Tô Lạc Duyệt há miệng định nói gì đó, nhưng hồi lâu chỉ gật đầu, khẽ đáp: "Em không biết."  

Thẩm Minh Châu bất đắc dĩ xoa đầu Tô Lạc Duyệt.  

Thẩm Sơ đứng trên ghế sô pha, bàn tay mũm mĩm bám lấy lưng ghế, lén lút quan sát, rồi không khỏi thở dài trong lòng. Sau đó, cậu vỗ vỗ lưng ghế, cất giọng non nớt: "Mẹ ơi, tối nay mẹ định nấu món gì ngon vậy?"  

Tô Lạc Duyệt hoàn hồn, thu lại tâm trạng, mỉm cười trả lời: "Mẹ sẽ nấu món con thích ăn."  

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà quay sang nhìn Thẩm Sóc và Tạ Thời Minh: "À... còn hai con thì sao? Hôm nay mẹ sẽ nấu món các con thích. Tiểu Dật thích bò hầm cà chua, còn hai con..."  

"Không cần đâu, con ăn gì cũng được." Thẩm Sóc cắt ngang lời Tô Lạc Duyệt.  

Tạ Thời Minh hơi do dự một chút, nhưng cũng nói: "Con cũng vậy, ăn gì cũng được."  

Tô Lạc Duyệt mím môi, rồi lại nở nụ cười: "Vậy cũng được."  

Nhưng Thẩm Sơ có thể nhìn ra một chút mất mát trong đáy mắt bà. Chuyện này cũng không thể vội vàng, dù sao Thẩm Sóc và những người còn lại chỉ mới dọn về không lâu. Ở nhà cũ, họ chưa bao giờ có thói quen lựa chọn món ăn yêu thích, chỉ đơn giản là ăn những gì có sẵn.  

Hơn nữa, Tô Lạc Duyệt cũng đã quay lại công việc, còn mấy đứa trẻ ai cũng bận rộn việc riêng, không giống như Tiểu Dật - người luôn đi theo bà tham gia chương trình giải trí suốt hai tháng qua. Để hòa hợp với nhau, chắc chắn vẫn cần thêm thời gian.  

Thẩm Sơ nhìn bóng lưng Tô Lạc Duyệt đi vào bếp, thấy Thẩm Minh Châu cũng vội vàng đi theo giúp đỡ. Nhưng thực ra, ông vào chỉ để lén dỗ dành bà. Đôi mắt tròn của cậu hơi nheo lại.  

Nói thế nào nhỉ... hiện tại, người thân với Tô Lạc Duyệt nhất là cậu, sau đó cùng Thẩm Dật ở chung một thời gian, quan hệ nhìn cũng không tệ lắm. Nhưng những người còn lại, bao gồm cả Tạ Thời Minh, vẫn còn có khoảng cách với bà.  

Dù trước đó, Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt thường xuyên về nhà cũ, nhưng do không sống cùng nhau từ nhỏ, nên giữa ba anh em Thẩm Sóc và ba mẹ vẫn tồn tại một sự xa cách.  

Đặc biệt là Thẩm Sóc – khoảng cách giữa anh và ba mẹ lên đến 14 năm.  

Một thiếu niên đã trưởng thành, làm sao có thể bù đắp đây?  

Còn Tạ Thời Minh thì lại càng khỏi nói. Hắn chỉ mới được nhận về không lâu...  

Nói rằng Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu vô trách nhiệm thì không đúng. Ai cũng có những khó khăn và bất đắc dĩ riêng. Nhưng thời gian đã trôi qua, dù có hối hận cũng không thể quay lại, chỉ có thể cố gắng bù đắp ngay từ bây giờ.  

Thẩm Sơ úp mặt lên lưng ghế sô pha, đếm đếm ngón tay. Sau này, nếu cậu rời đi rồi, ba mẹ sẽ ra sao đây?  

---

Đến giờ ăn tối, Thẩm Sơ đứng trên ghế, cầm muôi múc thức ăn, lần lượt gắp cho Tạ Thời Minh: "Cái này, anh ăn thịt bò hầm cà chua không? Ăn cà chua hay là thịt bò?"  

"Trứng xào cà chua, món em thích nhất đó, anh thử một miếng đi!"  

"Đùi gà sốt coca cũng ngon lắm, nhưng anh tự gỡ xương nha."  

"Còn có món này..."  

"Rồi cái này nữa—"  

Thẩm Dật vừa nhai thịt bò, vừa không nhịn được gõ gõ mặt bàn: "Em đang làm cái gì vậy?"  

Thằng nhóc mập hôm nay bị sao thế? Uống nhầm thuốc à?  

Hay là trong hai tháng anh ta vắng nhà, đã xảy ra chuyện gì mà anh ta không biết?  

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng quay sang nhìn Thẩm Sơ, vẻ mặt đầy tò mò. Nhưng thấy cậu có thể thân thiết với Tạ Thời Minh như vậy, hai người đều cảm thấy vui mừng, nên cũng không lên tiếng ngăn cản.  

Nhưng Thẩm Dật thì chịu không nổi, anh ta vẫn thấy khó hiểu.  

Thẩm Sơ cầm muôi, mỗi lần đều múc đầy thức ăn, rồi cẩn thận bỏ vào bát của Tạ Thời Minh, chất lên thành một ngọn núi nhỏ. Sau đó, cậu chống nạnh, chỉ vào cơm và thức ăn: "Anh chọn một món trước đi, rồi em sẽ gắp thêm cho anh."  

"Không..."  

"Không thì em lại gắp hết một lượt nữa."  

Tạ Thời Minh lập tức im lặng, nhíu mày, do dự hồi lâu rồi ăn một miếng trứng xào cà chua.  

A ha, chọn món cậu thích rồi!  

Đúng là tinh mắt.

Nhóc béo vui vẻ múc thêm một muỗng trứng xào cà chua. Nhiều món ăn như vậy, thế nhưng lại chọn trứng xào cà chua, dù không biết có thích hay không, nhưng chắc chắn là không ghét, cậu thật thông minh, thế là thử ra được rồi!  

Sau đó, cậu quay sang Thẩm Sóc, múc cho anh ấy một muỗng trứng xào cà chua.  

“Anh cả, em chia sẻ món em thích nhất cho anh.”

Thẩm Sóc nhìn qua liếc mắt một cái.

Tiểu chân chó lập tức tươi cười: "Anh có thích không?"  

Thẩm Sóc ăn một miếng, định nói qua loa cho xong chuyện.  

Nhưng nhìn nụ cười trên gương mặt Thẩm Sóc, cuối cùng anh ấy vẫn trả lời: "Cũng được, hơi ngọt."  

"Vậy thử món này đi!"  

"Ừm."  

"Còn món này?"  

"Ờ."  

Thẩm Sơ nheo mắt, gãi cằm, rồi lại gắp thêm một muỗng trứng xào cà chua:  

"Anh cả, món này có ngon không?"  

"Khá ổn."  

Thẩm Sóc tưởng cậu quên mình đã gắp món này rồi, nên lại đáp một câu.  

Giọng điệu vẫn nhàn nhạt, nhưng so với phía trước thì nhiều hơn mấy chữ!  

Thẩm Sơ vốn thích ăn trứng xào cà chua kiểu ngọt, nên suy nghĩ một chút, rồi gắp thêm vài muỗng thức ăn có vị ngọt tương tự. Và phát hiện ra rằng, câu trả lời của Thẩm Sóc càng ngày càng dài hơn!  

Vậy là anh cả thích ăn ngọt?!  

Xem phim hoạt hình, khẩu vị lại còn thiên ngọt?!  

Thẩm Sơ suýt chút nữa thì há hốc mồm.  

Sau đó, cậu quay sang nhìn Tạ Thời Minh— 

Vừa nãy thử chưa chuẩn, cần tiếp tục kiểm chứng!

“Này, em đang lấy lòng phải không?”

Nhìn thấy Thẩm Sơ lại bắt đầu múc từng muỗng cho Tạ Thời Minh, Thẩm Dật đột nhiên cảm thấy đồ ăn có chút khó nuốt, nhìn không nổi, thật sự nhìn không nổi, múc cho anh cả xong lại múc cho em tư, múc xong cho anh cả lại múc cho em tư, đây là muốn làm gì?!

Thẩm Dật bĩu môi: “Em điên rồi à, tự nhiên lại như vậy?”

Thẩm Sơ hừ một tiếng: “Anh biết gì chứ, đây gọi là lễ phép, vừa rồi anh cả và anh trai đều cùng em xem phim hoạt hình, cho nên bây giờ em đang có qua có lại mới toại lòng nhau, anh mới là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

"Là anh em thì phải yêu thương lẫn nhau, hiểu không?" Nhóc mập chống nạnh, cây ngay không sợ chết đứng.

Thẩm Dật tức chết, thầm nghĩ anh không phải cũng là anh trai của em sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play