Tháng Sáu, ánh nắng chói chang như dát vàng lên vạn vật.  

Bên trong biệt thự nhà họ Thẩm, ánh mặt trời xuyên qua bức tường kính sát đất ở phòng khách, phủ lên cả tầng hai một lớp ánh sáng óng ánh như bụi vàng.  

Thẩm Sơ tựa cằm lên cánh tay, nằm bò trên lan can tầng hai, mắt dõi về phía phòng khách. Dưới lầu, Tô Lạc Duyệt đang ngồi trên sofa nghe điện thoại, còn chiếc tivi đối diện thì đang phát một bộ phim truyền hình đình đám của mùa hè với âm lượng nhỏ.  

Bên dưới kệ tivi là một hàng rô-bốt nhỏ xếp ngay ngắn. Trên kệ trưng bày bên cạnh không phải là đồ cổ, mà là vô số bằng khen danh giá cấp quốc gia, lấp lánh vàng bạc, cùng với hàng loạt cúp danh dự.  

“Vâng, đúng vậy, tôi là mẹ của Tạ Thời Minh…”  

Giọng nói của Tô Lạc Duyệt vang lên vui vẻ. 

“Chọn trường đại học à? Còn phải xem ý kiến của thằng bé… Gia đình chúng tôi luôn tôn trọng quyết định của con cái.”  

Đây đã là cuộc gọi thứ mấy rồi?  

Thẩm Sơ áp cằm xuống cánh tay, khẽ bĩu môi.  

“Vui lắm đúng không?”  

Qua khóe mắt, cậu bắt gặp một bóng người, liền lập tức đứng thẳng dậy, giọng điệu châm chọc: “Thủ khoa tỉnh.”  

“Cậu đứng sau tôi bao lâu rồi? Định xem tôi bị cười nhạo à?”  

Tạ Thời Minh bước ra từ góc tối trên tầng hai, ánh sáng chiếu rọi lên người hắn, tạo nên những mảng sáng tối đan xen.  

Thẩm Sơ nhìn, lại bĩu môi lần nữa.  

Cặp mắt phượng di truyền từ Tô Lạc Duyệt, khi đặt trên khuôn mặt Tạ Thời Minh lại trở nên lạnh lùng, sắc bén, mang theo vẻ thoát tục không nhiễm bụi trần. Ánh nắng dát vàng lên gương mặt ấy, đẹp đến mức khiến người ta phải tán thưởng, nhưng đồng thời cũng không dám đến gần.  

Thẩm Sơ muốn sờ lên mắt mình.  

Cả năm người con nhà họ Thẩm, ngoài cậu ra, bốn người còn lại đều thừa hưởng đôi mắt phượng của Tô Lạc Duyệt. Chỉ có cậu là khác biệt, mà cũng chẳng giống đôi mắt đào hoa của Thẩm Minh Châu, hoàn toàn là một đôi mắt hạnh tròn trịa, chẳng liên quan gì đến nhà họ Thẩm.  

Dĩ nhiên, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Dù cậu vẫn mang họ Thẩm, nhưng đó chỉ là một cái họ mà thôi.  

Suy cho cùng, cậu vốn dĩ không phải người nhà họ Thẩm.  

Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, tất cả đều khác biệt hoàn toàn với những người mang dòng máu nhà họ Thẩm.  

Năm năm tuổi, cậu đã biết bản thân không phải con ruột của nhà này.  

Tạ Thời Minh mới là con ruột của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu.  

Dù năm năm tuổi mới được nhận về nhà họ Thẩm, lại vẫn không chịu đổi sang họ Thẩm, nhưng Tạ Thời Minh vẫn dùng những cách khác để chứng minh rằng, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là người nhà họ Thẩm. Giống như ba người anh trai của cậu, xuất sắc đến mức khiến người khác phải ngước nhìn.  

Còn Thẩm Sơ, ngoài việc bám lấy cái họ “Thẩm” ra, dường như chẳng có điểm nào là phù hợp với nhà họ Thẩm cả.  

Anh cả Thẩm Sóc, mới 26 tuổi, chỉ vừa tốt nghiệp không lâu đã tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, trở thành nhân vật kiệt xuất trong giới kinh doanh, đạt được vô số thành tựu vang dội.  

Thẩm Dật và Thẩm Tùy là anh em sinh đôi khác trứng.  

Ở độ tuổi sắp tốt nghiệp, một người đã là siêu sao hàng đầu trong giới giải trí, danh tiếng và thành tích đều viên mãn; một người lại chinh phục lĩnh vực AI, nhờ con rô-bốt do chính mình nghiên cứu mà được các viện nghiên cứu quốc tế tranh nhau mời gọi.  

Tạ Thời Minh thì cùng tuổi với Thẩm Sơ, cả hai vừa mới thi đại học xong.  

Suốt nửa năm trước kỳ thi, Thẩm Sơ đã dốc hết sức, liều mạng muốn vượt qua Tạ Thời Minh. Mỗi ngày đều căng thẳng đến mức nửa đêm còn trùm chăn lén lút học bài, chỉ sợ Tạ Thời Minh nhìn thấy ánh đèn trong phòng cậu vẫn còn sáng.  

Thế nhưng, cuộc chiến không khói súng này còn chưa đi đến hồi kết, đối phương đã chiếm lĩnh đỉnh cao, rạch ròi phân định thắng bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play