Sau khi ăn xong, nàng đứng dậy tiêu thực, nhìn bức tranh chữ trong thư phòng Tùng tiên sinh.
Có bức nào của Thôi Giác không nhỉ?
Quả nhiên nàng nhìn thấy được một bức ——
"Thôi ngự sử?" Nàng xoay người lại cười hỏi: "Đây là chữ của ngài à?"
"Là của ta." Thôi Giác tiến lên một bước, thấp giọng nói, "Là tại hạ viết năm mười sáu tuổi."
"Sao còn gọi là "Thôi Ngự sử"?" Tùng Cú chắp tay đi vào, cười nói: "Thôi Giác chỉ là kẻ có chức vụ thấp bé, Minh Dao, con cứ gọi thẳng tên nó là được."
Kỷ Minh Dao vội nhìn Thôi Giác.
Có phải không lễ phép quá không?
Tùng Cú lại cười nói: "Không muốn gọi tên thì gọi tên tự cũng được."
"Con còn chưa biết tên tự của Thôi ngự sử." Kỷ Minh Dao do dự, lại nhìn Tùng tiên sinh.
"Tên tự của nó à ——" Tùng Cú cố ý nhìn chằm chằm Thôi Giác, tốc độ nói cực chậm, "Là do ta đặt —— "
Chóp mũi Thôi Giác lấm tấm mồ hôi, hắn nhắm mắt lại: "Thái công!"
"Được được được, ta không nói, ta không nói!" Tùng Cú cười to: "Để con tự nói đi!"
Giống như lúc đến, Thôi Giác tự đưa Kỷ Minh Dao về phủ công chúa, hắn cưỡi ngựa, Kỷ Minh Dao ngồi xe.
Rất nhanh xe ngựa đã tới.
"Huyện chúa mau nghỉ ngơi đi, tại hạ không quấy rầy nhiều nữa." Thôi Giác chỉ nhìn thị nữ đỡ nàng xuống xe.
Kỷ Minh Dao lại đi đến trước mặt hắn.
"Thôi Ngự sử, ta còn chưa biết." Nàng cười hỏi: "Tên tự của ngài là gì?"
"Là... Minh Cẩn." Thôi Giác giơ tay lên, viết trong lòng bàn tay cho nàng xem.
Tên tự của hắn và tên của huyện chúa có một chữ trùng nhau.
"Minh Cẩn." Kỷ Minh Dao lặp lại, "Thôi Minh Cẩn?"
Toàn thân Thôi Giác đỏ bừng như bốc cháy: "Ừm."
Hắn như bị váng đầu.
Hắn lại đang chờ mong... Chờ mong huyện chúa gọi thẳng hắn là, "Minh Cẩn".
"Vậy sau này ta sẽ gọi ngài như vậy nhé?" Kỷ Minh Dao quan sát vẻ mặt của hắn: "Ngài cũng không cần tự xưng là "tại hạ"."
"Được." Thôi Giác không thể chối từ: "Tất cả đều theo ý của huyện chúa."
"Ừm." Kỷ Minh Dao đáp một tiếng, lại gọi, "Thôi Minh Cẩn?"
"Tại hạ..." Thôi Giác đổi giọng, "Ta, ta đây."
Trong làn gió ấm áp của buổi chiều, lòng Kỷ Minh Dao dâng lên một cỗ xúc động.
Nàng có một vấn đề có chút mập mờ, không quá phù hợp với quan hệ hiện tại của bọn họ, đã suy nghĩ xoắn xuýt rất nhiều ngày qua. Nàng muốn hỏi ngay bây giờ.
"Thôi Minh Cẩn," Nàng nói, "Ta nghe nói, từ thuở nhỏ ngài đã thức dậy từ khi gà gáy, mãi đến canh ba mới ngủ, khổ luyện không ngừng, đến nay đã hơn hai mươi năm vẫn không đổi, cũng cực kỳ tận tâm với công vụ."
Thôi Giác không biết mình nên nhận lời khen hay là khiêm tốn.
"Nhưng ngài, cũng chắc không biết ta." Kỷ Minh Dao cũng không phải là muốn hắn trả lời.
Nhìn thẳng vào hai mắt Thôi Giác, nàng chậm rãi nghiêm túc nói: "Mỗi ngày ta đều ngủ vào canh một, mãi đến giờ Mão mới thức dậy, mỗi ngày, ít nhất phải ngủ đủ năm canh giờ."
Một ngày ít nhất phải ngủ năm canh giờ.
Thôi Giác nhất thời sững sờ.
Một ngày ngủ đủ năm canh giờ, trong trí nhớ của hắn đã rất xa xôi. Hiện nay Thôi gia cũng chỉ có ấu nữ ấu tử của huynh trưởng và tẩu tử, bởi vì tuổi còn nhỏ, ban đêm ngủ đủ bốn năm canh giờ, ban ngày còn có thời gian ngủ bù ——
Không, không đúng.
Thôi Giác giật mình bừng tỉnh.
Huyện chúa, huyện chúa đang nói, đang nói với hắn, mỗi ngày nàng đều làm việc và nghỉ ngơi ——
Trong đầu hắn ầm vang một mảnh, không biết làm sao đã được huyện chúa mời đến tiền sảnh ngồi xuống, trong tay còn nâng trà.
Nước trà từ hơi nóng chuyển thành lạnh, hắn uống một ngụm mới cảm thấy nỗi khô nóng trong lồng ngực hơi tan đi. Hắn lại nhìn chăm chú vào huyện chúa, nàng đã nửa nằm tựa trên gối mềm, gần như sắp ngủ.
Hắn cuống quít đặt chén trà xuống. Chén nhỏ chạm vào bàn trà, nắp chén lắc lư, phát ra hai tiếng vang trong trẻo.
Kỷ Minh Dao ngáp một cái.
Qua giờ ngủ trưa của nàng, nàng đã mệt đến mức chảy nước mắt, cũng lười giả bộ, nàng chỉ ôm một cái gối vào trong ngực, tiếp tục nói chuyện trước cửa: "Bây giờ ngài cũng thấy rồi, ta không phải là "đại tiểu thư" đoan trang hiền thục tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, thường ngày ở nhà không có chuyện gì quan trọng, ta có thể lười thì cứ lười. Thật ra lúc còn chưa xuất giá, các tỷ muội cùng nhau đi học, ta cũng luôn bị tiên sinh trách phạt. Không biết Kỷ Minh Đạt... có từng đề cập với ngài hay không?"
Thanh âm nàng khẽ thấp, người đã thanh tỉnh tám phần.
Aiz, Kỷ Minh Đạt.
Từ nhỏ người "Trưởng tỷ” này đã không hợp với nàng, nhìn nàng không vừa mắt, chỗ nào cũng bắt bẻ, dạy dỗ nàng. Sau khi hai người thành hôn, nàng ta ngày càng đối xử không tốt với nàng.
Đương nhiên Ôn Tuệ sẽ không để nữ nhi ruột ấm ức, Từ lão phu nhân cũng chỉ che chở đại tôn nữ "chính thất" đã nuôi nấng từ nhỏ. Cho nên, tất cả mâu thuẫn của nàng và Kỷ Minh Đạt, cho tới bây giờ đều chỉ do Kỷ Minh Đạt khơi mào, lại chấm dứt bằng việc nàng chủ động hoặc bị động nhường nhịn.
Có khi, Ôn Tuệ cảm thấy Kỷ Minh Đạt quá đáng hoặc ảnh hưởng đến nàng ta, cũng sẽ bắt Kỷ Minh Đạt nhận lỗi.
Đương nhiên, mặc kệ nội tâm nàng có thật sự muốn tha thứ hay không, nàng cũng luôn sẽ thuyết phục mình "tha thứ".
Kỷ Minh Đạt đối với nàng, không phải là "người thân", "Tỷ muội" hay "bằng hữu", chỉ là người đáng ghét không thể không đối phó, trình độ đáng ghét ngang hàng với Từ lão phu nhân.
Vì vậy, tuy Thôi Giác có muôn vàn điểm tốt nhưng hắn từng ở chung với Kỷ Minh Đạt... Mặc dù nàng biết tình trạng hôn nhân của bọn họ thì cũng khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.
Chỉ một chút thôi.
Việc vào một cuộc hôn nhân sai lầm cũng không phải là lỗi của Thôi Giác. Kỷ Minh Dao chỉ chăm chú nhìn hoa sen được thêu trên gối.
Mà Thôi Giác ngồi trên ghế phía dưới đã lâu không nói lời nào.
Kỷ Minh Dao lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn.
Hắn không tức giận, cũng không mất hứng.
Hình như hắn đang hạ quyết tâm?
Hắn nhìn về phía nàng!
Kỷ Minh Dao vội vàng dời mắt.
"Huyện chúa."Thôi Giác gọi nàng, "Xin hãy nhìn ta."
Kỷ Minh Dao khẽ mím môi. Nàng đặt gối ôm xuống bên cạnh, ngồi ngay ngắn, ra hiệu cho thị nữ rời khỏi đây trước sau đó mới thở dài nhìn sang phía hắn.
Hiển nhiên Thôi Giác rất căng thẳng.
Ánh mắt hắn lấp lánh như mặt hồ gợn sóng, thanh âm cũng không còn mát lạnh trầm ổn như thường ngày mà hòa lẫn vào thêm sự rung động: "Kỷ đại cô nương gần như không nhắc tới huyện chúa với ta. Ta cũng không đề cập việc riêng với nàng ấy. Ta và nàng ấy, tuy có sáu năm hôn nhân nhưng lại hiếm khi ở chung một phòng. Ta, ta ——"
Nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, lòng Kỷ Minh Dao chậm rãi hiện lên một suy đoán.
Nếu suy đoán kia là thật thì sẽ làm cho nàng kinh hỉ.
Nàng khẽ nắm chặt tay.
Trong sự chờ mong của Kỷ Minh Dao, Thôi Giác cũng hết sức thuận theo, nói rõ ràng điều mà hắn muốn cho người trong lòng biết.
"Ta và nàng ấy," Hắn nói, "Chưa từng, chưa từng làm... phu thê thật sự."
Hắn nhìn thấy Kỷ Minh Dao cười vui vẻ, nàng tin hắn. Hắn thấy Kỷ Minh Dao há miệng, nghe thấy nàng cười nói với hắn: "Ta cũng vậy."
Hai má nàng đỏ ửng, vui vẻ nói: "Ta và Ôn Tòng Dương cũng chưa từng làm chuyện phu thê."
Dốc hết toàn lực, nghĩ hết mọi cách để không phải cùng với Ôn Tòng Dương – nhi tử của kẻ thù đã sát hại mẫu thân nàng - phát sinh quan hệ thân thể, thật sự là nhớ tới thôi cũng khiến người ta không nhịn được mà vui vẻ!
-
Từ lão phu nhân đã qua đời tròn ba năm, Ôn Tuệ cũng chừng ba năm không cần kiên trì thỉnh an mẹ chồng sớm tối, không còn phải chịu đựng sự bắt bẻ, trách móc nặng nề của mẹ chồng nữa. ( truyện trên app T Y T )
Không còn bị mẹ chồng cản trở nữa, bà cũng thoải mái tự tại như những gì bà mong muốn suốt hơn hai mươi năm hôn nhân. Nhưng hôm nay, lúc này, bà lại đang nhớ mẹ chồng, lại đang kỳ vọng mẹ chồng vẫn còn ở đây.
"Mặc dù Minh Đạt hòa ly về nhà không thể so với lần đầu thành hôn, nhưng dù sao con bé cũng là nữ nhi của Quốc công, lại đang ở tuổi đôi mươi, vì sao chỉ có thể gả đi làm kế thất?" Ôn Tuệ cố gắng thuyết phục trượng phu: "Làm kế thất cũng còn được, thê tử trước của Sài Mẫn để lại hai người nhi tử, trưởng nhi tử năm tuổi, đã biết mọi chuyện, Minh Đạt qua đó, nếu lại có thêm con, chẳng lẽ không phải chỉ có thể xếp ở phía sau hai đứa trẻ đó sao..."
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
An Quốc công cắt ngang lời bà, cười nói: "Phu nhân không cần lo lắng: Minh Đạt là người xuất thân cao quý, Sài gia há dám đối xử không tốt với nó! Hai đứa nhỏ kia, nếu như chúng hiểu chuyện thì cũng sẽ tôn kính Minh Đạt như thân mẫu; nếu chúng không hiểu chuyện, Sài gia cũng sẽ dạy bọn chúng hiểu chuyện. Bọn chúng có tổ phụ tổ mẫu, càng sẽ không để cho Minh Đạt phải bận tâm. Ngay cả nha đầu cơ thiếp trong phòng của Sài Mẫn, Sài gia đều nói sẽ đuổi ra ngoài toàn bộ. Còn có gì không tốt chứ?"
Mi tâm Ôn Tuệ nhảy dựng. Bà nín thở nắm chặt khăn tay, cười hỏi: "Xem ra, lão gia đã bàn bạc xong hôn sự với Sài gia, không thông báo với ta một câu."
"Phu nhân còn có điều gì bất mãn thì cứ việc nói thẳng, hà tất phải như vậy." An Quốc công thu lại ý cười: "Hay là phu nhân có thể khiến Minh Đạt lấy Tòng Dương?"
"Tòng Dương?" Ôn Tuệ tức giận đến sững người: "Lão gia, Ôn gia mới bị tịch thu tài sản và tước vị, ca ca của thiếp còn đang ở trong ngục chờ treo cổ vào mùa thu... Tòng Dương nào có tâm tư cưới thê tử! Huống chi vừa cưới muội muội đã huyên náo đến trở mặt thành thù, giờ lại cưới tỷ tỷ, chẳng phải Minh Đạt sẽ là người "thay thế" cho muội muội của con bé sao!"
"Phu nhân đã không làm được, vậy hôn sự của Minh Đạt cứ quyết định như vậy đi!" An Quốc công không để ý tới nỗi đau và phẫn uất của thê tử. Uống nửa chén trà, ông ta cũng nhớ tới nhị nữ nhi đáng ghét kia của mình.
Đứa bé này từ nhỏ cổ quái bất hiếu, vì di nương đã chết của nó, mà lại ghi hận phụ thật ruột hai mươi năm! Nhiều năm qua Thái thái cố ý cưng chiều nó, dung túng cho nó, để nó thời khắc luôn nhắc nhở ông ta về cái chết của di nương Ngọc Tĩnh, càng thể hiện thanh danh là một đích mẫu bao dung hiền đức... cuối cùng lại bị cắn một cái, cũng coi như là báo ứng của Ôn gia!
Ôn Tuệ trừng mắt nhìn trượng phu. Bà chỉ muốn hắt cả chén trà lên mặt ông ta... Nhưng bà chỉ có thể nhịn, tự nhủ phải nhẫn nhịn, nhịn đến khi trong miệng cắn bật ra máu mới có thể lên tiếng cầu xin: "Thiếp biết lão gia tận tâm chọn hiền tế cho con bé. Nhưng dù sao Minh Đạt cũng mới về nhà ba, bốn tháng, giờ lại định ra hôn sự mới thì cũng quá vội vàng. Nếu lão gia chỉ muốn kết thân cùng Sài gia, Tứ nha đầu còn chưa đính hôn, không bằng bảo con bé gả qua đó —— "
"Hôn sự của Tứ nha đầu, ta tự có tính toán." An Quốc công đưa tay, không cho bà tiếp tục nói.
Như chợt nhớ tới cái gì, ông ta còn cười: "Đã là hòa ly, cũng không phải là để tang trượng phu, dù là ngày đầu tiên trở về nhà đã bàn chuyện hôn sự thì có sao? Phu nhân còn kéo dài thời gian vì Minh Đạt, thật tình không biết, Thôi Giác đã có ý với nhị nha đầu. Gần đây nó thường lui tới phủ công chúa Quảng Nghi và phủ quận chúa Bảo Khánh, gặp mặt nhị nha đầu, hôm nay còn đưa nhị nha đầu đi gặp Tùng tiên sinh. Ta thấy, nhiều nhất chỉ một, hai tháng nữa, bọn chúng sẽ làm rượu mừng rồi!"
Hai người này, một người là ông ta hận không muốn sinh ra, một người là con rể trước mà ông ta đã hối hận vì đã gả nữ nhi cho. Ông ta không muốn thấy hai người này kết đôi nhưng hiện tại ông ta lại không quản được!
Nói ra càng khiến thái thái càng chán nản, cho dù nhị nha đầu còn có chút hiếu thuận với ông ta.
Cuối cùng Ôn Tuệ cũng đập chén trà trong tay.
Miếng sứ, lá trà rơi lả tả trên đất, có vài giọt nước trà bắn lên góc áo An Quốc công.
Ông ta âm trầm cười lạnh một tiếng.
Sớm muộn gì ông ta cũng nắm quyền sinh sát trong tay, để thiên hạ này, thế gian này, không còn người nào dám làm trái ý ông ta nữa!
Phủ An Quốc công quyết không bao giờ trở thành Ôn gia thứ hai!