Cuối cùng cũng có thể được trở về tuổi thơ một lần nữa, nếu không bù đắp lại những gì đã thiếu trước đây, vậy thì trở về có ý nghĩa gì chứ!

Trước kia, cậu chỉ biết đọc sách hoặc học tập, ép bản thân căng hơn cả dây đàn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng dám thả lỏng dù chỉ một chút, sợ rằng mình sẽ giậm chân tại chỗ, thế nên cứ liều mạng lao về phía trước. Nhưng rốt cuộc, tất cả có ý nghĩa gì chứ?  

“Mẹ ơi, con có thể không đọc sách không?” 

Suýt chút nữa Tô Lạc Duyệt đã bật khóc—  

Được chứ!  

Sao lại không được!  

Cuối cùng nhà họ cũng có một đứa trẻ biết chơi rồi!  

Tô Lạc Duyệt thậm chí còn muốn đích thân ngồi xuống xem cùng Thẩm Sơ, nhưng tiếc là bà còn có công việc phải bàn bạc, bèn hỏi: “Bé cưng, con muốn có người xem cùng không? Muốn xem phim hoạt hình gì? Con biết cách bật TV tìm kiếm không?”  

Thẩm Sơ muốn nói rằng có gì khó đâu, chẳng lẽ cậu chưa từng bật TV sao? Cậu đâu có không biết chữ.  

Nhưng nghĩ lại, ôi chao, bây giờ không phải là lúc để thể hiện rằng mình biết chữ, ít nhất thì cậu cũng không thể tìm kiếm bộ phim mình muốn xem một cách trơn tru được. Hơn nữa, trước đây cậu cũng không xem nhiều.  

Phải tìm ai đó xem cùng mới được.  

Nhưng Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật đều bận, Tạ Thời Minh lại trạc tuổi cậu, vậy nên chỉ còn lại...  

Đôi mắt tròn xoe của Thẩm Sơ dán chặt lên người Thẩm Sóc.  

Tìm Thẩm Sóc sao?!  

Cái người ít nói, lạnh lùng nghiêm túc, làm việc đâu ra đó, trưởng thành sớm hơn tuổi, chẳng biết thế nào là giải trí, chỉ cần hơi cau mày cũng đủ khiến tim cậu đập thình thịch ấy à?  

Ừm... cũng không phải là không thể?  

Dù sao thì tính ra, chưa đến nửa năm nữa cậu sẽ rời khỏi nhà họ Thẩm, sợ gì chứ!  

Nghĩ vậy, cậu chẳng còn chút áp lực tâm lý nào nữa.  

Thế là Thẩm Sơ lập tức lấy lại tinh thần—  

Cậu ưỡn bụng nhỏ, ngước nhìn Thẩm Sóc đầy mong đợi, ánh mắt nói lên tất cả. Thẩm Dật nhìn thấy cảnh này thì bất giác hít sâu một hơi, không vội rời đi mà đứng lại chờ xem kết quả.  

Thẩm Sóc cau mày, không chút do dự nói: “Tìm người khác đi.”  

Thẩm Dật lập tức nhìn Thẩm Sơ với vẻ mặt như đang hóng chuyện vui, thậm chí còn lè lưỡi trêu chọc cậu. Thấy chưa, nhóc béo, anh cả làm sao có thể đồng ý với em chứ? Huống hồ, xem phim hoạt hình với anh cả à? Không hợp chút nào!  

Thẩm Sơ cũng biết rằng Thẩm Sóc sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng—  

Cậu bây giờ không còn là cậu trước đây nữa!  

Béo khỏe thì can đảm hơn, Thẩm Sóc mới 14 tuổi, dễ đối phó hơn nhiều so với lúc anh 26 tuổi.  

Thế là Thẩm Sơ lao tới ôm lấy chân Thẩm Sóc, mông nhỏ chổng lên, cả người đu lên như một món đồ trang trí, sống động thể hiện màn dạo đầu của một trận khóc lóc ăn vạ: “Không, em chỉ muốn anh cả thôi, không cần ai khác!”  

Nếu anh không chơi với em, em sẽ quậy lên đấy!  

Cậu nhóc mũm mĩm ngước mặt lên, há miệng định gào.  

Nửa phút sau, Thẩm Sóc ngồi trên sofa xem phim hoạt hình cùng Thẩm Sơ...  

Lúc Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật rời đi, Thẩm Dật còn quay lại nhìn, biểu cảm phức tạp khó tả.  

Thẩm Sơ cũng không thể tin được, cậu vậy mà! Lại thành công thật rồi!  

Trời ơi, Thẩm Sóc chịu thua chiêu này sao?

Cậu lén lút liếc nhìn bên cạnh, nghĩ thầm chắc là vì không còn cách nào khác thôi, dù sao cũng chưa ai làm như cậu cả.  

“Xem gì đây?”  

“Hả?”  

Thẩm Sơ lập tức lắc đầu, giả ngốc: “Xem gì là sao ạ?”  

Thẩm Sóc bất đắc dĩ: “Anh hỏi em muốn xem phim hoạt hình gì.”  

“Ồ ồ.”  

Thẩm Sơ gãi đầu, thấy Thẩm Sóc đã cầm điều khiển, chuyển kênh sang mục phim hoạt hình, bèn giơ tay đòi điều khiển: “Em muốn tự tìm xem.”  

Cậu cũng không biết muốn xem gì, trước đây không xem nhiều, mà toàn là ký ức từ rất lâu rồi.  

Bây giờ có phim hoạt hình nào hay nhỉ?  

Ban đầu cậu không có ý định gì cụ thể, chỉ là không muốn đọc sách, muốn tìm chút việc để làm, mà bây giờ đang là trẻ con, nên xem phim hoạt hình cũng hợp lý. Nhưng đến khi tìm thì mới phát hiện, phim hoạt hình nhiều thật!  

Hơn nữa, đủ mọi thể loại!  

Hoa cả mắt, choáng cả mặt.  

Cậu vẫn nhớ phải hỏi ý kiến của người bên cạnh, rất rộng lượng: “Anh thích xem cái nào?”  

À phải, Tạ Thời Minh cũng bị cậu kéo xem cùng.  

Dù sao thì anh em phải hòa thuận yêu thương nhau chứ.  

Nhưng khi quay sang, cậu thấy Tạ Thời Minh đang đờ người ra. Nghe vậy, hắn chỉ lắc đầu, khẽ nói: “Gì cũng được.”  

Thẩm Sơ định trêu rằng chẳng có phim nào tên là “Gì cũng được”, nhưng rồi lại nhạy bén nhận ra tâm trạng Tạ Thời Minh có vẻ không tốt, hoặc có lẽ hắn đang buồn? Sao thế nhỉ, mẹ con Chúc Phương Trân chẳng phải đã rời đi rồi sao?  

Từ khi nào hắn trở nên trầm lặng hơn?  

Hình như là từ khi Tạ Tuấn Trạch gọi Tạ Thời Minh là sao chổi?  

Nghĩ vậy, Thẩm Sơ liền nhích lại gần Tạ Thời Minh hơn một chút, nghiêng đầu hỏi: “Vậy em chọn đại nhé?”  

Tạ Thời Minh ừ một tiếng, rồi cảm thấy bên cạnh mình như có một chú mèo nhỏ đang dụi dụi, tròn vo, ấm áp, cánh tay kề sát cánh tay, cánh tay bé nhỏ mềm mại, nhiệt độ truyền thẳng đến hắn.

Có phải quá gần không nhỉ?  

Tạ Thời Minh nhíu mày, dường như không quen lắm, nhưng lại không biết phải nói thế nào.  

Thế là, tâm trí hắn không còn để ý đến chuyện khác nữa.  

Do dự một lúc, rồi hắn nghe thấy tiếng bàn tay béo nhỏ vỗ lên đùi, giọng nói non nớt vang lên: “Xem cái này đi.”  

Nói rồi, còn kéo tay Tạ Thời Minh lắc lắc, nhắc nhở: “Anh bảo ‘gì cũng được’ đấy nhé, mau xem cùng em đi!”  

Tạ Thời Minh lại bị nắm tay một cái, rồi lại bị buông ra. Hắn không biết mình đang nghĩ gì nữa, nhưng mơ hồ mà làm theo Thẩm Sơ, cùng ngước lên nhìn TV.  

Có xem vào hay không thì chưa biết, nhưng chí ít hắn cũng không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa.  

Còn Thẩm Sơ thì thực sự xem rất nhập tâm.  

Trọn bộ series phim "Digimon", cậu đã từng nghe qua bộ phim hoạt hình này, rất nổi tiếng, vì vậy cậu chọn phần đầu tiên để xem, cậu vừa xem, lập tức chìm đắm vào trong đó, nào là Agumon, Gabumon, á ố, oa oa…

Agumon tiến hóa thành Greymon!  

Hửm? Đây chẳng phải là—  

“Chẳng phải chỉ là một con khủng long thôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play