Thẩm Phái Lâm thầm nghĩ không cần vội, dị năng hệ mộc tuy không bằng hệ trị liệu, nhưng đối với thân thể vẫn có ích lớn. Chỉ cần dị năng còn, thì việc hồi phục cơ thể chỉ là chuyện sớm muộn.
“Mẹ, mẹ phải làm chủ cho Hồng Liên!”
Rầm một tiếng, một trong những nữ chính của truyện ngược quỳ sụp trước mặt cô, không nói hai lời, liền dập đầu liên tiếp ba cái “bốp bốp bốp”, máu chảy đầm đìa.
Thẩm Phái Lâm đang điều tức, bị doạ cho bừng tỉnh, vừa ngửi thấy mùi máu tanh đã theo phản xạ cho rằng có tang thi tấn công, cơ thể theo bản năng liền tung một cú đá.
“Mẹ!”
Một tiếng hét thất thanh khiến Thẩm Phái Lâm bừng tỉnh, nhìn kỹ lại, thì ra là con dâu cả Kim Hồng Liên ngất xỉu bên cạnh.
Thẩm Phái Lâm quay đầu lại, liền thấy vẻ thờ ơ của đứa con trai thứ hai, ánh mắt hoảng hốt sợ sệt của mấy người con dâu khác, cùng sự lo lắng và kinh hoàng trên mặt mấy đứa cháu.
“Bà nội, nếu bà muốn đánh thì đánh cháu đi, đừng đánh mẹ cháu.” Cháu gái lớn La Oánh Oánh cũng “rầm” một tiếng quỳ xuống.
Cô đã đánh một người con dâu vừa mới sảy thai.
Tiếng xấu của bà mẹ chồng ác độc giờ lại chồng thêm một tầng nữa.
Thẩm Phái Lâm mắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đưa người đến trạm y tế!”
Thẩm Phái Lâm đỡ Kim Hồng Liên dậy, thấy cô ta mềm nhũn không còn chút sức lực, trong lòng thầm kêu không ổn.
Nghiêm Xảo Vân và Lộc Tiểu Tuyết vội vàng đến giúp, nhưng hai người họ cũng không có sức, ba người nâng một người vẫn chao đảo.
“Thằng hai, mày chết rồi à? Mau lại đây!” Thẩm Phái Lâm quay đầu lại thì thấy La Văn Hoa vẫn ôm bát cháo húp rột rột, chẳng buồn quan tâm.
La Văn Hoa bĩu môi, nháy mắt ra hiệu với mẹ: “Mẹ, chị dâu cả chẳng qua là vì mất con nên buồn thôi, vào nhà nằm nghỉ một lát là được, sao phải tới trạm y tế, đến đó phải tốn tiền, nhà mình làm gì có tiền?”
Sảy thai chỉ cần nằm nghỉ là được, đây mà là lời người nói à?
Loại đàn ông thế này đáng lẽ nên đầu thai làm heo nái, mỗi lứa đẻ mười hai con, một năm đẻ ba lứa!
Thẩm Phái Lâm sa sầm mặt: “Nhà này là tao làm chủ hay mày làm chủ? Mau lại đây giúp một tay, trước hết phải đưa người đến trạm y tế kiểm tra cái đã.”
“Phải đưa đi thật hả?” La Văn Hoa không hiểu mẹ mình nữa rồi, mưu tính của anh cả và mẹ, anh ta biết rõ rành rành.
“Mày bị điếc hả? Muốn tao gọi đến lần thứ ba chắc?”
Thấy mẹ mình kiên quyết, La Văn Hoa đành miễn cưỡng đẩy xe kéo ra, sức anh ta lớn, một phát đã bế người lên được xe.
Thẩm Phái Lâm lập tức vào nhà lấy tiền, tiền trong nhà tất nhiên đều nằm trong tay bà mẹ chồng ác độc là cô.
Chỉ là vừa đẩy xe ra khỏi cửa, La Văn Hoa còn lèm bèm: “Mẹ, phải đưa chị dâu đến trạm y tế thật sao, phụ nữ mất con ai chẳng như vậy, nằm vài hôm là xuống ruộng làm việc được thôi, việc gì phải tốn tiền.”
Thẩm Phái Lâm giơ tay cho anh ta một cái tát: “Cái mồm chó của mày, là thân thể chị dâu mày quan trọng, hay là tiền quan trọng?”
Tất nhiên là tiền quan trọng.
Nhưng bị mẹ đánh một cái, La Văn Hoa không dám lớn tiếng phản bác, chỉ dám thì thầm trong miệng.
“Nếu mẹ thật sự đau lòng cho chị dâu cả, thì vừa rồi sao lại đá chị ta, chẳng phải vì mẹ đá nên chị ta mới ngất đi sao?”
Thẩm Phái Lâm không biết phải giải thích sao, nhìn trán Kim Hồng Liên máu me be bét, nhất thời không biết nói gì.
Thật ra vừa rồi một chân đá ra, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng nên cố gắng thu lực lại, khi chạm đến người Kim Hồng Liên thì sức không còn mạnh nữa. Kim Hồng Liên ngất xỉu chủ yếu là vì cơ thể quá yếu.
Muốn cầu xin thì cứ mở lời, sao phải dập đầu mạnh thế, thân thể vừa mới sảy thai có thể chịu nổi sao?
Không hổ là nữ chính của truyện ngược.
“Mẹ, mẹ đừng chết…” Con trai con gái của Kim Hồng Liên đi bên cạnh xe kéo, vừa đi vừa khóc sướt mướt.
La Oánh Oánh đã khóc thành một tiểu lệ nhân, La Tinh còn nhỏ hơn thì không khóc, nhưng siết chặt hai nắm tay nhỏ.
Thẩm Phái Lâm nhìn hai đứa bé: “Hai đứa về nhà đợi đi, đừng theo thêm phiền.”
“Tiểu Tuyết, em trông chừng bọn trẻ, chị với mẹ đi là được rồi.” Nghiêm Xảo Vân nói rồi đuổi theo.
Lộc Tiểu Tuyết vội vàng giữ chặt hai đứa cháu, tránh để mẹ chồng nổi giận, lôi cả trẻ con ra đánh.
“Bác sĩ, mau đến xem cô ấy đi.” Vừa đến trạm y tế, Thẩm Phái Lâm đã liên tục gọi.
Bác sĩ bước ra, thấy tay cầm xe kéo dính máu, liền bị dọa sợ: “Người đặt ở đây, sao thế?”
“Hôm qua vừa sảy thai, vết thương trên đầu là do đập đầu.” Thẩm Phái Lâm nói ngắn gọn.
Bác sĩ vừa nghe liền nhíu mày: “Nhà các người thật không coi phụ nữ là người, cơ thể vừa sảy thai làm sao chịu được giày vò, không cẩn thận là mất mạng đấy.”
“Đúng vậy, quá sức khốn nạn.” Thẩm Phái Lâm lập tức đồng tình.
La Văn Hoa và Nghiêm Xảo Vân kinh ngạc nhìn cô.
Thẩm Phái Lâm nhận ra mình lỡ lời, liền đổi chủ đề: “Cô ấy ngất rồi, bác xem xem là chuyện gì, cần uống thuốc thì uống, cần tiêm thì tiêm, không sợ tốn tiền.”
Bác sĩ nghe vậy thấy hơi kỳ lạ, ông ta biết rõ người nhà họ La, cùng là dân địa phương, tính cách thế nào ai chẳng rõ.
Bà mẹ chồng nhà họ La này xưa nay nổi tiếng hà khắc con dâu, đánh mắng suốt ngày, không ngờ xảy ra chuyện, lại chịu chi tiền chữa trị cho con dâu.
Bác sĩ sắc mặt hòa hoãn hơn, kiểm tra một hồi thì cau mày: “Trán thì không sao, chỉ là vết thương ngoài da, tôi sẽ băng bó lại, mấy hôm tới không để dính nước là được.”
“Nhưng cơ thể cô ấy quá yếu, mất quá nhiều máu, dinh dưỡng không đủ, sau khi sảy thai phải nghỉ ngơi và bồi bổ, nói đơn giản là ăn uống tốt, ngủ đủ giấc, không được làm việc nặng.”
“Vậy chừng nào cô ấy tỉnh lại?”
“Có thể cho ăn chút gì đó, ngủ đủ sẽ tỉnh, ngủ nhiều cũng là điều tốt, là cơ thể đang tự phục hồi. Nhưng nếu đến tối vẫn chưa tỉnh thì phải đưa lên bệnh viện huyện, chỗ chúng tôi không xử lý nổi.”
La Văn Hoa bĩu môi: “Chị ta nằm cả ngày rồi, có làm gì đâu, đúng là thân xác tiểu thư mà mệnh nha hoàn.”
“Mày không nói thì chẳng ai nghĩ mày câm đâu.” Thẩm Phái Lâm trừng mắt nhìn con trai.
Rồi quay sang bác sĩ: “Vậy ông xem có thể kê ít thuốc giúp cô ấy mau khỏi không, với lại bệnh viện có dịch dinh dưỡng không?”
Bác sĩ thấy ánh mắt lo lắng của cô là thật lòng, tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Vậy đi, tôi kê cho các người một cân đường đỏ, thêm ít thuốc bổ sắt, cái này giúp bổ máu, bảo cô ấy về uống đủ ba bữa mỗi ngày.”