Làm cô nương ở phủ Hầu Môn này, làm phu nhân suốt 35 năm, Ôn phu nhân đương nhiên rõ ràng, cái gọi là "Cao nhân tính qua" "Bát tự tương khắc" "Mệnh cách tương khắc" nói như vậy, chẳng qua là lời từ chối lịch sự, đều là nói dối.

Lão thái thái nói như vậy, chỉ là để lại cho bà một chút mặt mũi, dường như không phải đang cưỡng bức bà đồng ý mà là mẹ hiền dâu hiếu, có thương có lượng, một nhà hòa thuận.

Những chiêu giả vờ từ ái quan tâm như vậy, đã gần hai mươi năm rồi, sao lão thái thái vẫn dùng không chán.

Ôn Tuệ phát ra một tiếng cười lạnh trong lòng, không lập tức trả lời Từ lão phu nhân.

Bà trái ngược với thái độ thuận theo mẹ chồng thường ngày, yên lặng nhìn Từ lão phu nhân hồi lâu.

Động tác vuốt ngọc như ý của Từ lão phu nhân càng ngày càng chậm, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc. Nhưng trước khi thần sắc bà ta không kìm được muốn mở miệng, Ôn Tuệ đứng lên.

"Để con đi xem Minh Đạt." Giọng nói của bà vẫn còn kính cẩn.

Từ lão phu nhân cũng khôi phục tư thái hiền hòa, gật đầu cười nói: "Đi đi, đêm qua Minh Đạt còn nhớ con đấy."

Bà nói thêm một câu, như là từ ái dặn dò: "Đó là khuê nữ của con, con có lời gì thì chậm rãi hỏi, đừng dọa con bé sợ."

Ôn Tuệ hành lễ chững lại.

Sau một lúc lâu, bà đứng thẳng dậy, thậm chí không lễ phép mà không trả lời nói của bà mẫu, xoay người liền ra cửa, không để ý đến sắc mặt lập tức lạnh lùng của Từ lão phu nhân.

Mười mấy năm qua, lão thái thái cũng yêu thương Minh Dao, nói "Minh Đạt mới là khuê nữ ruột của con" như vậy quá nhiều lần! Bà rất rõ ràng, lời nói quan tâm mẫu tử các bà chỉ là dằn mặt!

Bà ta muốn ép bà phải đồng ý mối hôn sự của Ôn gia, còn dùng lời lẽ cảnh cáo đe dọa bà!

Ôn Tuệ cũng không phải là người dễ bị bắt nạt!

Mang theo một trận gió đi đến cửa phòng phía Đông, trước khi đẩy cửa phòng ra, Ôn phu nhân nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi thật sâu. Bà đương nhiên cũng rõ ràng, giống như lão gia, lão thái thái luôn không coi trọng Tòng Dương.

Chuyện hôm nay, nhất định không phải lão thái thái gả Minh Đạt đi, chỉ có thể là Minh Đạt tự mình muốn gả vào Ôn gia.

Nhưng Minh Đạt... chẳng phải luôn không hài lòng với Tòng Dương vì không chịu phấn đấu, thậm chí đã từng nổi giận vì không khuyên nổi được Tòng Dương, khó có được tính tình như vậy, đã từng nói sẽ không bao giờ quan tâm đến Tòng Dương nữa sao?

Ôn phu nhân nhẹ nhàng, đi vào trong phòng nữ nhi.

Kỷ Minh Đạt nửa nằm trên giường, dựa vào gối mềm lụa của Ám Văn cung Thục Tú Hoa, trên người đắp chăn thêu Bách Điểu Triều Phượng, tóc mai chưa chải, mím môi nhìn về phía mẫu thân.

Mẫu thân tựa hồ không tức giận ——

Đối với nữ nhi, Ôn phu nhân quả thật kìm nén hết cơn giận trong lòng xuống. Bà bảo mọi người lui ra, nhẹ cầm tay nữ nhi, tay kia chạm vào trán nữ nhi, xác định nữ nhi không sốt, bà chỉ có thể tiếp nhận thật sự là nữ nhi đã thay đổi ý định, đành phải thở dài hỏi: "Tại sao con lại đột nhiên cảm thấy Tòng Dương tốt rồi?"

Kỷ Minh Đạt lại cảm thấy bị vũ nhục từ hành động của mẫu thân!

Chẳng lẽ nương cảm thấy nàng bệnh hồ đồ... cảm thấy nàng điên rồi sao?

Nàng không có bệnh, càng không điên!

Tránh tay mẫu thân ra, Kỷ Minh Đạt mím môi nói: "Là hôm qua lão thái thái đi vào trong chùa, những cao tăng, trụ trì kia đều nói Ôn Tòng Dương sẽ mang lại may mắn cho con! Con nghĩ, từ hôn với Thôi Giác sẽ làm nương khó xử, còn làm phiền nương lại làm mai cho con, không bằng gả về nhà cữu cữu, cũng coi như bớt việc cho nương!"

Ôn phu nhân tay trống không, lòng cũng phát lạnh.

Minh Đạt... Không nói thật.

Vì sao Minh Đạt không nói thật với bà?

Minh Đạt nói với lão thái thái tuyệt đối nhiều hơn so với bà, nếu không, lão thái thái sẽ không đồng ý để con bé gả cho Tòng Dương.

Siết chặt bàn tay trống không, Ôn phu nhân chỉ hỏi: "Con thật sự nghĩ kỹ rồi?"

"Đương nhiên là đã nghĩ kỹ rồi!" Kỷ Minh Đạt lập tức trả lời, còn nói: "Chỉ cần nương đồng ý, cữu cữu nhất định cũng sẽ vui vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ!"

Có một khoảnh khắc, Ôn phu nhân thật muốn vung tay rời đi, không bao giờ quản chuyện của nữ nhi nữa!

Nhưng hôn sự là chuyện cả đời của nữ nhân. Tâm tư của lão thái thái bà lười đoán, nhưng Minh Đạt còn nhỏ, có lẽ hôm nay con bé kiên định quyết tâm cho rằng mình có thể làm được, trong tương lai mấy chục năm, lại sẽ luôn vì một ngày trẻ tuổi xúc động này mà hối hận.

Ôn phu nhân cố nén lửa giận, tận tình khuyên bảo: "Nương không biết, vì sao con đột nhiên cảm thấy nhà cữu cữu tốt rồi, nhưng nhà cữu cữu con thực sự không thích hợp, nương sẽ không hại con!"

Bà tới gần nữ nhi, nói những lời móc tim móc phổi: "Không nói cái khác, chỉ nói mợ con, tính tình nàng ấy có chút không tốt, Minh Dao còn đỡ, tính tình con kiêu ngạo, nếu thật sự làm mẹ chồng nàng dâu, có một số việc, con làm sao nhịn được?"

Kỷ Minh Đạt ngẩn người một hồi, chậm rãi nói: "Con biết nương thương Nhị muội muội... Nhưng nương cũng đừng vì thương nàng mà cứ nói con không tốt..."

Bà nửa nghiêng mặt qua, lại nói: "Mợ nào phải là người không phân rõ phải trái? Trong tỷ muội, mợ luôn luôn thương con nhất, sao có thể làm khó con chứ?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ôn phu nhân trừng mắt nhìn nữ nhi. Mới ngắn ngủi hai ba ngày, dường như nữ nhi đã thay đổi đến mức bà không còn nhận ra nữa.

"Con còn nhớ con và Minh Dao là tỷ muội ruột..." Há miệng, bà hỏi, "Con một lòng muốn gả, không nghĩ tới Tòng Dương có nguyện ý cưới hay không sao? Con không nghĩ tới sau này còn làm sao gặp mặt Minh Dao —— "

Lời này cũng hoàn toàn khơi dậy tính khí của Kỷ Minh Đạt. Nàng ta xốc chăn gấm lên: "Nương, con cũng không hiểu, con có chỗ nào không sánh được với Nhị muội muội ! Có con, Ôn Tòng Dương còn thấy không đủ sao!"

Nàng ta nửa quỳ nửa ngồi, tay đặt ở bên người, lưng eo thẳng tắp, tốc độ nói cực nhanh: "Lại nói, con không tin nương nhìn không ra, Nhị muội chỉ là vâng theo lời nương mới cùng Ôn Tòng Dương ở chung! Đừng nói trước kia Nhị muội muội luôn trốn tránh hắn, không nói chuyện với hắn, cho dù bắt đầu từ năm trước, Nhị muội muội có bao giờ nhắc đến hắn không? Nương cùng Nhị muội muội thân cận như vậy, thường ngày làm bạn, nương liền nói thử xem, có bao giờ Nhị muội muội chủ động muốn gặp hắn không? Nương không muốn, đừng tìm cớ, nói thẳng là được!"

Khóe mắt nàng ta phiếm hồng, nhìn mẫu thân chằm chằm.

Ôn phu nhân cũng đỏ mắt, nhìn về phía nữ nhi: "Con đang oán ta, cảm thấy ta thương Minh Dao hơn, không thương con?”

Kỷ Minh Đạt mấp máy môi, không trả lời.

Ôn phu nhân cũng đã biết đáp án. Không biết vì sao, bà đột nhiên muốn cười, cũng chỉ cười hai tiếng, nói: "Minh Đạt, không phải con không biết, năm đó là lão thái thái muốn ôm con đi, không phải ta tự đưa con tới đây... Ta nuôi Minh Dao, là di nương của con bé mất rồi, ta mà còn mặc kệ con bé thì ai sẽ quản? Đứa nhỏ là phụ thân con cùng người sinh ra—— "

Bà đột nhiên ngừng nói.

—— Trong viện của lão thái thái, cho dù trong phòng không có người khác, bà ta nói chuyện với nữ nhi cũng không thể không chú ý đến lão thái thái!

Miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, Ôn phu nhân xoay người rời đi, không đi chính phòng cáo từ với bà mẫu.

Kỷ Minh Đạt sững sờ trên giường. Một cảm xúc xa lạ từng chút từng chút, chằng chịt quấn quanh trong lòng nàng ta.

Là hối hận sao?

Nàng ta còn chưa kịp nghĩ kỹ, cửa phòng vang động, là Từ lão phu nhân tiến vào.

"Lão thái thái!" Kỷ Minh Đạt lập tức tìm thấy chỗ dựa.

Nàng ta bổ nhào vào trong ngực tổ mẫu ấm áp, muốn cùng tổ mẫu nói rõ ràng chuyện tranh cãi cùng mẫu thân. Nhưng không cần bà mở miệng, Từ lão phu nhân đã cười nói: "Mẫu tử nào có thù qua đêm chứ?"

Thuận theo mái tóc dài đen nhánh của cháu gái, bà chắc chắn nói: “Mẫu thân con thương con nhất, sẽ không bởi vì chuyện này mà thật sự giận con, qua hai ngày sẽ tốt hơn thôi."

Giọng nói của bà nội vừa hiền lành vừa ôn hòa, nhanh chóng làm dịu đi cảm giác hối lỗi của Kỷ Minh Đạt. Nhưng lời của mẫu thân, nàng cũng không phải hoàn toàn không nghe lọt.

Nghĩ đến hôn sự, nghĩ đến Thôi gia, Ôn gia, Thôi Oánh Oánh, Ôn Tòng Dương, nghĩ đến Nhị muội sao, nghĩ đến tương lai... Kỷ Minh Đạt lại cảm thấy bất an.

Nàng ta hỏi tổ mẫu: "Dù sao hai nhà thương nghị là Nhị muội và Ôn Tòng Dương... Cũng sắp định rồi, con, con lại muốn hôn sự này đi, con ——"

"Con là trưởng tỷ, con bé là muội muội, trưởng ấu có thứ tự, con bé vốn nên kính con." Giọng nói của Từ lão phu nhân trở nên lạnh lùng, ngữ khí cũng cứng rắn không ít, "Huống chi con là do mẫu thân con sinh ra, con bé là do di nương nuôi dưỡng, làm sao con bé so được với con! Lại bảo phụ mẫu con tìm người khác cho nó là được!"

Bà ta nói: "Nữ nhi của An quốc công còn sợ không gả ra được sao! Được sinh ra trong  Kỷ gia đã là phúc khí mấy đời của nó rồi!"

Bởi vì tổ mẫu không vui vì sự khác biệt giữa con chính thất và con thứ, Kỷ Minh Đạt chưa bao giờ dám nhiều lời.

Nàng ta yên tĩnh cúi đầu, gối đầu lên đầu gối tổ mẫu, lại nghĩ tới mẫu thân thất vọng, vẻ mặt thương tâm. Kỷ Minh Đạt khẽ động đậy, cúi mặt vào.

Nàng ta không nói với nương là mơ thấy tương lai Ôn Tòng Dương sẽ lập công phong tướng, chính là sợ nương cảm thấy nàng ham phú quý hư vinh, nhân phẩm có vấn đề, uổng công tiên sinh và các trưởng bối dạy dỗ nhiều năm.

Nhưng mẫu thân vẫn thất vọng về nàng ta.

Từ lão phu nhân vỗ vỗ lưng Kỷ Minh Đạt, gọi người tiến vào hầu hạ.

Kỷ Minh Đạt tự nhủ mình phải thả lỏng một chút, đừng để tâm quá nhiều.

Lời của tổ mẫu luôn đúng.

Qua một hai ngày, nương... Nhất định sẽ không tức giận nữa thôi.

...

Ở cùng cháu gái nửa canh giờ, Từ lão phu nhân bảo nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, còn mình thì ra ngoài, đi vào trong viện.

Hôm nay thời tiết cũng không tệ.

Ba ngày trước, bà trông thấy Ngọc Lan bên cạnh Lam Vân Đình sắp tàn, còn nghĩ hai ngày nữa sẽ đến thưởng một chút. Nhưng Minh Đạt còn chưa thể ra khỏi cửa, bà cũng không muốn đi ngắm hoa với nha hoàn bà tử, hai ba ngày nữa mới đi, chỉ sợ sẽ không có gì để thưởng.

Nhưng hoa tươi mà thôi, năm nào tháng nào không có? Ngược lại cũng không đáng tiếc.

Trở lại phòng, Từ lão phu nhân phân phó người nhìn chằm chằm động tĩnh của chính viện và Hi Hòa Viện rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lòng nghĩ đến chuyện này, bà ta cũng không ngủ được.

Hai khắc sau, bà ta mở mắt đòi trà, đại nha hoàn tâm phúc của bà ta vẫn luôn chờ ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị nước trà nóng lạnh thích hợp dâng lên.

Thấy thần sắc lão thái thái vẫn tốt, Lưu Ly suy nghĩ một hồi, cười hỏi: "Xem ra, phủ chúng ta vẫn phải xử lý chuyện vui của đại cô nương trước?"

"Đương nhiên!" Từ lão phu nhân nhìn nàng một cái, "Không lo chuyện của con bé trước thì còn lo cho ai? Sao ngươi lại hồ đồ như vậy!"

"Không dối gạt lão thái thái, ta thật sự hồ đồ rồi!"

Lưu Ly vội vàng đếm đủ loại chuyện từ Ôn sang Dương, nói: "Ôn đại gia được lão thái thái và cữu thái thái của phủ Lý Quốc Công dung túng, đến mười tuổi còn chưa học hành đàng hoàng được một ngày, vẫn là cữu cữu bắt ép mới đọc sách được mấy năm. Cứ như vậy, ngày lễ ngày tết, ngay cả một câu đố đèn hắn cũng không làm được! Nếu nói Ôn gia cũng giống như nhà chúng ta, cũng là võ huân thế gia, nhưng Ôn đại gia càng không thể xưng là cung ngựa thành thạo... Như vậy sao xứng với đại cô nương? Kính xin lão thái thái giải thích nghi hoặc giúp ta."

Từ lão phu nhân lại đồng ý nói: "Ngươi nói không sai. Hắn không xứng. May mà Quốc bá chỉ có một nhi tử là hắn, về sau cũng được thừa kế tước vị, ở nhà ăn no chờ chết."

Lưu Ly không chen lời, chỉ chờ lão thái thái nói tiếp.

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại," Từ lão phu nhân nói: "Dù sao phủ Lý quốc công cũng còn có hai đời tước vị. Đại cô nương ngươi gả qua chính là đương gia nãi nãi của phủ Quốc công, tương lai còn không thiếu một cáo mệnh của tử tước phu nhân, con của nó cũng có thể thừa hưởng ấm no. Mặc dù Ôn gia không bằng chúng ta nhưng gia thế cũng không có trở ngại gì."

Mà giấc mộng của Minh Đạt tuy rằng ly kỳ, cũng không có căn cứ gì nhưng phủ Lý Quốc Công ở trong quân các có không ít nhân mạch, nếu ngày nào đó Ôn Tòng Dương thật có tâm tư tiến tới, làm việc cũng không tính là quá khác người, Ôn gia mà không được thì lại thêm Kỷ gia, dù thế nào cũng có thể tặng hắn một tiền đồ không tệ.

Suy nghĩ thêm một chút, Từ lão phu nhân càng cảm thấy mối hôn sự này cũng coi như không tệ: "Ôn gia biết là đại cô nương nhà ngươi gả, còn không vui đến điên cuồng nâng nó lên? Không giống tiểu tử Thôi Giác kia, chỉ biết mặt lạnh, cũng không thân thiện với đại cô nương nhà ngươi, giống như thiếu nợ ai đó vậy!"

Không cần cầu gả cho Thôi Giác, sau này phải nghe lời hắn, chi bằng gả về Ôn gia, cuộc sống ngày sau thoải mái hơn.

Có lẽ đúng như Minh Đạt nói, trước kia nàng đã cảm thấy không hợp với Thôi Giác được, lúc này là ông trời giáng ân, cảnh cáo cho con bé thì sao?

Lão thái thái đã nói đến mức này, Lưu Ly cũng chỉ có thể vội khen: "Vẫn là lão thái thái nghĩ chu đáo."

Từ lão phu nhân đắc ý trong lòng, cười nói: "Ta chỉ có cháu gái ruột là đại cô nương ngươi, tự nhiên phải cân nhắc chu toàn cho con bé. Không giống phu nhân ngươi, không đau lòng cho nữ nhi ruột, ngược lại bảo hộ người ngoài trong lòng bàn tay, còn vì nó mà lạnh mặt với mẹ chồng, làm nữ nhi ruột thương tâm!"

Nói xong bà ta lại tức giận, đặt chén trà xuống. Lưu Ly vội khuyên nhủ, Từ lão phu nhân đã cân nhắc lợi và hại, xua tay nói: "Nể tình nó hiếu thuận nhiều năm, hôm nay ta không so đo với nó."

...

Một nửa buổi sáng trôi qua, cuối cùng Kỷ Minh Dao cũng chờ được thái thái trở về.

Đích mẫu có vẻ thất hồn lạc phách.

Kỷ Minh Dao không đoán được ở An Khánh Đường đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng đỡ Ôn phu nhân ngồi xuống.

Nàng cũng không tự tay dâng trà đưa khăn tay —— những việc này Tố Nguyệt, Ngân Nguyệt các nàng làm tốt hơn nàng nhiều lắm, nàng cần gì múa rìu qua mắt thợ.

Nàng có một loại dự cảm, tâm tình xấu của đích mẫu có liên quan đến nàng. Nhưng giống như rất nhiều năm trong quá khứ, rất nhiều thời khắc, nàng khiến bản thân không suy nghĩ nhiều. 

Ôn phu nhân không nhận trà, chỉ nhận khăn bông ấm áp ướt át, lau tay cùng mặt. Trong lòng bà đang suy nghĩ, nhìn Minh Dao một hồi, lại dời ánh mắt đi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, bà hung hăng bóp chặt cổ tay mình, chuyển hướng sang Minh Dao.

"Con nói cho ta biết..." Ôn phu nhân muốn cười một cái với Minh Dao nhưng thực sự không cười nổi. Bà cũng không dám nghĩ đến hiện tại thần sắc mình khó coi bao nhiêu, chỉ có thể hết sức dịu dàng nói: "Trong lòng con thấy thế nào về Tòng Dương?"

Bà lại vội vàng bổ sung: "Con nói thật đi, không cần để ý tới ta, càng không để ý tới Ôn gia, chỉ nói trong lòng con, Tòng Dương là người thế nào——"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play