Đêm khuya.

Mẹ chồng tức đến mức ngất xỉu hộc máu, còn trượng phu lại dập đầu đến choáng váng nôn mửa, không thể đứng thẳng, bệnh của đại cô lại phải chăm sóc. Đặng Niệm mang thai bốn tháng bận rộn khắp phủ, mãi đến canh ba mới có thể về phòng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Nhũ ma ma đau lòng dâng thuốc an thai lên: "Cô nương cũng quá không dễ dàng, nhà ai mà tức phụ có thai lại phải chịu những kinh hãi và mệt mỏi này chứ? Thật sự là..."

"Ma ma đừng nói nữa." Đặng Niệm nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch: "Ta đi xem nữ nhi."

Đại nữ nhi của nàng được nhũ mẫu chăm sóc, sớm đã chìm vào giấc ngủ, ngủ rất ngon lành.

Sờ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nữ nhi, nàng không khỏi thư thái, nở nụ cười trấn an.

Nhũ ma ma càng đau lòng cô nương của mình, thở dài hỏi: "Nếu cô nương thật sự tiếp nhận hôn sự của đại cô nãi nãi, chỉ sợ thái thái sẽ ghi hận. Dù thế nào thì thái thái cũng là mẹ chồng của cô nương, nếu bà ấy muốn hành hạ cô nương, cho dù có đại gia che chở, cô nương cũng không tránh khỏi khổ tâm."

"Ta biết." Đặng Niệm xoa huyệt thái dương.

Ngồi dưới hành lang, làn gió đêm mùa hạ lướt qua, nàng chìm vào suy nghĩ.

Đây là năm thứ tư nàng gả vào phủ An Quốc công. Người ngoài nhìn vào, nàng xuất thân cao quý, là huynh đệ tỷ muội ruột duy nhất còn sống của Tề Quốc hầu, đến Kỷ gia, mẹ chồng ôn hòa, hơn nữa trượng phu chung thủy không có thiếp thất, dù từng có một biểu muội thanh mai trúc mã, đã từng rung động nhưng cũng sớm đã không còn liên quan, mỗi người đều có cuộc sống riêng mình, mấy đại cô, tiểu cô... Tính tình khác nhau nhưng cũng chẳng ai làm khó nàng, tương lai trượng phu vẫn còn tước vị quốc công, phú quý không lo, cuộc sống của nàng cũng xem như không có điều gì không như ý.

Nhưng thành hôn bốn năm qua, nàng lại không có một ngày không lo lắng.

Nàng hiểu dã tâm của huynh trưởng và cha chồng. Nàng và trượng phu chính là con tin liên minh của hai nhà. Bọn họ luôn không cam lòng với đương kim hoàng hậu và thái tử, muốn ủng hộ cháu ngoại Đặng gia, lục hoàng tử làm trữ quân, làm hoàng đế. Nhưng chi tiết cụ thể, huynh trưởng chưa từng tiết lộ một chữ với nàng, cha chồng cũng không để trượng phu biết được. Nàng cũng chỉ có thể để mình sống hồ đồ qua ngày, không nghĩ nhiều đến những tai họa tương lai. 

Nhưng bây giờ xem ra, cha chồng nhất định phải gả đại cô ngay cả khi bị bệnh không thể đứng dậy nổi đến chỉ huy cấm quân hậu quân Sài gia, chỉ sợ là, mưu tính của bọn họ sắp phải có kết quả.

Đặng Niệm không quá tin bọn họ có thể thành công.

Nhưng dù sao nàng cũng họ Đặng, là dì ruột của Lục hoàng tử. Có lúc nàng cũng nghĩ, nếu Lục điện hạ thật sự có thể lên ngôi, tỷ tỷ trên trời có linh thiêng có thể vui vẻ hay không? Nàng đương nhiên chờ mong huynh trưởng và cha chồng có thể làm thành đại sự. So với lo lắng, không bằng sống vui vẻ chút ít qua ngày.

Chỉ là, vẫn là vấn đề liên quan đến tính mạng kia —— bọn họ, thật có thể thành công sao?

Bệ hạ có thể không phòng bị, mặc cho bọn họ mưu đồ tạo phản sao?

Sao có thể như vậy được.

Đặng Niệm cắn chặt hàm răng.

Sao có thể như vậy được!

Hôm nay nàng lại tận mắt nhìn thấy cha chồng đối xử tàn nhẫn vô tình với nữ nhi ruột, con ruột, đối với thê tử làm bạn hơn hai mươi năm cỡ nào!

Sao nàng lại không hiểu huynh trưởng ruột của mình chứ, nhìn hắn có vẻ thật lòng yêu thương Lục điện hạ, thật ra nói toạc ra cũng chỉ là vì vinh hoa phú quý của mình mà thôi! Vì tư tâm của mình, hắn khiến Lục điện hạ xa cách với phụ thân ruột thịt là đương kim thiên tử! Huynh trưởng chưa từng suy nghĩ cho Lục điện hạ một phần nào, sao lại thật lòng yêu thương muội muội ruột này của mình chứ?

Nàng và Lục điện hạ, toàn bộ chỉ là những quả cân trên bàn lợi ích của huynh trưởng. Cho dù để huynh trưởng, cha chồng của nàng nắm đại quyền triều chính thì —— nàng và bọn nhỏ, và cả đại gia —— thật có thể cùng nhau trải qua cuộc sống an tâm tự tại sao?

Đặng Niệm một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm, nàng ngồi xe vào cung, tố cáo huynh trưởng và cha chồng có ý đồ mưu phản với hoàng hậu.

Ba khắc sau, phủ An Quốc công, phủ Tề Quốc công, phủ Vĩnh Gia Hầu, Sài phủ và tám nhà đều bị cấm quân bao vây.

Cả kinh thành chấn động.

-

Kỷ Minh Dao vào cung trước, cầu xin được đoạn tuyệt quan hệ với An Quốc Công - Kỷ Đình, xin được chuyển phần mộ mẫu thân ruột ra khỏi mộ tổ Kỷ thị.

Sau khi tạ ơn, nàng được nữ quan dẫn dắt đến phủ An quốc công bị niêm phong đón Kỷ Minh Nghi, Trương di nương và đệ đệ Kỷ Minh Phong của nàng.

Nàng lại gặp Đặng Niệm ở trong cung. Đặng Niệm nghỉ ngơi ở thiên điện. Khi nữ quan dẫn nàng đến phủ An quốc công, cũng cùng đến đón nữ nhi của Đặng Niệm, chất nữ ruột của nàng.

Hôn sự của Đặng Niệm và Kỷ Minh Viễn gần như đều do một tay nàng xử lý, trước khi hai người thành hôn, đương nhiên nàng có không ít lần đến phủ Tề Quốc công gặp vị đệ muội tương lai này để bàn bạc về việc bố trí tân phòng của nàng ấy, an ủi sự bất an của nàng ấy khi xuất giá. Do vậy, tuy rằng lúc nhỏ Đặng Niệm thích Kỷ Minh Đạt hơn, cũng từng bởi vì Kỷ Minh Đạt mà bất mãn với nàng, nhưng sau khi Đặng Niệm thành hôn, quan hệ của các nàng cũng có thể coi là không tệ. Chỉ là sau khi nàng cáo trạng Ôn gia, đoạn tuyệt với Ôn Tuệ, đương nhiên cũng không tiện nói chuyện với con dâu của Ôn Tuệ nữa.

Minh Dao không ngờ Đặng Niệm lại tố cáo cha chồng và huynh trưởng của mình. Nhưng ngẫm lại về con người của nàng ấy, chuyện ngày hôm nay cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nàng nghĩ mình nên cảm ơn Đặng Niệm một tiếng. Cảm ơn nàng ấy đã đưa Kỷ Đình đến gần địa phủ, để nàng có cơ hội dứt bỏ hoàn toàn, để cho nàng và mẫu thân hoàn toàn không còn liên quan gì đến người này nữa.

Nhưng lời này không tiện nói rõ. Vì vậy, nàng chỉ giơ chén trà lên với Đặng Niệm, nhẹ giọng nói: "Sau này có bệ hạ, nương nương che chở, cứ an tâm sống cuộc sống thanh tịnh đi."

Đặng Niệm cũng nâng chén với Huyện chúa, "Có bệ hạ, long ân của nương nương, đời này ta không còn lo lắng nữa." Nàng nói: "Ta nghe nói, huyện chúa đã dùng Minh làm họ, không biết sau này, ta còn có thể xưng huyện chúa một tiếng "tỷ tỷ" hay không."

"Đương nhiên có thể." Minh Dao mỉm cười.

Khi nàng xuất cung, liền thấy Thôi Giác đang nghiêm nghị chờ đợi. Thấy nàng bước ra cửa cung, Thôi Giác lập tức tiến lên đón.

Minh Dao biết, hắn vừa biết phủ An Quốc bị phong cấm liền nhanh chóng chạy tới phủ công chúa tìm nàng. Nhưng lúc đó, nàng đã ở trên đường vào cung, lại bận rộn suốt đến bây giờ.

Bây giờ đã gần tới hoàng hôn.

"Không liên lụy đến ta." Nàng nói trước: "Ngài nên chúc mừng ta."

Nàng nhẹ nói rõ chuyện nàng sửa họ.

Bước chân Thôi Giác hơi chậm lại.

"Ta cáo trạng 'Nhà mẹ đẻ ' của 'đích mẫu', lại 'Vứt bỏ phụ thân ruột', có lẽ trong mắt một số người, ta là kẻ đại bất hiếu." Minh Dao cười hỏi, "Ngài thì sao? Ngài thấy thế nào?"

"Phụ từ thì nữ hiếu." Thôi Giác nghiêm túc nói: "Huống hồ, kẻ thù giết mẫu thân, sao có thể gọi là mẫu thân; kẻ mưu phản làm sao có thể gọi là phụ thân. Người không sai."

"Ngài thật lòng nghĩ như vậy ư?" Minh Dao thu lại nụ cười.

"Tuyệt đối không hề có một chữ nói dối." Thôi Giác thẳng thắn đối mặt với lời chất vấn.

Giữa hè là lúc thời tiết nóng bức nhất trong năm, Minh Dao không thích thời tiết quá nóng nhất, nếu như không cần thiết, nàng tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài quá lâu. Nhưng bây giờ, đi tới trước xe, nàng cũng không vội lên xe về nhà.

Nàng nhìn Thôi Giác một hồi lâu.

"Phủ huyện chúa sắp hoàn thành rồi." Nàng bỗng nhắc tới.

Thôi Giác nhéo nhéo lòng bàn tay mình.

"Nhất định ta sẽ đến... Chúc mừng huyện chúa Chân Ninh về nhà mới." Hắn nói.

"Ta đã đoạn tuyệt tình nghĩa phụ tử với Kỷ Đình, cho dù ông ta chịu chết, ta cũng không cần phải giữ đạo hiếu ba năm."

Một tay đặt ở trên trán che ánh mặt trời, Minh Dao cười với hắn.

Yết hầu Thôi Giác không ngừng nhấp nhô.

"Ta phải về rồi. Hôm nay mệt lắm!" Minh Dao đỡ lấy vách xe: "Thôi ngự sử..."

Nàng cố ý gọi tên cũ, nàng thấp giọng cười hỏi: "Chàng có muốn đi cùng không, đưa ta về, sau đó theo ta ăn cơm tối... rồi về nhà?"

Thôi Giác chưa từng ở phủ quận chúa Bảo Khánh —— nhà Minh Dao —— để dùng cơm chiều.

Mỗi lần hắn đến, nhiều nhất là lúc hoàng hôn liền cáo từ, tuyệt đối sẽ không ở lại đến đêm. Cho dù không nỡ, bước chân rời đi của hắn cũng chưa bao giờ do dự, không cho mình cơ hội để do dự ở lại với Minh Dao.

Minh Dao hiểu, hắn đang cố gắng hết sức giữ gìn thanh danh của nàng. Cho dù hai người bọn họ lui tới không che giấu, trong kinh thành, hầu như mọi người đều biết bọn họ... Có ý với nhau, nhưng hắn không muốn để mọi người có cơ hội bàn tán nhiều hơn nữa, không muốn người khác nói nàng phóng đãng, không tuân thủ lễ nghi đã để nam tử ở nhà qua đêm.

Nàng cũng không muốn chỉ đối đãi với Thôi Giác như người để tiêu khiển hay thông phòng.

Thời đại này còn lâu mới cởi mở như thời Hán Đường, khi công chúa, quận chúa có thể công khai nuôi dưỡng người tình, huống chi nàng chỉ là huyện chúa, không phải người trong hoàng thất, nếu thật sự khiến người đời cho rằng Thôi Giác trở thành trai bao của nàng, nhất định sẽ có tổn hại lớn đến danh dự của hắn.

Cho nên, công chúa Quảng Nghi đưa hộp gấm cho nàng đã được hai tháng, Minh Dao chỉ tự mình xem sơ lược qua, còn chưa dùng.

Nàng thích Thôi Giác, nàng muốn ôm hắn, muốn hôn hắn... Nhưng cho tới bây giờ, ngay cả tay bọn họ cũng chưa từng nắm.

Nàng cũng không chắc đây có tính là yêu đương hay không.

Quan hệ giữa nam nữ thời đại này có hai lựa chọn "chính đáng", là tình yêu mập mờ hoặc kết thành phu thê. Chỉ làm tình nhân, tựa như là một sự vũ nhục với nhau.

Nhưng cho đến hôm nay, nàng cũng không có bất kỳ sự chuẩn bị gì đã lại tiến vào một đoạn hôn nhân.

Nàng không chắc... Cho dù đối phương là Thôi Giác, nàng cũng không chắc, nàng thật sự còn có thể giữ mình trong hôn nhân, đồng thời, có thể cảm nhận được hạnh phúc hay không?

Trong cuộc hôn nhân dài sáu năm trước, mặc dù trong cuộc hôn nhân với con của kẻ thù có những tiếng cười và sự bình yên, nhưng cuối cùng nàng chỉ nhận được sự mệt mỏi sâu sắc, cảm thấy như bị hành hạ. Cuối cùng cũng giải trừ quan hệ phu thê với Ôn Tòng Dương, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm - cuối cùng nàng cũng được giải thoát.

Cho nên, cho dù Thôi Giác đã nhiều lần thổ lộ, chỉ có "tùy thời nghe gọi" và " ta ở đây", hắn chưa từng nói rõ ràng "Thích" hay “yêu”, Minh Dao cũng chưa từng hối thúc hắn.

Hắn chỉ dùng tất cả cơ hội tìm đến nàng, gặp nàng, dùng sự nội liễm của hắn để xây dựng cho nàng một sào huyệt ấm áp yên bình kín không kẽ hở, chung quanh chỉ có hắn.

Cứ như vậy cả đời cũng không sao.

Cứ như vậy một đời một kiếp không cần danh phận cũng không sao.

Mặc kệ là lấy thân phận gì, hắn đã nói, hắn hứa hẹn, chỉ cần nàng cần, hắn sẽ luôn ở đây.

Minh Dao mỉm cười nhìn chăm chú vào Thôi Giác.

Bây giờ, nàng đồng ý để trong hang ổ của nàng có thêm một người. Nàng muốn có được hắn, nàng muốn hoàn toàn có được hắn. Hắn có thể lựa chọn thành hôn, cũng có thể lựa chọn, trước tiên trở thành… tình nhân của nàng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play