Thế giới tinh tế số 04329, tám giờ tối.
Căn phòng được bài trí đơn giản, ánh sáng sáng sủa, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Vân Chúc ngồi ở mép giường, cẩn thận đánh giá xung quanh.
Giọng nói của hệ thống 889 vang lên trong đầu cậu: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Một quả cầu cơ khí mini lăn ra khỏi túi của Vân Chúc, duỗi ra tay chân gầy gò, lại gỡ nắp gập màn hình trên ngực xuống, cùng với một viên thuốc miễn phí giúp thay đổi ngoại hình.
Vỏ màn hình bị rỉ sét, 889 phải dùng cánh tay gõ vài cái mới mở ra.
Sau đó nó ngẩng đầu, đưa viên thuốc cho Vân Chúc: “Ăn cái này trước đi.”
Thiếu niên trước mặt có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo thanh tú, làn da như sứ mỏng manh không tì vết.
Mái tóc hơi dài có màu xanh đậm gần như chuyển đen, dưới ánh sáng các sợi tóc mới có thể hiện lên chút ánh sáng xanh lục mờ mờ ở rìa, kèm theo với một đôi mắt tím, tạo nên vẻ quyến rũ ma mị.
Ngày thứ hai sau khi thiết lập quan hệ ký chủ với Vân Chúc, 889 lại lần nữa yên lặng cảm thán, Vân Chúc lớn lên thật là đẹp mắt.
Tuy rằng cậu là thực tập sinh mới, thanh kỹ năng trống rỗng, thường được gọi là một chiếc bình hoa, nhiệm vụ có thể nhận vô cùng ít, suýt chút nữa liền phải bị phân công làm cu li đi đào mỏ cho nhà máy năng lượng ở hậu trường.
Cũng may vận khí của 889 không tồi, vậy mà đã giúp Vân Chúc cướp được nhiệm vụ xuyên sách có độ tương xứng vô cùng cao.
Vân Chúc nhận viên thuốc ăn luôn, màu tóc cùng với con ngươi ngay lập tức chuyển sang màu đen thuần, nhìn qua chính là thiếu niên nhân loại ngoan ngoãn yếu đuối.
Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu mờ ảo trên cửa kính, tò mò duỗi tay sờ sờ tóc.
Vẫn còn một khoảng thời gian ngắn trước khi nhiệm vụ chính thức bắt đầu, 889 một lần nữa giải thích mọi chuyện với Vân Chúc.
"Thông tin nhân vật đã được trói định chỉnh sửa, ở đây cậu cũng được gọi là Vân Chúc, là ánh trăng sáng của nam chính công.
"Nhiệm vụ chính chỉ có hai cái, kết hôn và chết bệnh, tổng thời gian tiêu tốn khoảng chừng năm tháng."
Vân Chúc lo lắng gật đầu: "Ừm."
Sau khi được Cục Quản Lý Ý Chí Thế Giới chiêu mộ, trở thành thực tập sinh làm nhiệm vụ đầu, nên căng thẳng cũng là điều khó tránh khỏi.
889 lại hỏi: “Cậu có biết cuộc sống thường ngày của con người không?”
Vân Chúc lại lần nữa gật đầu.
"Đã từng yêu đương chưa?"
"Chưa……"
Trong hồ sơ của Vân Chúc viết, cậu đến từ một thế giới mạt thế đã kết thúc nào đó, bản thể còn là một cây nấm độc kỳ lạ.
Cậu sống trong rừng nấm suốt mười năm mới có được hình dạng con người, trong mạt thế đầy rẫy nguy hiểm, nấm nhỏ vừa mới thành tinh rất yếu ớt, các cây nấm khác trong rừng không cho phép Vân Chúc ra ngoài, lại dốc lòng chăm sóc cậu suốt tám năm.
Mãi cho đến khi Vân Chúc trưởng thành, câu chuyện mạt thế kết thúc, cậu cũng được Cục Quản Lý Ý Chí Thế Giới chiêu mộ.
Tổng kết lại, Vân Chúc là một cây nấm vô cùng trẻ tuổi, mặc dù đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra lý thuyết của Cục Quản Lý, những thứ biết đều biết, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm.
889 an ủi nói: "Đừng lo lắng, tôi đã xác nhận rồi, tính cách mục tiêu nhiệm vụ của cậu không tồi, yêu đương gì đó chỉ cần qua loa một chút là được.”
Theo mô tả của nó, nhiệm vụ này phi thường đơn giản.
Nhân vật mà Vân Chúc đóng vai cần phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với nam chính công, cũng phải nhanh chóng yêu đương kết hôn, chỉ ba tháng sau khi kết hôn sẽ chết vì bệnh.
889 nói Vân Chúc rất xinh đẹp, theo tính toán của hệ thống, tỷ lệ nam chính công yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên lên tới 99.9%.
Mà nhân vật nam chính công là một người thập phần ôn nhu kiên nhẫn, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép Vân Chúc làm chuyện cậu không muốn, khi tiếp xúc nếu không muốn, có thể trực tiếp từ chối.
Do phải tĩnh dưỡng vì bệnh, ngoại trừ mục tiêu nhiệm vụ nam chính công, ngày thường Vân Chúc cũng ít tiếp xúc với người khác, nhân vật mà cậu đóng vai chỉ còn một người thân là ông nội đã lớn tuổi.
Chờ sau khi thế giới xuyên sách chính thức hoạt động, các nhân vật bên trong sẽ tự động bổ sung trí nhớ, diện mạo về cậu, trong quá trình làm nhiệm vụ, chỉ cần không làm những việc OOC nhân vật là được.
Ánh sáng xanh trong mắt 889 không ngừng nhấp nháy, các ký tự giữa màn hình nhanh chóng tăng lên, mô phỏng nhiều khả năng mà Vân Chúc có thể gặp phải trong quá trình làm nhiệm vụ.
"Độ khó của nhiệm vụ là cấp D, xác suất thuận lợi hoàn thành là 90% trở lên... Việc kết hôn cũng không cần lo lắng, hoàn thành hôn lễ đồng nghĩa với hoàn thành nhiệm vụ, không nhất thiết phải có tiến triển thực chất”.
889 nghĩ nghĩ, nói: "Vì cậu có hình tượng ốm yếu, nếu như nam chính công muốn ngủ với cậu, thì cậu liền giả vờ bị bệnh!"
Vân Chúc cân nhắc những lời này, tiếp tục gật đầu: "Ừm!"
Trước khi đến đây, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.
Đối với một cây nấm mà nói, loại việc yêu đương kết hôn này vừa xa lạ lại mới mẻ.
Mặc dù chưa từng thử qua, nhưng nếu là nhiệm vụ thì... Cậu cam thấy bản thân không có vấn đề gì.
Vân Chúc không nhịn được hỏi 889: "Vậy sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được bao nhiêu tiền thưởng?"
889 nhìn thoáng qua hợp đồng nhiệm vụ: “Tám ngàn.”
Nghe vậy, Vân Chúc nín thở, mắt hơi hơi mở to.
——Thật sự là tám ngàn!
Trong Cục Quản lý, tiền thưởng có rất nhiều tác dụng, có thể mua bất cứ thứ gì, từ đồ ăn, quần áo, đến vật dụng...
Đây chính là lý do Vân Chúc nguyện ý gia nhập Cục Quản Lý, cậu muốn hoàn thành nhiều loại nhiệm vụ, để kiếm tiền thưởng.
Sau khi thế giới mạt thế nơi Vân Chúc sống kết thúc, nguồn tài nguyên khắp nơi dần cạn kiệt, rừng nấm cũng không ngoại lệ.
Số lượng tang thi giảm dần, không còn đủ tinh hạch để thu thập, còn có một bộ phận nhỏ con người còn sót lại như hổ rình mồi.
Vân Chúc muốn nhanh chóng làm việc kiếm tiền, là cây nấm duy nhất trong rừng nấm có được hình dạng con người, cậu giờ đã trưởng thành, cần phải gánh vác một phần trách nhiệm.
Nghĩ đến năm tháng sau, là có thể nhận được khoản tiền thưởng đầu tiên, Vân Chúc phi thường vui vẻ.
Cậu lấy từ túi áo một chiếc điện thoại nắp gập cũ kỹ ra, gửi tin tức cho các anh trai trong rừng nấm, muốn báo tin vui này cho bọn họ.
Tuy nhiên cậu đã đến thế giới tinh tế, tín hiệu có lẽ sẽ không thể truyền ra ngoài được.
Sau khi gửi xong tin nhắn, Vân Chúc đợi một lúc, đúng thật không có gửi được, trong hộp thư đến, vẫn còn tin nhắn cuối cùng nhận được từ hôm trước, có hai biểu tượng nấm to nhỏ khác nhau xếp cạnh nhau, nghĩa là “Cố lên”.
Cậu tắt điện thoại, lại mở hộp gỗ nhỏ bên cạnh, cất điện thoại vào bên trong.
Đây là hành lý mà Vân Chúc mang theo, trong hộp ngoại trừ chiếc điện thoại, còn có một chậu cây nhỏ đựng đầy đất.
“Được rồi,” 889 lên tiếng, giọng nói nó nghiêm túc mấy phần, “Thế giới bắt đầu hoạt động.”
Ngoài cửa sổ vẫn rất yên tĩnh, từ xa có không ít ánh đèn dần dần sáng lên, đường phố xuyên qua những tòa nhà cao chót vót, thỉnh thoảng có những chiếc phi thuyền nhỏ nhanh chóng lướt qua.
Vân Chúc đứng dậy đi đến bên cửa sổ, suýt nữa xem đến mê mẩn, cậu cúi đầu vuốt ve bàn đọc sách bóng loáng bên cạnh.
Thế giới tinh tế hoàn toàn khác biệt với thế giới tận thế, mọi thứ trước mặt đều rất mới lạ đối với cậu.
"Tôi đã giúp cậu lập trình bệnh án rồi," 889 nói, “Nhiệm vụ chính sẽ mở ra vào ngày mai, nhưng cậu đã là NPC, nên khi gặp người khác cậu phải chú ý một chút.”
Trước mặt Vân Chúc nhảy ra bảng giao diện, bên trên hiển thị cậu đã thành công trói định nhân vật.
Họ tên: [Vân Chúc]
Giới tính: [Nam]
Tuổi: [18]
Thẻ nhân vật: [Bạch Nguyệt Quang của nam chính công] [Ốm yếu] [Quật cường] [Thanh lãnh] [Chết sớm]
Nhiệm vụ chính: chưa mở ra.
Nhiệm vụ phụ: chưa mở ra.
Vân Chúc “Ừm” một tiếng, tắt bảng giao diện nhiệm vụ lại.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vọng từ hành lang
Có người gõ cửa: "Tiểu thiếu gia?"
Dưới sự nhắc nhở của 889, Vân Chúc lập tức đi vào bên giường ở giữa phòng, vén chăn lên rồi nằm xuống.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia bước vào, trên tay cầm một lọ thuốc dinh dưỡng nhỏ đã được pha chế sẵn.
“Ông ấy là quản gia phụ trách chăm sóc cậu,” 889 lén lút giải thích, “Đến để đưa thuốc cho cậu, chỉ cần uống vô được.”
Nó đã kiểm tra kỹ càng chi tiết, Vân Chúc không phải con người, các loại thuốc không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cậu.
Bởi vì khẩn trương, sắc mặt Vân Chúc có chút tái nhợt, cậu cẩn thận ngồi dậy, nhận lấy chai thuốc trong tay người quản gia.
Trạng thái của cậu như vậy, ngược lại vô cùng giống hệt nhân vật.
Nhìn Vân Chúc mở nắp chai thuốc, người quản gia dịu dàng nói: “Ngày mai sẽ lên đường đến hành tinh Silver Star, ngài hãy nghỉ ngơi sớm chút.”
Vân Chúc một hơi uống hết thuốc, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
889 một bên nói: “Silver Star là một trong những hành tinh chính, nơi có điều kiện y tế tốt nhất trong toàn hệ ngân hà, ông nội của cậu dự định gửi cậu đến đó để điều trị bệnh.”
Tuy nhiên nhân vật mà Vân Chúc đóng vai sẽ phải chết, việc điều trị chỉ có hiệu quả trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng đây cũng là cơ hội để cậu gặp gỡ nhân vật nam chính công.
Người quản gia đã nhanh rời đi, Vân Chúc một lần nữa nằm xuống, tiếp tục nghe 889 nói.
“Ngày mai sau khi đến hành tinh Silver Star, đoàn hộ tống cậu sẽ gặp một ít sự cố, cậu sẽ nhân cơ hội đó để trốn đi.”
Nhân vật mà Vân Chúc đang đóng vai thực ra không muốn chữa bệnh, không muốn để ông của mình tiêu tốn thêm tiền bạc và công sức.
Cậu vốn định chạy trốn sau đó lại liên lạc với ông nội, một lần nữa thuyết phục ông từ bỏ việc điều trị cho mình, nhưng trên đường gặp mấy tên cướp muốn lợi dụng tình hình hỗn loạn để cướp bóc, lại được nam chính công phát hiện và giải cứu.
Nam chính công tình cờ lại là phó viện trưởng của hành tinh Silver Star nơi mà Vân Chúc đang tới, đoán ra danh tính của Vân Chúc, vì thế đã đưa cậu trở về.
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai nhân vật, hai bên đều yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hai người cũng coi như môn đăng hộ đối, một người là con của một gia tộc đã sa sút nhưng vẫn có tiếng nói trên hành tinh chính, còn người kia là con trai của người giàu nhất tinh tế, là viện trưởng tiếp theo của viện nghiên cứu.
Kế tiếp phát triển vô cùng thuận lợi, hia người nhanh chóng yêu đương kết hôn, tổ chức một hôn lễ long trọng hoành tráng.
Xuyên suốt cuốn sách, suất diễn của Vân Chúc kỳ thật rất ít, nhưng cố tình những nhân vật ít đất diễn nhưng vô cùng quan trọng như vậy, mới có thể củng cố thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện về sau.
889 lục tục nói một số những việc cần chú ý, chẳng hạn như việc luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, vào thời điểm tất yếu có thể áp dụng một ít biện pháp cực đoan.
Ngoài ra, Vân Chúc không được chủ động tiết lộ thân phận nhiệm vụ giả, thậm chí cho những nhiệm vụ giả khác cũng không được, bị hệ thống chủ kiểm tra đo lường đến sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
“Phản ứng của cậu lúc nãy rất tốt, tiếp tục phát huy nhé,” 889 khen ngợi nói, “Nếu gặp phải tình huống không rõ ràng thì cứ giả vờ bệnh.”
Đèn trong đã phòng tắt, Vân Chúc ngáp một cái, buồn ngủ mà đáp lại: “Ừm.”
Quả cầu nhỏ cơ khí lăn đến bên cổ cậu, âm thanh nói chuyện ngày càng nhỏ dần, cho đến khi Vân Chúc chìm vào giấc ngủ.
—
Ngày hôm sau, tất cả mọi việc đều dựa theo cốt truyện mà tiến hành.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Vân Chúc càng thêm thích ứng chút.
Cậu đã sớm ngồi chờ trên phi thuyền, dưới chỗ ngồi là hộp đựng điện thoại và chậu cây.
Người quản gia đến cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi cậu có dùng bữa sáng hay không.
Vì là người bệnh, Vân Chúc chắc hẳn ăn uống không ngon miệng, buổi sáng luôn ăn không vô, chỉ có dùng một ít dịch dinh dưỡng.
Người hầu ở phía sau quản gia bưng lên đĩa bánh mì đã cắt sẵn, mùi thơm ngọt của mứt trái cây bay tới.
Vân Chúc nhịn xuống không nhìn, cúi đầu từ chối: “Con ăn không vô.”
Người quản gia không ngạc nhiên chút nào, bảo người hầu mang bữa sáng đi, thay vào đó là dịch dinh dưỡng không có hương vị gì.
Vân Chúc mắt trông mong nhìn bóng lưng của người hầu, sau khi rời khỏi thế giới ban đầu, cậu chỉ uống qua một ít cháo miễn phí ở nhà ăn, còn chưa từng thử những món ăn khác.
Nhưng 889 đã dặn dò qua, cậu không được làm ra hành vi không phù hợp với nhân vật trước mặt người khác.
Vân Chúc cố chịu đựng, nhấp một vài ngụm nước ấm từ cốc.
Phi thuyền đang hướng tới hành tinh Silver Star, trên đường đi 889 lại một lần nữa nói những việc Vân Chúc cần phải làm.
“Sau khi gặp phải sự cố, phi thuyền sẽ tạm thời hạ cánh, cậu nhân cơ hội đó mở cửa chạy trốn, đến địa điểm nhiệm vụ và chờ nam chính công xuất hiện là được.”
Nam chính công tên là Cảnh Hàn, trước khi lần đầu xuất hiện, 889 không tra được ngoại hình của hắn, nhưng có thể rà quét nhân vật, không bị nhầm lẫn.
Vân Chúc đáp: “Được.”
Thời gian trôi qua từng chút một, phi thuyền tiến vào bầu trời đen nhánh.
Lần đầu nhận nhiệm vụ, 889 sợ Vân Chúc khẩn trương, nên vẫn luôn nói chuyện với cậu.
Đến khi phi thuyền tiến vào phạm vi của Silver Star, xuyên qua tầng mây dần dần hạ xuống, duy trì ở một độ cao nhất định.
Lại di chuyển một đoạn đường nữa, trước khi sắp tiến vào khu vực nội thành, phố bên cạnh đột nhiên liên tiếp vang lên tiếng nổ mạnh.
Hệ thống vận hành bên trong phi thuyền lập tức phát ra cảnh báo: “Kiểm tra đo lường nguy cơ cấp 2, hiện tại không thích hợp bay ở độ cao lớn, sẽ tự động hạ cánh.”
Silver Star là một trong những hành tinh chính, hệ số an toàn chắc chắn là cao nhất, nhưng gần đây gặp chút sự cố, bên ngoài khu phố có hơi hỗn loạn.
“Chuẩn bị trốn thoát.”
889 nhắc nhở, Vân Chúc nhìn về phía cánh cửa gần mình nhất.
Phi thuyền chậm rãi hạ cánh, tạm thời dừng di chuyển, người quản gia đến trấn an Vân Chúc vài câu, rồi vội vã cầm thiết bị liên lạc ời đi, liên lạc với bên ngoài để dò hỏi tình hình.
Hai người hầu đứng cạnh Vân Chúc, bị cậu kiếm cớ đuổi đi.
Xác nhận bên ngoài cánh cửa không có vệ sĩ canh gác, Vân Chúc nhanh chóng đứng dậy, nhấn nút để mở cửa.
Cậu không một tiếng động nhảy xuống bậc thang cao, chạy nahnh về phía đường phố hẻo lánh.
Xung quanh có một ít người dân, tất cả đều thấp thỏm hoảng loạn vì tiếng nổ mạnh, vội vàng muốn đi đến khu vực an toàn.
Không ai chú ý đến Vân Chúc, cậu cúi đầu dựa theo hướng dẫn của 889 một đường đi về phía trước, đi một lâu mới dừng lại.
“Thành công rồi chứ?” Vân Chúc nhìn quanh ở phía sau.
“Thành công rồi, họ sẽ không đuổi kịp ngay đâu,” 889 xem xét bản đồ “Hướng của Cảnh Hàn ở… Bên trái!”
Vân Chúc ngẩng đầu, nhìn về hướng một nhóm người đang lao tới.
Khu vực đó gần nơi phát ra tiếng nổ, cậu ổn định tinh thần, chọn một con đường nhỏ khác 889 đề cử.
Cùng lúc đó, bên kia đường phố,
Mấy tên côn đồ kết bạn, nhân lúc hỗn loạn cướp bóc ví của hai người đi đường.
Bọn chúng chuyên chọn những người đi một mình, lại theo dõi một người phụ nữ trung niên, dùng súng năng lượng lắp ráp dồn bà vào góc tường.
"Đem đồ có giá trị ra đây!" Người cầm đầu uy hiếp nói.
Gã vừa dứt lời, một tia sáng trắng lóe lên ở cuối đường cách đó không xa.
Hai người khác cũng chú ý tới, cảnh giác nhìn lại: “Ai?”
Ban đầu trên đường phố không có một bóng người, lúc này xuất hiện một bóng dáng đen nhánh.
Thấy người nọ có vẻ đơn độc một mình, kẻ cầm đầu đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn: "Đi xem."
Đội hộ vệ khu vực còn chưa đến, nếu đã gặp, thì thuận tiện cướp luôn.
Trên tay ba tên cướp đều cầm súng năng lượng, đi về phía người ở cuối phố.
Khi đến gần bọn chúng mới phát hiện, người này bộ quần áo đen, trang phục không giống như người dân ở Silver Star, mặt nạ bảo hộ màu đen che khuất nửa khuôn mặt, không thể nhìn rõ mặt mũi.
Một tên cướp dừng chân lại, hô lên: “Này, đem đồ có giá trị trên người mày ra giao ra, áo khoác cũng phải để lại.”
Tịch Luật Tu nâng mắt, ánh mắt lạnh đạm dừng trên người ba tên cướp.
Giọng nói máy móc của hệ thống 003 vang lên bên tai hắn: "Trên đường về xuất hiện bug, đây có vẻ là thế giới nhiệm vụ mới được mở ra.”
Tịch Luật Tu nói: “Mau rời khỏi.”
“Trước mắt cho thấy đã bị trói định vào nhân vật,” 003 lại trả lời, “Dự tính sẽ không thể gỡ bỏ trong vòng hai mươi bốn giờ.”
Nó mở ra giao diện cho Tịch Luật Tu, trên bảng xuất hiện một cái tên lạ.
Họ tên: [Cảnh Hàn]
Giới tính: [Nam]
Tuổi:[27]
Thẻ nhân vật: [Nam chính công] ... Các thẻ khác sẽ được cập nhật sau
“Gần đây bug quá nhiều, đặc biệt là ở thế giới mới,” 003 nói, “Đề nghị ký chủ tạm thời ở lại, hoàn thành cốt truyện nhân vật.”
Nhân vật Tịch Luật Tu bị trói định, không phải là nhiệm vụ NPC, nếu làm những hành động bất thường khiến cốt truyện đi chệch hướng, dễ bị hệ thống nhận diện là cần phải sửa chữa hoặc xóa bỏ, đến lúc đó sẽ phiền toái hơn.
Tịch Luật Tu thờ ơ, ba tên cướp mất kiên nhẫn: “Mày không nghe thấy sao?”
Một tên trong số đó đi lên trước, giơ khẩu súng năng lượng trong tay lên.
Súng năng lượng là tự chế, bị bắn trúng rất đau, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tên cướp muốn uy hiếp, trực tiếp nhắm vào cánh tay trái của Tịch Luật Tu nổ súng.
"Bang——"
Tiếng kêu đau trong tưởng tượng không hề xuất hiện, súng năng lượng giống như đã bắn trúng thứ gì đó bằng sắt.
Tên cướp ngẩn ra một chút: "Làm sao mày..."
Chưa kịp nói hết câu, gã thấy hoa mắt.
Tốc độ Tịch Luật Tu cực nhanh, thậm chí tên cướp không kịp nhìn rõ động tác của hắn, thì tay cầm súng truyền đến cơn đau dữ dội.
Tiếng hét thảm thiết vang lên từ cuối con đường, khiến những tên đồng bọn vừa kinh hoàng vừa tức giận, muốn tiến lên giúp đỡ.
003 nhắm mắt làm ngơ trước mọi chuyện đã xảy ra, nói: “Có hai cách tốt nhất để rời khỏi đây, chờ bug được sửa chữa, hoặc tìm ra nhiệm vụ giả trong thế giới này, rồi giết chết toàn bộ.”
Nhiệm vụ giả đều chết, thế giới liền sẽ ngừng hoạt động, cánh cửa mới sẽ mở ra.
Đến lúc đó, Tịch Luật Tu có thể thuận lợ rời khỏi đây.
“Đề nghị ký chủ lựa chọn phương án đầu tiên, điểm số của ký chủ trong nhiệm vụ trước không cao, lại tùy tiện giết người, sẽ khiến hệ thống chủ bất mãn.”
Trong thế giới thông thường, nhiệm vụ giả sẽ không thực sự chết, chỉ là quay lại đại sảnh hệ thống mà thôi, nhưng làm như vậy được xem là có ác ý phá hoại ý chí thế giới, sẽ bị trừng phạt nghiêm trọng.
"Hơn nữa tôi vừa đọc qua tư liệu, thế giới này có cấp bậc thấp, cốt truyện cũng đơn giản, thích hợp để ký chủ dưỡng thương."
Giọng nói 003 dừng lại một chút: "Cũng có thể ghỉ ngơi một đoạn thời gian."
Ba tên cướp liên tiếp bị hạ gục, Tịch Luật Tu nhe nhàng giẫm gãy đoạn xương đùi một người trong đó: "Không cần."
003 thức thời sửa miệng: "Quanh đây không phát hiện nhiệm vụ giả nào, dựa theo tình hình cụ thể về nhân vật, đề nghị ký chủ tiếp theo..."
Hai đồng bọn còn lại của tên cướp đã sớm chạy, lúc này từ góc đường vang lên một tiếng bước chân khác.
Một thiếu niên một mình đến gần, đứng ở ngã rẽ ngơ ngác nhìn lại đây.
Bộ dạng cậu trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, dung mạo thập phần nổi bật, sắc mặt có hơi tái nhợt, như thể không cẩn thận đi nhầm vào nơi này.
Tên cướp vẫn kêu la thảm thiết, Tịch Luật Tu ung dung di chuyển giày đang đạp của hắn ra, cùng đối diện tầm mắt với thiếu niên.
003 rà quét chi tiết cụ thể nhân vật của Vân Chúc, đột nhiên im lặng trầm mặc.
889 cũng đã rà quét nhân vật của Tịch Luật Tu, hiển thị hai chữ: "Cảnh Hàn."
Nó kích động nói: “Không sai không sai, chính là cậu ta!”
Tên cướp nằm dưới đất bị bỏ qua, có lẽ do cốt truyện bị chếch một chút, khiến cho bộn họ gặp được nam chính công sớm hơn.
Nhưng không sao cả, chỉ cần Vân Chúc và cậu ta gặp nhau là được, sau đó……
Tuy nhiên Vân Chúc không bận tâm đến lời của 889, bỗng dưng lùi về sau nửa bước.
Người bên kia… Thoạt nhìn rất nguy hiểm, toàn thân toát ra hơi thở khiến người sợ hãi.
Thật sự nguy hiểm, tốt nhất không nên tới gần.
Dù không liên quan đến những người nằm trên đất, đây có thể là một loại trực giác của tinh quái, đặc biệt Vân Chúc là một loại tinh quái thực vật có bản thể yếu kém.
Toàn bộ rừng nấm, kỹ năng này của cậu cũng là nhạy bén nhất, luôn có thể phát hiện được tang thi tới gần.
Tim Vân Chúc bắt đầu đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm bóng người ở cách đó không xa.
003 trầm mặc, khiến Tịch Luật Tunhận thấy một tia bất thường.
Ánh mắt hắn quét về phía Vân Chúc, hướng về phía cậu đi đến.
Nhìn thấy Tịch Luật Tu đến gần, Vân Chúc càng thêm sợ hãi, theo bản năng quay người bỏ chạy.
Lúc này, 003 mới chậm rì rì lên tiếng: “Cậu ấy là một trong những nhân vật quan trọng của thế giới này, cũng là vợ tương lai của ký chủ.”
Âm thanh máy móc của nó trước sau đều đều, khi nói đến từ "Vợ," cố tình kéo dài hơn.
Tịch Luật Tu dừng bước, ánh mắt hơi hơi nheo lại: “Ai?”
Bên kia, Vân Chúc nhanh chân bỏ chạy.
889 trong đầu cậu nói to: “Sao cậu lại chạy? Người đó chính là nam chính công! Đối tượng kết hôn của cậu! Ông xã tương lai của cậu đấy!”
Mặc dù chỉ là nhiệm vụ, nhưng Vân Chúc vẫn phải cố gắng duy trì tình cảm với nam chính công, nếu không thì không thể hoàn thành cốt truyện kết hôn.
Nếu lần gặp gỡ đầu tiên này thất bại, kế tiếp càng khó tiến triển hơn.
Vân Chúc hoảng không kịp chọn đường, vội trốn một góc khuất ven tường.
“Tôi có hơi sợ,” cậu cố gắng làm dịu nhịp thở, “Người đó có vẻ rất nguy hiểm.”
889 tưởng âm thanh la hét thảm thiết của bọn cướp trên mặt đất, đã làm Vân Chúc sợ hãi.
Nó trấn an nói: “Tình huống bất ngờ mà, có thể hiểu được, bình thường Cảnh Hàn là người rất ôn nhu, không tin thì chút nữa cậu có thể xem thẻ nhân vật của cậu ấy.”
Nghe vậy, Vân Chúc do dự nói: "Phải không..."
Có lẽ trực giác của cậu sai, nhưng đã đến bước này rồi, cậu vẫn muốn hoàn thành nhiệm vụ.
“Bây giờ quay lại vẫn kịp,” 889 tiếp tục trấn an, “Cậu đẹp như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ phải lòng cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Vân Chúc đang do dự, thì nghe thấy tiếng bước chân xa lạ đang đến gần.
Cậu không thấy người đến, nhưng chuông cảnh báo trong đầu lại vang lên.
Vân Chúc nhịn xuống không chạy trốn lần nữa, cậu đang ở bên cạnh một cửa hàng, cửa sổ phía trên bị vỡ nát, vài mảnh kính rơi xuống.
Tiếng bước chân dần tới gần, Vân Chúc nhặt một mảnh kính sắc nhọn, nắm chặt trong tay.
889 phát hiện động tác của cậu, hoảng sợ nói: “Bảo bảo, cậu đừng sợ! Hay là chúng ta chạy đi…”
Nếu bỏ lỡ cơ hội hôm nay, sau này cũng có thể tiếp xúc lại với nam chính công, nhưng lần đầu gặp gỡ cần phải có ấn tượng tốt mới được.
Vân Chúc làm như không nghe thấy, lặng lẽ giấu mảnh kính sau lưng.
Bóng dáng quen thuộc lần nữa xuất hiện , thân hình cao lớn chắn hết phần lớn tầm nhìn của Vân Chúc.
Một thân ảnh quen thuộc lại xuất hiện, thân hình cao lớn che khuất phần lớn tầm nhìn của Vân Chu.
Tịch Luật Tu cởi bỏ mặt nạ bảo hộ ra, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh sáng ngược, đáy mắt vẫn giữ vẻ lạnh đạm.
Vân Chúc trong trạng thái cực kỳ đề phòng, áp sát bức tường ngẩng đầu lên, vẻ mặt căng chặt.
Trên cao mây đen giăng đầy, lúc này bắt đầu rơi xuống mưa phùn.
Tóc mái của Vân Chúc bị ướt một chút, giống như mèo nhỏ nhút nhát vô tình lưu lạc đầu đường, nỗ lực giơ lên móng vuốt không mấy sắc bén.
Tịch Luật Tu lại hỏi một lần: “Nhân vật quan trọng?”
“Đúng rồi a,” Hệ thống 003 trả lời, “Vợ của cậu đó.”