Thẩm Minh Châu vội vàng ho nhẹ một tiếng, lên tiếng: “Sơ Sơ của chúng ta bây giờ còn biết nói ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử' rồi à? Thật không tệ, nhưng sao con lại múc nhiều đồ ăn cho Minh Minh thế?”
Tạ Thời Minh cũng không khỏi nhìn về phía Thẩm Sơ.
Thật lòng mà nói, hắn không quen khi Thẩm Sơ đối xử với mình như vậy, cũng không hiểu vì sao...
Chấp nhận người khác đối xử tốt với mình, so với việc chấp nhận người khác đối xử tệ với mình, còn khiến Tạ Thì Minh khó thích ứng hơn, cho nên lúc này nghe Thẩm Minh Châu hỏi như vậy, Tạ Thời Minh định nhân cơ hội này nói ra, để Thẩm Sơ không cần thiết phải làm vậy, hắn cũng không cần.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã thấy cái bóng nhỏ bé bên cạnh đột nhiên nhào đến—
Hai cánh tay mềm mại ôm lấy bờ vai của hắn, rồi giọng nói của Thẩm Sơ vang lên trên đỉnh đầu: “Đương nhiên rồi, tối nay anh trai còn phải ngủ với con, con phải chăm sóc anh ấy thật tốt chứ.”
Chăm sóc...
Tạ Thời Minh nghe vậy thì sững sờ.
Nhà không thiếu phòng, nhưng vì Tạ Thời Minh vừa mới được nhận về, Tô Lạc Duyệt lo hắn chưa quen, cũng sợ Thẩm Sơ nghĩ nhiều, nên quyết định để hai đứa ngủ chung một phòng trước, cũng để vun đắp tình cảm.
Vậy nên bây giờ, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đang ngủ chung.
Phòng cậu có một chiếc giường lớn.
Nhưng những lời Thẩm Sơ vừa nói, trước đây cậu không có nghĩ vậy.
Khi mới ở chung với Tạ Thời Minh, cậu cực kỳ khó chịu, lúc đó còn nhỏ, dù đã hiểu chuyện nhưng vẫn hay khóc nháo, thế là chẳng bao lâu sau, hai người liền tách ra ngủ riêng.
Bây giờ nghĩ lại, cậu cũng chỉ là ỷ vào việc mình còn nhỏ, lúc đó Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu lại rất cưng chiều cậu, nếu không thì một thiếu gia giả lại “ghét bỏ” con ruột của người ta như vậy, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng giờ thì chẳng còn quan trọng nữa.
Với lại, cậu cảm thấy trêu Tạ Thời Minh rất thú vị, hiếm lắm mới có cơ hội gặp lại Tạ Thời Minh lúc nhỏ thế này.
Thẩm Sơ liếc nhìn Tạ Thời Minh, thấy hắn cứng đờ không nhúc nhích, liền thầm hừ một tiếng, rồi siết chặt vòng tay ôm vai hắn hơn chút nữa. Xem kìa, ha ha, không dám đẩy cậu ra luôn! Chậc chậc, đúng là một bé đáng thương.
Bắt nạt người khác thật là vui quá đi mất!
Thẩm Minh Châu kêu lên một tiếng, khen Thẩm Sơ ngoan ngoãn, nhưng cũng không nhịn được mà trêu ghẹo: “Vậy ba ngủ với con nhé, con cũng chăm sóc ba đi?”
Thẩm Sơ lập tức nhăn mặt: “Không chịu.”
Thẩm Minh Châu ngay lập tức làm bộ đau lòng, ôm ngực hô to: “Tại sao chứ!”
Thẩm Sơ xoa xoa gương mặt lúc nãy bị râu đâm đau: “Ba có râu, đâm đau lắm.”
Rồi còn bổ sung thêm một câu—
“Con thà ngủ với anh hai còn hơn ngủ với ba.”
Bên cạnh, Thẩm Dật còn đang tức giận, nghe vậy thì cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không đúng lắm, cái gì mà ngủ với anh hai còn hơn ngủ với ba chứ? Tức là chọn anh ta cũng chỉ đỡ hơn chọn ba một chút thôi à?!
Tên nhóc mập này! Đúng là đáng giận mà!
Thẩm Dật tức đến mức ăn thêm một bát cơm.
Ở bên kia, Tạ Thời Minh cũng ăn nhiều hơn, đến tối khi nằm trên giường, hắn vẫn chưa ngủ được.
Sau đó, hắn nghe thấy Thẩm Sơ ở bên cạnh trở mình vài lần, một lúc sau mới dừng lại. Rồi lại qua thêm một lát, bỗng nhiên có tiếng nói nhỏ vang lên—
“Anh có biết... mẹ em là người như thế nào không?”
“Cái gì?”
Tạ Thời Minh quay đầu lại, liền thấy Thẩm Sơ đã nghiêng người, một tay kẹp giữa má và gối, tay còn lại đặt trước ngực, ngón tay vô thức bấu vào ga giường. Khuôn mặt tròn trịa hơi méo đi vì tư thế nằm, nhưng vẫn rất đáng yêu.
“Là... mẹ ruột của em.”
Hạng Tinh Nguyệt.
Người mẹ ruột mà cậu chưa từng gặp mặt, cũng không bao giờ có cơ hội gặp lại.
Hồi còn nhỏ, khi biết mình không phải con ruột của nhà họ Thẩm, Thẩm Sơ không tránh khỏi hoang mang và bối rối, thế nên cậu đã vô thức lảng tránh một số chuyện khác, thậm chí là trốn tránh không muốn đối mặt.
Lúc đó cậu còn nhỏ, biết chuyện nhưng không hiểu chuyện.
Không phải kiểu không hiểu chuyện mà vô lý khóc lóc, mà là khi gặp chuyện, cậu không biết phải làm thế nào.
Để rồi khi lớn lên, ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, cậu càng không biết nên làm gì.
Vì cậu cảm thấy mình không xứng, cũng không có tư cách.
Dù sao thì cậu cũng đã chọn tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm, mà nhiều năm qua, có những chuyện dường như đã bị cố tình chôn vùi vào ký ức.
Cậu biết mở lời thế nào đây?
Mỗi lần nghĩ đến, cậu lại theo phản xạ mà tránh né.
Nhưng lần này quay về, Thẩm Sơ không muốn trốn tránh nữa.
Những gì đã bỏ lỡ, cậu muốn bù đắp lại, cậu muốn biết mẹ ruột mình là người như thế nào.
Trong phòng có đèn ngủ nhỏ, trên trần còn có ánh sao chiếu rọi, nên không hề tối tăm. Cậu có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt Tạ Thời Minh, đối phương đang quay mặt về phía cậu.
Thẩm Sơ mở to mắt: “Dù anh cũng có thể không nhớ mẹ, nhưng chắc hẳn đã từng nghe ba nuôi nhắc đến bà ấy, đúng không?”
Lúc Hạng Tinh Nguyệt qua đời, Tạ Thời Minh còn rất nhỏ, nghĩ cũng biết hắn không thể có nhiều ấn tượng về bà. Nhưng giờ Thẩm Sơ cũng chẳng biết hỏi ai khác, chỉ có thể đặt chút hy vọng vào Tạ Thời Minh.
Cậu chờ câu trả lời của Tạ Thời Minh, liền nghe hắn ừ một tiếng.
Thẩm Sơ lập tức mở to mắt hơn, rồi nhích lại gần Tạ Thời Minh: “Có nhắc đến sao? Vậy... nói những gì?”
Giường rất lớn, hai đứa trẻ ngủ vẫn thừa chỗ, nhưng cũng không thể ngủ sát mép giường. Vì vậy, khi Thẩm Sơ nhích lại, Tạ Thời Minh có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, còn có cả hương sữa tắm thoang thoảng sau khi tắm.
Một bên nghĩ như vậy, một bên Tạ Thời Minh lên tiếng: “Trước khi qua đời, dì ấy có để lại lời nhắn cho em.”
“Dì ấy nói xin lỗi, vì đã để lạc mất em. Cũng xin lỗi, vì không thể chờ đến khi tìm lại được em. Mong rằng em có thể tha thứ cho dì ấy.”
Nói xong, Thẩm Sơ vẫn im lặng.
Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng “à” một tiếng, rồi xoay người, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Em biết rồi.”
“... Cảm ơn anh.”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Sơ, Tạ Thời Minh hơi do dự, rồi cũng xoay người, hướng về phía cậu. Nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn ấy, dường như hắn có thể thấy được đôi vai bé xíu đang run lên khe khẽ, còn có cả tiếng hít thở nghẹn ngào.