Vân Chúc ngây người, nhìn kỹ lại, đúng thật thiếu một cái.
Cậu hoảng hốt cầu cứu 889 “Có phải do độc của tôi không?”
Cậu lo lắng nước nghe lời của mình, đã gây ra bug gì đó cho Tịch Luật Tu.
889 không xuất hiện trước mặt người ngoài, trốn trong túi áo: “Đừng hoảng, đừng hoảng, để tôi nhìn xem.”
Khi Vân Chúc chạm vào Tịch Luật Tu, nó cũng có thể nhìn thấy thẻ, “Ơ” một tiếng: “Sao lại thiếu cái chính trực?”
Nó nhanh chóng kiểm tra xem có tồn tại bug gì không, bảo Vân Chúc đừng hoảng sợ.
Trong lòng Vân Chúc thấp thỏm, nắm chặt tay Tịch Luật Tu, còn không dám buông ra quá nhanh.
Trong lúc chờ đợi, bên ngoài hành lang vẫn không có bất kỳ người nào đi qua, trong văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tịch Luật Tu.
Vân Chúc lặng lẽ quan sát văn phòng trống rỗng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tịch Luật Tu cùng hắn đối diện tầm mắt.
Không biết vì sao, cậu cảm giác Tịch Luật Tu hôm nay… Cổ khí áp trên người làm người khác sợ hãi, đã phai nhạt đi nhiều.
Chẳng lẽ do nước nghe lời sao? Vân Chúc có chút hoang mang, không ngừng chậm rãi dán sát vào, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Do tác dụng của thuốc ảo giác, Vân Chúc không còn quá phòng bị với Tịch Luật Tu, chóp mũi chỉ kém một chút là có thể chạm vào làn da bên sườn mặt hắn, phần cổ mảnh khảnh trắng nõn hoàn toàn lộ ra, phảng phất như muốn hôn vào.
003 vừa định nói gì đó, kiểm tra đo lường cho thấy sự biến hóa rất nhỏ trong hô hấp cùng nhịp tim của Tịch Luật Tu, lập tức ngậm chặt miệng lại.
Vân Chúc nghiêm túc quan sát Tịch Luật Tu, ngửi được mùi kim loại như bị cháy qua, nhàn nhạt rất đặc biệt.
Cậu còn muốn cẩn thận ngửi lại, 889 đột ngột lên tiếng: “Khả năng đã xảy ra chút bug, đang cố gắng sửa chữa, nhưng vấn đề chắc là không nghiêm trọng lắm.”
Thiếu một cái thẻ mà thôi, sau này lưu ý một chút, miễn là không làm ảnh hưởng đến cốt truyện là được.
Vân Chúc miễn cưỡng yên tâm, nhìn thấy tác dụng của thuốc ảo giác chỉ còn ba phút nữa.
Cậu mở cửa phòng, đưa Tịch Luật Tu trở lại vị trí ban đầu một lần nữa đứng yên.
Đếm ngược còn ba giây, thẻ [Chính trực] vẫn chưa xuất hiện, Vân Chúc buông tay Tịch Luật Tu ra.
Tịch Luật Tu đứng yên không cử động, hắn hẳn là đã thoát khỏi trạng thái mê hoặc, lại giống như cùng trước đây nhìn không ra sự khác biệt.
Vân Chúc nín thở, thiếu chút nữa không nhịn được mà chạm vào tay Tịch Luật Tu lần nữa.
Tịch Luật Tu bỗng nhiên mở miệng: “Tìm tôi?”
Nghe vậy, Vân Chúc khẽ gật đầu.
Cậu lấy ra thiết bị liên lạc đã chuẩn bị sẵn, nói: “Có thể… Để lại số liên lạc của anh không?”
Vân Chúc còn nghĩ kỹ cái cớ rồi, nói cảm thấy hứng thú về nghiên cứu sinh vật ngoài hành tinh, muốn Tịch Luật Tu hỗ trợ giới thiệu vài cuốn sách.
Nhưng không chờ Vân Chúc nói ra cớ, nghe thấy Tịch Luật Tu đáp: “Được.”
Thiết bị liên lạc của cậu đeo trên cổ tay, đưa tay ra “Bíp” một tiếng, số liên lạc của hai bên đã được lưu vào.
Theo sau, Tịch Luật Tu đi về phía trước nửa bước, hơi cúi người tới gần, nhìn chăm chú Vân Chúc nhẹ giọng hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Vân Chúc lắc đầu: “Không có.”
Tịch Luật Tu lên tiếng đáp: “Tôi đưa cậu về.”
Vân Chúc quả thực thụ sủng nhược kinh, hậu tri hậu giác mà ý thức được, Tịch Luật Tu thật sự đã bị nước nghe lời “Biến đổi”.
Cậu rất vui, cũng có hơi hưng phấn, khóe môi cong lên một chút độ cung: “Được.”
Tịch Luật Tu đóng cửa văn phòng, dẫn Vân Chúc lên tầng cao nhất.
Trong đường đi, 003 vẫn luôn im lặng.
Trước đây nó nói nhiều, gần như là nói đùa, nhưng hiện tại… Có hơi không dám nói giỡn nữa.
Thẳng đến khi Tịch Luật Tu đưa Vân Chúc trở về phòng bệnh, nhìn cậu nằm xuống, mới xoay người rời đi.
003 mới chậm rì rì lên tiếng: “Ký chủ, xem ra cậu đã thích ứng khá tốt với thế giới này.”
Chẳng phải nói là không thích loại hình này sao?
Kết quả Tịch Luật Tu thậm chí không vạch trần Vân Chúc, tiếp tục diễn theo ý nguyện của đối phương.
Tịch Luật Tu lại hỏi: “Trong phòng bệnh không có camera giám sát?”
“Tất nhiên không có, chỗ này là phòng chăm sóc cao cấp.”, 003 nói: “Chỉ có các thiết bị dò xét sự sống thôi.”
Tịch Luật Tu không thay đổi sắc mặt: “Được.”
Bên kia, Vân Chúc vui mừng phát hiện, tiến độ nhiệm vụ tăng tới 5%.
Nhưng trong góc giao diện còn một dấu chấm than nho nhỏ, cậu bấm vào thì thấy đó là một cái cảnh báo.
[Kiểm tra đo lường hành vi không phù hợp với thẻ nhân vật, xin chú ý!]
“Không phù hợp với thẻ?” Vân Chúc hoảng sợ, “Không thể dùng nước nghe lời sao?”
“Có lẽ gần đây cậu có hơi chủ động,” 889 trấn an nói, “Đừng sợ, một lần cảnh báo sẽ không trừ tiền thưởng.”
Vân Chúc có hai thẻ [Thanh lãnh] và [Quật cường], theo lý thuyết sẽ không chủ động xin Tịch Luật Tu số liên lạc.
Dù sao tiến độ nhiệm vụ đã tăng lên, cốt truyện cũng không bị lệch, cho nên cũng không phải là vấn đề lớn.
Vân Chúc mím môi: “Vậy sao.”
Cậu cần phải cẩn thận hơn, trước đây 889 cũng từng nói, nếu đóng vai nhân vật không thành công, không chỉ bị trừ sạch tiền thưởng, còn có khả năng bị phạt tiền.
Rừng nấm ở mạt thế rất nghèo, cậu không thể giao đủ tiền để nộp phạt.
Vân Chúc tắt bảng giao diện, ôm chăn nằm xuống, nhớ lại lúc nãy đã chạm vào Tịch Luật Tu mấy lần.
Nhưng thông báo tiến độ nhiệm vụ tăng lên, hình như sau khi về mới có.
Cậu tính nửa ngày, vẫn không thể lý giải được quy luật tiến độ nhiệm vụ tăng.
Nhoáng cái đã đến ban đêm, Vân Chúc lén chơi nốt ván game xếp gạch Tetris, rồi ngủ thiếp đi.
Lúc này là một giờ sáng, ở tòa nhà xa khác trong khu giam giữ số 1, cái hộp trong suốt cuối cùng phát ra tiếng động rất nhỏ.
Nấm trắng phủi phủi bùn đất trên chân, mắt hạt mè đen nhánh nhìn quanh.
Dưới mũ nấm của nó có một con bọ cánh cứng cơ khí tí hon chui ra, "Líu ríu" nói vài câu với nấm trắng.
Hệ thống 118: "Lão đại, đã chuẩn bị xong."
Nấm trắng gật gật đầu, bọ cánh cứng cơ khí lập tức bò về phía chốt mở của hộp trong suốt.
Nó cặm cụi một lúc, nắp của hộp trong suốt không tiếng động mở ra, hơn nữa không có kích hoạt báo động.
Chờ bọ cánh cứng quay về, nấm trắng hành động nhanh nhẹn, nhanh chóng thoát ra khỏi hộp trong suốt.
Nó một đường thông suốt, rời khỏi khu giam giữ tiến vào khoa khám bệnh, lại trèo lên trên cửa sổ, tìm kiếm từng phòng một.
Khi tới tầng cao nhất, cuối cùng nấm trắng cũng dừng lại trước một ô cửa sổ.
Đã là ba giờ sáng, nấm trắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, im lặng ghé vào trên bệ cửa sổ, xuyên qua khe hở của rèm cửa, nhìn Vân Chúc đang ngủ say bên trong.
Nó chăm chú nhìn một hồi, xác nhận Vân Chúc nguyên vẹn không hao tổn gì, ngủ cũng rất ngon lành.
Nấm trắng chống tay lên đầu, đôi mắt cong lên.
Sau một lúc, nấm trắng lại lặng lẽ rời đi, quay về khu giam giữ theo đường cũ.
Nó bước vào trong hộp trong suốt, cũng đóng kỹ cửa, từ trong mũ nấm lấy ra một chiếc điện thoại gập siêu nhỏ.
Nấm trắng chậm rãi gõ chữ: “Thuận lợi, an toàn, không khóc.”
—
Một ngày mới, Vân Chúc đánh ngáp rời giường.
Gần đây cậu có hơi nghiện game, 889 lại không đành lòng không cho cậu chơi.
Cũng may là hai ngày gần đây Vân Chúc ngoại trừ việc uống thuốc, cũng không còn chuyện gì khác, ăn sáng xong lại ngủ một giấc.
Không biết qua bao lâu, Vân Chúc bị 889 đánh thức.
Ý thức của cậu còn mơ màng, cảm giác rõ ràng có người bên cạnh, khí áp quen thuộc cách rất gần.
Vân Chúc mở mắt ra, thấy Tịch Luật Tu ngồi trên ghế bên mép giường, yên lặng nhìn mình.
Hắn mang kính: “Tỉnh?”
Vân Chúc từ từ ngồi dậy, mê mang nhìn thoáng qua cửa phòng.
Cậu nhớ rõ ràng, trước khi đi ngủ cửa phòng đã khóa trái, ngay cả quản gia cũng không thể trực tiếp đi vào.
Khi cậu còn đang ngẩn ngơ, Tịch Luật Tu nói: “Tôi đến xem cậu.”
Có vẻ như hiệu quả của nước nghe lời thật sự tốt, trước đây gần như không nhìn thấy bóng dáng hắn, giờ đây lại chủ động đến thăm.
Vân Chúc nắm góc chăn, dưới sự hướng dẫn của 889 hỏi: “Hôm nay anh không bận sao?”
Tịch Luật Tu “Ừm” một tiếng
Lúc này, y tá đi vào đưa thuốc.
Thấy Tịch Luật Tu, cô lễ phép gọi một tiếng “Viện trưởng”, rồi đưa bình thuốc cho Vân Chúc.
Sau khi uống thuốc, Vân Chúc cần phải đến phòng khám, để làm kiểm tra cơ thể một lần nữa.
Gần đây trời lạnh, khi cậu xuống giường, y tá cầm áo khoác bên giường, giúp cậu mặc vào.
Trong suốt quá trình, Tịch Luật Tu vẫn quan sát Vân Chúc, ánh mắt giống như dính trên người cậu.
So với lần đầu gặp mặt, khí áp nguy hiểm trên người hắn đã giảm đi nhiều, nhưng sự phòng bị của Vân Chúc đối với hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Hắn ngồi ở đó, nhìn chằm chằm cậu, quả thực giống như dã thú hung xác đang theo dõi con mồi.
Nhưng việc cho Tịch Luật Tu dùng nước nghe lời, để hắn thích mình, chính là kết quả mà Vân Chúc muốn.
Có lẽ con người khi thích ai đó, họ sẽ trở nên như vậy sao?
Vân Chúc cố gắng bỏ qua tầm mắt của Tịch Luật Tu, mặc xong áo khoác.
Y tá dẫn cậu đến phòng khám, Tịch Luật Tu cũng đứng lên, cùng nhau đi theo.
Khi đến cửa, phòng bệnh bên cạnh mở ra, cậu bé hôm qua dùng nước nghe lời cũng đang uống thuốc.
Nhóc khóc nháo: "Đắng quá, cho con một trăm viên kẹo con mới uống!"
Bước chân Vân Chúc khựng lại, sắc mặt cứng đờ.
Sao lại thế này... Không phải hôm qua còn tốt sao?
Chẳng lẽ tác dụng của nước nghe lời chỉ kéo dài một ngày?
889 cũng phát hiện bất thường này: “A?”
Vân Chúc tạm thời ổn định tinh thần, tiếp tục đi về phía trước.
Tịch Luật Tu ở sau người, vẫn luôn theo cậu đi vào phòng khám.
Y tá đứng canh ngoài cửa, do thân phận đặc biệt của Tịch Luật Tu, có thể ở lại cùng bác sĩ.
Vân Chúc cúi đầu, nằm vào trong khoang chữa bệnh lớn bằng kim loại.
Cửa khoang chậm rãi khép lại, bao bọc cả người cậu bên trong.
Các loại máy móc chữa bệnh bắt đầu hoạt động, lấy máu của Vân Chúc, dụng cụ rà quét toàn thân, khoảng chừng nửa giờ sau mới kết thúc.
Cửa khoang mở ra, Vân Chúc được bác sĩ đỡ ngồi dậy, nhận lấy một cốc nước dinh dưỡng.
Dựa theo mô tả trong sách, loại kiểm tra toàn diện này mất rất nhiều thời gian, tuy chỉ cần nằm im ở bên trong, cũng tiêu tốn khá nhiều sức lực.
Vân Chúc giả vờ không khỏe, sắc mặt có chút tái nhợt, uống từng ngụm từng ngụm nước.
Tịch Luật Tu còn ở đây, Vân Chúc hơi ngước mắt lên là có thể thấy vạt áo khoác của hắn, cảm nhận được tầm mắt của hắn.
Hôm qua khi cho cậu bé phòng bên cạnh dùng nước nghe lời, trạng thái ảo giác kéo dài 20 phút, nhưng Tịch Luật Tu chỉ có 10 phút.
Nhưng hôm nay cậu bé lại không chịu uống thuốc, trong khi Tịch Luật Tu giống như vẫn còn chịu ảnh hưởng của nước nghe lời.
Vân Chúc không nghĩ ra được, 889 cũng không rõ lắm.
Cậu uống hết nước, cầm cốc ngồi trên khoang chữa bệnh không nhúc nhích, suy nghĩ nên làm gì.
Có lẽ Vân Chúc do dự quá lâu, Tịch Luật Tu đi lên trước, lấy cốc trong tay cậu, đặt sang bàn bên cạnh.
Hắn cong lưng, cách Vân Chúc càng gần: "Không còn sức?"
Đây là một trong những tác dụng phụ khi vừa ra khỏi khoang, Vân Chúc gật gật đầu.
Tịch Luật Tu tiếp tục hỏi: "Tôi bế cậu về?"
Giọng nói của hắn vừa nhẹ vừa thấp, nghe ra vài phần ý vị dỗ dành.
Vừa dứt lời, giao diện của Vân Chúc hiện lên thông báo.
[Tiến độ nhiệm vụ chính: 10%]
Tiến độ tăng lên làm giảm bớt sự lo lắng cùng căng thẳng của Vân Chúc, cậu chần chờ, rồi tiếp tục gật đầu.
Tịch Luật Tu duỗi tay, thật sự bế Vân Chúc lên.
Lúc này, một thông báo khác lại vang lên.
[Tiến độ nhiệm vụ: 20%]
Vân Chúc nín thở, suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm.
Tối qua, cậu còn nghĩ phải chạm vào Tịch Luật Tu bao nhiêu lần, mới đạt được tiến độ 50% .
Kết quả khi hắn muốn bế cậu đi về, lập tức tăng lên 20%.
889 rất kích động: “Tiến độ tăng nhanh quá!”
Lúc này, sự lo lắng trước đó của Vân Chúc đã biến thành vui sướng vì hoàn thành nhiệm vụ.
Mặt cậu dụi vào cổ áo Tịch Luật Tu, vành tai hơi hơi phiếm hồng.
Bất quá cậu còn nhớ đến thẻ bug của Tịch Luật Tu, lén lút dùng mu bàn tay chạm vào một chút.
[Ôn nhu] [Kiên nhẫn] [Thấu hiểu lòng người]
Vẫn thiếu một cái…
Tác giả có điều muốn nói:
[Chính trực] Một thời gian nữa chưa thể trở lại ngay đâu, bảo bối.