Trong truyện, nhà họ La có thể nói là tập hợp đầy đủ các thành phần "cực phẩm".

Con cả La Văn Tuấn là một gã “phượng hoàng nam”, sau khi thi đậu đại học và leo lên được cành cao thì lập tức vội vã trở về nhà ly hôn, bỏ vợ bỏ con.

Con thứ hai La Văn Hoa là kẻ chỉ biết ức hiếp người nhà, ra ngoài thì hèn nhát, không có bản lĩnh, về nhà chỉ biết đánh vợ con để trút giận.

Con thứ ba La Văn Quyên thì yêu mù quáng, vơ vét hết đồ nhà mẹ đẻ để trợ cấp cho tra nam, hết lòng vì gia đình nhà hắn.

Con thứ tư La Văn Tùng là một đứa ngốc, tuổi tâm lý mãi dừng ở bốn năm tuổi, gia đình còn tìm cho cậu một cô vợ nuôi từ bé – chính là Lộc Tiểu Tuyết.

Ba cô con dâu nhà họ La chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết niên đại này.

Trong truyện, Kim Hồng Liên là thánh mẫu bạch liên hoa, gã đàn ông cặn bã hại cô ta hết lần này đến lần khác, cô ta vẫn đối xử với hắn ta như mối tình đầu.

Nghiêm Xảo Vân thì tính cách nhu nhược, không có chính kiến, bị đánh bị mắng chỉ biết khóc, đúng kiểu “quỳ liếm”.

Lộc Tiểu Tuyết thì cam chịu số phận, lấy oán trả ân, nhà họ La đối xử với cô ta toàn đánh mắng, cô ta lại coi nhà họ như ân nhân cứu mạng, chăm sóc người chồng ngốc, nuôi nấng cháu trai cháu gái, dốc hết tâm huyết cống hiến cả đời.

Khiến lòng người thật xúc động, khiến người đọc không thể không tức giận, nhưng thứ càng buồn nôn hơn là kết cục của câu chuyện này, sau khi người chồng cặn bã già nua quay về với gia đình, người vợ đau khổ mỉm cười chấp nhận người chồng cặn bã, kết cục trực tiếp HE, khiến Thẩm Phái Lâm tức giận đến mức chém cuốn tiểu thuyết thành trăm mảnh.

Sở dĩ cô đọc đến cuối cũng là bởi vì…. bà mẹ chồng ác độc trong truyện lại trùng tên trùng họ với cô!

Thẩm Phái Lâm xoa trán, nằm dài vật vờ trên giường.

Là mẹ chồng trong truyện ngược thì hiển nhiên không phải nhân vật đơn giản.

Nguyên chủ có thể nói là đã phát huy hết mức những gì một bà mẹ chồng ác độc có thể làm, bao gồm nhưng không giới hạn ở lòng dạ độc ác, ích kỷ, trọng nam khinh nữ, hùa theo con trai cặn bã bắt nạt con dâu – tổng hợp mọi điều tồi tệ nhất của một bà mẹ chồng.

Tối qua việc "tức đến ngất đi" của bà mẹ chồng ác độc hoàn toàn không phải vì bênh con dâu, mà là đã bàn bạc với con cả La Văn Tuấn từ trước, cố ý diễn kịch – một người hát mặt đỏ, một người hát mặt trắng.

Lúc này La Văn Tuấn đã leo được cành cao, làm gì còn coi trọng người vợ quê mùa ở nông thôn, vừa về đã la làng đòi ly hôn.

Bà mẹ chồng thì lại tiếc một lao động khỏe mạnh như Kim Hồng Liên – người siêng năng tháo vát, trong ngoài đều có thể lo liệu. Không có cô ta thì liền ít đi một người hầu ngoan ngoãn.

Hai mẹ con lập tức nhất trí, ly hôn nhưng không rời nhà, dùng con cái để ép Kim Hồng Liên nhượng bộ. Sau này La Văn Tuấn cưới vợ mới ở bên ngoài, Kim Hồng Liên ở lại nhà lo cho mẹ chồng và con cái, không bên nào bị chậm trễ.

Thẩm Phái Lâm nhắm mắt lại, chẳng phải hai mẹ con này muốn ăn tươi nuốt sống con dâu, đến cả bã xương cũng không tha sao? Đúng là phát huy tư tưởng ích kỷ vô cùng nhuần nhuyễn.

Tội nghiệp Kim Hồng Liên, tối qua bị tức đến mức sảy thai, vậy mà vẫn tưởng mẹ chồng đứng về phía mình, trong lòng còn đang cảm kích đâu.

Thẩm Phái Lâm thở ra một hơi nặng nề, sớm biết sẽ xuyên không, cô thà đọc một cuốn sách tràn ngập năng lượng tích cực kiểu “giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa”, chứ không phải vì trùng tên mà đọc hết cuốn tiểu thuyết niên đại này!

Giờ hối hận thì đã muộn.

“Mẹ, mẹ tỉnh chưa ạ?”

Ngoài cửa truyền vào giọng nói rụt rè của Lộc Tiểu Tuyết – cô gái này cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã bị nhà họ La nhận nuôi làm con dâu từ bé, lớn lên trong đòn roi chửi mắng, trong nhà cô ta làm nhiều nhất, ăn thì ít nhất.

Vậy mà cô ấy còn cảm ơn nhà họ La vì đã nuôi mình, cho mình một con đường sống – đúng là bị tẩy não đến mức ngốc nghếch.

Thẩm Phái Lâm trở mình không trả lời, cô cần thời gian để tiêu hóa tình hình.

“Mẹ, cháo nấu xong rồi, chị dâu hai còn hấp cả trứng gà nữa, mẹ…”

“Có trứng gà hả?”

Chưa dứt lời, Thẩm Phái Lâm đã mở toang cửa, hai mắt sáng rực.

Cô sao lại quên mất – nơi này không phải mạt thế thiếu thốn vật tư chỉ có thể gặm bánh dinh dưỡng cứng như đá, mà là những năm tám mươi tràn đầy sức sống!

Lộc Tiểu Tuyết bị vẻ mặt của cô dọa cho giật mình, vội vàng đáp: “Có, có trứng gà.”

“Thế còn chờ gì nữa, ăn cơm thôi.”

Thẩm Phái Lâm bước đi như gió, đến khi vào nhà chính nhìn thấy bàn ăn đầy ắp thức ăn thì tâm trạng lại càng phấn khởi hơn.

Cháo trắng, khoai lang, trứng gà và dưa muối – bữa sáng điển hình của những năm 80, nhưng lại là mỹ vị mà suốt hơn mười năm qua cô chưa từng được ăn lại.

Một miếng xuống bụng, cháo thì mềm mịn, khoai lang dẻo thơm, dưa muối chua cay đậm đà, ngon nhất vẫn là trứng gà – trắng nõn mịn màng, cắn một miếng, hương vị đặc trưng lan tỏa trong khoang miệng.

So với mấy cái bánh dinh dưỡng cứng như đá ở mạt thế, bữa ăn này đúng là nâng cao đáng kể cảm giác hạnh phúc.

Thẩm Phái Lâm ăn một mạch hơn nửa bàn thức ăn, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.

Ăn nữa thì bụng sẽ vỡ mất.

Ngẩng đầu lên, lại thấy cả nhà đang trố mắt nhìn cô.

Thẩm Phái Lâm lau miệng: “Nhìn tôi làm gì, ăn đi chứ.”

La Văn Hoa cười lấy lòng: “ Mẹ hôm nay ăn được quá ha.”

Thẩm Phái Lâm không thích kẻ bạo lực gia đình, hừ lạnh: “Sao, mẹ mày cực khổ nuôi mày lớn lên, ăn thêm vài miếng cơm cũng phải hỏi ý kiến của mày à?”

La Văn Hoa vội giải thích: “Mẹ, con không có ý đó, mẹ muốn ăn bao nhiêu thì cứ ăn.”

Ngay cả La Văn Hoa cũng bị mắng, những người khác càng không dám ho he, ai nấy đều cúi gằm mặt ăn cơm.

Thẩm Phái Lâm lười quan tâm bọn họ, đứng dậy đi dạo trong sân, đầu óc vận hành nhanh chóng.

Cơ thể này là một bà mẹ chồng ác độc, nhưng lại sống trong thời bình, trong nhà có lương thực, ngoài sân có ruộng đất, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy đồi núi xanh rì!

Khắp nơi đều là cây cối, khắp nơi đều là thức ăn, Thẩm Phái Lâm hít sâu một hơi, ngay cả không khí cũng ngọt ngào.

Xoa xoa bụng, chờ khi trong bụng trống ra một chút, cô sẽ ăn thêm.

Đột nhiên, sắc mặt Thẩm Phái Lâm hơi thay đổi.

Sau khi ăn uống no đủ, trong cơ thể lại có một dòng năng lượng bắt đầu rục rịch – chính là dị năng hệ mộc đã đi theo cô suốt bao năm, cứu mạng cô vô số lần trong mạt thế.

Trong lòng Thẩm Phái Lâm mừng rỡ như điên – có dị năng hệ mộc, ruộng đất chính là kho lương của cô, đời này không lo bị đói.

Cô thử điều động dị năng, nhưng phát hiện vì trải qua xuyên không, dị năng tuy còn, nhưng đã thoái hóa đến mức giống như mới thức tỉnh, hiện tại cùng lắm chỉ khiến hạt giống nảy mầm thôi.

Thân thể này mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì lao lực nhiều năm, sinh đẻ thường xuyên, những năm gần đây còn ăn mặc cần kiệm để lo cho con cả ăn học, thân thể đã sớm suy kiệt nghiêm trọng – chẳng khác nào một chiếc máy kéo rỉ sét, chỗ nào cũng trục trặc, đi vài bước là lại thở dốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play