Ôn Tòng Dương trong lòng Kỷ Minh Dao là người như thế nào à?
—— ở những độ tuổi khác nhau, ở những giai đoạn khác nhau, Kỷ Minh Dao sẽ cho ra đáp án khác nhau.
Trước mười tuổi, Kỷ Minh Dao chỉ có một loại cảm giác đối với Ôn Tòng Dương, đó chính là, "hâm mộ".
Hâm mộ hắn có thể đến mười tuổi mới đi học, cho dù đi học hai năm, tháng có ba mươi ngày lại trốn học hai mươi tám ngày cũng là chuyện bình thường, sẽ không bởi vì không hoàn thành bài tập mà bị tiên sinh đánh vào tay, càng sẽ không bởi vì kỹ năng kém cỏi nhất trong đám tỷ muội mà bị Từ lão phu nhân chế giễu... Tuy rằng hắn cũng sẽ bị Kỷ Minh Đạt bắt lấy dạy dỗ, khuyên bảo phải tiến bộ nhưng nếu hắn không muốn nghe thì có thể về Ôn gia! Nàng thì không thể!
Nàng còn hâm mộ hắn là nam tử của thời đại này, có thể tự do tự tại đi ra ngoài, đi đến bất cứ nơi nào.
Hâm mộ hắn cái gì cũng không cần làm, có thể sống vô ưu vô lo cả đời.
Càng hâm mộ hắn có mẹ cùng cha.
Trời đánh! Sao có thể có nhân sinh hoàn mỹ trôi chảy như thế, không tỳ vết chút nào!
Đến khi nàng mười tuổi —— Khi đó Ôn Tòng Dương mười hai tuổi mới phát giác được tình ý của Ôn Tòng Dương đối với nàng, Kỷ Minh Dao chỉ cảm thấy phiền.
Rất phiền.
Còn cả mệt mỏi.
Hôn sự ở thời đại này cơ bản đều là mệnh lệnh của cha mẹ, đặc biệt là đối với nàng, hoàn toàn không có chỗ cho mình lựa chọn. Ở nhà hắn nhận hết sủng ái, vạn sự vô lo, lại là nam tử, muội muội ruột thịt duy nhất của hắn là cùng cha cùng mẹ, tuổi còn nhỏ hơn hắn rất nhiều... Kỷ Minh Dao không nghĩ tiểu tử nàng nhìn từ nhỏ đến lớn lại xấu xa như vậy, nàng chỉ cho rằng có lẽ hắn thật sự không hiểu, với thân phận và tình cảnh của nàng, việc hắn nảy sinh tình ý với nàng mà không che đậy chỉ mang đến phiền phức và rắc rối cho nàng thôi.
Nàng "trốn" hắn ba bốn năm.
Nàng không gặp riêng hắn, không nói chuyện phiếm chơi đùa với hắn, càng không tặng lễ vật ngoài phạm vi "Biểu huynh muội".
Bởi vì hắn là biểu ca, là cháu ruột duy nhất của phu nhân ở nhà mẹ đẻ, phu nhân rất coi trọng hắn, cũng cưng chiều hắn nên nàng không thể, càng không dám làm cho mối quan hệ căng thẳng quá mức.
Nàng sợ phu nhân không thích, cũng không muốn nghe Quốc Bá phu nhân cùng Từ lão phu nhân nói cái gì, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí duy trì khoảng cách.
Khi hắn lộ ra vẻ "thương tâm khổ sở" vì sự khách khí xa cách của nàng, trong lòng nàng càng chỉ có một loại cảm giác "phát điên"mà thôi!
——Đứa nhỏ hư không quản được thật sự là phiền chết đi được!
May mắn, một hai năm sau, hắn trưởng thành hơn một chút, có thể là hiểu chuyện hơn hoặc cũng có thể là người thiếu niên mới lớn bị tổn thương lòng tự tôn, tóm lại, hắn không còn nghĩ hết mọi cách để bám lấy nàng, thật sự khiến cho nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Càng may mắn hơn, trưởng bối hai phủ đều không có ai cho rằng nàng "câu dẫn" Ôn Tòng Dương, ngay cả Từ lão phu nhân cũng không có!
Cuộc sống thoải mái qua hai năm, đích mẫu ám chỉ nàng sẽ gả về Ôn gia, kết thân với Ôn Tòng Dương.
Nàng còn tưởng rằng Ôn Tòng Dương sẽ bởi vì mấy năm xa cách này mà nản lòng thoái chí, nào biết hắn vẫn nhiệt tình như một ngọn lửa.
Sự hưng phấn của hắn đều hiện rõ ở trong mắt.
Mặc dù chưa công khai nhưng bọn họ lại thật sự đến tuổi phải kiêng dè nam nữ, nàng đã không còn thường xuyên gặp mặt Ôn Tòng Dương như lúc nhỏ. Điều này cũng cho nàng thời gian suy nghĩ và hòa hoãn.
Mặc dù không có ai cân nhắc qua việc nàng có thích hôn sự này hay không, có thích Ôn Tòng Dương hay không, nhưng tổng lại xem ra, hôn sự này trên thực tế rất không tệ.
Phu nhân yêu cầu nàng phải gả qua đó.
Phu nhân mong đợi nàng có thể cùng Ôn Tòng Dương "Phu thê hoà thuận".
"Phu thê hoà thuận", đây là phu quân tương lai của nàng... Quân, là bạn lữ trong mấy chục năm sau cuộc đời sống cùng nàng, là nhân vật mấu chốt trong tương lai quyết định nàng có thể sống an ổn hay không.
Nàng chăm chú tìm hiểu cách sống hoà hợp với Ôn Tòng Dương, cố gắng khai quật điểm sáng của hắn, cho tới bây giờ, nàng đã có thể cảm thấy thoải mái dễ chịu từ trong mối quan hệ này.
Kỷ Minh Dao không biết ở An Khánh Đường đã xảy ra chuyện gì khiến phu nhân trong tình trạng vừa mệt mỏi vừa cẩn thận hỏi nàng về mối quan hệ với Ôn Tòng Dương như thế nào.
Sau khi cân nhắc, nàng trả lời: "Là biểu ca sẽ đính hôn với con."
Nghe được câu trả lời này, Ôn phu nhân chợt cảm thấy nhẹ nhõm —— như thế, cũng không tính là Minh Đạt cưỡng đoạt vị hôn phu của muội muội, trong lòng bà lại dâng lên cảm giác áy náy.
——quả nhiên Minh Dao chỉ tuân theo lời của bà mới ở chung với Tòng Dương sao?
Sợ Minh Dao ngại ngùng trước mặt bà, hoặc là bị bà dọa nên không dám nói thật, Ôn phu nhân nhìn kỹ sắc mặt nàng, đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng.
Không có oán hận.
Không có không cam lòng.
Càng không có che đậy cùng giấu diếm.
Một cảm giác hối hận còn mãnh liệt hơn cả lúc nãy đã bao trùm lấy lồng ngực Ôn phu nhân. Bà ôm chặt Kỷ Minh Dao vào trong lòng, những giọt nước mắt đã nhịn cả buổi sáng cứ thế rơi xuống: "Minh Dao!"
Bà không kịp cho người hầu hạ lui xuống đã không nhịn được lớn tiếng khóc nói: "Là ta có lỗi với con!"
Chẳng những Kỷ Minh Dao sửng sốt, nha hoàn bà tử trong phòng cũng sững sờ.
Phu nhân còn đang ôm nàng khóc. Kỷ Minh Dao vội vàng nhìn mấy nha hoàn bà tử cùng phu nhân đi An Khánh Đường trước, phát hiện Kính Nguyệt cùng Phùng ma ma phu nhân tin tưởng nhất đều né tránh ánh mắt của nàng, trong mắt còn có... Thương hại sao?
Nàng chợt thấy sau lưng phát lạnh, lại vội vàng nhìn những người khác, đều giống như nàng, cũng không hiểu chuyện gì.
Nước mắt của đích mẫu rơi từng giọt từng giọt trên vai nàng càng khiến Kỷ Minh Dao run rẩy trong lòng.
Nàng ra hiệu chỉ để Phùng ma ma, Kính Nguyệt và Bích Nguyệt ở lại, thử thăm dò ôm lại Ôn phu nhân, mở miệng: "Phu nhân... Không có lỗi với con."
Nàng không biết rốt cuộc là vì sao đích mẫu lại như vậy, không dám tuỳ tiện an ủi, chỉ có thể tiếp tục ngừng tất cả những suy nghĩ không nên có, nói những lời liên quan đến chính nàng: "Nếu không có phu nhân, không phải phu nhân giải oan cho di nương của con, chỉ sợ người hại di nương hôm nay còn sống rất tốt, chỉ sợ, ngay cả con cũng không sống được —— "
"Không cho phép con nói lời không may mắn này!" Ôn phu nhân một tay che miệng Kỷ Minh Dao, một tay che mắt mình.
"Phu nhân..." Kỷ Minh Dao thật sự không biết phải làm sao.
Ôn phu nhân còn đang khóc thút thít, tầm mắt Kỷ Minh Dao cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng lại nghĩ tới "Di nương" của nàng, nữ nhân sinh ra nàng ở kiếp này, người mẹ thứ hai của nàng.
Nàng ấy họ Thẩm.
Lúc "di nương" chết, Kỷ Minh Dao mới bốn tuổi, theo lý thuyết, đứa nhỏ ở tuổi này không thể vào linh đường, cũng không tiện vào phòng người lâm chung.
Nhưng dù sao nàng cũng không phải là đứa trẻ thật sự. Cho nên nàng liều lĩnh khóc lóc nháo, liều mạng đá những người cản nàng, cầu được đích mẫu nhả ra, xông vào.
Nàng cũng vẫn luôn nhớ rõ, "Di nương" nắm chặt cổ tay nàng, đứt quãng nói: "Nhị tỷ nhi... Ta, ta không thể sống nổi nữa..."
Các nàng là mẫu tử ruột, huyết mạch tương liên, "Di nương" lại chỉ có thể kính xưng nàng là "Tỷ nhi" "Cô nương".
"Di nương" nhìn nàng, cố gắng cười, dùng hết sức khí dặn dò nàng: "Phải nghe lời phu nhân nhiều... Kính trọng yêu thương phu nhân, không có phu nhân thì cũng không có chúng ta..."
Máu dưới chân di nương dường như chảy không hết.
Kỷ Minh Dao đương nhiên đồng ý với "Di nương".
Nhiều năm như vậy, nàng cũng làm như vậy.
Có đôi khi —— có mấy lần, nàng hoảng hốt cũng sẽ cảm thấy phu nhân tựa như người mẹ thứ ba của nàng.
Kỷ Minh Dao lần nữa ôm lấy Ôn phu nhân.
Ở trong ngực Minh Dao, Ôn Tuệ lại cảm thấy an tâm. Phát tiết khóc xong, bà đứng dậy lau nước mắt mới giật mình phát hiện, đứa nhỏ năm đó bà mang lòng áy náy nuôi dưỡng giờ đã trưởng thành dáng vẻ điềm tĩnh như cây trúc, đứng vững giữa trời.
Hồi tưởng lại, bà nhận ra đối với Minh Dao, vậy mà từ khi nuôi dưỡng nàng là vì áy náy, đến bây giờ, vẫn là áy náy.
Rửa mặt xong, chỉnh lại tóc mai, Ôn Tuệ đại khái đã bình phục tâm tư, cũng có chủ ý ứng đối An Khánh Đường như thế nào.
Bà ôm vai Minh Dao, tự mình đưa nàng ra khỏi viện tử, hứa hẹn: "Con chỉ cần an tâm."
Bà cười nói: "Mặc kệ thế nào, ta sẽ không để con chịu thiệt."
...
Kỷ Minh Dao vừa mới bước vào phòng mình, tất cả nha hoàn ma ma trong phòng liền " Ồ "một tiếng, vây quanh nàng .
Nha hoàn cuối cùng đi vào, Bích Nguyệt đưa tay chụp lấy đóng cửa phòng lại.
Kỷ Minh Dao vòng qua Đa Bảo Các. Nàng lau tay, ngồi xuống vị trí thường ngồi cạnh cửa sổ phía đông. Nhìn thấy một phòng người nào người nấy đều khẩn trương lo lắng nhìn nàng, nàng nhẹ nhõm cười cười, nhận lấy trà trên tay Bạch Lộ, hỏi: "Còn bao lâu nữa là đến giờ cơm trưa?"
"Còn hơn hai khắc nữa!" Hoa Ảnh lập tức trả lời.
"Vậy mau gọi nhà bếp thêm cho ta một cây đậu phụ xào, một con chim cút rán, thêm cho phu nhân một món rau cải xào đậu hũ, một canh đậu phụ cải bó xôi, thêm một quả trứng tráng hoa hoè." Kỷ Minh Dao mỉm cười căn dặn.
"Vâng!" Hoa Ảnh lập tức rời đi, bước chân vội vã.
Hôm nay những người khác không đi ra ngoài cùng Nhị cô nương cũng thả lỏng:
Cô nương còn nhớ thêm đồ ăn, còn thêm cho phu nhân, nghĩ đến tuy phu nhân từ An Khánh Đường đi ra ngoài sắc mặt lạnh lùng —— từ chuyện của Thẩm di nương và Tam cô nương, đã bao nhiêu năm rồi không thấy phu nhân tức giận như vậy —— nhưng hẳn là đối với cô nương... không có gì xấu nhỉ?
Từ trước đến nay chỉ có lão thái thái và lão gia làm khó cô nương, còn phu nhân là người thương cô nương nhất trong phủ này.
Nhưng mà vì sao cô nương lại như đã khóc?
Bích Nguyệt lắc đầu với mọi người trước, lại ám chỉ ánh mắt với một vài người.
Cô nương còn mơ hồ, còn trấn an các nàng, các nàng là người hầu hạ, không nên để cô nương khó xử.
Dùng hành động thực tế trấn an mọi người trong sân, Kỷ Minh Dao ăn hơi no. Đi dạo trong sân hai mươi vòng, sau khi tiêu hóa xong, nàng nằm lại trên giường ngả đầu xuống ngủ.
Sức khoẻ là vốn liếng của quan trọng nhất, trừ phi trời sập xuống, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà ăn ít đi một miếng cơm, ngủ ít đi một khắc.
Huống chi nàng còn không biết là chuyện gì.
Bên ngoài phòng ngủ, cửa sổ phòng phía đông hơi mở ra, trong bình sứ trắng trước cửa sổ cắm một cành hoa lê nở rộ .
Chẳng biết lúc nào, mây đen đã tới. Tiếng gió thổi lớn, bỗng nhiên thổi tung cửa sổ ra. Bình sứ rung lắc dữ dội mấy lần, được nha hoàn kịp thời đỡ lấy, cánh hoa lê mềm mại yếu ớt lại không thể chịu được gió lớn, rơi rụng đầy đất.
...
Đứng dưới cây hoa lê, Lý Như Huệ ngẩn người nhìn hồi lâu.
Mãi đến khi bà tử cầm bình hoa thúc giục, nàng ta mới cúi đầu. Nhìn hoa đào thêu trên giày mình, nàng ta vô thức di chuyển bước chân, đi tới bên cạnh cây hoa đào.
"Cô nương" Bà tử cười nói nhắc nhở," Đại gia muốn hoa lê mà.”
"...Mấy cây hoa lê kia đều không có nhánh nào đẹp cả." Lý Như Huệ cầm lấy kéo từ trên tay một bà tử khác, nhón chân cắt hai cành hoa đào.
Hai bà tử nhìn nhau, đều không lên tiếng nữa.
Xưa nay đại gia khoan dung hòa nhã với hạ nhân, Như Huệ cô nương lại không giống với người khác, là người tri kỷ nhất của đại gia, cho dù nàng cố ý không nghe đại gia phân phó, đại gia cũng sẽ không so đo, các bà cần gì nói nhiều. Ngược lại nếu là đắc tội nàng, ngày nào đó nàng oán giận cùng phụ mẫu nàng hai câu, đối với các bà mới không có chỗ tốt.
Cắm xong cành hoa, Lý Như Huệ tự tay cầm bình cổ nhỏ trở về.
Trước khi nhìn thấy đại gia, nàng ta nhấp cười, dịu dàng nói: "Hoa lê ta không thấy cảnh nào đẹp nên tạm bẻ vài nhánh hoa đào, chờ ngày mai ta lại đi xem."
Đương nhiên Ôn Tòng Dương không trách cứ nàng, chỉ tiếc nuối: "Đáng tiếc, không biết Dao muội muội đặt hoa ở đâu..."
Đi đi lại lại vài vòng, hắn lại có chủ ý: "Nếu hoa đào nhà chúng ta tốt, sao ta lại không đem hai nhánh qua đó nhỉ?"
Hắn nói đi là đi, Lý Như Huệ đành phải buông bình hoa vội vàng đuổi theo nhưng không chú ý bậc thang nên trẹo chân.
Nghe thấy tiếng kêu đau, Ôn Tòng Dương vội dừng bước quay người lại.
Thấy Như Huệ tỷ tỷ nghiêng trên bậc thềm, ôm chân vẻ mặt thống khổ, hắn lại vội vàng ngồi xuống nắn xương của nàng ta, nhíu mày nói: " Hình như không bị gãy xương... Vẫn nên mau mời thái y đến xem đi!"
Một tiếng phân phó xuống, tự có bà tử đi truyền lời, còn có rất nhiều người khác xúm lại muốn đỡ Lý Như Huệ đứng lên.
Thấy những người này đỡ không ra làm sao, lại đối mặt với đôi mắt rưng rưng của Như Huệ tỷ tỷ... Ôn Tòng Dương mềm lòng, tự tay bế người lên.
===
TN Team: Mọi người nhớ còm men nhiều nhiều ủng hộ tụi mình nhó (´▽`ʃ♡ƪ)