Thẩm Sơ vô thức nhìn về phía Tạ Thời Minh, nhưng phát hiện hắn không hề lên tiếng.
Vậy ai đang nói chuyện?
"Còn là một con khủng long màu vàng."
Tạ Thời Minh vượt qua người cậu, nhìn sang bên cạnh, vừa định mở miệng thì thấy Thẩm Sơ giơ cao bàn tay nhỏ, ra hiệu suỵt với hắn, rồi chính mình cũng từ từ quay đầu lại, tròn mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Sóc.
Chỉ thấy Thẩm Sóc nhíu mày, đang xem TV.
Dáng vẻ thì đúng là như vậy, nhưng ánh mắt lại chẳng hề di chuyển, khoanh tay ngồi ngay ngắn, trông như chẳng chú tâm gì cả, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đang nhìn mình!
Hai giây sau, ánh mắt Thẩm Sóc hơi lệch xuống, chạm phải ánh mắt của Thẩm Sơ...
Ừm, bầu không khí có chút vi diệu.
"Khụ."
Thẩm Sóc quay đầu đi, mặt không cảm xúc: "Chẳng có gì hay ho cả, khủng long màu vàng... rất ấu trĩ."
Thẩm Sơ giơ bàn tay mũm mĩm sờ cằm, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng—đây là đánh giá cảm quan sao?
Cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Thời Minh—đây là nói thật à?
Thẩm Sóc, ông anh 14 tuổi của cậu, vẫn đang học cấp hai, nhưng đã bắt đầu tiếp xúc với công việc của công ty, thậm chí còn có thể hỗ trợ Thẩm Minh Châu xử lý một số công việc, nhìn tài liệu chẳng khác gì đọc sách giáo khoa. Bình thường thích xem bản tin thời sự, chờ dự báo thời tiết, ngoài ra còn đọc tạp chí kinh tế và báo tài chính...
Anh ấy có thể xem phim hoạt hình á?!
Sao lại có chuyện viễn tưởng như sao chổi đâm vào Trái Đất thế này!
Không phải là Thẩm Sơ không tin, mà là cậu không dám tin.
Cậu lại quay đầu lại, nheo mắt nhìn Thẩm Sóc, ánh mắt đầy hoài nghi.
Còn chưa kịp nói gì, đã bị Thẩm Sóc ấn đầu, không cho phản kháng, quay trở lại nhìn màn hình TV.
"Xem của em đi."
Thẩm Sơ chu môi: "Anh có xem không?"
"Không."
Không xem sao còn chưa đứng dậy?
Thẩm Sơ chớp chớp mắt, còn đang định quay đầu lại thì nghe thấy tiếng động từ phía cửa. Chưa kịp phản ứng, cậu đã thấy Thẩm Sóc bất ngờ đứng dậy, xoay người ngồi lên sofa quay ngang với TV.
“Con đang xem hoạt hình đấy à, bé cưng?!”
"Á..."
Thẩm Sơ bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hai chân nhỏ khua khua trong không trung, cái đầu nhỏ ngửa ra sau: "Ba ơi!"
Thẩm Minh Châu lập tức bật cười, gương mặt tuấn tú lộ ra hai lúm đồng tiền mờ nhạt, trông vừa rạng rỡ vừa ấm áp. Đã bước sang tuổi trung niên nhưng khí chất vẫn cuốn hút như xưa, ông ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Sơ mà cọ cọ đầy cưng chiều.
Sau khi đặt cậu xuống, ông lại định ôm Tạ Thời Minh, nhưng Tạ Thời Minh theo phản xạ né xuống phía sau.
Bàn tay của Thẩm Minh Châu khựng lại giữa không trung.
Ngay sau đó, ông lại bật cười, xoa xoa đầu Tạ Thời Minh.
"Hai đứa lại xem TV ở đây à?"
"Anh cả cũng xem nữa đấy!" Giọng non nớt của Thẩm Sơ vang lên lanh lảnh.
Thẩm Sóc: "…Anh chỉ ngồi cùng hai đứa thôi."
"Không phải đâu!"
Thẩm Sơ giống như một cái loa nhỏ, cứ nhất quyết phải vạch trần: "Anh cả còn vừa mới bình luận—ưm—"
Thẩm Sóc trực tiếp đưa tay bịt miệng cậu lại.
Thẩm Sơ giãy giụa ô ô, vẫn muốn vạch trần người nào đó đang "chối đây đẩy".
"Đúng rồi."
Thẩm Sóc chậm rãi nói: "Ngày mai phải đến nhà ông nội rồi nhỉ?"
Thẩm Sơ: "…"
Cậu nhóc mũm mĩm lập tức xìu xuống.
A, cậu lại nhớ ra rồi.
Mặc dù Thẩm Sóc đã chuyển về đây sống, nhưng theo quy định, mỗi tháng bọn họ đều phải quay về nhà cũ ở một tuần... Mỗi lần trở về, đối với Thẩm Sơ mà nói, đều là một cuộc tra tấn.
Sao cậu lại quên mất chuyện này chứ!
Đánh rắn thì phải đánh bảy tấc, bảy tấc của rắn mập cũng là bảy tấc.
Thẩm Sóc vừa mở miệng đã nhắm trúng điểm yếu của Thẩm Sơ.
Cậu nhóc mũm mĩm lập tức nằm bò ra, chẳng còn tâm trạng tiếp tục lải nhải nữa.
Chủ yếu là vì nhà cũ có quá nhiều quy tắc.
Ví dụ như mỗi lần về, Thẩm Tùng Quốc đều sẽ kiểm tra và đánh giá kết quả học tập của bọn họ, không được nói to, không được ồn ào, ăn không được nói chuyện, ngủ không được làm ồn, đứng phải ngay ngắn, ngồi phải đoan trang, tóm lại cái gì cũng phải theo phép tắc.
Mấy cái khác còn chịu được, nhưng mỗi khi đến phần kiểm tra, đến lượt Thẩm Sơ thì sự chênh lệch lại càng lộ rõ.
Trước năm 5 tuổi, Thẩm Tùng Quốc đã không vừa ý cậu, sau khi biết cậu không phải con ruột nhà họ Thẩm, ông lại càng soi mói hơn, nhíu mày chê bai đủ kiểu. Nếu bị ngó lơ còn đỡ, nhưng khi đó Thẩm Sơ lại cứ thích nhào tới nịnh nọt.
Đúng là tự rước khổ vào thân.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này dù sao cậu cũng sắp rời đi rồi, còn sợ cái gì nữa?
Đúng rồi, cậu sợ cái gì chứ!
Thẩm Sơ vỗ vỗ đầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Nghĩ đến đây, cậu bỗng dưng cảm thấy không gì có thể cản trở mình nữa.
Haha!
Tạ Thời Minh ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy Thẩm Sơ vốn đang ủ rũ, đôi mắt tròn xoe cụp xuống, bỗng chốc lại nheo mắt đầy gian xảo, trông y như một chú mèo con vừa nghĩ ra trò nghịch ngợm. Thậm chí, hắn còn có cảm giác sau lưng cậu xuất hiện một cái đuôi lông xù, đang đung đưa đắc ý.
Lại đang nghĩ gì đây?
Tạ Thời Minh cảm thấy hôm nay Thẩm Sơ có gì đó rất khác lạ.
Không nói rõ được là thay đổi ở đâu, nhưng có một số hành động… ừm, rất khác trước, thậm chí đôi lúc còn khiến hắn ngơ ngác không nói nên lời. Nhưng kỳ lạ là, hắn lại không thấy ghét, cũng chẳng phản cảm.
So với lúc hắn mới đến nhà họ Thẩm, Thẩm Sơ luôn bài xích, cố tình giữ khoảng cách với hắn, mỗi ngày tỉnh dậy đều tìm chuyện để làm, như thể không muốn để mình rảnh rỗi, thì Thẩm Sơ của hiện tại dường như đã trở nên sinh động hơn nhiều.
Như một bé chuột hamster chạy vòng quay, tràn đầy sức sống và năng lượng.
Chỉ là… có vẻ không còn thích làm "việc nghiêm túc" nữa.
Bên này, Thẩm Minh Châu vừa tan làm về nhà, bên kia, Tô Lạc Duyệt cũng vừa nói chuyện công việc xong. Hà Lâm không ở lại ăn tối vì còn có công việc khác, chào hỏi một câu rồi vội vàng rời đi. Hôm nay tâm trạng Tô Lạc Duyệt rất tốt, nói rằng lát nữa sẽ tự tay xuống bếp.
"Đúng rồi, Tiểu Tùy đi trại hè, chẳng phải hôm nay sẽ về sao?"
"Ồ, ba đã cho người đón về nhà cũ trước rồi."
Thẩm Minh Châu khẽ ho một tiếng: “Dù sao ngày mai chúng ta cũng sẽ về đó, nên ba sai người đón Tiểu Tùy về trước luôn.”