Kỷ Minh Đạt không thể tin được phụ thân sẽ gả nàng ta cho một cấm quân ngũ phẩm Thiên hộ làm kế thất.

Nàng ta không chịu tin. Nàng ta đứng lên, muốn đi tìm phụ thân, muốn nghe phụ thân chính miệng nói với nàng ta là mẫu thân đang lừa nàng ta!

Ôn Tuệ không ngăn cản nàng ta.

"Con đi đi." Bà mệt mỏi nói: "Nhưng đừng ầm ĩ với phụ thân con, ngàn vạn lần đừng cố chấp. Cầu xin ông ta, nếu không cầu được thì thuận theo ý ông ta, có lẽ ông ta còn có thể cho con thêm chút chỗ tốt."

Kỷ Minh Đạt dừng bước.

"... Nương?" Nàng ta chậm rãi xoay người, trong mắt đã chứa đầy nước mắt: "Thật sự... Không thể thay đổi sao?"

Nàng ta nghẹn ngào, lẩm bẩm hỏi: "Phụ thân, sao có thể, sao có thể —— "

Cho tới bây giờ phụ thân nàng ta vốn đã như vậy.

Ôn Tuệ cũng không sợ nữ nhi đi nói cho ai biết. Bà nói thẳng ra lời trong lòng: "Trước kia ông ta thương con là bởi vì con nổi danh khắp kinh thành, có thể giúp ông ta chọn được một người con rể tốt. Hiện tại thanh danh của con chỉ là dĩ vãng, lại là người đã qua một đời trượng phu, giá trị của con còn kém hơn cả Tứ nha đầu, cho nên ông ta muốn kết thân với Sài gia liền lấy con để lấp vào chỗ trống."

Bà lắc đầu: "Nếu tổ mẫu con còn sống, có lẽ còn có thể dùng 'Hiếu đạo' đè ép ông ta một chút. Hiện giờ, cữu cữu của con ốc còn không mang nổi mình ốc, sớm đã không được phụ thân con để vào mắt. Tòng Dương lại không chịu thân cận với người nhà. Lời của ta ở trước mặt ông ta không hề có phân lượng."

Kỷ Minh Đạt ngơ ngác ngồi ở bên cạnh mẫu thân.

Nhị muội muội được phong huyện chúa, địa vị ngang hàng với công tước. Nàng về nhà chống đối mẫu thân, cũng không sợ người ta nói là "bất hiếu".

Tam muội muội tuy không có tước vị nhưng tương lai lại là Hầu phu nhân.

Tứ muội muội, Tứ muội muội... nếu nghe theo ý của mẫu thân, phụ thân nhất định sẽ gả Tứ muội muội lên cao, ít nhất, sẽ không kém hơn Tam muội muội.

Vẫn chỉ có nàng ta phải làm kế thất, gả cho một thiên hộ góa thê tử.

"Thật ra, Sài gia cũng chưa chắc đã kém." Ôn Tuệ không biết là đang khuyên nữ nhi hay là đang khuyên chính mình, "Sài Mẫn cùng tuổi với con, tuổi tác tương đương, cũng không phải là lão già bốn, năm mươi tuổi, dung mạo cũng coi như không tệ. Phụ thân con cũng nói đúng một câu, con gả thấp, Sài gia chỉ có nâng đỡ con, kính trọng con, con sẽ không phải chịu ấm ức như ở Thôi gia nữa."

Tuy nói "Lần đầu gả vì người thân, tái giá vì bản thân", nhưng đạo lý chỉ là đạo lý. Ngay cả nữ tử dân gian cũng chưa chắc có người có thể toại nguyện khi tái giá, huống hồ là ở chốn công môn hầu phủ. Trừ phi Minh Đạt thà chết không lấy trượng phu, nếu không, lão gia có nhét nàng ta vào kiệu hoa Sài gia cũng sẽ nhét nàng ta vào cho bằng được.

Ôn Tuệ nói xong liền rơi lệ.

Kỷ Minh Đạt ngơ ngơ ngác ngác nghe.

Nàng ta đi gặp phụ thân. Ánh mắt phụ thân làm nàng ta thấy xa lạ.

Trong nhà sắp xếp cho nàng ta gặp Sài Mẫn.

Là một nam nhân.

So với Thôi Giác, chỉ có thể nói là một nam nhân.

Nàng ta và Thôi Giác thành hôn sáu năm, không có lấy một đứa con, hiện tại, lại phải gả cho một nam nhân đã có hai đứa con.

Mẫu thân không thể thuyết phục Ôn Tòng Dương cưới nàng ta, Trương Văn cũng không có ý định kết làm phu thê với nàng ta. Nàng ta chỉ có thể đính hôn với Sài Mẫn. Hôn kỳ cũng đã định vào ngày mười ba tháng bảy năm nay, rất gấp gáp.

Kỷ Minh Đạt không dám gặp lại bất kỳ người thân hữu nào. Nàng ta sợ các nàng dùng ánh mắt thương hại, trào phúng nhìn nàng ta, nàng ta biết, các nàng đều đang nghị luận, năm đó nàng ta nổi danh ở kinh thành, chẳng những không hòa thuận với trượng phu đến mức độ hòa ly, còn bị phụ thân gả cho một người như vậy!

Nàng ta vẫn ăn cơm và ngủ nghỉ như thường lệ nhưng ngày càng tiều tụy, cũng càng ngày càng ít nói.

Ôn Tuệ lo lắng. Bà vẫn không thể cưỡng ép trượng phu khiến ông ta đổi ý, liền thừa dịp ngày hội Đoan Ngọ, khuyên nhủ nữ nhi cùng bà đi xem thuyền rồng giải sầu.

Kỷ Minh Đạt được trang điểm lộng lẫy, buồn bực ngồi trong xe, buồn bực theo mẫu thân xuống xe. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mẫu thân của nàng ta bất giác sửng suốt, không nhúc nhích.

Nhìn theo tầm mắt mẫu thân nhìn sang, nàng ta cũng như bị đóng đinh, không thể động đậy.

Là... Thôi Giác.

Hắn đang chờ người xuống xe.

Hắn đang chờ ai!

Hắn cũng sắp thành hôn sao?

Xe này, xe này... Sao lại là kiểu xe của huyện chúa, quận chúa?

Nữ quan vén rèm xe lên.

Rốt cuộc Ôn Tuệ cũng hoàn hồn, vội vàng che chắn nữ nhi, cùng tâm phúc đẩy nữ nhi lùi về phía sau. Nhưng trong khe hở giữa đám đông, Kỷ Minh Đạt vẫn nhìn thấy.

—— nữ nhân trẻ tuổi vươn tay ra khỏi xe, đưa tay cho nữ quan, chậm rãi bước ra khỏi cửa xe; nữ nhân có quốc sắc khuynh thành, khiến cho mắt Thôi Giác sáng lên trong chớp mắt; cùng Thôi Giác bốn mắt nhìn nhau, ai cũng đều vui vẻ, nữ nhân khiến cho khóe môi Thôi Giác mỉm cười; khiến cho hắn không hề né tránh ánh mắt mọi người mà nghênh đón, thản nhiên đi tới trước mặt nàng, chính là... Kỷ Minh Dao.

Huyện chúa Chân Ninh, Kỷ Minh Dao.

Nhị muội muội của nàng ta, Kỷ Minh Dao.

Kỷ Minh Dao!

***

Đôi tình nhân này hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, hơn nữa sự xuất hiện của phu nhân quốc công kèm theo người hầu cận đông đảo càng làm bọn họ thêm nổi bật, cho nên vẫn chưa có người phát hiện Ôn Tuệ và Kỷ Minh Đạt cũng ở gần đó.

Ôn Tuệ nắm chặt lấy cánh tay của nữ nhi, sợ nàng ta không nhịn được mà lao ra trước mặt những người này, xông đến trước mặt Thôi Giác và Kỷ Minh Dao chất vấn!

Kỷ Minh Đạt cũng quả thật muốn chất vấn, hỏi bọn họ, một người là trượng phu trước sau khi nàng ta thành hôn sáu năm mới hòa ly nửa năm, một người là muội muội ruột, muội muội ruột của nàng ta! Bọn họ làm tỷ phu và thê muội sáu năm, sao có thể lén lút thành đôi, ai cũng không màng đến thể diện sao!

Thôi Giác, Thôi Giác! Thì ra hắn thật sự sớm đã có ý với Nhị muội muội, cho nên mới có thể cùng nhị muội muội đi dạo dịp nghỉ lễ nhanh như vậy... Nhất định, nhất định là như vậy!

Trong mắt Kỷ Minh Đạt rực lửa, hai chân lại bị dính chặt tại chỗ, mãi đến khi Thôi Giác và Kỷ Minh Dao sóng vai đi vào tửu lâu, biến mất trong tầm mắt của nàng ta.

Nàng ta được mẫu thân và nha hoàn ma ma hầu hạ đỡ lên xe ngựa. Xe ngựa nhanh chóng chạy về phủ An quốc công. Nàng ta không nói cũng không động, chỉ để mấy bà tử nâng đỡ xuống xe rồi đưa về Khải Vinh viện.

Nàng ta đổ bệnh.

Bệnh này nặng quá, nàng ta mơ màng không ăn được cơm, cũng không nghe người ta nói chuyện. Nàng ta chỉ nằm trên giường, tỉnh dậy thì ngây ngốc nhìn lên trần nhà, có lúc sẽ uống mấy ngụm thuốc, có lúc ngay cả nước cũng không chịu uống. Bao nhiêu thái y, đại phu đã tới, đều chỉ nói đây là tâm bệnh.

Ôn Tuệ hiểu được khúc mắc của nữ nhi.

Nhưng Kỷ Minh Dao đã không còn bị ràng buộc bởi phủ An quốc từ lâu, Thôi Giác muốn cưới thê tử khác thì nhà thê tử cũ càng không có quyền can thiệp. Kỷ Minh Dao thường xuyên tới lui cung và Tùng trạch, chữ nàng viết trong phòng Tùng tiên sinh được bệ hạ và mấy vị trọng thần chính miệng tán thưởng. Nàng và Thôi Giác thăm hỏi lẫn nhau hằng ngày, kết bạn du lịch không kiêng dè ai, khắp kinh cũng không có ai chửi bới. Tất cả mọi người dường như đều đang chờ đôi "người có tình" này cuối cùng sẽ kết thành phu thê. 

Nếu phủ An Quốc công muốn ngăn cản thì mới trở thành trò cười trong kinh. Cho nên, ngay cả lão gia cũng không nhìn không nghe, mắt coi như không thấy, tai không nghe để thanh tịnh.

Bà chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi gầy gò, tiều tụy, không quá nửa tháng, hai má đã lõm xuống, mặt không còn chút máu.

Hơn một tháng nữa chính là ngày thành hôn của Kỷ Minh Đạt và Sài Mẫn. An Quốc công vẫn lệnh cho Ôn Tuệ chuẩn bị đưa nữ nhi xuất giá như thường lệ.

Ôn Tuệ không thể nhẫn nại được nữa: "Đây là nữ nhi ruột của ông!"

Bà ném chén trà vào mặt trượng phu: "Ông mất trí rồi à? Con bé đổ bệnh sắp chết đến nơi rồi, ông còn muốn con bé lấy trượng phu —— gả muộn mấy tháng thì có thể chết sao! Ông không có một chút từ ái nào của phụ thân sao? Sài gia có cái gì mà để ông cứ nhất quyết phải đẩy nữ nhi ruột của mình vào đó? Minh Đạt không gả được! Nếu ông muốn ép con bé gả, không bằng ông cứ giết ta trước đi, lại tùy tiện chọn ai tổ chức hôn sự, ta thành quỷ cũng không buông tha ông!!!"

An Quốc công dùng tay đánh ngã bà xuống đất.

"Đừng giả nhân giả nghĩa nói đạo lý với ta!" Ông ta lau nước trà trên mặt, giận dữ: "Vì sao Minh Đạt bệnh? Ngươi cho rằng ta không biết sao! Nó thấy Thôi Giác ở chung với nhị nha đầu, không chịu nổi liền bị bệnh! Nữ nhi mà ngươi dạy dỗ giỏi lắm, bị người ta từ bỏ, gây huyên náo khắp nơi, đã hòa ly về nhà rồi vẫn còn nhớ thương trượng phu cũ, nói ra mới khiến người ta chê cười phủ An Quốc không có liêm sỉ!

Tâm ý ông ta đã quyết: "Nó gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả!"

"Người đâu!" Ông ta quát lớn: "Đưa phu nhân về phòng dưỡng bệnh, không ai được quấy nhiễu thái thái thanh tịnh! Đưa chìa khóa sổ sách cho đại nãi nãi, bảo đại nãi nãi lo liệu hôn sự cho đại cô nương!"

"Nếu ông có gan thì bỏ ta, giết ta đi!"

Ôn Tuệ đứng lên, hất tay mấy bà tử và nha đầu ra, bụm mặt cười lạnh: "Bằng không, ta sống một ngày, quyết không cho phép ông hành hạ Minh Đạt như vậy!"

Hai người cãi nhau dữ dội, có người vội vàng báo cho Kỷ Minh Viễn. Hắn và thê tử Đặng Niệm vội vàng chạy tới, thấy mảnh sứ rơi đầy đất, nửa người phụ thân đều ngâm trong nước trà, tóc mai mẫu thân xõa tung, nửa bên mặt sưng đỏ, khóe môi còn có vết máu, vội vàng ngăn trước người mẫu thân quỳ xuống!

Đặng Niệm cũng vội vàng đỡ mẹ chồng lùi lại một chút.

Nhưng mặc kệ nhi tử cầu khẩn như thế nào, dập đầu đến trán chảy máu, máu đầy đất, cũng mặc kệ thê tử tức giận mắng mỏ thế nào, An Quốc công vẫn giữ lòng cứng rắn như sắt, nhất định phải để trưởng nữ xuất giá đúng hạn!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play