồi bò lên dây leo giờ bị hất tung lên trời, không rõ thứ gì đã ném nó đi thật xa.
Quái vật dây leo nhúc nhích, từ trung tâm cơ thể nó vươn ra mấy cành cây mỏng hơn, cẩn thận quấn lại những cột đèn bị hỏng, ngăn không cho rơi xuống.
Vân Chúc càng nhìn càng tò mò, hình như sinh vật này biết phía dưới có người, hơn nữa không muốn làm hại đến bọn họ.
Cậu còn mơ hồ ngửi thấy một chút mùi hương rất quen thuộc... Nhưng không có khả năng xuất hiện ở chỗ này mới đúng.
Nhân lúc quái vật dây leo yên tĩnh lại, nhân viên công tác bên ngoài luống cuống tay chân, đem theo khẩu pháo gây mê với liều lượng lớn nhất.
Cùng lúc đó, ở trên cao.
Một cây nấm trắng đang đứng trên người quái vật dây leo, hung ác trừng mắt nhìn nó: "Ô ô ô!"
Bọ cánh cứng cơ khí mini ngồi trên đầu nấm trắng, đóng vai trò phiên dịch: "Lại lộn xộn thêm lần nữa, chặt mày thành 118 mảnh!"
Bug lần này xuất hiên rất đột ngột, như thể có người cố ý, thiết bị khẩn cấp cùng giám sát đã bị tắt hơn phân nữa.
Cũng may là viện nghiên cứu hành động còn rất nhanh, cộng thêm sự hỗ trợ âm thầm của nấm trắng, dị sinh vật trốn thoát đã được giải quyết hơn phân nửa.
Phiền phức nhất chính là con quái vật dây leo này, da dày đánh không đau, hình thể khổng lồ kháng thuốc mạnh, nhưng lá gan lại nhỏ.
Đợi ổn định được con quái vật dây leo này, nấm trắng dẫm lên đầu nó, lặng lẽ nhìn xuống phía dưới.
Nó liếc mắt một cái đã thấy Vân Chúc, nhanh chóng xác nhận cậu có bị thương hay không.
Vừa lúc Vân Chúc cũng ngẩng đầu lên, nấm trắng lùi về một chút, phòng ngừa bị phát hiện.
118 ngồi trên đầu nó, cánh tay máy chỉ vào Tịch Luật Tu: "Lão đại, đó chính là đối tượng nhiệm vụ của Châu Châu."
"Dựa theo thẩm mỹ của con người, trông cũng không tệ lắm," 118 nói, "Tính cách cũng không tồi, là một nhân vật có chất lượng khá cao."
Mắt hạt mè của nấm trắng nheo lại, dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Tịch Luật Tu từ trên xuống dưới.
… Miễn cưỡng ra dáng người, tốt nhất nên thành thật, ngoan ngoãn để cho Vân Chúc hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên trong đời nấm.
Ở góc hẹp hòi phía sau bồn hoa, Vân Chúc ngẩng đầu nhìn một lúc, không nhìn thấy nấm trắng.
Phía trên có một dị sinh vật to lớn đang chiếm cứ, so với những người đang trốn khác, cậu dường như một chút đều không sợ, đáy mắt trong veo dường như còn tỏ ra đôi phần tò mò.
Lục Luật Tu đang nhìn cậu, cúi đầu ghé sát vào một chút: “Không sợ?”
Hai người thật sự cách gần, Vân Chúc mỗi ngày đều uống thuốc cùng dịch dinh dưỡng, nhưng trên người lại có một cổ mùi hương nhàn nhạt, tựa như giọt sương sớm đọng trên cánh hoa.
Vân Chúc thu lại tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Sợ.”
Cậu có hơi sợ con xà ngư kia, ngược lại không quá sợ về quái vật dây leo.
Cách đó không xa, nhân viên công tác nhẹ giọng trấn an mọi người: "Bên ngoài sắp sử dụng pháo gây mê, đến lúc đó mọi người hãy che mũi miệng lại, sẽ không có việc gì."
Vân Chúc cũng nghe thấy, không nhịn được hỏi Tịch Luật Tu: "Sau khi nó bị bắt, sẽ chết sao?"
"Sẽ không chết,"Tịch Luật Tu trả lời, "Dị sinh vật là tài nguyên quý giá, sẽ bị nhốt lại."
Vân Chúc thầm nghĩ, cậu ở thế giới này, chắc cũng được coi như dị sinh vật.
Nhỡ đâu ai đó phát hiện bản thể của cậu, có lẽ cũng…
Nghĩ đến đây, Vân Chúc khẩn trương trong chốc lát.
Hơn nữa, hiện tại ở trước mặt cậu, chính là phó viện trưởng chuyên nghiên cứu về dị sinh vật.
Tịch Luật Tu dường như cảm nhận được sự khác thường của Vân Chúc, cánh tay ôm cậu siết chặt hơn, lòng bàn tay cách quần áo chậm rãi di chuyển, phảng phất đang thử trấn an cậu.
Cứ như vậy, Vân Chúc thực sự thả lỏng hơn, lòng ngực Tịch Luật Tu thật ấm áp, ở một hoàn cảnh như vậy, khiến cậu có một loại cảm giác an toàn mơ hồ.
Rõ ràng ngay từ đầu, còn cảm thấy hắn rất nguy hiểm.
Vân Chúc vùi đầu, lặng lẽ ngửi mùi hương trên cổ áo của Tịch Luật Tu, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn, đồng thời không một tiếng động mà kiểm tra thẻ của hắn.
[Ôn nhu][Kiên nhẫn][Thấu hiểu lòng người].
Vẫn còn một thẻ chưa xuất hiện, bị Vân Chúc tự động xem nhẹ.
889 quả là nói không sai, nam chính công có lẽ một người không tồi.
Thời điểm Vân Chúc đang thất thần, toàn bộ hành trình Tịch Luật Tu an tĩnh nhìn cậu chăm chú.
Vân Chúc tưởng mình làm mọi thứ rất kín đáo, thực tế những động tác nhỏ ấy đều lọt vào đáy mắt Tịch Luật Tu.
Từ việc cậu lặng lẽ ngửi cổ áo cùng sườn mặt Tịch Luật Tu, cho đến lúc cậu khẽ chạm vào tay Tịch Luật Tu, giống như một động vật nhỏ không ngừng thử thăm dò, muốn xác nhận điều gì đó.
Bên ngoài, pháo gây mê không tiếng động đã bắn ra, làn khói dày đặc lan nhanh ngoài khu vườn, bao phủ cả thân hình của quái vật dây leo.
Nấm trắng tìm được cơ hội, trượt dọc theo một bên dây leo xuống đất.
Nó thoáng nhìn về phương hướng Vân Chúc lần cuối, chuẩn bị trở về.
Bên cạnh Vân Chúc đã có một trong những vai chính, sẽ được bảo vệ tốt, tạm thời không cần đến nó.
Nấm trắng xoay người, trong mắt hạt mè đen láy xẹt qua tia lạnh băng.
Bug lần này đến rất đột ngột, nó phải tìm ra ngọn nguồn tất cả chuyện này mới được.
Nấm trắng chậm rãi đi về phía khu giam giữ số 1, trên đường về, xà ngư vừa mới tỉnh lại sau khi bị đánh ngất, chui ra khỏi bụi cây vừa vặn gặp phải nó.
Lá gan xà ngư lớn, rít lên định căn lấy, đem nấm trắng nhỏ xíu trước mặt ăn luôn.
Nấm trắng mất kiên nhẫn mà đánh ra một cú, xà ngư lại lần nữa bị bất tỉnh, nằm thẳng đơ trên mặt đất.
Bên này khu vườn, làn khói đã lan đến góc bồn hoa.
Pháo gây mê là tự chế, chỉ nhắm vào dị sinh vật, con người không hít vào quá nhiều thì không sao.
Vân Chúc dùng cổ tay áo che kín miệng mũi, vẫn như cũ cảm thấy bắt đầu choáng váng.
Tịch Luật Tu đang ôm cậu thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, giơ tay vuốt ve tóc cậu.
Trước khi Vân Chúc hoàn toàn ngủ đi, Tịch Luật Tu cúi đầu, nói nhỏ điều gì đó vào tai cậu.
Vân Chúc mơ màng nghe được, thoáng thấy trong làn khói có một vật thể nhỏ màu hồng nhạt, nhảy vụt vào một ô cửa sổ ở đằng xa.
—
Khi Vân Chúc tỉnh dậy, đã là giữa trưa.
Thể chất cậu yếu, hôn mê sau khi ngửi phải khói gây mê cũng là chuyện bình thường, không bị ai nghi ngờ.
Quản gia canh giữ bên người cậu, thấy cậu tỉnh liền vội vàng bấm chuông gọi bác sĩ và y tá.
Vân Chúc nhìn quanh phòng bệnh: “Viện trưởng Cảnh đâu?”
Trước khi cậu ngủ đi, hình như Tịch Luật Tu hỏi cậu... Hỏi cậu có bạn trai không.
889 kích động nói: "Tôi cũng nghe thấy rồi! Có phải cậu ta định tỏ tình hay không?"
Vân Chúc ngập ngừng: "Chẳng phải hai tuần sau mới tỏ tình sao?"
Khoảng cách hướng đi cốt truyện còn chưa đến nửa tháng đâu, liệu có phải quá sớm hay không.
889 trấn an cậu: "Không sao đâu bảo bảo, đều như nhau, chúng ta kết hôn và chết bệnh đúng hạn là được mà."
Quản gia đứng ở một bên trả lời: "Viện trưởng Cảnh đã ở đây rất lâu, chỉ mới rời đi nửa tiếng trước."
Ông nhìn ra mối quan hệ giữa Vân Chúc và Tịch Luật Tu ngày càng không bình thường, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng bảo cậu uống một ít dịch dinh dưỡng trước.
Từ trong lời của quản gia, Vân Chúc biết được sự cố sáng nay cơ bản đã được giải quyết, may mắn không gây ra bất kỳ thương vong đến người nào.
Nguyên nhân vụ việc vẫn đang được điều tra, còn thừa một dị sinh vật cuối cùng chưa được tìm thấy, nên tất cả những ai không phải nhân viên công tác đều không thể tùy ý rời khỏi tòa nhà.
Vân Chúc hồi tưởng lại hình ảnh mơ hồ trước khi mất đi ý thức, nhìn thấy bóng dáng màu hồng nhạt, hỏi 889: “Dị sinh vật cuối cùng là gì?”
889 tìm kiếm thông tin: "Để tôi tra xem."
Vân Chúc uống xong nửa ly dịch dinh dưỡng, kéo chăn nằm xuống.
Toàn bộ dị sinh vật vẫn chưa bị bắt hết, nhiệm vụ phụ vẫn còn, hiển thị tiến độ 90%.
Còn tiến độ nhiệm vụ chính, không biết từ lúc nào đã tăng thêm 0.1%, hiện tại 20.1%.
889 vẫn đang tìm kiếm thông tin, Vân Chúc lấy thiết bị liên lạc từ trong túi áo ra.
Bên trong có một tin nhắn vừa mới được gửi, là Tịch Luật Tu.
[Buổi chiều tôi sẽ đến thăm cậu.]
Hắn đại khái biết được Vân Chúc đã sớm tỉnh lại, nhưng lúc này không có thời gian.
[Được (ôm)(ôm)]
Vân Chúc trả lời xong tin nhắn, thì y tá đẩy cửa đi vào cùng với cơm trưa.
Lúc này, 889 cuối cùng đã tìm ra thông tin về dị sinh vật cuối cùng trốn đi, nói: “Số hiệu 956, một con sứa biến dị, kích thước rất nhỏ.”
Nguyên nhân chính là vì quá nhỏ, nên lâu như vậy vẫn chưa bị tìm thấy.
Sứa… Vân Chúc cầm thìa, không quá xác định mình có phải đã nhìn thấy hay không.
Cùng lúc đó, trong phòng nghiên cứu khoa học.
Nhiều nhân viên công tác bận trước bận sau, sửa chữa các phương tiện bị dị sinh vật phá hủy.
Có mấy người thuận tiện đi khu giam giữ số 1, xác nhận bên này không có gì bất thường.
Khi kiểm tra đến hộp trong suốt cuối cùng, một nhân viên công tác phát hiện, chiếc hộp thế mà bị phá thủng một lỗ.
Anh ta vô cùng hoảng sợ, vội vàng đi gọi đồng nghiệp.
Camera giám sát đã sớm bị thay đổi, lỗ thủng phảng phất xuất hiện từ hư vô, cũng may nấm trắng bên trong vẫn nằm yên trong đất, có vẻ như đang ngủ đông.
Nhân viên công tác sửa xong lỗ thủng kia, mới thở phào nhẹ nhõm.
—
Vào buổi chiều, Tịch Luật Tu đi vào phòng bệnh Vân Chúc.
Hắn mang theo một robot chữa bệnh, muốn tự tay kiểm tra cho Vân Chúc.
Vân Chúc né tránh: “Tôi đã ổn rồi, không cần phiền phức…”
Để hắn tự kiểm tra cho mình, lỡ như phát hiện ra cậu không phải là người thì sao…
Vân Chúc ôm chặt đầu gối, không chịu đến gần Tịch Luật Tu.
Tịch Luật Tu nhìn cậu một hồi lâu, thỏa hiệp: "Được rồi."
Hắn đẩy robot chữa bệnh ra, đưa tay về phía Vân Chúc: "Lại đây tôi nhìn xem."
Vân Chúc chần chờ, chậm rì rì di dịch đến mép giường, bị Tịch Luật Tu nắm lấy cổ tay.
"Vẫn còn sợ sao?" Tịch Luật Tu nắm tay Vân Chúc, chậm rãi hỏi.
Vân Chúc lắc đầu: "Sáng nay cảm ơn anh."
Mặc dù nếu không có Tịch Luật Tu, có lẽ cậu cũng có thể tránh được, sẽ không bị cột đèn rơi trúng.
Tịch Luật Tu “Ừm” một tiếng, lông mày hơi chùng xuống trông có vẻ có chút lãnh đạm, nhưng độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay lại rất cao.
Hắn lại hỏi: "Câu hỏi sáng nay, đáp án là gì?"
Vân Chúc bỗng dưng căng thẳng, vành tai lộ ra sau tóc phiếm hồng: "Tôi không có bạn trai."
889 nhỏ giọng nói: "Muốn tỏ tình sao?"
Ngay sau đó, quả nhiên Tịch Luật Tu nói: "Tôi làm bạn trai em."
Không biết vì sao, Vân Chúc cảm thấy trên người hắn lại xuất hiện một loại cảm giác nguy hiểm khiến người ta sợ hãi, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt thôi.
Bảng giao diện nhảy ra một thông báo, tiến độ nhiệm vụ trực tiếp tăng lên 30%.
Mặt Vân Chúc cũng đỏ lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Tiến độ nhiệm vụ lại tăng thêm một chút, 32%.
Thuận lợi đến không thể tưởng tượng…
Tịch Luật Tu nghe vậy, bên môi gợi lên một chút gần như không thể thấy độ cung.
Hắn vẫn còn nắm tay Vân Chúc, chậm rãi kéo Vân Chúc về phía mình.
Sức lực của hắn lớn, Vân Chúc khẽ giãy giụa nhưng không có kết quả, bị Tịch Luật Tu kéo qua ôm ngồi trên đùi.
Vân Chúc lại bắt đầu khẩn trương, thời điểm trốn ở bồn hoa lúc sáng, Tịch Luật Tu cũng đã ôm cậu, nhưng lúc đó và bây giờ có vẻ khác nhau.
Sau khi trở thành bạn trai, giống như Tịch Luật Tu liền trở nên khác hẳn.
Vân Chúc nắm chặt ống tay áo Tịch Luật Tu, bất an động động, nhớ đến 889 đã dặn.
Nếu gặp phải chuyện cậu không muốn, cậu liền trực tiếp ngất xỉu giả vờ bệnh…
Nhưng Tịch Luật Tu ngoài việc ôm cậu, không làm thêm động tác gì khác, khi nói chuyện hơi thở phả lại đây: “Trước đây chưa từng yêu đương?”
Lông mi dài của Vân Chúc khẽ rung: “Chưa, chưa từng.”
Tác giả có lời muốn nói
Khuyên cậu nên đối xử tốt với vợ mình, lúc vợ bỏ đi hoặc giả chết có thể sẽ cho cậu thêm một nụ hôn.