Màn đêm buông xuống.

Minh Hồi hỏi thê tử, "Nàng thấy, A Giác … tiểu tử Thôi Giác kia,” Ông sửa lại xưng hô, trong lòng chua xót, "Nó xứng với Dao Dao nhà chúng ta không?"

Hắn chờ thê tử phản đối.

Thôi Giác... cũng được, là thanh mai trúc mã với Dao Dao, nhưng dù sao hắn cũng đã bốn năm không gặp rồi, năm nay mới quay lại, có nên quan sát thêm chút nữa không? Không thể bởi vì Thôi gia tốt mà tùy tiện hứa hẹn gả Dao Dao qua đó —— lỡ như khiến đứa nhỏ chịu thiệt thì sao!

Ông thấy tính tình Thôi Giác quá trầm lặng, còn quái gở, từ nhỏ đều là Dao Dao dỗ dành hắn vui vẻ, chọc hắn cười, dẫn hắn đi chơi, sau khi thành hôn cũng không thể như vậy được!

Nhưng thê tử bên cạnh lại trầm mặc một hồi, chỉ miễn cưỡng nói: "Nó cũng không tệ."

Minh Hồi: "... Tương Nghi??"

Thẩm Tương Nghi:  “Cũng được, cũng được, cứ xem thêm đã. Có gì mà vội chứ?”

Bà cười nói: “Một khi đã định hôn sự, sẽ khó mà thay đổi lại được. Huống chi tính tình của bọn nhỏ còn chưa ổn định, hôm nay Thôi Giác có ý với Dao Dao, ai mà biết ba năm sau, năm năm sau sẽ thế nào? Năm năm sau, cũng chưa chắc Dao Dao còn để ý đến nó! Theo thiếp, cứ để đó đã!”

“Cũng phải.” Minh Hồi suy nghĩ một hồi, “Vậy cũng tốt!”

"Mặc dù là cùng khoa cùng năm," Ông liền thở dài, "Nhưng ta thấy, tiền đồ của Thôi Du vượt xa ta. Thôi gia lại từng hiển hách hơn Minh gia gấp trăm lần, nếu thật sự xét đến dòng dõi, chúng ta cũng kém xa bọn họ. Bây giờ qua loa định hôn sự, ta cũng chỉ sợ tương lai nhà hắn sẽ hối hận không thể cưới cao. Trước tiên cứ chờ xem đi."

"Chúng ta chỉ có một đứa bé này, tất nhiên phải để con bé cả đời vui vẻ yên ổn, hà tất bảo con bé cao gả rồi chịu ấm ức." Minh Hồi thở phào, mỉm cười nói.

Hắn cũng ở Hàn Lâm viện, bạn bè không ít, cho dù không có thông gia quyền thế cũng có thể bảo vệ thê nữ chu toàn, quan trọng nhất vẫn là nữ nhi vui vẻ.

-

Nhà nữ hài nói không vội đính hôn, chờ qua vài năm, bọn nhỏ lớn lên lại tính, Thôi Du cũng chỉ đành đồng ý. Lòng hắn oán trách đệ đệ không đủ bản lĩnh nhưng Thôi Giác lại như không biết.

Nhưng mặc dù có thể thường xuyên nhìn thấy Minh Dao ở Tùng gia, hắn cũng chăm chỉ đến Minh gia hơn so với bốn năm trước rất nhiều.

Hắn đã nhập học, bắt đầu chuẩn bị thi Hương, thường đưa văn chương của mình cho Minh Hồi bình luận, thỉnh cầu chỉ giáo.

Sinh thần Minh Dao, hắn đích thân tổ chức tiệc chúc mừng, đương nhiên cũng mời Thẩm Tương Nghi và Minh Hồi cùng thưởng thức.

Thẩm Tương Nghi cũng bắt đầu yên tâm cho hắn dẫn nữ nhi ra ngoài một mình.

Hai người cùng ra cùng vào, cùng đi hội đèn lồng, rất nhiều người đều dần nghe nói: Tiểu đệ nhà Thôi hàn lâm với nữ nhi của Minh Hàn Lâm là thanh mai trúc mã, về sau hai đứa nhỏ sẽ thành một đôi.

Ôm nữ nhi, Thôi Du cảm thán với Mạnh An Nhiên: "Là ta xem thường nó rồi."

Nhìn xem, nhìn xem! Thế nào là tính toán chu toàn, thế nào là cẩn thận tỉ mỉ! Ngay cả nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai cũng dần coi nó như nhi tử ruột, mặc kệ nó ở bên nữ nhi của mình, đến lúc đề cập lại chuyện hôn sự, chỉ cần Dao Dao nguyện ý, Minh gia sao mà không chấp thuận chứ?

Minh Dao ở Thôi Trạch cũng đã có viện lạc của mình từ lâu, hai dãy sau thư phòng của Thôi nhị thúc chỉ cách nhau một gian phòng.

Nàng ngủ lại Thôi gia, nếu dậy sớm cũng sẽ tới thư phòng Thôi nhị thúc trước, xem hắn luyện đao, luyện kiếm.

Thôi nhị thúc đến mười lăm tuổi, dáng dấp trông đã như một người trưởng thành. Hắn ngày càng giống như một ngọn núi ngọc bích xanh, lạnh lùng điềm tĩnh, chỉ khi nhìn nàng mới hiện lên nụ cười trong mắt, cũng chỉ trước mặt nàng, lỗ tai mới có thể đỏ lên.

Nàng đã từng nhìn thấy Quan Ngôn lén gọi nàng là "Nhị nãi nãi", bị hắn nghiêm khắc răn dạy không được nói bậy. Nhưng sau khi Quan Ngôn lui ra, khóe môi hắn cong lên, trong mắt lóe sáng, hiển nhiên... Hắn đang chờ mong ngày bọn họ thành hôn.

Người người đều nói bọn họ là một đôi trời sinh. Hắn cũng rất thích nàng.

Nhưng vì sao hắn không nói?

Minh Dao đi ra khỏi hành lang gấp khúc, cầm lấy khăn tay, lau mồ hôi trên trán trên mặt Thôi Giác.

Cách khăn bông, nàng nhéo mặt Thôi Giác một cái, lại nhéo một cái.

Thôi Giác vẫn không nhúc nhích, mặc cho muốn làm gì thì làm.

"Nhị thúc."Minh Dao mở miệng, "Ta cũng muốn tập võ."

"Được." Thôi Giác đồng ý trước rồi mới hỏi: "Không phải sợ mệt sao?"

"Là sợ mệt! Cho nên muốn thúc dạy ta." Minh Dao lý lẽ hùng hồn, "Ta muốn nghỉ thì nghỉ!"

Hắn có thể dung túng nàng đến mức nào?

Hắn có thể nhẫn nại tới khi nào?

Nhưng sự kiên nhẫn của Thôi Giác luôn vượt qua dự tính của Minh Dao.

Hắn dạy nàng võ nghệ gần hai năm, từ khi Thôi đại thúc được bổ nhiệm làm học chính Hồ Bắc, rời kinh nhậm chức, đến khi Thôi đại thúc được điều làm phủ thừa Thuận Thiên hồi kinh.

Nàng lười biếng, giả bộ mệt mỏi, ngồi dưới đất không chịu đứng dậy, nhất định muốn hắn ôm, hắn sẽ ôm nàng đứng lên, cũng sẽ đưa nàng về phòng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây.

Từ khi nàng mười tuổi, hắn đã không bước vào phòng ngủ của nàng một bước, càng sẽ không có bất kỳ đụng chạm thân thể nào trước khi nàng chủ động.

Cũng không thổ lộ.

Thật đáng ghét!

Hắn kín đáo như vậy, bảo nàng sao dám không biết xấu hổ hôn hắn đây!!

-

Xuân Cảnh Đức năm thứ bảy.

Hồi kinh ba tháng, Thôi Du đã hoàn tất việc chính vụ của Phủ Thuận Thiên, cuối cùng có thể dành ra thời gian xử lý chuyện trọng đại trong cuộc đời của đệ đệ.

A Giác đã mười bảy tuổi, nếu không đính hôn, chờ người bên ngoài đều biết sự xuất chúng của Dao Dao, chẳng phải sẽ thêm tình địch cho hắn sao?

Hắn lười hỏi đệ đệ, tự mình đi tìm Minh huynh thăm dò: "Bọn nhỏ đều lớn rồi, tiểu tử A Giác này một ngày cũng không thể rời xa Dao Dao, xin Minh huynh thấy mấy năm nay nó cẩn thận cung kính, thương xót nó, hỏi thử Dao Dao có nguyện ý gả cho nó hay không?"

Minh Hồi nói với mình mười lần: Nữ nhi lớn phải gả trượng phu.

Hắn mời phu nhân hỏi tâm ý của nữ nhi.

Thẩm Tương Nghi liền cười nói với nữ nhi: "Con đừng nói là con không muốn đó! Chỉ cần con gật đầu, nhà mình sẽ định thân trước, đến khi con muốn thì sẽ làm lễ thành hôn, thế nào?”

Minh Dao liều mạng ép khóe miệng đang nhếch lên xuống.

"Sao lại là Thôi đại thúc nói, còn nhị thúc thì sao!" Nàng đứng lên tìm trang phục cưỡi ngựa, "Con muốn nghe chính miệng thúc ý nói!"

Thế là, thiên tài thư họa Minh cô nương nổi tiếng trong kinh cưỡi một con tuấn mã toàn thân tuyết trắng, chỉ có lông bờm cùng phần đuôi mang theo vài tia màu xanh, nhẹ nhàng phi đến trước cửa Thôi Trạch.

Thôi Giác vội vàng chạy ra đón.

Minh Dao cố ý không để ý tới hắn.

Một đường đi đến thư phòng của hắn, nàng ngồi ở trên giường gần cửa sổ, buông roi ngựa, nói: "Thúc bảo bọn họ đi đi, không cho phép nghe!"

Thôi Giác liếc nhìn mọi người.

Quan Ngôn vội vàng rời khỏi nhà chính, sau đó lại rời khỏi sân nhỏ.

Minh Dao nhìn chằm chằm Thôi Giác.

"Dao Dao..." Thôi Giác thấp thỏm đi tới bên cạnh Minh Dao.

Vẻ mặt của hắn đã hoàn toàn khác so với lúc trước: "Ta —— "

"Thôi nhị thúc." Minh Dao cố ý nhấn mạnh ba chữ này, "Thôi đại thúc hỏi, hỏi ta có nguyện ý gả cho thúc hay không."

Nàng hỏi: "Thúc muốn cưới ta không?"

"Muốn!" Thôi Giác quả quyết trả lời: "Minh Dao..."

"Vì sao thúc muốn cưới?" Minh Dao không cho hắn nói xong liền hỏi tiếp: "Nếu không phải bởi vì thích mà là vì cái khác thì không cần miễn cưỡng."

Nàng rũ mắt xuống, vụng trộm cười.

Để xem lần này hắn có nói hay không!

Nàng cảm giác được Thôi Giác tiến lại gần, đi tới bên cạnh nàng.

Tim nàng đập nhanh hơn.

"Là vì... thích." Hắn cúi người, mở miệng ở bên tai nàng, "Minh Dao, ta thích nàng, từ nhỏ đã thích nàng, cho nên muốn cưới nàng, muốn thành hôn cùng nàng, muốn cùng nàng... một đời một kiếp, mãi mãi bên nhau.”

Minh Dao không nhịn được mà ngẩng đầu, không nhịn được mà cười với hắn.

Kỳ thật nàng còn muốn hỏi: Vậy trước kia sao hắn không nói?

Nhưng Thôi Giác chỉ chăm chú nhìn nàng, lại cúi người gần nàng.

Sắp, sắp hôn rồi sao?

Mới thổ lộ mà hắn đã muốn hôn rồi sao?

Minh Dao cảm thấy mình nên nhắm mắt lại, rồi lại luyến tiếc không được nhìn thấy hắn. Nàng cứ thế nhìn hắn cách nàng càng ngày càng gần, nhìn thấy bàn tay thon dài của hắn vươn tới, đỡ lấy sau đầu nàng.

Rõ ràng là người quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, tay quen thuộc, rõ ràng giữa bọn họ cho tới bây giờ đều luôn là nàng chủ động, nhưng bây giờ, lại căng thẳng muốn tránh.

"Dao Dao, đừng nhúc nhích." Thôi Giác nói.

Minh Dao chớp mắt.

Thôi Giác kiềm chế không nhìn vào đôi mắt long lanh và đôi môi đỏ mọng của nàng.

Hắn nín thở, cẩn thận chạm vào mái tóc của nàng, nhẹ nhàng gỡ một bông hoa xuân vừa rơi trên mái tóc nàng xuống.

===

Nghiên: Kết này tui đánh giá 9/10 ạ, các nàng thì sao nè?!?

===

Nghiên: Truyện đến đây là kết thúc thật rồi (~ ̄▽ ̄)~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhé!! Mọi người nhớ để lại cmt cho tụi mình biết cảm nhận của mọi người nha ( •̀ ω •́ )✧

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play