Tạm thời có chủ ý, lúc An Quốc công gặp mẫu thân, bực bội trong lòng đã ít đi rất nhiều.

Từ lão phu nhân vẫn một mực chắc chắn, cao tăng tính ra Thôi Giác làm hại số phận của Kỷ Minh Đạt, chỉ có Ôn Tòng Dương vượng phù hợp nàng.

An Quốc công thử thăm dò hỏi hai câu, thấy mẫu thân thật sự không chịu nói thêm, hắn giả nhíu mày trầm tư, một lúc lâu mới thở dài: "Việc này thật khó xử."

"Có gì khó xử?" Từ lão phu nhân xoay phật châu cười nói: "Minh Đạt mới là cháu gái ruột của phu nhân ruột, Ôn gia tuyệt đối không có chuyện không muốn. Về phần Thôi gia, là hôn sự mà thê tử con nói, để nàng đi từ hôn là xong rồi."

An Quốc công cũng không giải thích nhiều với mẫu thân về thời cuộc triều chính, chỉ nói: "Phu nhân cũng không tiện lui."

Từ lão phu nhân mặt lộ vẻ khinh thường, mới muốn mở miệng lần nữa, An Quốc công đã đứng dậy cáo lui: "Mẫu thân xin cho nhi tử trở về lại bàn bạc thêm cùng phu nhân."

"Con là phu, nàng ta là thê tử, con lại còn phải nhìn sắc mặt của nàng ta." Từ lão phu nhân oán giận: "Chuyện hôn nhân của con cái, mọi chuyện đều do phụ thân quyết định, lúc phụ thân của con còn sống, cũng là ông ấy làm chủ việc cưới thê tử cho con, sao đến con lại toàn nghe theo thê tử của con?"

Trong lòng An Quốc công lại phiền muộn, nói một câu: "Vậy cũng là nhi tử thấy cũng tốt, lại quay lại bàn bạc lại với phu nhân, mới nói cho bà mối để Thôi gia hạ quyết định!"

Bị nhi tử đẩy trở về, ngực Từ lão thái thái khó chịu, một ngọn lửa lập tức xông lên ngực. Nhưng hôn sự của Minh Đạt quan trọng hơn. Bà ta nắm chặt phật châu, tự nhủ phải nhẫn nhịn, rồi nói: "Vậy mau tìm phu nhân của con đi thôi!"

An Quốc công không nói gì nữa, hành lễ lui ra ngoài.

Lại đội mưa trở lại chính viện, ông ta giật áo tơi ném cho nha hoàn, chỉ than thở với Ôn phu nhân: "Lão thái thái nhất định phải để Minh Đạt gả cho Ôn gia, ta cũng không nói được."

Nhìn thấy ánh mắt của ông ta, Ôn phu nhân biết hắn căn bản không có hết sức khuyên nhủ.

Trong lòng bà ta tất nhiên là nghi hoặc —— chẳng lẽ lão gia lại nỡ buông tay Thôi Giác? Trên mặt bà lại không động thêm một sợi lông mày, chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện từ hôn đó, không thiếu được cũng xin lão gia quan tâm —— "

"Ta thấy không cần lui." An Quốc công cười một tiếng.

"Cái này, cái này..."

Hôm qua Ôn phu nhân đã nghĩ đến chủ ý lấy muội muội của Kỷ Minh Đạt gả thay, hôm nay trước khi An Quốc công trở về, bà đã cân nhắc đến tất cả mọi khả năng, cho nên vừa nghe lời này, bà ta không cần suy nghĩ nhiều đã hiểu được. Nhưng bà chỉ chấn kinh hỏi: "Ý của lão gia chẳng lẽ là..."

"Đều là nữ nhi của Kỷ gia, không phân cao thấp." An Quốc công cười nói: "Minh Đạt gả cho Ôn gia, Tam nha đầu... Nhị nha đầu không gả được cho Thôi Giác sao?"

Ôn phu nhân vẫn ngẩn ra một lát.

Đúng vậy, ngay cả lão gia cũng rõ ràng, đều là nữ nhi Kỷ gia... Minh Đức không gánh vác được hôn sự với Thôi Giác, Minh Dao lại là thích hợp.

Nhưng trước kia khi bà tính hôn sự cho bọn nhỏ, vậy mà lại không mảy may nghĩ Minh Dao cũng có thể gả cho Thôi Giác. Bà chỉ nghĩ, Thôi Giác là người nghiêm túc, là kiệt tài khó gặp một lần, từ khi khai quốc đến nay Thôi gia là nhà quyền thế, hơn nữa lại ít người, Thôi gia chỉ có hắn cùng một nhà huynh tẩu, trên không có mẹ chồng phải hầu hạ, dưới cũng không có thê thiếp phải nhẫn nhịn, lấy tính tình bướng bỉnh của Minh Đạt, gả đi cũng hầu như không cần chịu chút áp lực nào. Thôi gia nội sự cũng ít, hơn nữa thê tử của Thôi Du chưởng quản gia sự, Minh Đạt nếu không muốn vất vả, chỉ cần an tâm hưởng phúc.

Hôn sự tốt như vậy, trước đó bà chưa từng nghĩ tới Minh Dao.

Minh Đạt nói không sai.

Bà thiên vị rất nhiều .

Được An Quốc công nắm tay trở về nội thất, Ôn phu nhân không cố gắng vùng vẫy. Bà cúi đầu nhìn hoa văn phức tạp trên tấm thảm dệt vàng dưới chân, thở dài: "Ngày mai ta gọi Thôi Giác đến, nói với hắn đổi lấy Minh Dao xem có thể được hay không."

An Quốc công lại không lập tức đáp lời. Ông ta muốn nhìn thần sắc phu nhân, lại chỉ thể nhìn thấy nửa bên mặt.

Trong lòng cân nhắc một hồi, ông ta cười hỏi: "Vậy mà lại thành tỷ muội đổi hôn rồi? Có phải nói ra ngoài sẽ không dễ nghe lắm hay không?"

Bà liếc nhìn ông một cái, Ôn phu nhân cũng cười, hỏi: "Chẳng lẽ tỷ tỷ đoạt hôn sự của muội muội thì êm tai sao?"

Ho khan một tiếng, An Quốc công dời ánh mắt, không trả lời.

Ôn phu nhân ngồi xuống bên giường, thuận thế buông tay ông ta ra, cười nói: "Ta biết lão gia muốn Minh Đức gả đi. Nếu lão gia quyết tâm như thế, ta cũng không nói gì, hết sức làm là được. Nhưng cũng xin lão gia nghĩ lại, Minh Dao lớn tuổi hơn Minh Đức, tuổi của Thôi Giác lại đang mười tám, hôn sự không tiện kéo dài nữa, chỉ sợ chậm nhất là mùa xuân sẽ làm xong. Trình tự trước sau phải có, nhà chúng ta vốn phải làm hôn sự của Minh Đạt trước, lại vội vàng gả Minh Đức đi, còn lại Minh Dao ở nhà, chẳng những ảnh hưởng tới thanh danh của nàng, người ngoài lại không khỏi suy nghĩ nhiều? Hơn nữa liên tiếp làm hai việc hôn sự, trong nhà cũng không tránh khỏi bận rộn, nhất thời lại đi đâu tìm một người xứng đôi với Kỷ gia và Minh Dao? Để người ta tìm ra sự thật mới thật sự là mất mặt."

Bà còn nói: "Huống chi Thôi Giác còn chưa chắc đã nguyện ý thay người! Hơn nữa chỉ cần lão gia thu lại trái tim lệch đến chân trời kia một chút là sẽ biết ai tốt hơn."

Lời này hợp tình hợp lý, quả thực không thể cãi lại. Huống chi nếu bà không tình nguyện, chuyện thay người chỉ sợ quyết không thể thành.

An Quốc công liền ngồi xuống bên cạnh phu nhân, cười nói: "Ta chỉ thuận miệng nói một câu, cũng là lo lắng, vẫn là phu nhân nghĩ chu toàn."

Nói lời này, ông lại cầm tay Ôn phu nhân, thân thể cũng xích lại gần.

Vào ngày thường, Ôn phu nhân cũng thuận theo ông nhưng hôm nay bà thực sự không có tâm tình này mà thật sự có chính sự.

Đẩy An Quốc công ra, bà đứng dậy cười nói: "Ngày mai phải gọi Thôi Giác rồi, ta phải nhanh đi thông báo một tiếng với Minh Dao, miễn cho nhà chúng ta xảy ra sai sót."

An Quốc công đành phải buông bà ra: "Phu nhân vất vả rồi."

***

Ngoài cửa sổ mưa gió vẫn gấp gáp.

Đám Kính Nguyệt, Ngân Nguyệt nâng áo tơi nón tre đi vào, hầu hạ Ôn phu nhân mặc, dưới hành lang ngoài phòng cũng có ma ma giơ ô lớn chờ đợi.

Trong phòng ngoài phòng lại bận rộn, toàn bộ đều quấn lấy Ôn phu nhân. An Quốc công ngồi không yên, cũng đi đến bên cạnh Ôn phu nhân, nói: "Ta cùng phu nhân đi thôi."

"Đừng!" Ôn phu nhân không muốn ông lại kể lể chuyện đích thứ có khác, làm hỏng đại sự, vội cười nói: "Ngày mai lão gia còn phải lên triều, đã đội mưa trở về lại đi gặp lão phu nhân, dầm mưa lạnh thêm lần nữa, nhiễm phong hàn thì làm sao bây giờ? Ta đi là được."

An Quốc công được phu nhân quan tâm liền cười nói: "Phu nhân đến đó nhớ uống chén canh gừng."

Đội nón tre lên, Ôn phu nhân không quay đầu nhìn ông ta nữa, trực tiếp đi tới dưới dù trong mưa.

...

Hy Hòa Viện, Kỷ Minh Dao đang cố gắng an ủi Thanh Sương: "Nhành hoa vốn không nên rời cây, hoa kia sớm muộn gì cũng sẽ rụng, huống chi còn bị chiết cành? Hơn nữa cũng chưa rụng hết, bên trên cành còn có rất nhiều hoa! Còn có thể xem, thẩtmj trong bình hoa cũng được. Nếu ngươi vẫn còn khó chịu, đợi đến khi trời quang mây tạnh, cắt cho ta thêm một cành là xong rồi."

"Đó là Ôn đại gia tặng cho cô nương."Thanh Sương kìm nén nước mắt: "Sao lại giống nhau được?"

Nàng ấy lại tỉnh lại: "Đáng lẽ ra ta nên nghĩ từ sớm, mây buổi sáng dày nên chiều mưa, ta nên sớm chuyển bình hoa vào trong nhà ——"

"Được rồi được rồi!" Kỷ Minh Dao vội cười nói: "Nếu ngươi thật sự tính toán được mọi thứ thì nên đi vào triều làm Ti Thiên Giám triều, còn ở nhà làm nha hoàn gì!"

Bích Nguyệt bên cạnh cũng nở nụ cười, nói với Thanh Sương: "Cô nương vì dỗ ngươi mà nói đùa, còn không mau hết buồn! Còn muốn cô nương thế nào nữa?"

Kỷ Minh Dao cười, không phản bác nói nàng chưa nói đùa.

Thanh Sương rốt cuộc không nhịn được nữa, rơi mấy giọt nước mắt: "Sáng mai ta sẽ cho người tìm Ôn đại gia, thay ta bồi tội, xin Ôn đại gia lại tặng một cành khác cho cô nương."

Kỷ Minh Dao muốn nói không cần, nàng thật sự không quan tâm hoa bày trong phòng có phải là Ôn Tòng Dương hái hay không, trên thực tế nàng tin tưởng thẩm mỹ của bọn nha hoàn hơn... Nhưng nghĩ đến đã sắp định hôn sự rồi, nàng nên biểu hiện coi trọng Ôn Tòng Dương hơn nên không ngăn cản, chỉ nói: "Ngươi tìm người nhớ cầm bạc trong phòng, không được dùng tiền riêng của mình, nếu không, ta mới muốn phạt ngươi."

Trong phòng nàng, Bích Nguyệt là nha đầu nhất đẳng, lĩnh một lượng bạc tiền tiêu hàng tháng, bốn người còn lại của Xuân Giản đều chỉ lĩnh một xâu tiền. Tuy phúc lợi An Quốc công phủ cho hạ nhân không kém, các nàng đều không thiếu tiền nhưng nàng không thể để cho người của Hy Hòa viện tiêu tiền vất vả kiếm được đi làm loại chuyện này.

Thanh Sương vội vàng cầu cô nương, bà tử bên ngoài vội vàng gõ cửa, nói: "Phu nhân đến thăm cô nương!"

Kỷ Minh Dao vội vàng từ trên giường đi xuống, Thanh Sương cũng không lo được gì khác, vội vàng tìm giày cho cô nương, lại vội hỏi: " Trời như thế này sao phu nhân này lại tới đây?!"

Đương nhiên không có ai trả lời nàng.

Kỷ Minh Dao lê một cái giày đi ra khỏi phòng ngủ, Ôn phu nhân đang từ bên ngoài đi vào. Bà nhìn tóc mai nàng tán loạn, còn chưa mặc quần áo ngoài, Ôn phu nhân đã cười: "Nha đầu lười quá! Chẳng lẽ ngủ trưa đến giờ này? Nhưng nửa canh giờ nữa là đến giờ ăn cơm tối rồi!"

"Phu nhân biết mà, tiếng mưa rơi dễ ru ngủ người ta nhất." Kỷ Minh Dao xoay người xách giày lên, cười mời Ôn phu nhân đến phòng phía đông: "Trên giường con lộn xộn, phu nhân đừng nhìn, trước để cho các nàng ấy thu dọn đã."

"Con đó!" Ôn phu nhân lau tay, chọc trán nàng một cái, dặn dò Bích Nguyệt, "Còn không mau mặc quần áo đẹp cho cô nương? Hay là bảo con bé khoác chăn nói chuyện với ta?"

Kỷ Minh Dao mặc quần áo chỉnh tề, chải tóc đơn giản, búi một búi tóc nhỏ, phu nhân Ôn đã uống xong một bát trà gừng, lại gọi thêm cho Kỷ Minh Dao một bát để xua tan cái lạnh.

Trời mưa quả thật rất lạnh, Kỷ Minh Dao còn sợ mình sinh bệnh hơn bọn họ, nàng nhận lấy bát, lông mày cũng không nhăn liền một ngụm sạch sẽ.

Nàng uống dứt khoát, Ôn phu nhân nhìn thấy trong lòng cũng vui vẻ.

Kỷ Minh Dao đặt bát xuống, Ôn phu nhân không trực tiếp nói ra chuyện này mà chỉ cười hỏi: "Tối nay con đã ăn gì chưa?"

"Buổi trưa con ăn nhiều rồi, nếu phu nhân không tới, con vốn định tùy tiện ăn vài miếng thôi, buổi tối dễ ngủ hơn." Kỷ Minh Dao cười nói: "Nhưng phu nhân đã tới, con mời phu nhân cùng con ăn cơm cho náo nhiệt, nay lại là trời mưa, không bằng ăn lẩu đi!"

"Chủ ý này hay, ta cũng đang muốn ăn món đó!" Ôn phu nhân vội vàng sai người đến phòng bếp truyền lời, "Mau chuẩn bị đầy đủ thức ăn ta và Nhị cô nương thích ăn, các loại thịt tươi rau tươi trong nhà đều lấy, canh gà chua, ăn thêm chút nấm rồi lại đi lấy một bình rượu nho năm ngoái ta ủ ra!"

Kỷ Minh Dao sờ bụng, cảm thấy hình như nàng hơi đói bụng.

Bình thường nàng ngủ sớm, giờ Tuất ba khắc (trước bảy giờ bốn mươi lăm) tất sẽ lên giường, nhiều nhất là chơi thêm một hai khắc nữa là ngủ luôn, mà phủ An Quốc Công ăn cơm tối vào lúc năm đến sáu giờ chiều. Để giảm bớt gánh nặng dạ dày, cũng là để đảm bảo chất lượng giấc ngủ, nàng vẫn luôn giữ tư tưởng "Ăn no sớm, ăn no trưa, ít ăn muộn", cơm chiều nhiều nhất chỉ ăn no năm phần.

Hôm nay là tình huống đặc biệt.

Đích mẫu đội mưa tới, tất có đại sự muốn nói. Ngoại trừ hôn sự, trên người nàng còn có thể có đại sự gì? Nói tới hôn sự, chỉ sợ nhất thời nửa khắc nói không hết, nhìn dáng vẻ của đích mẫu lại không tiện mở miệng, không bằng cùng nhau ăn cơm no, lại uống chút rượu, ăn xong là xong.

Nồi lẩu vừa được nấu xong, rau củ nhanh chóng được dọn lên bàn.

Chấm nước chấm xong, rượu nho đổ vào ly thủy tinh gần như trong suốt. Kỷ Minh Dao nhìn đích mẫu động đũa trước mới tự mình nâng ly nhấp một ngụm.

Trong đêm mưa xuân râm mát, một bát canh thịt dê chua vào trong bụng, Ôn phu nhân cảm thấy toàn thân đều thông suốt.

Ăn no nê, bà rửa mặt thay quần áo ngay trong phòng Minh Dao.

Hai người đều xoã tóc, mặc áo trong, bên ngoài khoác áo choàng, ngồi song song bên giường ngâm chân, hai bên mỗi bên có một nha hoàn cầm khăn bông ướt át thơm tho lau tóc cho các nàng để giảm bớt mùi vị của lẩu.

Trong phòng ngủ chỉ còn hai ba người tâm phúc.

"Minh Dao..." Túm bả vai Kỷ Minh Dao, cẩn thận nhìn nét mặt của nàng, Ôn phu nhân cẩn thận cân nhắc, vẫn là dùng thái độ thận trọng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, đi thẳng vào vấn đề, nhẹ nhàng hỏi: "Không gả con cho Tòng Dương mà gả con cho người tốt hơn, con thấy thế nào?"

===

Tên truyện: DỤ SỦNG QUÂN HÔN: THANH NIÊN TRÍ THỨC YỂU ĐIỆU THU PHỤC QUÂN NHÂN LẠNH LÙNG

Tác giả: A Thái Ngận Ái Cật

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Tùy thân không gian , Niên đại văn

Tóm tắt: 【 quân hôn + ngọt sủng + hư cấu niên đại + thanh niên trí thức + không gian + song khiết + hậu kỳ manh bảo 】

[Nữ chính kiều diễn, yếu đuối × nam chính lạnh lùng, chung tình 】

Vừa mở mắt, Sở Tang Ninh đã trở thành thanh niên trí thức xuống nông thôn trong truyện thập niên, vốn định qua loa đợi ngày quay về lại được bác gái nông thôn giới thiệu bạn đời.

Nhìn đối phương mặc quân trang còn có thể thấy dáng vẻ vai rộng eo hẹp, lời từ chối đã đến miệng của Sở Tang Ninh lại bị ép xuống.

Trọng sinh quay lại, Triệu Giai Vân cũng là thanh niên trí thức, đời trước cô ta gả cho một tên ma men, rơi vào hoàn cảnh cửa nát nhà tan, kiếp trước Sở Tang Ninh gả cho người trong sạch, đi theo chồng nhà giàu số một đến thành phố hưởng ngày lành.

Sống lại một đời, cô ta muốn đoạt người chồng nhà giàu số một của Sở Tang Ninh, để cô cũng nếm thử cuộc sống khổ sở kiếp trước của mình.

Ai ngờ, đời này Sở Tang Ninh gả cho Giang Hành Yến chân cẳng không tiện, Triệu Giai Vân vui vẻ cưới sắp rách miệng.

…………

Nhiều năm về sau, Triệu Giai Vân chân trước vừa cùng mẹ chồng cãi vả một trận, sau lưng lại thấy tên chồng mình đoạt được đang uống say khướt về nhà.

Cô ta tìm vui trong đau khổ, nghĩ đến Sở Tang Ninh đang hầu hạ một phế nhân ngồi xe lăn, lại thấy thật ra mình cũng không khổ lắm. 

Kết quả một ngày nào đó, có một chiếc xe quân tới cửa thôn, Sở Tang Ninh mặc váy nhung tơ đỏ nắm tay chồng áo gấm về làng, Giang Hành Yến dịu dàng nhìn cô, giọng điệu mềm mại như đang dỗ dành em bé.

“Vợ à, em đi chậm một chút.”

Sở Tang Ninh bất mãn vỗ Giang Hành Yến một cái, thấp giọng làm nũng: “Đều tại anh, đêm qua một hai phải nháo loạn, hại em ngủ không ngon.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play