Tịch Luật Tu lời ít mà ý nhiều: “Nhiệm vụ giả?”
Hắn phảng phất xem nhẹ nửa câu sau của 003, nếu là nhân vật quan trọng, thì có khả năng lớn là từ nhiệm vụ giả đóng vai.
“Không thể xác định,” giọng điệu 003 vẫn như cũ bình đạm, “Đề nghị ký chủ tạm thời hành động dựa theo hướng đi của cốt truyện.”
Thông thường nhiệm vụ giả sẽ không tự ý tiết lộ thân phận của mình, ngoại hình lẫn hành vi của Vân Chúc tất cả đều bình thường.
Mà quả cầu cơ khí cũ kỹ giấu trong túi áo, ngay từ đầu không bị 003 rà quét đến.
003 nhanh chóng lướt nhìn tình huống trước mặt, bao gồm thân phận hiện tại của Tịch Luật Tu, nguyên nhân Vân Chúc xuất hiện ở chỗ này, cùng với đoạn cốt truyện được ghi lại rõ ràng với tiêu đề “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Cùn với thanh âm máy móc của 033, ánh mắt của Tịch Luật Tu dừng lại trên mặt Vân Chúc, mang theo chút ý vị xem xét.
Vào lúc này, Vân Chúc cũng lặng lẽ quan sát Tịch Luật Tu.
Dáng người của hắn rất cao, đôi mắt hơi rũ từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt hờ hững lạnh băng, không thể thấy bất kỳ sự dao động cảm xúc nào, vẫn như cũ không ngừng tỏa ra một loại áp suất thấp đại diện cho sự nguy hiểm.
Khoảng cách chỉ có hai bước xa, Vân Chúc gần như bị dựa ở bức tường, nếu muốn bỏ chạy lần nữa, chie sợ không quá dễ dàng.
Trước khi đến đây, 889 đã từng nói với Vân Chúc, thân là nam chính công, nên nhất định có chỗ hơn người, ít nhất là về diện mạo gì đó không có khả năng kém được.
Vân Chúc là nấm, không thể hiểu được thẩm mỹ của con người, 889 khen cậu xinh đẹp, cậu không có khái niệm về điều đó, cũng không biết Tịch Luật Tu có phù hợp với đặc điểm của nhân vật chính hay không.
Cậu chỉ biết rằng bị Tịch Luật Tu nhìn chằm chằm như vậy, khiến bản thân căng thẳng sắp đã quên thở, nếu hiện tại ở trong rừng, cậu khẳng định đã sớm biến về thành nấm trốn vào trong đất rồi.
Âm thanh của 889 đúng lúc vang lên, hỏi Vân Chúc có muốn thử trò chuyện với người trước mặt hay không.
Vân Chúc nắm chặt mảnh kính giấu sau lưng, cẩn thận lên tiếng: “Anh là ai?”
003 cũng lại lần nữa khuyên bảo: “Dựa trên tổng hợp phán đoán, đề nghị ký chủ hành động dựa theo hướng đi cốt truyện.”
Nó lặp lại lời nói hai lần, Tịch Luật Tu lạnh mặt: “Vân Chúc?”
889 ngạc nhiên: “Cậu ta nhanh như vậy đã nhận ra cậu?”
Dù sao thì đây cũng coi như là một tiến triển tốt, đem cốt truyện sắp lệch hướng kéo trở về.
Vân Chúc lại lùi về phía sau tường, ánh mắt nhút nhát sợ sệt: “Anh biết tôi?”
003 thấy vậy, không nhịn được nhắc nhở: “Tính cách nhân vật ký chủ trói định khá ôn hòa, cố gắng chú ý chút.”
Giữa mày Tịch Luật Tu nhíu nhẹ, hắn di chuyển nửa bước, miễn cưỡng kiên nhẫn nói: “Lẽ ra cậu nên trên đường đến viện nghiên cứu.”
“Đinh——”
Đột nhiên âm thanh nhỏ vang lên, giao diện của Vân Chúc bắn ra một thông báo.
[Nhiệm vụ chính đã mở ra, tiến độ nhiệm vụ: 0.1%]
“Thành công rồi bảo bảo!” Hệ thống 889 vui mừng, “Làm tốt lắm, cốt truyện không lệch hướng!”
Có thông báo nhiệm vụ cùng 889 khen, Vân Chúc khẩn trương cùng sợ hãi thoáng giảm bớt phần nào.
Cậu nhanh chóng nhìn thoáng qua Tịch Luật Tu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn đi…”
Lúc này, một chiếc xe bay khác xuất hiện ở đầu đường bên kia.
Xe bay di chuyển với tốc độ cực nhanh, vượt qua một đoạn đường, lại quay đầu trở về, dừng lại phía sau Tịch Luật Tu.
Cửa xe mở ra, hai nhân viên mặc đồng phục trắng xuất hiện.
003 và 889 đồng thời nói: “Là nhân viên của viện nghiên cứu.”
Cả hai nhân viên đều đeo thẻ công tác, vội vàng đi về phía Tịch Luật Tu.
“Vừa rồi chúng tôi không thể liên lạc được với cậu,” nhân viên nôn nóng nói, “Đường phố sẽ lập tức bị phong tỏa, phải nhanh rời khỏi đây.”
Tịch Luật Tu lạnh đạm lên tiếng: “Thiết bị liên lạc bị mất.”
Hai nhân viên không nghi ngờ hắn, lúc này mới phát hiện có người đứng sau Tịch Luật Tu: “Người này là…”
003 kịp thời dán danh tính của Vân Chúc lên giao bảng giao diện, Tịch Luật Tu liếc nhìn một cái, nói ra.
Biết được Vân Chúc là cháu ngoại của lão tướng quân Liên Vũ tinh, đặc biệt đến viện nghiên cứu để chữa bệnh, nhân viên đều ngạc nhiên không thôi: “Cậu ấy như thế nào lại ở chỗ này?”
Nhưng nhân viên không có hỏi nhiều, lập tức lấy ra thiết bị liên lạc.
Hôm nay trùng hợp gặp phải sự cố, Vân Chúc lại đơn độc một mình, hơn phân nửa cậu bị lạc, hoặc là vì lý do nào khác.
Quả nhiên, khi nhân viên liên lạc với quản gia của Vân Chúc, người quản gia đang lo lắng tìm kiếm đã thở phào nhẹ nhõm, cũng xin bọn họ trực tiếp đưa Vân Chúc đến viện nghiên cứu.
Khu phố bên cạnh đã bị phong tỏa, quản gia không thể đến được, đi đường vòng sẽ mất ít nhất một tiếng.
Nhân viên đáp: “Được, ông yên tâm.”
Toàn bộ quá trình Vân Chúc đều im lặng, nhưng cốt truyện không bị lệch hướng.
Chờ cậu đi theo Tịch Luật Tu trở lại viện nghiên cứu, đoạn này coi như kết thúc.
Nhân viên cất thiết bị liên lạc, đến bên cạnh Vân Chúc ôn hòa nói: “Cậu lên xe của chúng tôi nhé? Quản gia cũng sẽ trực tiếp đến viện nghiên cứu.”
Vân Chúc khẽ gật đầu: “Được.”
Nhân lúc không ai chú ý, Vân Chúc ném mảnh kính trong tay xuống, rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh.
Nhân viên nghe thấy tiếng cúi đầu nhìn, Vân Chúc coi như không có chuyện gì mà dịch một bước, giả vờ như không cẩn thận dẫm phải.
Tịch Luật Tu giống như không nghe thấy tiếng động này, xoay người đi về phía xe bay.
Mưa một lát mới tạnh, Vân Chúc lén nhìn về phía bóng lưng Tịch Luật Tu, hỏi 889: “Thẻ nhân vật của anh ta ở đâu? Tôi không nhìn thấy.”
889 trả lời: “Phải chạm vào cậu ta thì mới thấy được.”
Chỉ có một chiếc xe bay, phía trước và phía sau đều có ba chỗ ngồi, tài xế và hai nhân viên ngồi ở ghế trước, Vân Chúc và Tịch Luật Tu ngồi ở ghế sau, nơi có không gian rộng rãi hơn.
Vân Chúc bước chân nhanh hơn, nhân cơ hộ khi lên xe chạm nhẹ vào áo khoác của Tịch Luật Tu.
Tuy nhiên, cậu cái gì cũng không thấy, 889 mới nói: “Phải trưc tiếp chạm vào da, như vậy là không được đâu bảo bảo à.”
Vân Chúc rũ mắt: “Ừm, biết rồi.”
Tịch Luật Tu đã ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Vân Chúc do dự một lát, lựa chọn ngồi đối diện, cố gắng muốn cách xa hắn một ít.
889 biết Vân Chúc vẫn còn sợ hãi, trốn ở trong túi áo liên tục rà quét Tịch Luật Tu.
“Tôi ở đây không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì, cậu ta đúng thật chính là Cảnh Hàn,” 889 nói, “Hơn nữa, trong danh sách nhiệm vụ, hiện tại chỉ có cậu là nhiệm vụ giả duy nhất là con người.”
Tính năng của 889 chưa đủ hoàn thiện, càng không rà quét được sự tồn tại của 003.
Vân Chúc cúi đầu: “Ừm.”
Cậu mở bảng giao diện, nhìn vào tiến độ nhiệm vụ 0,1%: “Nhưng… nhiệm vụ vẫn đang thuận lợi đúng không?”
889 nói: “Cũng tạm ổn.”
Vân Chúc nhấp vào chi tiết cụ thể nhiệm vụ, phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ.
[Cùng với mục tiêu nhiệm vụ tiếp xúc, khi tiến độ nhiệm vụ đạt tới 50% sẽ mở ra giai đoạn tiếp theo.]
Xe bay bắt đầu di chuyển vững vàng, Tịch Luật Tu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
889 vẫn còn rà quét hắn, không biết có phải do Vân Chúc hay không, nó cũng bắt đầu cảm thấy Tịch Luật Tu có điều gì đó không giống với mô tả trong sách.
Theo như trong sách nam chính công là phó viện trưởng của viện nghiên cứu, có thiên phú cực kỳ cao trong việc phát triển dược phẩm và nghiên cứu các sinh vật dị biệt, ngoài các tình tiết yêu đương thường xuyên ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Cậu ta lẽ ra phải là một người văn nhã, ôn hòa và khiêm tốn
889 lại quét Tịch Luật Tu ngồi đối diện, trong lòng nói thầm.
Như thế nào cảm giác… Côn đồ thế này.
Có lẽ là do cách ăn mặc hôm nay của Tịch Luật Tu không quá phù hợp, cộng thêm việc hắn vừa đánh cho mấy tên cướp một trận tơi bời, làm hắn thoạt nhìn không giống nhà nghiên cứu, mà giống tinh tặc hơn.
889 là hệ thống, không tra ra bug hoặc lỗ hổng không rõ ràng, thì không có lý do để báo cáo lên hệ thống chủ.
Nhưng Vân Chúc là ký chủ của nó, nó không muốn Vân Chúc gặp phải những chuyện ngoài ý muốn.
889 nghĩ nghĩ, nói với Vân Chúc: “Chúng ta đi một bước xem một bước, nếu thấy không ổn, thì không làm nhiệm vụ nữa.”
Vân Chúc đáp lại: “Được.”
Cậu vô thức ngẩng đầu lên, lại lần nữa lặng lẽ đánh giá Tịch Luật Tu.
Sợ hãi thì sợ hãi, nhưng nhiệm vụ đã thuận lợi mở ra, nghĩ đến phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, Vân Chúc lại cảm thấy không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Xe bay vẫn như cũ vững vàng di chuyển, trong xe yên tĩnh, cậu hít sâu hai hơi, cảm xúc căng chặt trước đó dần được thả lỏng.
Ở phía đối diện, Tịch Luật Tu hỏi 003: “Phán đoán tổng hợp?”
“Đúng vậy, ký chủ.”
003 bình tĩnh trả lời: “Điểm đánh giá của nhiệm vụ trước không cao, lại làm ra hành vi phá hoại ý thức thế giới, khả năng cao ký chủ sẽ lãnh cơm hộp nửa năm.”
Việc giết nhiệm vụ giả và bất kỳ NPC nào trong thế giới xuyên sách đều thuộc dạng phá hoại, điểm khác biệt là nhiệm vụ giả sẽ không thực sự chết, còn NPC thì có thể.
“Hiện tại ký chủ đang bị thương chưa khỏi, kiến nghị tạm thời nghỉ ngơi điều chỉnh, hệ số thế giới này khá an toàn, không dễ dàng bị mấy tên cao dán chó kia tìm thấy, sẵn tiện còn có viện nghiên cứu để sử dụng.”
“Cao dán chó” là chỉ những người trước kia kết thù với Tịch Luật Tu, nếu gặp phải lúc này có hơi phiền phức.
Thấy Tịch Luật Tu không đáp lại, 003 không ngừng cố gắng: “Nếu không phải xảy ra bug, nhiệm vụ thế giới xuyên sách kiểu này còn rất khó để cướp được, đổi từ một góc độ khác, vận khí của ký chủ không tồi lắm.”
Thế giới xuyên sách cấp thấp, đồng nghĩa với việc độ khó của nhiệm vụ cũng thấp, thích hợp cho người mới bắt đầu.
Tuy nhiên những nhiệm vụ như vậy, đều không phải bị nhiệm vụ giả mới cướp mất, mà thường được dùng để làm nơi nghỉ ngơi hoặc du lịch, trong khi những người mới thực sự chỉ có thể làm những nhiệm vụ khó khắn và tốn sức lực nhất
Tịch Luật Tu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Viện nghiên cứu?”
“Viện nghiên cứu y học trên hành tinh Silver Star có tài nguyên rất tốt,” 003 nói, “Hiện tại ký chủ là phó viện trưởng, quyền hạn rất cao, có lẽ có thể nghĩ cách làm ra một ít thuốc ức chế.”
003 nói xong đợi nửa ngày, Tịch Luật Tu lại không đáp lại.
“Ký chủ không muốn ở lại thế giới xuyên sách sao?” nó hỏi, “Mặc dù có hạn chế về hành vi của nhân vật, nhưng cốt truyện đơn giản, còn có thể trải nghiệm yêu đương và kết hôn trong thế giới này.”
Đây cũng là một trong những mục đích của 003 khi thuyết phục Tịch Luật Tu ở lại, từ lâu nay, nó chưa bao giờ thấy Tịch Luật Tu có nhận nhiệm vụ nào liên quan đến tình cảm.
Dù gặp phải người chủ động thể hiện thiện chí, nửa ánh mắt Tịch Luật Tu đều không cho, cứng nhắc như một tảng đá.
“Đây là một cơ hội rất tốt, ký chủ không muốn nếm thử sao?” Giọng nói máy móc bình đạm của 003 chứa đựng chút tò mò, “Vừa vặn trước mắt có một người, sắp trở thành người yêu, vợ của ký chủ.”
“A, chờ một chút,” 003 rất nghiêm túc, “Nguyên bản ký chủ không phải chân chính là nhân vật, vị hôn thê không nhất định sẽ yêu thích ký chủ theo đúng cốt truyện ban đầu.”
Tịch Luật Tu vẫn không đáp lại, như thể không nghe thấy.
003 đoán rằng hắn vẫn đang suy nghĩ, nên im lặng lại.
Xe bay di chuyển khoảng nửa giờ, đến viện nghiên cứu nằm ở trung tâm thành phố.
Quản gia đứng chờ ở cửa, thấy Vân Chúc từ trên xe bước xuống, lập tức đi tới đón tiếp.
“Ngài không sao chứ?” Ông đau lòng đầy tự trách, không hỏi nguyên nhân Vân Chúc tự mình rời đi.
Vân Chúc lắc đầu: “Con không sao.”
Phòng bệnh riêng đã được chuẩn bị xong, Vân Chúc theo quản gia cùng mấy người nhân viên y tế đi thang máy lên tầng cao nhất.
Tịch Luật Tu xuống xe chẳng biết đã đi đâu, không có hắn ở đây, Vân Chúc lại thoải mái hơn nhiều.
Trong thang máy, quản gia thấp giọng dò hỏi: "Ngài quen biết Viện trưởng Cảnh từ khi nào vậy?"
"Con không biết anh ấy," Vân Chúc thành thật trả lời, "Bọn con tình cờ gặp nhau, là anh ấy nhận ra con.
Quản gia gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Bước tiếp theo là đăng ký nhập viện, trong phòng bệnh có một người máy y tế, để thực hiện kiểm tra toàn thân cho Vân Chúc.
889 đã lập trình một chương trình bệnh án cho Vân Chúc, người máy chỉ có thể kiểm tra thông tin trong chương trình có sẵn, hoàn toàn giống hệt như mô tả về tình trạng bệnh của Vân Chúc.
Thuận lợi xong bước này, sau khi kiểm tra kết thúc, Vân Chúc đi vào phòng tắm thay đồ.
Quản gia nhìn Vân Chúc uống hết một chai thuốc, nằm xuống trên giường bệnh, một lúc sau không một tiếng động đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, Vân Chúc liền mở bừng mắt.
Quả cầu cơ khí nhỏ từ trong chăn lăn ra: “Đã rà quét, ở đây không có camera giám sát.”
Nghe vậy, Vân Chúc lập tức nhảy xuống giường, khóa trái cửa phòng.
Cậu hoàn toàn thả lỏng, ở trong phòng đi khắp nơi một lượt, tìm thấy chậu cây và điện thoại được cất trong tủ.
Lúc trốn khỏi phi thuyền, Vân Chúc không mang theo hộp gỗ của mình, may mà quản gia không có quên.
Cậu lấy chậu cây ra, chạm vào lớp đất ẩm ướt bên trong.
Cảm xúc chạm vào đất có thể mang đến cảm giác an toàn cho Vân Chúc, cậu ngồi xếp bằng trên sàn: “Hình như tôi đói bụng.”
Buổi sáng không ăn được gì, lúc nãy lại chỉ có dịch dinh dưỡng, căn bản không đủ no bụng.
889 biến thành một người máy nhỏ, ngẩng đầu thấy Vân Chúc với vẻ mặt ngơ ngác cùng chút dè dặt.
Nó yên lặng thở dài, có chút đau lòng.
Chỉ mới mười tám tuổi, có lẽ vẫn là một bé con nấm nhỏ.
889 nghĩ nghĩ: “Cậu ở đây chờ tôi một chút.”
Cơ thể nó không ngừng thu nhỏ lại, cao bằng ngón tay cái, động tác nhanh nhẹn chui qua khe hở cửa sổ đi ra ngoài.
Khoảng chừng 15 phút sau, bên ngoài cửa kính bị gõ vang.
Vân Chúc vội tới mở cửa sổ, 889 biến lớn vài vòng, mang theo một chiếc bao tay dùng một lần đi vào bên trong.
889 nhảy lên bàn, đặt bao tay xuống: “Tôi vừa mới đi tìm!”
Cửa phòng làm việc đều không khóa, nó chọn những điểm mù mà camera giám sát không nhìn thấy, nên không ai phát hiện ra nó.
Vân Chúc mở túi ra xem, bên trong có một quả táo ngọt, một miếng bánh mì nhỏ, còn có ba miếng bánh quy.
Cậu nhẹ nhàng hít hít chóp mũi, cầm một miếng bánh quy lên ăn hết trong hai miếng.
Vân Chúc ăn nốt phần còn lại, hạt táo bỏ vào bao tay, lại được 889 mang đi vứt.
Cậu vui vẻ cảm kích: “Cảm ơn cậu nhé.”
Mắt xanh của 889 cong lên, biến thành quả cầu nhỏ lăn nửa vòng trên sàn nhà: “Cậu là ký chủ của tôi, không cần cảm ơn.”
Sau khi ăn xong, Vân Chúc lại mở bảng giao diện, tiến độ bên trên vẫn là 0.1%.
Không gấp, mới ngày đầu tiên mà,” 889 nói, “Ngày mai chắc có thể sẽ tăng thêm một chút.”
Vân Chúc gật gật đầu, lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho các cây nấm trong rừng nấm, nói với bọn họ bản thân đều thuận lợi.
Nhoáng cái đã đến 7 giờ, bầu trời bên ngoài bắt đầu tối dần.
Quản gia đến thăm Vân Chúc hai lần, y tá đúng giờ đến đưa thuốc, cùng với một phần cơm dinh dưỡng.
Cơm dinh dưỡng có hương vị khá thanh đạm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với dịch dinh dưỡng.
Cho đến tối trước trước khi đi ngủ, Vân Chúc không gặp lại Tịch Luật Tu, cũng không nhận được phản hồi nào qua điện thoại.
Vân Chúc ngồi ở đầu giường, cầm điện thoại: "Hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể trở về sao?"
889 nhảy lên vai cậu: “Ừ”, không thể bỏ đi giữa chừng được.”
Lông mi Vân Chúc rũ xuống: “Nếu như anh trai cũng có thể nhận nhiệm vụ thì tốt rồi.”
Có lẽ bọn họ còn có thể lựa chọn nhiệm vụ cùng địa điểm, như vậy có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trước đây Vân Chúc chưa bao giờ rời khỏi rừng nấm, đến một nơi xa như vậy, nói không nhớ nhà là không có khả năng
889 biết "Anh trai" trong miệng cậu là những cây nấm trong rừng nấm, an ủi một câu: “Bọn họ không có hình dạng con người, có thể tiến vào khu quái vật, nói không chừng sau khi cậu rời đi, bọn họ cũng được chiêu mộ.”
Nghe vậy, hai mắt Vân Chúc hơi sáng: "Có thể chứ?"
889 hỏi: "Anh trai của cậu tên gì? Để tôi tra một chút."
"Tôi có bốn người anh," Vân Chúc trả lời nói, "Tên là Bồ Đào, Tiểu Mao, Lục Cửu, Đậu Đậu."
889 gãi gãi đầu: "Ừm... Tên dễ nhớ thật."
Điều này cũng chứng minh, Vân Chúc là cây nấm trong rừng được cưng chiều nhất, ngay cả tên của cậu cũng tinh xảo hơn.
889 lấy màn hình từ ngực ra, nhập “Đậu Đậu”, lựa chọn khu quái vật.
Màn hình đang tải một lúc, thông tin có độ phù hợp cao nhất hiện lên.
889 mở thông tin, sửng sốt.
[Tên: Ngưu Du Đậu]
[Giống loài: Nấm Biến Dị]
[Khu vực: Khu Quái Vật]
[Cấp bậc: cấp 9990]
[Trạng thái: Đang tham gia nhiệm vụ]
Quyền hạn của 889 không cao, không xem được thông tin chi tiết hơn, cái tên "Ngưu Du Đậu" này... Chủng loại thì đúng, tên họ cũng trùng một chữ.
Nhưng cái cấp bậc này... Có vẻ như rất cao.
889 do dự nhìn về phía Vân Chúc: "Là Ngưu Du Đậu sao?"
Mặt Vân Chúc lộ vẻ mờ mịt: "Cái gì?"
"Này không phải, có thể là…" 889 lại nhập thêm mấy cái tên khác, nhưng lần này không có bất kỳ trùng khớp nào, "Khả năng bọn họ chưa được đăng ký."
Vân Chúc biết nó đang an ủi mình, thấp giọng đáp lại, cất điện thoại nằm xuống.
—
Ngày hôm sau, Vân Chúc mở mắt ra, mở bảng giao diện trước tiên.
[Tiến độ nhiệm vụ: 0.1%]
Không có thay đổi...
Chẳng lẽ phải đến gặp mục tiêu nhiệm vụ mới được?
Vân Chúc mím môi, dưới sự chăm sóc của y tá, cậu rửa mặt, ăn một ít bữa sáng.
Hôm qua đã làm kiểm tra toàn thân, viện nghiên cứu còn chuẩn bị thuốc mới cho Vân Chúc, y tá nói với cậu, trong mấy ngày này có thể đi lại tự do trong viện, nhưng cần phải có người đi cùng mới được.
Vân Chúc muốn đi vườn hoa nhỏ ở dưới tầng, lại sợ mình sẽ vô tình làm ra hành động không phù hợp với nhân vật, nên quyết định ở trong phòng một mình.
Giữa buổi trưa, Vân Chúc uống thuốc xong, trở lại giường ngủ trong chốc lát.
Đang mơ màng, cậu nghe được 889 nói: “Hình như có người đến.”
Đồng thời, một luồng khí tức quen thuộc đi vào cửa.
Vân Chúc gần như lập tức mở mắt, buồn ngủ tan thành mây khói.
Cửa phòng không khóa, bị vặn mở từ bên ngoài.
Tịch Luật Tu mặc đồng phục của viện nghiên cứu, đứng ở cửa.
Vân Chúc ngồi dậy, nhìn về phía hắn vẻ mặt có chút ngốc.
Đồng phục viện nghiên cứu thống nhất sử dụng màu trắng, áo khoác dài đến đầu gối, không có nhiều trang trí hay hoa văn.
Tịch Luật Tu đeo cặp kính gọng vàng, khuôn mặt anh tuấn hiện ra vài phần phong độ trí thức.
Hắn hiện tại, so sánh với lần đầu tiên gặp mặt, khí chất lại có phần khác biệt.
Có thể nói, càng thêm dán sát với nhân vật “Cảnh Hàn” này.
889 lặng lẽ nói: “Bảo bảo cậu xem, không hung dữ như hôm qua đúng không?”
Vân Chúc không nói lời nào, nhẹ nhàng ngửi hơi thở dọc theo không khí, vẫn như cũ cảm giác được chút nguy hiểm tồn tại.
Tịch Luật Tu không đi vào, cứ như vậy dừng ở bên cạnh cửa: "Tốt hơn chưa?"
Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, trên mặt không có cảm xúc gì.
Vân Chúc do dự, gật đầu.
“Đoạn cốt truyện đã hoàn thành,” 003 chậm rì rì nói, “Nếu ký chủ có thể đến gần hơn thì càng tốt.”
Tịch Luật Tu thờ ơ, xoay người muốn rời đi.
Vân Chúc thấy vậy, lấy hết can đảm lên tiếng: “Chờ một chút.”
Giọng nói cậu rất nhẹ, nhưng Tịch Luật Tu vẫn dừng lại bước chân, đưa mắt nhìn qua.
Vân Chúc xốc chăn lên xuống giường, từ từ đến gần Tịch Luật Tu.
Lần đầu trải nghiệm nhiệm vụ thật sự không tính là tốt, bộ dạng Tịch Luật Tu hôm nay, lại làm Vân Chúc cảm thấy hơi hoang mang.
Hơn nữa, tiến độ nhiệm vụ vẫn như cũ không tăng, không biết muốn cái loại tiếp xúc gì mới được.
Vân Chúc đi đến trước mặt Tịch Luật Tu, rồi dừng lại.
Ngay sau đó, lại chậm rãi dịch thêm nửa bước, càng gần hơn một chút.
Trang phục khác nhau, dường như thật sự không còn khiến hắn cảm thấy đáng sợ như trước.
Một lát sau, Vân Chúc vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang rũ xuống bên người Tịch Luật Tu.
Cơ hồ trong nháy mắt, tiến độ nhiệm vụ trên bảng giao diện tăng lên 1%.
Cuối cùng Vân Chúc cũng thấy được thẻ nhân vật của Tịch Luật Tu, ghi [Ôn nhu] [Kiên nhẫn] [Chính trực] [Thấu hiểu lòng người].
Tầm mắt Tịch Luật Tu xuyên qua thấu kính, dừng trên ngón tay hơi tái nhợt của Vân Chúc, nhưng không đẩy cậu ra.
Có lẽ vì căng thẳng, gương mặt Vân Chúc hơi phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua cảm ơn anh.”
Tịch Luật Tu rũ mắt: “Không có gì.”
Làm xong tất cả điều này, Vân Chúc rút tay về, quay đầu bước nhanh trở về giường.
Cậu ngồi trên giường, ôm chăn quan sát Tịch Luật Tu, thấy hắn đóng kỹ cửa rồi rời đi.
Hành lang, yên tĩnh một lúc lâu 003 mới lên tiếng: “Trẻ tuổi, xinh đẹp, thoạt nhìn rất đơn thuần, vừa mềm vừa ngoan... Ký chủ, cậu thích loại hình này sao?”
Tịch Luật Tu ra khỏi thang máy, bước vào một gian phòng thí nghiệm.
Hắn gỡ kính xuống, tùy tiện ném trên bàn, lạnh đạm trả lời: “Không thích.”
003 “Ồ” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói
“Bảo bảo không thích cậu đâu”