Thị trấn Đại Sơn núi non trùng điệp, rừng cây xanh um, phía đông nam là vùng đồi núi nhấp nhô kéo dài.
Sát sườn núi là con sông uốn lượn chảy xuống, nơi ấy chính là vùng thung lũng đất đai phì nhiêu, tuy ít ruộng nhiều núi nhưng vẫn đủ nuôi sống người dân một vùng.
Thôn Trường Tuyền nằm ở đoạn giữa thung lũng, nếu vào mùa mưa thì con sông này có thể rộng hơn 5m, chảy thẳng qua giữa thôn, ăn uống sinh hoạt của người dân trong thôn đều phụ thuộc vào con sông này.
Sáng sớm, đúng lúc từng nhà từng ngõ nổi lên làn khói bếp, là lúc náo nhiệt nhất.
Nhưng trong sân nhà họ La, không khí lại vô cùng ngột ngạt, lớn bé đều không dám phát ra tiếng, sợ quấy rầy người trong phòng.
“Tiểu Tuyết, mẹ tỉnh chưa?” – Vợ con trai thứ hai La Văn Hoa–Nghiêm Xảo Vân hạ giọng hỏi, sắc mặt lo lắng bất an.
Người bị kéo lại là Lộc Tiểu Tuyết – con dâu nuôi từ bé của con trai thứ tư La Văn Tùng, cô ta rụt người lại một cái: “Không nghe thấy động tĩnh, chắc còn chưa tỉnh.”
“Nằm suốt một ngày rồi, cứ nằm thế này cũng không ổn, hay là em vào khuyên thử xem?” – Nghiêm Xảo Vân thì thầm.
Lộc Tiểu Tuyết lắc đầu như trống bỏi: “Chị dâu hai, em không dám, hay là chị vào đi.”
“Chị cũng không dám.”
Hai chị em dâu nhìn nhau, nhớ tới uy nghiêm thường ngày của bà mẹ chồng, liền im lặng bắt đầu nấu cơm.
Việc nấu cơm vốn là của chị dâu cả Kim Hồng Liên, nhưng hôm qua nhà xảy ra chuyện, Kim Hồng Liên bị sảy thai, đang nằm trên giường chưa dậy được.
Vào bếp rồi, thấy không có ai xung quanh, Nghiêm Xảo Vân không nhịn được mà bất bình thay chị dâu cả: “Chị dâu cả tốt thế còn gì, bao nhiêu năm lo liệu trong ngoài, chăm sóc cha mẹ, còn sinh cho anh cả một trai một gái, sao anh cả bỗng nhiên lại đòi ly hôn chứ.”
Lộc Tiểu Tuyết cúi đầu: “Đúng đó, nếu thật sự ly hôn thì chị dâu cả một thân một mình biết phải làm sao?”
Hai chữ “ly hôn” rơi xuống, khiến hai chị em dâu run sợ.
Mẹ chồng khó hầu hạ thật, nhưng ít ra ở nhà họ La còn được ăn lửng dạ, nếu rời khỏi đây, chị dâu cả- một người phụ nữ từng ly hôn biết sống thế nào, chẳng phải ép người ta đến bước đường cùng sao?
“Mẹ thích chị dâu cả mà, hôm qua còn tức đến mức ngất đi, chỉ cần mẹ tỉnh lại thì chắc chắn không cho ly hôn đâu.” – Nghiêm Xảo Vân khẽ nói.
Nói là thích, thật ra cũng chỉ là trong đám lùn chọn người cao. Bà già nhà họ La vốn khắc nghiệt, sai khiến con dâu như người hầu, chỉ là chị dâu cả nghe lời nhất, lại sinh được cháu trai nên có chút thể diện hơn hai cô em dâu.
Lộc Tiểu Tuyết mím môi, hiển nhiên không nghĩ vậy. Dù mẹ thích chị dâu cả, nhưng con dâu có thể sánh với con trai sao?
Anh cả đã thi đậu đại học, giờ sắp trèo cao, hôm qua mẹ tức quá nên ngất đi, nhưng tỉnh lại suy nghĩ lại thì chắc chắn sẽ đứng về phía anh cả, sao có thể bênh chị dâu cả được.
Chẳng mấy chốc, bữa sáng đơn giản đã nấu xong.
Lộc Tiểu Tuyết đi tới trước cửa phòng, khẽ gọi: “Mẹ, mẹ tỉnh chưa?”
Trong phòng, Thẩm Phái Lâm đang nằm ngây ra, mắt vô thần.
Cô nhăn mặt, cố gắng giữ hơi thở đều đặn để làm dịu cơn đau đầu dữ dội, sắp xếp lại ký ức đang ào ạt tràn về.
Thương thay đời trước của cô, độc thân từ trong bụng mẹ, chưa từng yêu đương hay sinh con đã phải đối mặt với mạt thế, vất vả sống sót nhờ dị năng hệ mộc.
Đáng sợ hơn cả tang thi là sự suy thoái của toàn bộ thực vật trên toàn cầu, loài người thiếu lương thực trầm trọng, hạt giống không nảy mầm, đất đai ô nhiễm, không bột đố gột nên hồ, có dị năng hệ mộc mà vẫn ăn không đủ no.
Một sớm xuyên không, làm mẹ không đau đớn.
Khi sắp xếp xong ký ức, sắc mặt Thẩm Phái Lâm trở nên kỳ quái – thôn Trường Tuyền? Nhà họ La? Kim Hồng Liên, Nghiêm Xảo Vân, Lộc Tiểu Tuyết – mấy cái tên này nghe quen quen.
Chẳng phải là cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô nhặt được trước khi chết sao?
Không chỉ là niên đại, mà còn là truyện ngược.
Hồi đó họ đang tìm kiếm những thành phố thất thủ, cố gắng tìm kiếm những thứ có ích, lúc đi qua thư viện có nghỉ lại một đêm.
Thẩm Phái Lâm tiện tay nhặt lấy một cuốn truyện đọc giết thời gian, ai ngờ đọc xong cô cảm thấy vô cùng chán ghét.