“Được, bác sĩ cứ kê đơn đi.”
Bác sĩ thấy cô không hỏi giá cả gì, liền nhanh chóng kê đơn, còn khen một câu: “Có một người mẹ chồng tốt như bà, chắc chắn cô ấy sẽ mau khỏe lại.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Phái Lâm cứng đờ, có một bà mẹ chồng ác độc như cô, con dâu còn sống đến giờ đúng là kỳ tích. Cô vội giục lấy thuốc, đưa người về nghỉ ngơi.
Người vừa đi khỏi, mấy người ở trạm y tế đã bắt đầu tám chuyện.
“Nghe nói bà mẹ chồng nhà họ La khó chiều lắm, không coi con dâu ra gì, hôm nay nhìn cũng được mà, chịu bỏ tiền chữa cho con dâu, sao là mẹ chồng ác độc được?”
“Kỳ lạ thật, lần trước đi ngang qua nhà họ, còn nghe thấy bà ấy chỉ cây dâu mắng cây hoè, mắng khó nghe lắm.”
“Có khi là miệng dao găm tâm đậu hũ. Nhưng sao Hồng Liên lại sảy thai? Hôm qua Văn Tuấn mới về, không ở lại qua đêm đã đi, sao lại ầm ĩ vậy, tôi phải đi hóng mới được.”
“Thôi được rồi, chuyện nhà người ta, đừng có tọc mạch. La Văn Tuấn tốt nghiệp đại học, coi như cán bộ, sau này chắc chắn có tương lai, chúng ta không cần nịnh nọt nhưng cũng đừng gây thù.”
Khi rời khỏi trạm y tế, tay Thẩm Phái Lâm xách theo một túi đồ lớn.
La Văn Hoa nhìn thấy túi đường đỏ to đùng, cười hí hửng.
Thẩm Phái Lâm thấy anh ta như thế thì biết chẳng có ý tốt gì, quả nhiên, ngay sau đó anh ta mở miệng: “Mẹ, mẹ đúng là đa mưu túc trí.”
“Mày có ý gì?”
“Đường đỏ mua bên ngoài đắt lắm, còn cần phiếu, ở trạm y tế mua vừa rẻ vừa không cần phiếu, giữ lại nhà mình ăn hay đem bán đều lời.”
“Không phải nói trong nhà có người già như có báu vật sao, đổi được cân đường đỏ, chị dâu cả sảy thai cũng không uổng.”
La Văn Hoa càng nói càng hăng: “Mẹ, về nhà mẹ pha cho con một ly nếm thử đi, mấy ngày nay miệng nhạt quá.”
Người mà tồi tệ đến mức này cũng hiếm có, Thẩm Phái Lâm cười lạnh, bước nhanh về phía trước.
Cô phải nhắc nhở bản thân đây là thời bình, La Văn Hoa chỉ là kẻ cặn bã, không phải tang thi, dù đầu óc anh ta rõ ràng có vấn đề, nhưng cô không thể bẻ gãy cổ anh ta được.
Nghiêm Xảo Vân thấp giọng hỏi: “Văn Hoa, mẹ có phải không vui không?”
“Tại hai người chuyện nhiều, chọc mẹ giận đấy.” La Văn Hoa trợn mắt, định giơ tay tát, làm Nghiêm Xảo Vân vội che mặt cúi đầu, không dám nói nữa.
“Lề mề gì đấy, nhanh lên.” Thẩm Phái Lâm ở phía trước quát.
La Văn Hoa không kịp đánh vợ, vội kéo xe theo.
“Thím, mẹ cháu có chết không?” La Oánh Oánh rưng rưng nước mắt, lo lắng không thôi.
Cô bé biết sinh con có thể chết người, mẹ của Tiểu Hoa hàng xóm cũng mất khi sinh em trai cô ấy.
Lộc Tiểu Tuyết thực ra cũng không lớn hơn La Oánh Oánh bao nhiêu, nhưng giờ như là người lớn, ôm lấy cô bé an ủi: “Không đâu, đã đến trạm y tế khám rồi, uống thuốc vào là sẽ nhanh khỏe thôi.”
La Oánh Oánh gật đầu, lại hỏi: “Thím, ba mẹ cháu thật sự sẽ ly hôn sao?”
Lộc Tiểu Tuyết không chắc, hôm qua nhìn dạng vẻ anh cả, đúng là nhất quyết đòi ly hôn.
Cô ấy nhìn ra ngoài một cái, kéo hai đứa nhỏ dặn dò: “Chờ bà nội về, các cháu nhớ xin bà, chỉ cần bà lên tiếng, ba cháu không dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa đâu.”
“Nhất là A Tinh, bà thương cháu nhất, cháu xin bà chắc chắn có tác dụng.”
La Tinh cúi đầu, mắt đỏ hoe, khịt mũi: “Dạ, cháu sẽ xin bà, cháu sẽ quỳ xuống dập đầu với bà.”
“Về rồi kìa, về rồi kìa.”
Lộc Tiểu Tuyết còn định dặn thêm vài câu, thì nghe thấy tiếng ở bên ngoài, nhìn ra quả nhiên là họ về.
“Bà nội, mẹ cháu không sao chứ?” La Oánh Oánh vội chạy ra đón.
“Trước tiên khiêng vào phòng nằm đi.”
Thẩm Phái Lâm nhìn hai đứa nhỏ, lại nói: “Mẹ cháu không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe.”
Một hồi vất vả mới khiêng được người vào trong, Thẩm Phái Lâm nhìn quanh, trong phòng ngoài khung giường và cái tủ, chẳng có gì, còn không bằng cái phòng kín mít của cô.
Trong phòng đầy mùi máu, mở chăn ra xem, đệm giường loang lổ vết máu khô.
Hôm qua sau khi Kim Hồng Liên sảy thai, liền nằm ở đây cả đêm, lúc đó bà mẹ chồng ác độc giả vờ ngất xỉu, cả nhà quay quanh bà ta, ngoài hai đứa con không trông cậy được, nào có ai nhớ đến cô ta.
Dù biết Kim Hồng Liên là thánh mẫu chính hiệu, Thẩm Phái Lâm cũng không khỏi thấy thương cảm, gả vào gia đình như vậy, đúng là ác mộng của phụ nữ.
“Không thể cứ nằm thế này được, phải thay chăn đệm đi đã.”
La Văn Hoa mặt đầy khó chịu: “Không phải máu của chị ta sao, khô rồi, không ảnh hưởng gì, không cần bày vẽ.”
“Thế sao mày không vào nhà xí mà nằm?” Thẩm Phái Lâm chẳng buồn nhìn cái thằng con trời đánh này.
Nghiêm Xảo Vân thì rất muốn giúp, nhanh tay cuộn chăn đệm lại, nhưng rồi khổ sở nói: “Mẹ, trong nhà không có chăn đệm thừa.”
“Dùng tạm của con đi, con còn trẻ, chịu được một đêm.”
Lộc Tiểu Tuyết vội mang chăn đệm của mình đến thay, Kim Hồng Liên cuối cùng cũng được sắp xếp ổn thỏa.
Bị dằn vặt tới lui như vậy, Kim Hồng Liên vẫn chưa tỉnh lại, khiến Thẩm Phái Lâm rất lo lắng.
“Tiểu Tuyết, con đi pha một bát nước đường đỏ, pha đậm một chút, mang tới đút cho chị dâu con.” Thẩm Phái Lâm đưa đường đỏ cho cô ấy.
La Văn Hoa thấy thế thì không chịu: “Mẹ, sao mẹ thực sự cho chị ta uống vậy? Chị ta nằm nghỉ một lúc là khỏe thôi, đồ tốt thế này để nhà mình từ từ uống chẳng phải tốt hơn à?”
“Tao thấy mày là quỷ chết đói đầu thai, đến thuốc cứu mạng của chị dâu mà cũng muốn giành, mày còn có nhân tính không? Sao tao lại đẻ ra thứ súc sinh như mày, cút ra ngoài ngay, còn nói nhăng cuội nữa, tao liền lấy gậy phang cho một trận!”
Bị cô mắng cho một trận té tát, La Văn Hoa mặt đen sì cút đi.
Lộc Tiểu Tuyết nhanh nhẹn, chẳng bao lâu đã bưng bát nước đường đỏ quay lại, cô ấy cố tình cho thêm nhiều đường, lúc bưng vào còn rất cẩn thận, sợ mẹ chồng đổi ý, mắng cô ta lãng phí.
May mà Thẩm Phái Lâm chẳng để tâm: “Mau đút cho chị dâu con một chút.”
Hôm qua sảy thai xong là nằm đây, bỏ lỡ hai bữa cơm, còn sống đến giờ đúng là kỳ tích.