Trong phòng bệnh, quả cầu nhỏ cơ khí ngồi trên vai Vân Chúc.

889 vui vẻ nói: “Thật tuyệt vời! Tiến độ nhiệm vụ trực tiếp tăng lên gấp mười lần!”

Vân Chúc cũng rất vui vẻ, nhìn tới nhìn lui con số 1% kia.

“Chạm vào một chút liền tăng 0.9%,” cậu nắm ngón tay, “Vậy nếu tôi chạm vào sáu mươi lần, có phải hay không…”

Vừa rồi chủ động nói chuyện với Tịch Luật Tu, còn chạm vào tay hắn, gần như đã là cực hạn của Vân Chúc.

Cũng may mọi thứ vô cùng thuận lợi, không chỉ tiến độ nhiệm vụ tăng lên, còn thấy được thẻ trên người Tịch Luật Tu.

Hơn nữa..... Tịch Luật Tu nhìn lạnh như băng, nhưng dường như cũng không đáng sợ như vậy.

Vân Chúc nghĩ thầm, có lẽ là trực giác của mình đã sai.

Trong phòng bệnh có một cái TV, cùng với máy tính bảng có thể kết nối mạng.

Vân Chúc khóa trái cửa phòng, mở máy tính bảng, dưới sự hướng dẫn của 889, tìm kiếm ý nghĩa của các thẻ.

Ôn nhu, kiên nhẫn, chính trực, thấu hiểu lòng người…

Ngôn ngữ thế giới tinh tế và thế giới tận thế tương đồng, Vân Chúc xem hiểu tất cả các từ này.

Vân Chúc cầm máy tính bảng: “Thì ra anh ấy là kiểu người như này…”

889 cũng nói: “Có ít người thuộc dạng như vậy, ngoài lạnh trong nóng.”

“Hơn nữa cậu ta đặc biệt đến đây để thăm cậu, mắt 889 sáng lên, “Chắc chắn đã thích cậu rồi!

Yêu từ cái nhìn đầu tiên là yêu cầu của cốt truyện, nếu nhiệm vụ thành công mở ra, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn.

Mặt Vân Chúc lộ vẻ do dự: “Phải không…,”

Cậu không hiểu lắm, theo bản năng tín nhiệm 889, trong lòng bỗng thấy thấp thỏm.

Mặc dù tiến độ đã tăng, nhưng chỉ được 1%, khoảng cách mở ra giai đoạn mới còn kém 49% nữa.

Hiện tại cậu cần phải chuẩn bị cho lần gặp tiếp theo với Tịch Luật Tu, không thể quá mức thả lỏng.

Trước khi y tá đến đưa thuốc, Vân Chúc cất máy tính bảng, ngoan ngoãn nằm xuống.

Tuy nhiên, trong ba ngày tiếp theo, Tịch Luật Tu không xuất hiện.

Vừa lúc Vân Chúc được sắp xếp kiểm tra kỹ càng thân thể, mỗi ngày đều thêm giai đoạn thử thuốc mới, thời gian cậu ở một mình trong phòng bệnh giảm đi rất nhiều.

Có lập trình bệnh án do 889 thực hiện, Vân Chúc chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ và y tá, ngoan ngoãn uống thuốc theo đúng quy trình, thỉnh thoảng cùng quản gia ra ngoài đi dạo một chút.

Lại một ngày nữa trôi qua, Vân Chúc nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, mất mát nói: “Anh ấy không đến”.

Ban ngày cậu đã hỏi qua một y tá, y tá nói không biết viện trưởng Cảnh đang ở đâu, cũng không cung cấp được số liên lạc cá nhân.

Vân Chúc bắt đầu lo lắng, sợ tiến triển nhiệm vụ thực tế cũng không thuận lợi.

Có lẽ cậu làm chưa đủ tốt, không thể làm nam chính công thích mình.

889 an ủi Vân Chúc: “Chắc cậu ta bận rộn, lại đợi thêm vài ngày nữa xem.

Nó lấy ra màn hình mini từ lồng ngực, nhét vào trong tay Vân Chúc.

Vân Chúc vào vai nhân vật thích yên tĩnh, ngay cả TV đều không thể xem, mỗi ngày gần đây đều bị vây quanh kiểm tra uống thuốc.

889 đau lòng Vân Chúc, vì vậy đem màn hình của mình cải tạo thành một máy chơi game nhỏ.

Vân Chúc cầm lấy màn hình, bắt đầu chơi trò xếp hình Tetris.

Cậu nhìn không chớp mắt, chơi một lúc lâu mới dừng, lại đi lấy máy tính bảng ở đầu giường.

Vân Chúc rối rắm, nhập vào máy tính bảng: “Làm thế nào để một người thích mình.”

Kết quả tìm kiếm hiện ra rất nhiều thứ, cậu nghiêm túc đọc từng cái, nhưng càng xem càng không hiểu.

889 đã bước vào trạng thái ngủ đông, quả cầu nhỏ cơ khí yên tĩnh nằm bên gối.

Vân Chúc xem nửa ngày, để máy tính bảng qua một bên rồi tiếp tục chơi game, cho đến tận hai giờ sáng mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, quản gia đến đưa bữa sáng, thấy bộ dạng Vân Chúc có vẻ mệt mỏi.

“Có phải hôm qua thuốc không được không?” Ông lập tức bảo y tá điều một robot y tế đến đây, nhưng bị Vân Chúc ngăn lại.

“Ông ơi, con không có việc gì,” Vân Chúc xoa xoa chóp mũi, chột dạ nói, “Con chỉ cần ngủ thêm một chút nữa là tốt rồi.”

Quản gia cẩn thận quan sát cậu, miễn cưỡng yên tâm: “Có chỗ nào cảm thấy không khỏe, phải báo ngay cho bác sĩ.”

Vân Chúc ngáp một cái, ngoan ngoãn gật đầu.

Phía nam viện nghiên cứu, trong tòa nhà lớn ghi “Phòng nghiên cứu khoa học.”

Đèn trong phòng thí nghiệm sáng lên, Tịch Luật Tu đứng trước bàn, lấy một ống nghiệm từ trong dụng cụ.

003 rà quét chất lỏng trong ống nghiệm: “Bước đầu rà quét hoàn tất, tạm thời chưa thể xác nhận hiệu quả.”

“Công nghệ trong thế giới khoa học này phát triển cũng không tệ lắm,” nhìn Tịch Luật Tu đổ chất lỏng vào ống tiêm, 003 do dự nói, “Nhưng thứ làm ra hẳn là vẫn kém hơn so với đồ Cục quản lý cung cấp, kiến nghị ký chủ tìm một vật thể thí nghiệm…”

Nó còn chưa nói xong, Tịch Luật Tu cầm lấy ống tiêm đâm vào bên gáy, động tác không chút do dự.

Chất lỏng màu xanh lam chậm rãi thấm vào da, ánh mắt hắn buông xuống, bỏ qua cảm giác không thoải mái do thuốc mới mang lại.

003 ngậm miệng, bắt đầu rà quét chỉ số cơ thể Tịch Luật Tu.

“Có tác dụng, không nhiều lắm,” nó nói, “Bất quá không có tác dụng phụ, miễn cưỡng có thể coi như thuốc dự phòng.”

Tịch Luật Tu vứt bỏ ống tiêm: “Thuốc còn bao lâu mới được đưa đến?”

“Do ảnh hưởng của bug, thời gian giao hàng bị tăng gấp đôi, đại khái còn phải chờ khoảng một tháng.”

Nhân viên giao hàng cơ khí của Cục phụ trách giao hàng, việc thay đổi địa chỉ còn cần nhiệm vụ giả trả thêm chi phí ngoài giờ.

Nhưng đồ vật Tịch Luật Tu cần, chỉ có trong cửa hàng của Cục quản lý Ý chí Thế giới.

Xung quanh yên tĩnh, cửa lớn bị khóa chặt, phòng thí nghiệm không có người thứ hai.

Tịch Luật Tu kéo một ghế dựa ngồi xuống, cởi bỏ cúc tay áo bên trái.

ống tay áo được kéo lên, chỗ khuỷu tay một mảng da nhân tạo cứng nhắc hơi hé ra, lộ ra các linh kiện máy móc bên trong.

003 nhỏ như hạt gạo xuất hiện từ sau tai của Tịch Luật Tu, thuần thục nhảy lên cánh tay của hắn.

Hạt gạo không ngừng phát triển, biến thành một người máy nhỏ cao cỡ đốt ngón tay, bò vào bên trong thông qua chỗ mở trên lớp da nhân tạo.

Nửa giờ sau, 003 bò ra ngoài: “Có hai vị trí khó sửa chữa, đề nghị ký chủ nên mua linh kiện mới.”

Tịch Luật Tu sửa sang lại ống tay áo: “Được.”

003 lập tức chốt đơn ở cửa hàng, rồi biến trở về hình dạng ban đầu, lại lần nữa ẩn đi.

Lúc này, có người đến trước cửa phòng thí nghiệm, nhẹ nhàng gõ: “Viện trưởng?”

Tịch Luật Tu đứng lên, thong thả ung dung mặc áo khoác, đeo mắt kính lên: “Vào đi.”

Người đến chính là một nhân viên từ bộ phận nghiên cứu khoa học, vẻ mặt anh mặt lo lắng: “Bộ phận sinh vật dị dạng xảy ra chút chuyện, ngài qua đó nhìn xem?”

003 nhanh chóng tìm kiếm cốt truyện: “Cốt truyện gốc không có, tình huống đột xuất hay bug mới? Ký chủ có thể đi xem thử.”

Bộ phận sinh vật dị dạng, tên đầy đủ là bộ phận nghiên cứu sinh vật dị dạng, chuyên nghiên cứu các sinh vật không bình thường được phát hiện trong tinh hệ.

Nhân viên nói, hôm nay không biết vì lý do gì, sinh vật dị dạng ở khu giam giữ số 1 đột nhiên đều xao động bất an, dù đã phóng ra khí an thần cũng không có tác dụng.

Bộ phận nghiên cứu đã bận rộn cả buổi sáng mà không tìm ra nguyên nhân, vì thế đã vội vàng tới xin sự giúp đỡ của Tịch Luật Tu.

Hiểu rõ đại khái tình huống, 003 đề xuất: “Ai không ngoan thì đánh cho một trận.”

Về sinh vật dị dạng gì đó, không phải chuyên môn của nó, không giúp Tịch Luật Tu giải quyết đoạn cốt truyện này.

Tịch Luật Tu không tỏ ý kiến, đi theo nhân viên đến khu giam giữ số 1.

Khu giam giữ được xây dựng dưới lòng đất, độ ẩm khá thấp, xuyên qua sáu cánh cửa hợp kim, mới thực sự bước vào bên trong.

Đã có vài nhân viên đứng chờ ở hành lang, nhìn thấy Tịch Luật Tu xuất hiện, lập tức tiến đến chào đón.

“Viện trưởng,” một người trong số đó nói, “Mới vừa sử dụng khí số 87, bây giờ chúng đã khá hơn.”

003 nhanh chóng tra thông tin: “Khí gì thế?”

Tuy nhiên, dường như Tịch Luật Tu đến muộn, nhóm sinh vật dị dạng bỗng dưng xao động, lại không thể giải thích được yên tĩnh đi nhiều.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, vài nhân viên đi cùng Tịch Luật Tu, dạo quanh một vòng trong khu giam giữ.

Các hộp trong suốt lớn nhỏ được xếp theo thành hàng, tổng cộng có tám sinh vật dị dạng, mỗi vật đều bị nhốt riêng.

Tịch Luật Tu đến gần, bên trong hộp trong suốt có một con rắn hai đầu, toàn thân bao phủ đầy gai nhọn.

Nhìn thấy hắn, hai bên đầu rắn đồng thời phát ra tiếng “Xì xì” đe dọa, cảnh giác mà lùi về phía sau.

Tịch Luật Tu liếc nhìn nó một cái, tiếp tục đi về phía trước.

San hô mắt kép ngâm trong nước biển, con bọ cánh cứng to lớn leo lên đỉnh hộp trong suốt… Còn chiếc hộp trong suốt cuối cùng thì rất nhỏ, bên trong chứa một cây nấm màu trắng tinh.

Nhãn trên hộp trong suốt có mấy chữ “Nấm dị hóa”, cơ thể nấm hơi hơi phập phồng, vẫn còn sống.

Tịch Luật Tu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

“Làm phiền viện trưởng đã đi một chuyến,” nhân viên theo sát phía sau, tiễn hắn ra ngoài, “Chúng tôi sẽ cẩn thận quan sát lại, chắc sẽ không có vấn đề gì.”

Đợi mọi người rời khỏi khu giam giữ, nấm trắng trong hộp trong suốt xoay người, mở một đôi mắt nhỏ như hạt mè.

Nó thò ra chân tay mảnh khảnh, bao vây hộp rồi đi một vòng, đá vào cửa hộp đã khóa chặt.

Cửa hộp rung rắc một hồi, vẫn nguyên vẹn không hư hỏng gì.

Nấm trắng xoa xoa cằm, không tồi… Còn khá chắc chắn.

Tiếng động mà nó gây ra đã truyền đến nơi khác, khiến các sinh vật dị dạng trong hộp còn lại bắt đầu có dấu hiệu xao động.

Nấm trắng mất kiên nhẫn, hơi dùng sức đập vào hộp trong suốt, phát ra tiếng "Ô ô" đe dọa.

Trong nháy mắt, toàn bộ phòng giam trở nên im ắng.

Nấm trắng hài lòng, quay về nằm trong lớp đất trong hộp.

Trải qua một tuần, phương án điều trị của Vân Chúc thất bại vài lần, cuối cùng cũng có điểm đột phá.

Quản gia vô cùng vui mừng, đem tin tốt này báo cho lão tướng quân ở xa trên Liên Vũ tinh, Vân Chúc cũng nói chuyện một hồi với người ông nội trên danh nghĩa này.

Cậu không có nhiều kinh nghiệm ở chung với người thân của con người, sợ sẽ để lộ sơ hở, cũng may lão tướng quân rất bận rộn, không nói được mấy câu, cũng không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường

Sau khi quản gia rời đi, Vân Chúc nhẹ nhàng thở ra. 

Ngay sau đó, cậu lại trở nên lo lắng.

Đoạn cốt truyện này diễn ra khá thuận lợi, nhưng tiến độ nhiệm vụ vẫn không tăng lên chút nào. 

Nếu không đến gặp lại Tịch Luật Tu... Chỉ sợ hắn sẽ quên mất mình.

889 cũng giúp Vân Chúc nghĩ cách: “Bằng không tôi ra ngoài xem thử, tìm xem cậu ta đang ở đâu.” 

“Vậy sau khi tìm được thì sao?” Vân Chúc ngồi ở mép giường, ôm đầu gối, “Tôi không biết phải làm thế nào, mới có thể khiến anh ấy thích tôi.”

Trên máy tính bảng có thể tìm ra rất nhiều thứ, nhưng Vân Chúc xem không hiểu lắm.

Cậu mỗi ngày ngồi trong phòng bệnh, cũng không biết sở thích của Tịch Luật Tu là gì.

889 khó xử: “Cái này...”

Vân Chúc nhìn về phía cửa phòng đã khóa chặt, do dự: “Hay là… 

Giai đoạn kiểm tra cơ thể đã kết thúc, vào thời gian này, sẽ không có y tá nào tới làm phiền cậu.

Vân Chúc hạ giọng: “Hạ độc anh ấy”

889 lắp bắp kinh sợ: “Cái gì? Hạ độc? Hạ cái gì độc?”

Nếu mua thuốc độc từ cửa hàng, cần phải trả một phần phí hoa hồng, nó nhớ rõ Vân Chúc không có tiền… 

Vân Chúc trả lời: “Độc của tôi.”

Để chứng minh cho 889 thấy, Vân Chúc đem một vài tờ giấy trải trên tủ ở đầu giường, rồi kéo chặt rèm cửa sổ.

Tiếp theo, cậu nhắm mắt lại, biến trở về bản thể.

Trên sàn nhà một đống quần áo rơi vãi, một cây nấm cao khoảng nửa bàn tay từ bên trong chui ra.

Mũ nấm cùng thân nấm đều cao bằng nhau, trông giống “Một thân hai đầu”, toàn thân nửa trong suốt, bên trong tỏa ra ánh sáng tím nhàn nhạt.

Quả cầu nhỏ cơ khí không ngừng vây quanh cây nấm, 889 nói: “Bảo bảo, bản thể của cậu cũng thật xinh đẹp.”

Nấm tựa hồ có vẻ thẹn thùng, ánh sáng tím trên người lúc sáng lúc tối.

Khác với nấm trắng ở khu giam giữ số 1, bản thể thật của Vân Chúc không có mắt hay tay chân, hoàn toàn giống như một món đồ trang trí hình nấm được chạm khắc từ pha lê.

          

Ngay sau đó, nấm nhảy lên tủ đầu giường, đứng giữa những tờ giấy đã xếp sẵnkhẽ lắc lắc mũ nấm

Phía dưới mũ nấm rơi xuống một ít bột màu tím, tạo thành một vòng tròn nhỏ.

Làm xong mọi thứ, 889 trốn vào trong chăn, chờ Vân Chúc biến trở về hình người mặc xong quần áo mới chui ra.

Nó thấy Vân Chúc cẩn thận thu thập bột tím vào một chiếc cốc, lại pha với nước tạo thành một chất lỏng màu hồng nhạt.

Vân Chúc giơ cốc lên: “Cái này gọi là… Nước nghe lời.”

Lúc này 889 mới biết được, Vân Chúc là nấm độc, cũng không phải không đúng.

Chính xác mà nói, cậu là một cây nấm ảo giác.

889 kích động: “Kỹ năng này tốt quá chừng! Sao bọn họ chưa cho cậu điền vào hồ sơ chứ?”

Vân Chúc ngại ngùng nói: “Tốc độ bột thuốc ngưng tụ quá chậm, hơn nữa... Hiệu quả còn chưa xác định.”

Trước đây, cậu chỉ dùng trên vài con tang thi cấp thấp, mấy anh trai nấm cũng từng làm đối tượng thí nghiệm. 

Giờ đã đến thế giới tinh tế, lại còn ở trong viện nghiên cứu y học có điều kiện tốt nhất, Vân Chúc cảm thấy có chút không tự tin.

889 nghĩ nghĩ: “Trước tiên tìm người nào thử xem?”

Lượng nước thuốc không nhiều lắm, nhưng dự kiến có thể đủ dùng cho hai người.

Vân Chúc tìm cơ hội dò hỏi y tá, xin được một chai xịt nhỏ.

Cậu đem nước thuốc đổ vào chai, để mắt đến một cậu bé tám tuổi trong phòng bệnh kế bên.

Cậu bé cũng đến để trị bệnh, tính cách có hơi ầm ĩ, thường hay làm trò khi đến giờ uống thuốc, y tá và phụ huynh phải dỗ rất lâu mới chịu uống thuốc.

Vào giờ nghỉ trưa, Vân Chúc thấy cậu bé đang chơi bóng bay ở hành lang.

Cậu cầm chai xịt đến gần, đưa lưng về phía camera giám sát, giả vờ nói chuyện với đối phương.

Nhân lúc cậu bé không chú ý, Vân Chúc rút chai xịt, nhanh chóng nhắm thẳng vào mặt.

Cậu bé ngay lập tức trở nên an tĩnh, bóng bay cũng không chơi nữa, chỉ ngây người nhìn Vân Chúc. 

Cậu nắm lấy tay cậu bé, đọc thẻ hiện lên trên người..

[Bướng bỉnh] [Ấu trĩ] [Sợ tối] (Đang trong trạng thái ảo giác, đếm ngược 1200 giây)

889 cũng quét được thời gian đếm ngược trên người cậu bé, vui mừng không thôi: "Thành công rồi!"

Vân Chúc cất chai xịt, nói: "Về sau khi uống thuốc phải ngoan một chút."

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Vân Chúc lại nói: "Đi chơi đi."

Cậu bé dần trở lại bộ dạng như trước, tự mình tiếp tục chơi bóng bay. 

Thời gian đếm ngược trên người cậu bé chưa kết thúc, Vân Chúc trở về phòng mình, xuyên qua cửa sổ lặng lẽ quan sát nhóc.

20 phút kết thúc, cậu bé không có biểu hiện gì bất thường, chơi đủ rồi quay về xem TV. 

Đến bữa tối, khi y tá mang thuốc đến, ngạc nhiên phát hiện hôm nay cậu bé đặc biệt ngoan ngoãn, không quậy chút nào.

889 ngồi trên vai Vân Chúc, chà sát cánh tay máy của mình: "Tốt tốt tốt, ngày mai đi tìm nam chính công thôi!"

Mặc dù vẫn chưa biết thời gian cụ thể nước thuốc ảnh hưởng, nhưng chỉ cần tiến độ nhiệm vụ có thể tăng, hẳn là có thể áp dụng với hắn thường xuyên.

Ngày hôm sau, Vân Chúc lại lần nữa hỏi thăm y tá về Tịch Luật Tu.

Y tá nói: “Viện trưởng Cảnh hôm nay chắc đang ở khoa khám bệnh, nếu cậu muốn tìm ngài ấy, lên phòng làm việc ở tầng năm là được.”

Mấy ngày gần đây thời gian hoạt động tự do của Vân Chúc tăng lên nhiều, quản gia cũng không còn giám sát cậu nữa.

Vân Chúc gật đầu: “Cảm ơn”.

Sau khi y tá rời đi, Vân Chúc mang theo chai xịt và 889 trong túi áo, bước ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy lên tầng năm.

Vào thời gian này, nhân viên trong bệnh viện đều đang bận rộn, không ai để ý đến cậu.

Đến tầng năm, bên ngoài thang máy vô cùng an tĩnh, tựa hồ không có mấy người.

Vân Chúc nắm chặt chai xịt trong túi, hít sâu hai cái.

Đã thử nghiệm qua một lần, trong lòng cậu tự tin, nhưng người sắp đối mặt chính là Tịch Luật Tu...

Vân Chúc chuẩn bị đầy đủ, bước ra cửa thang máy.

Ánh đèn sáng rực, hành lang không một bóng người, cậu chậm rãi đi về phía trước, lần lượt tìm kiếm tên trên bảng treo trước mỗi cửa phòng.

Không lâu sau, Vân Chúc như nhận thức được, ánh mắt hướng về nơi nào đó.

Trùng hợp bên trong có người chuẩn bị ra, tiếng bước chân từ xa ngày càng đến gần.

Tim Vân Chúc đập nhanh hơn, thấy bóng người quen thuộc từ bên trong cánh cửa bước ra.

Là Tịch Luật Tu, trang phục của hắn không khác nhiều lắm so với lần trước, chỉ là không có mang kính.

Nhìn thấy Vân Chúc xuất hiện, Tịch Luật Tu dừng lại ở cạnh cửa, đôi mắt đen nhánh như mực nhìn qua.

Giọng nói máy móc của 003 không cảm xúc "Vị hôn thê đã tìm đến."

Tịch Luật Tu mở miệng nói: “Cậu không nên ở đây.”

Tầng này toàn là nhân viên, có lẽ nhân viên chăm sóc nhận ra Vân Chúc, thế nên không có ngăn cậu.

"Tôi..." Vân Chúc tiến lên nửa bước, "Tôi đến để gặp anh."

Nói xong, cậu lại tiến lên phía trước nửa bước, đứng ở trước mặt Tịch Luật Tu.

Không đợi Tịch Luật Tu nói thêm, Vân Chúc căn chuẩn thời cơ, lấy ra bình xịt.

Tay cậu có hơi run, nhưng vẫn chuẩn xác nhấn xuống nút xịt, một làn hơi nước màu hồng được xịt vào cơ thể của Tịch Luật Tu.

Âm thanh của 003 lại lần nữa vang lên: “Kiểm tra đo lường chất gây ảo giác, đang tiến hành loại bỏ… Loại bỏ hoàn tất.”

Nó dành ít thời gian rà quét Vân Chúc: “Lại xảy ra tình huống đột xuất? Đề nghị ký chủ tùy cơ ứng biến, hiệu quả chất gây ảo giác này bình thường, không gây hại đến người.”

Chỉ kéo dài không quá hai giây, chất gây ảo giác gần như không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến Tịch Luật Tu.

Hắn khẽ nâng mắt, ánh mắt dừng ở trên người Vân Chúc.

Vân Chúc rất hồi hộp, thấy Tịch Luật Tu không có phản ứng, thử thăm dò chạm vào tay hắn.

[Ôn nhu] [Kiên nhẫn] [Chính trực] [Thấu hiểu lòng người] (Đang trong trạng thái ảo giác, đếm ngược 600 giây)

Vậy là... Thành công rồi! Mặc dù thời gian bị rút ngắn nhiều, nhưng chắc là đủ rồi.

Cùng lúc đó, 003 nhanh chóng nói: "Bước đầu kết luận thế giới này có rất nhiều bug, một khi cốt truyện bị lệch đi, có lẽ nhân vật sẽ làm ra hành động khác thường, có thể ký chủ sẽ chưa quá thích ứng với loại cốt truyện nhiệm vụ xuyên sách này, nhưng kiến nghị ký chủ hãy hành sự cẩn thận."

Nó sợ Tịch Luật Tu hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, giết người lung tung sẽ rất phiền phức...

Trước mặt Tịch Luật Tu, Vân Chúc cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Cậu thấy không có ai gần đây, trong văn phòng cũng không có người, liền kéo Tịch Luật Tu đi vào.

Tịch Luật Tu rũ mắt, nhìn Vân Chúc nắm lấy tay mình, một lúc sau cất bước, đi theo cậu tiến vào văn phòng.

003 không dám lên tiếng, vì Vân Chúc mà toát mồ hôi.

Sau khi đưa Tịch Luật Tu vào trong, Vân Chúc đóng chặt cửa phòng, cũng khóa trái cửa.

Cậu một lần nữa trở lại trước mặt Tịch Luật Tu, cẩn thận dò hỏi: "Tôi là ai?"

Tịch Luật Tu trả lời: " Vân Chúc."

Vân Chúc nhẹ nhàng thở ra, có vẻ như không có vấn đề gì xảy ra.

Cậu tiếp tục nói: “Anh sẽ thích Vân Chúc.”

“Ơ?” 003 ngạc nhiên, “Đây là cách dùng của thuốc mê sao? Chẳng lẽ không phải là nhiệm vụ giả.”

Nếu là nhiệm vụ giả, lẽ ra nên sử dụng phương pháp hiệu quả hơn, chẳng hạn như sau khi mê man gạo nấu thành cơm, lại thuận lý thành chương mà yêu đương kết hôn.

Ánh mắt Tịch Luật Tu khẽ nhúc nhích: “Ừm.”

Vân Chúc nghĩ nghĩ, lại nói: “Anh… Anh muốn kết hôn với Vân Chúc.”

Lợi dụng khoảng trống này, 003 lại lần nữa đọc thông tin bối cảnh về Vân Chúc cùng nam chính công.

“Tôi biết rồi, vị hôn thê đến viện nghiên cứu để chữa bệnh, một trong những mục đích là tiếp cận ký chủ,” nó chắc chắn nói, “Tình hình trên hành tinh Liên Vụ không còn như trước, gia tộc của vị hôn thê cần một cuộc liên hôn.”

Vân Chúc vừa lúc trên đường gặp gỡ Cảnh Hàn, có lẽ Vân gia cũng thuận thế có ý tưởng này, chữa bệnh cùng liên hôn đều có tính toán. 

Đáng tiếc Vân Chúc bị mắc bệnh nan y, sau khi kết hôn tình trạng sức khỏe ngày càng xấu đi.

“Tóm lại, cho dù Vân Chúc không phải là nhiệm vụ giả, cũng có đủ lý do để làm chuyện này.

Đối lập với cách sử dụng thuốc mê của cậu, 003 cảm thấy cậu chỉ là một NPC bình thường.

Dù sao, thế giới xuyên sách này từ lâu đã thật sự không có người mới.

003 không ngừng rà quét Vân Chúc, không nhịn được mà nói thêm: “Hóa ra còn biết chơi chút mánh khóe.”

Lúc này đây thời gian Tịch Luật Tu trầm mặc có hơi dài, mới đáp: “Ừm.”

Tiến triển thuận lợi như vậy, khiến Vân Chúc vừa vui mừng, lại có một loại cảm giác không chân thật. 

Để đảm bảo hiệu quả, cậu nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa: “Anh sẽ thích tôi sao?”

Tim Vân Chúc đập nhanh hơn, cậu quá khẩn trương, muốn nhìn lại thẻ của Tịch Luật Tu, vì vậy lại nắm tay hắn.

Khi chạm vào, Tịch Luật Tu bất ngờ trở tay nắm chặt cổ tay Vân Chúc.

Vân Chúc hoảng sợ: “Buông, buông tôi ra…”

Tịch Luật Tu an tĩnh rũ mắt, chậm rãi buông lỏng tay, mới trả lời: “Sẽ.”

Vân Chúc hơi thả lỏng, lại mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Cậu lại lần nữa nắm tay Tịch Luật Tu, kiểm tra thẻ.

[Ôn nhu] [Kiên nhẫn] [Thấu hiểu lòng người]

Hình như thiếu một cái...

Tác giả có điều muốn nói

003: “Tôi thấy cậu khá thích ứng với tình huống này đấy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play