Tựa vào đầu vai Ôn Tòng Dương, giương mắt chính là cằm cùng hầu kết xen giữa sự trưởng thành của một thiếu niên cùng một nam nhân, cách xuân bào cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy của hắn, nghĩ đến cánh tay mạnh mẽ của hắn đang ôm chặt lấy người nàng ta... tim Lý Như Huệ đập thình thịch.
Nàng ta bắt đầu hầu hạ từ khi đại gia bảy tuổi, nhiều năm qua hầu hạ bên người, tắm rửa, mặc quần áo thay đại gia đều là chuyện bình thường. Cơ thể của đại gia nàng ta đều đã thấy qua, chỗ nào bị va chạm, đại gia dần dần không còn muốn nhắc đến với phu nhân, lão thái thái, đều là nàng ta ghi nhớ trong lòng để báo cáo.
Đại gia, một năm trưởng thành hơn một năm, bả vai rộng lớn, trên người cũng bởi vì khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung càng thêm săn chắc, có khi nàng ta hầu hạ đại gia cũng cảm thấy tai nóng mặt đỏ... Nàng ta lại sợ đại gia nhìn thấy, lại sợ đại gia thật sự không phát hiện... nương nói không sai, dù sao tuổi tác nàng đã lớn rồi...
Đại gia mới mười bảy.
Nàng ta lớn hơn đại gia khoảng sáu tuổi.
Đại gia thích nhị tiểu thư nhà cô thái thái tuổi tác tương đương.
So với vị cô nương kia, nàng lớn hơn... tám tuổi.
Từ mười hai mười ba tuổi, trong mắt hắn cũng chỉ thấy được Kỷ nhị cô nương. Bởi vì Kỷ nhị cô nương trở nên khách khí xa cách, hắn thương tâm đến mức ban đêm ngủ không yên giấc, vụng trộm khóc bảy tám lần. Hắn không dám để cho lão thái thái và phu nhân biết, cũng trốn tránh đám nhũ mẫu, đều là nàng ta ở bên cạnh an ủi hắn.
Nhưng đại gia không biết nàng ta thương tâm.
Nếu không có Kỷ nhị cô nương, có phải đại gia có thể nhìn thấy người khác, có lẽ, liền có thể trông thấy nàng ta?
Đường từ bậc thang đến trong phòng quá ngắn.
Ôn Tòng Dương đặt Lý Như Huệ lên giường, Lý Như Huệ sửng sốt một lúc mới thu tay lại khỏi cổ hắn.
Ôn Tòng Dương không để ý lắm, chỉ tưởng rằng nàng ta đau đến thất thần. Hắn vội vàng gọi người lấy khăn lạnh tới, trước đắp lên cho Lý Như Huệ để giảm đau.
Mặc dù hắn không phát giác nhưng nha hoàn ma ma trong phòng đã sớm trao đổi ánh mắt với nhau——
Đại gia bình thường có hiền hòa thì cũng là chủ tử, hôm nay cứ ôm Như Huệ vào như vậy sao? Chẳng lẽ, trước khi đại thiếu phu nhân vào cửa, những suy nghĩ của Lý Như Huệ sẽ thành hiện thực?
...
Lý Quốc Bá cùng Hà phu nhân chỉ có hai huynh muội Ôn Tòng Thục và Ôn Tòng Dương, đời trước, Lý Quốc Hầu cùng Trương lão phu nhân cũng chỉ có hai đứa con là Lý Quốc Bá cùng Ôn phu nhân.
Lý Quốc Hầu sớm đã qua đời, Ôn phu nhân cũng đã xuất giá được mười tám năm. Đường huynh đệ của Lý Quốc Bá từ đời trước đã theo phụ thân ông phân ra ở riêng. Trong phủ đệ Lý Quốc Công lớn như vậy chỉ có Trương lão phu nhân cùng Lý Quốc Bá một nhà năm người, đương nhiên không gian cũng rất rộng rãi .
Ôn Tòng Dương là người duy nhất ở trong một viện tử hai cửa gần chính đường, "Thư phòng" ở tiền viện là do gã sai vặt hầu hạ, hậu viện đều là nha hoàn bà tử. Lại bởi vì hắn là nam nhân nên cửa phòng ở hậu viện cũng không quá nghiêm ngặt.
Chỗ Lý Như Huệ té là bậc thang trước chính phòng hậu viện. Chính giữa hậu viện đường hẹp nối thẳng cửa sân, cửa sân lại mở rộng ra, Ôn Tòng Dương ôm nàng ta vào phòng, rất nhiều gã sai vặt nam bộc ngoại viện cũng đều nhìn thấy.
Phủ Lý Quốc Công ít người, náo nhiệt cũng không nhiều, việc hôn nhân của đại gia chính là chuyện lớn nhất mấy năm gần đây, hơn nữa như tâm tư của Như Huệ cô nương, đã bị không ít người nhận ra, đại gia ngày thường lại thiên vị thân cận nhất với nàng ta... Việc này rất nhanh truyền khắp nửa phủ.
Mọi người mặc dù không dám công khai nghị luận nhưng đều rướn cổ chờ tin tức.
Đại gia đang độ tuổi huyết khí phương cương, cái ôm cũng đã ôm vào như vậy rồi, việc hôn môi nhận làm thiếp còn xa sao?
Phụ mẫu của Như Huệ cô nương lại là người được phu nhân tin tưởng nhất, nếu nàng ta thật sự được ở bên đại gia, lại nhận được sự đồng ý của lão phu nhân, cho dù lão gia không vui nhưng việc nhận được một danh phận cũng không khó!
Nhưng Ôn Tòng Dương không nghĩ nhiều như vậy.
Đợi thái y tới, hắn vội vàng đi ra cửa viện đón vào. Lý Như Huệ đã dịch vào trong màn trướng giường lớn phía đông, chỉ lộ ra cổ chân bị trật, để thái y đến khám bệnh.
Vết thương thông thường, không thương gân động cốt, thái y kê đơn thuốc liền cáo từ.
Như Huệ ỷ tỷ đã không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ còn sớm, mưa còn chưa rơi, Ôn Tòng Dương đã muốn đi hoa viên cắt hoa đào.
Chỉ nhìn hắn đứng lên, Lý Như Huệ đã biết hắn muốn làm gì. Nhiệt độ cơ thể của đại gia dường như còn đọng lại trên lưng eo của nàng, nhưng hắn lại phải đi bận rộn vì Kỷ nhị cô nương.
Nàng ta... Nếu không chủ động một chút, tâm sự của nàng ta bao giờ mới có thể để đại gia biết được?
"Đại gia?" Lý Như Huệ giả vờ không biết hắn đang muốn đi ra ngoài, nhìn hắn cười nói: "Ta đột nhiên nhớ ra, nhiều nhất là một hai năm nữa, ta liền không ở cùng một chỗ với đại gia nữa."
Ôn Tòng Dương đang hưng phấn bị câu nói này làm cho chùn bước. Hắn tạm thời không để ý tới hoa đào, vội vàng ngồi xuống bên giường hỏi: "Lời này là như thế nào?!"
"Đại gia của ta, đệ quên rồi, đệ là nam nhân, ta chỉ là nha hoàn..."
Khi Ôn Tòng Dương không chú ý tới, Lý Như Huệ sớm dùng ánh mắt "mời" hai nha hoàn khác trong phòng ra ngoài.
Nàng ta thấp giọng cười nói: "Trong phủ chúng ta từ trước đến nay luôn đối xử rộng lượng với người hầu, không bao giờ có chuyện ép buộc ai, cho dù ta cũng không nỡ rời xa đại gia nhưng nếu không có lý do gì, ta cũng không thể ở lại mãi được ."
"Ta cũng cần có một nơi nương tựa." Nàng ta nói với giọng chua xót, trong mắt lại ẩn chứa sự chờ mong.
—— chỉ cần đại gia nói một câu, nói giữ nàng ta lại!
Ôn Tòng Dương đúng là không nỡ để nàng ta đi.
Hắn đã lớn như vậy rồi, người hầu bên cạnh tới rồi đi đổi lại bao nhiêu, chỉ có mấy vị ma ma và Như Huệ tỷ tỷ vẫn luôn ở đó. Như Huệ tỷ tỷ lại khác biệt, nàng ta sẽ không động một chút là tận tình khuyên bảo hắn cố gắng, cũng không ở trước mặt hắn phàn nàn hay đòi hỏi công lao, chỉ lặng lẽ làm tốt tất cả.
Cho nên, từ ba năm trước đây, ngay cả nương cũng yên tâm giao toàn bộ chuyện trong viện của hắn cho Như Huệ tỷ tỷ.
Là hắn đã quên mất, Như Huệ tỷ tỷ không thể ở cùng hắn cả đời ——
Ôn Tòng Dương cúi đầu, thở dài: " Tỷ tỷ yên tâm, sáng mai ta liền đi cầu xin với phu nhân, nhất định không để tỷ tỷ chịu ấm ức."
Nghe rõ lời này cũng không có ý giữ nàng ta lại, Lý Như Huệ vội nói: "Phu nhân đã phát ân điển, nói đều để đại gia làm chủ! Đại gia... muốn thế nào cũng được."
Trong thanh âm của nàng uyển chuyển triền miên khiến Ôn Tòng Dương đột nhiên ngẩng đầu.
Lý Như Huệ cắn môi dưới, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ.
Đây là tư thái kiều mị đáng thương mà nàng ta chưa bao giờ thể hiện trước mặt Ôn Tòng Dương.
Ôn Tòng Dương... Dù sao cũng là nam nhân đã trưởng thành , lập tức liền thấy rõ, cũng đã hiểu rõ!
Sau khi nghĩ rõ ràng, trong lòng hắn toát ra ý niệm đầu tiên đó là:
Dao muội muội có thể nguyện ý không?
Vốn muốn để Như Huệ tỷ tỷ ở lại thật lâu không phải là không có cách, hắn vốn luyến tiếc Như Huệ tỷ tỷ, bây giờ càng không đành lòng để nàng ta đi ra ngoài, nhưng, nhưng...
Trong lòng Lý Như Huệ hoảng hốt, nhìn sắc mặt Ôn Tòng Dương từ bừng tỉnh đại ngộ chuyển thành mừng rỡ rồi lại trở nên khó xử.
Đương nhiên nàng ta biết đại gia là vì ai mà khó xử.
Không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức, ghen tị và oán hận còn mãnh liệt hơn trước kia bao trùm lấy trái tim nàng ta.
Một tiếng sét vang lên, gió chưa dứt, mưa lại tới.
Gió thổi đến cửa sổ "bốp bốp" rung động, nha hoàn ma ma trốn ở gian ngoài vội vàng tiến vào đóng cửa sổ lau mưa. Trong lư hương đồng lớn mùi hương an thần dường như đã có tác dụng, Lý Như Huệ đột nhiên mệt mỏi rã rời. Nàng ta bỗng nhiên cúi đầu, nhìn thấy tay nàng và tay của đại gia đều đặt trên đệm gấm, chỉ cách không đến nửa thước.
Tay của đại gia áp sát vào nàng ta.
Lý Như Huệ trừng lớn hai mắt, trông thấy tay mình bị đại gia buông lỏng nắm chặt.
"Đợi Dao muội muội tới đây, để nàng ấy làm chủ đi." Ôn Tòng Dương tự giác nghĩ đến chủ ý không tệ, an tâm cười nói: "Các người từ nhỏ cũng quen biết, Dao muội muội càng sẽ không bạc đãi tỷ."
...
"Trời mưa rồi."
Ôn phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Đây là câu nói thứ hai mà phu nhân nói sau khi Nhị cô nương trở về phòng. Trước đó, phu nhân chỉ nói một câu: "Bảo người ở cửa chú ý, lão gia trở về lập tức mời qua, không cho phép mời không được!"
Cho dù là lúc ăn cơm trưa, phu nhân cũng chỉ yên lặng ăn ba món nhị cô nương chọn, không nói một lời.
Cả phòng đều như vì một câu nói kia mà sống lại.
"Đúng vậy, trời mưa rất tốt." Phùng ma ma cười nói, "Chờ lão gia trở về, đương nhiên là phải đến chỗ của phu nhân để thay quần áo ướt, An Khánh Đường càng không tiện mời người đi."
Bà là nhũ mẫu của Ôn phu nhân, năm nay đã năm mươi bảy tuổi, eo chân đều còn rất tốt, tinh thần cũng tốt, vẫn luôn không cáo lão, ở bên trong hầu hạ.
"Ừ." Ôn phu nhân cười cười.
Dù sao lão phu nhân cũng đã "già"rồi.
Bà mới là đương gia phu nhân của phủ này.
Bà gọi người cầm gương đồng tới, nghiêm túc cân nhắc biểu tình một hồi của mình. Đợi An Quốc công vào cửa, bà liền nhanh nghênh đón vài bước, không để ý góc áo An Quốc công bị ướt, nhẹ nhàng ngã vào trong ngực ông ta, gọi một tiếng: "Lão gia!"
An Quốc công quả thực sững sờ ở tại chỗ.
Từ sau chuyện Thẩm di nương, ông ta biết mười một năm qua phu nhân oán ông ta, chỉ coi ông ta là trượng phu còn kính trọng ông ta. Đừng nói là gần mười năm, cho dù là lúc tân hôn, phu nhân mới mười bảy mười tám tuổi cũng chưa từng thân cận với ông ta như vậy trước mặt người khác!
"Lại xảy ra đại sự gì mà vội vã tìm ta?" Đưa phu nhân vào trong ngực, An Quốc công phát ra giọng nói nhu hòa mà chính ông ta cũng không thể tin được.
Lại gọi khẽ một tiếng "lão gia", Ôn phu nhân mới thấp giọng kể: "Ta khuyên hai ngày nay, lão phu nhân và Minh Đạt vẫn nhất định phải từ hôn, còn không biết làm sao lại nhìn trúng Tòng Dương, nhất định phải gả Minh Đạt vào Ôn gia."
"Lão gia biết ta vì hôn sự của hai đứa nhỏ mà tốn bao nhiêu tâm tư mà!" Không cần ngụy trang, ấm ức của bà cũng tràn ngập trong lời nói, "Không ngờ lão phu nhân không coi trọng Thôi Giác, cứ muốn lui, ta không thể bác bỏ, nhưng... Cái này bảo ta làm sao đề cập với Thôi gia đây? Về sau lại gặp lại nhà cữu cữu cùng Tùng tiên sinh như thế nào?"
—— Từ hôn?
Sáng nay Thôi Giác còn ở Tử Vi điện ghi chép cuộc sống hàng ngày của bệ hạ, được bệ hạ ban cho bữa trưa, sau giờ ngọ liền bị Lưu tướng bắt được, nài ép mời đến nhà thưởng mưa; Cữu cữu của phu nhân mùa xuân này mới thăng chức hộ bộ thượng thư, kiếp này có hy vọng làm tướng; còn có Tùng tiên sinh cùng làm bà mối, càng là thầy của tiên đế, bệ hạ từ khi đăng cơ năm nào cũng đến thăm thỉnh giáo, mẫu thân cùng Minh Đạt lại vẫn ầm ĩ muốn từ hôn? ( truyện trên app T Y T )
An Quốc công nhíu chặt lông mày.
Một lúc lâu sau, ông ta đứng dậy nói: "Ta lại đi khuyên nhủ lão thái thái."
"Ta sẽ không đi, sợ lão thái thái trông thấy ta lại tức giận." Ôn phu nhân muốn tiễn ông ta.
"Đã khiến nàng chịu thiệt thòi rồi." An Quốc công dỗ dành bà ngồi xuống: "Việc này không trách được nàng. Ta đi một lát sẽ trở lại."
Nhìn bóng lưng ông ta vội vã biến mất trong mưa, trong lòng Ôn phu nhân phát ra một tiếng cười khinh.
Bà ta biết ngay mà, thiên tính ông ta lạnh lùng, trong lòng chỉ có quyền thế của mình tôn vinh phú quý, nếu bà không giúp đỡ khuyên can, lão thái thái và Minh Đạt làm sao có thể thuyết phục ông ta.
Chỉ cần ông ta cũng không muốn, bà không xử lý chuyện từ hôn, cục diện rối rắm này xem lão thái thái thu dọn như thế nào!
...
Càng đến gần An Khánh Đường, đầu An Quốc công càng " thình thịch " đau nhói.
Lão thái thái rất bướng bỉnh! Phu nhân không khuyên được, chỉ sợ ông ta cũng không dễ khuyên. Còn nữa, nếu Minh Đạt thật sự thà chết không lấy chồng, việc vui biến thành tang sự, chẳng phải càng kết thù với Thôi Giác?
Nhưng hôn sự này tuyệt đối không thể lui!
Bước vào cửa trước, cảm giác khó chịu khi nghe tiếng nước mưa rơi trên ô, An Quốc công chợt nghĩ ra một ý.
—— Ông cũng không phải chỉ có một nữ nhi đang đợi gả.