Hai người sóng vai đi cùng đường, đi thẳng đến cửa hông của phủ công chúa. Hoàng hôn ôn hòa. Thôi Giác nghiêng mặt qua, thấy lông tơ thật nhỏ trên gương mặt nhỏ nhắn của huyện chúa, trong gió làn gió chiều ánh lên một thứ ánh sáng mờ ảo vàng nhạt.
Hắn mời huyện chúa dừng bước.
Kỷ Minh Dao nhìn hắn lên ngựa.
Thôi Giác dời mắt, giục ngựa rời đi, nhưng khi tới ngã rẽ đầu phố, hắn nhìn thấy Trung Dũng bá không biết đã chờ đợi bao lâu.
"Thôi Ngự sử." Hoắc Nguyên đỏ bừng hốc mắt. Hắn liền lập tức ôm quyền, đi thẳng vào vấn đề: "Ta biết ngài võ nghệ bất phàm, đánh với ta một trận đi."
Hôm qua trước cơm tối, huyện chúa bỗng tự mình đến tìm hắn, nói với hắn... Nói nàng đã có người khiến nàng rung động, chỉ sợ phải phụ lòng hắn, xin hắn đừng cố chấp.
Hắn lập tức đoán được người khiến huyện chúa rung động là ai.
Quả nhiên là —— quả nhiên là Thôi Ngự Sử! Thôi Giác!
Thôi Giác chăm chú nhìn vẻ mặt của Hoắc Nguyên.
Trong vòng một hai hơi thở, hắn đã đoán được trên người Trung Dũng bá phát sinh chuyện gì.
Huyện chúa.
Huyện chúa từ chối Trung Dũng bá, ngay trong tối qua đến hôm nay.
Chắp tay theo lễ với Hoắc Nguyên, Thôi Giác mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo: "Ta tất sẽ phụng bồi."
"Nơi giao đấu sẽ do Trung Dũng bá chọn lựa." Hắn nói: "Xin mời."
***
Một hồi tỷ thí, đao kiếm chạm nhau, ánh sáng lóe lên bốn phía. Cuộc đấu kéo dài đến khi trăng đã lên cao, sắp đến giờ giới nghiêm mà vẫn chưa phân thắng bại.
Uống xong một chén rượu mạnh, Thôi Giác chắp tay cáo từ.
"Thôi Ngự sử cần gì gấp gáp vậy." Hoắc Nguyên cầm bầu rượu lên, dựa vào trường giáo mà cười: "Nếu muộn, ở lại thì có sao đâu."
"Ngày mai còn có công vụ." Thôi Giác lạnh nhạt quay đầu, chỉ nói: "Trung Dũng bá, có chuyện gì cứ nói, không cần che giấu."
Hoắc Nguyên đứng thẳng dậy, thu liễm ý cười.
Giữa sân luyện võ của phủ Trung Dũng bá chỉ có hai người bọn họ, tất cả thân vệ, người hầu đều chờ ở bên ngoài. Bóng đêm yên tĩnh, âm thanh hai người nói chuyện đều nhẹ, không sợ bị người khác nghe thấy.
Lạnh lùng đánh giá Thôi Giác vài lần, Hoắc Nguyên mở miệng, chất vấn: "Thôi ngự sử, hôm nay ngài đắc ý, ta lại không thể không giội một gáo nước lạnh: dù sao Huyện chúa cũng từng là thê muội của ngài, tuy nàng không sợ người đời nghị luận nhưng ngài đã có tình cảm với nàng ấy, chẳng lẽ không nghĩ cho nàng chút nào sao!"
"Ta chỉ nghĩ Trung Dũng bá lấy thân phận bạn bè lo lắng thay cho huyện chúa." Thôi Giác không hề tránh né Hoắc Nguyên: "Nếu huyện chúa nguyện ý, đương nhiên ta có thể vô sỉ theo đuổi thê muội cũ."
Hắn bình tĩnh hỏi: "Còn nữa không?"
Hoắc Nguyên hít một hơi thật sâu. Hắn đột nhiên rót nửa bầu rượu, cuối cùng lại hỏi một câu: "Ngài không sợ thanh danh của ngài bê bối sẽ liên lụy đến huynh tẩu của ngài —— "
"Thật sự có ngày nào đó liên lụy đến huynh tẩu, ta sẽ rời khỏi Thôi gia, tự lập môn hộ." Thôi Giác cười: "Đa tạ Trung Dũng bá đã lo lắng cho nhà ta."
Hoắc Nguyên bỗng gạt ánh mắt sang một bên.
"Cáo từ." Thôi Giác không quay đầu lại.
Từ khi hiểu được tâm ý của mình, hắn đã có dự cảm mãnh liệt, hắn quyết không thể bỏ lỡ huyện chúa.
Hôm nay, hắn càng kiên quyết:
Nếu thật sự mất đi huyện chúa, hắn sẽ hối hận cả đời.
Nếu tương lai có ai có thể làm bạn bên cạnh huyện chúa, người đó chỉ có thể là hắn.
Nhất định chỉ có thể là hắn.
Hắn lấy roi thúc ngựa, về đến nhà đúng lúc vừa qua canh hai, giờ giới nghiêm bắt đầu.
Thôi Du đang lo lắng chờ đợi, nhịn không được mà khoác áo ra khỏi cửa liền nhìn thấy đệ đệ đi tới trong ánh trăng, hai gò má đỏ hồng, ánh mắt lại trong suốt thậm chí còn đang cười.
"Đệ..." Hắn không khỏi hỏi: "Đệ bị Trung Dũng bá đánh đến ngu rồi sao?"
"... Đại ca." Thôi Giác bất đắc dĩ, hắn còn đang cười: "Đại ca tưởng ta kém cỏi như vậy sao?"
"Vậy đệ không thua à?" Thôi Du vội hỏi tiếp: "Vậy hắn bị sao, vì sao đột nhiên lại gọi đệ qua gấp vậy?"
Đêm nay, trong lòng hắn có không dưới mười loại suy đoán, bây giờ lại nhìn thấy A Giác cười không giống thường ngày... khiến hắn sốt ruột muốn chết!
Thôi Giác vốn không định nói nhưng huynh trưởng lại rất lo lắng cho hắn. Vả lại chuyện hôm nay, nếu không giải thích thêm, chỉ sợ trong nhà sẽ hiểu lầm huyện chúa.
Hắn liền mở miệng, ngắn gọn nói: "Đại ca, hôm qua sau khi ta cáo từ, hẳn là huyện chúa đã đi từ chối Trung Dũng bá."
Thôi Du suy nghĩ lời này trong chớp mắt.
Hắn ngẩn người.
A Giác chậm bước chân chờ hắn.
Hắn nhìn thấy, hai mắt A Giác đang như sao trời... tỏa sáng.
...
Lúc này, phía Tây phủ công chúa, Bảo Khánh đang cẩn thận cầm một bức thư pháp như thể đang nhận một thánh chỉ.
"Muội thật sự muốn đi gặp Tùng tiên sinh, mời ông ấy viết thư pháp sao?" Nàng vẫn còn kinh ngạc.
"Nếu Tùng tiên sinh đồng ý gặp ta, đương nhiên là phải đi!" Kỷ Minh Dao vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn.
"Tùng tiên sinh thương ngài ấy như vậy, chữ của muội lại tốt như vậy, ngài ấy còn dám nói với muội, muốn giúp muội đưa bái thiếp, nhất định là chuẩn mười phần!" Bảo Khánh liền nói, "Nếu không, muội không đi thì ngài ấy còn mặt mũi nào đến gặp muội nữa?"
Kỷ Minh Dao chỉ cười.
"Trời ạ!" Bảo Khánh cất kỹ tự thiếp, cảm thán nói, "Cũng được!"
Nàng ôm lấy Kỷ Minh Dao: "Vốn ta còn cảm thấy hôm qua muội đi nói rõ ràng với Trung Dũng bá có hơi gấp gáp quá. Ngài ấy cũng chưa nói rõ ý tứ của ngài ấy, muội cứ để xem thử xem? Bây giờ nhìn lại, ngược lại cũng không tính là thiệt thòi gì!"
Bảo Khánh: "Thôi Ngự sử cũng đáng để muội làm như vậy!"
"Cái này cũng không thể chỉ tính là đáng giá hay không." Kỷ Minh Dao cười.
"Ta không hiểu mấy thứ tình cảm hai người, rối rắm thật!" Bảo Khánh cười nói: "Ta đã nói với phụ mẫu rồi, ngày mai ta sẽ gửi thư cho Trung Nghị Hầu. Nếu Trung Nghị Hầu đồng ý, đợi muội dọn nhà, ta sẽ tới Đông Quan!"
"Được!" Kỷ Minh Dao vội nói: "Mùa hè đã là mùa tốt nhất rồi, đi đâu cũng thuận tiện hơn."
Nàng liền tìm bút giấy, viết cho Bảo Khánh về cảnh sắc và văn hóa của các phủ khác ở Đông quan, rồi lại nhờ nàng ấy đi bái vọng mấy vị bằng hữu.
Bảo Khánh vừa nhìn vừa tiếc nuối: "Đi một hai năm, chỉ sợ không kịp dự lễ thành hôn của muội." ( truyện trên app T Y T )
Kỷ Minh Dao: "..."
Kỷ Minh Dao: "Vẫn chưa đâu! Hơn nữa, ai nói ta muốn thành hôn với ngài ấy?"
"Ừm! Chưa có gì thật đấy!" Bảo Khánh vừa cười vừa nói: "Ta thấy Thôi ngự sử ngoan ngoãn phục tùng muội, muội liền dụ dỗ ngài ấy, để ngài ấy làm ngoại thất của muội, hay là thông phòng, trai lơ cho muội, muội nói xem, ngài ấy có đồng ý hay không?"
"Tỷ tỷ!" Kỷ Minh Dao nâng bút vẽ định vẽ lên mặt nàng ấy.
Bảo Khánh lập tức né tránh: "Ha ha, vẽ không trúng, vẽ không trúng!"
"A a a!" Kỷ Minh Dao không phục! Nàng đứng lên đuổi theo nhưng vô tình bị trấn áp. Trên người Bảo Khánh chỉ có thêm một vết mực, còn trên người nàng có thêm bảy tám vết.
Bảo Khánh cười hì hì ôm nàng đi tắm rửa.
Kỷ Minh Dao bám lấy cánh tay nàng ấy, tăng thêm gánh nặng cho nàng ấy.
Bảo Khánh kéo nàng đi, như đang đùa giỡn.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Kỷ Minh Dao chậm rãi ăn điểm tâm rồi tiếp tục viết cho Bảo Khánh cẩm nang du ngoạn Đông quan.
Bảo Khánh bị công chúa Quảng Nghi gọi đi, mãi đến chạng vạng tối, Thôi Giác cáo từ rồi nàng ấy mới trở về, thần thần bí bí đưa cho Kỷ Minh Dao một hộp gấm.
"Đây là nương đưa cho ta, nói là ——" Nàng nháy mắt: "Bảo muội nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ, những ngày tháng với Thôi Ngự sử còn trẻ, đừng bỏ lỡ.”
Kỷ Minh Dao: "... A."
Nàng phản ứng lại, thoáng chốc mặt đỏ bừng.
"Muội cứ từ từ xem, ta không quấy rầy muội nữa!" Bảo Khánh cũng hơi ngượng, "Hôm nay ta về nhà ngủ!"
Nàng nói xong liền rời đi.
Kỷ Minh Dao nhìn rèm cửa, nhìn bình phong rồi lại nhìn các thị nữ đã ra ngoài... Đặt tay lên trên hộp gấm.
...
Nàng và Thôi Giác... Sẽ ở cùng một chỗ, sớm chiều đối mặt, làm hết chuyện thân mật nhất trên thế gian này sao?
Núp trong chăn, lần đầu tiên Kỷ Minh Dao nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
-
Lần nghỉ cuối cùng trước tháng tư, Kỷ Minh Dao rất nghiêm túc được Thôi Giác đón ra phủ công chúa, ngồi xe đến Tùng trạch để bái kiến.
Nàng là huyện chúa, địa vị ngang hàng với Công tước, trước khi xuống xe đã lệnh cho nữ quan nói "Miễn lễ" gặp mặt mọi người trong Tùng gia, chỉ có Thôi Giác dẫn nàng đi gặp Tùng tiên sinh.
Tùng tiên sinh... thật là một người tốt mà! Thật hòa ái —— lại có vẻ bướng bỉnh? Không giống với nàng nghĩ chút nào!
Xem chữ của nàng xong, Tùng tiên sinh gọi nàng ngồi ăn điểm tâm, ông gọi Thôi Giác đi thay y phục, cùng hái rau.
Kỷ Minh Dao không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Thôi Giác mặc áo vải ngắn ngủn.
Hắn còn có một mặt như thế này sao!
Ánh nắng cuối xuân đầu hạ không gay gắt lắm nhưng vẫn làm gương mặt Thôi Giác thêm ửng hồng.
Tùng Cú cười ha ha nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ta còn tưởng rằng cả đời này của con cũng sẽ không dẫn cô nương nào đến gặp ta nữa."
Động tác trên tay Thôi Giác không ngừng, nhất thời không nói gì.
Cuộc hôn nhân lần trước, ngày đầu tiên tân hôn, Kỷ đại cô nương đã khinh thường hắn mặc áo vải, sao còn có thể chịu được cảnh hắn mặc như thế ở chỗ Thái công. Hắn cũng không chắc Thái công có để cho nàng ta xuống ruộng làm việc hay không. Vì vậy, hắn chưa bao giờ đưa Kỷ đại cô nương đến gặp Thái công.
Vì việc này, đương nhiên cũng từng có rất nhiều cuộc tranh cãi. Kỷ đại cô nương chỉ trích hắn không coi nàng ta là thê tử nhưng hắn vẫn không thay đổi. Hôn sự của hắn đã khiến cho Thôi gia ngày đêm lo lắng, sao còn có thể lại quấy nhiễu sự thanh tịnh của thái công, làm cho Tùng gia cũng vì thế mà không yên.
"Ta thấy Minh Dao là một cô nương tốt, con ngàn vạn lần đừng vì một số chuyện không đáng mà bỏ lỡ!" Tùng Cú không đề cập tới đoạn hôn nhân trước, chỉ nói, "Càng không cần sợ người đời nghị luận, đến lúc đó ta sẽ nhận con bé làm cháu chắt, cùng con thành hôn chính là ông trời tác hợp!"
Thôi Giác nhìn về phía huyện chúa.
Huyện chúa đỏ mặt, mỉm cười với hắn.
Hắn cũng không khỏi nở nụ cười, nói với thái công: "Vậy cũng phải là huyện chúa nguyện ý mới được."
"A!" Tùng Cú lấy rau diếp gõ lên người hắn, "Chẳng lẽ ta lại có thể ép buộc người ta chắc!"
Ông lại gõ Thôi Giác một cái nữa, cũng nở nụ cười: "Được được được, có thể thấy được là có cô nương mình thích rồi, cũng sẽ biết cười rồi, giống như một người trẻ tuổi rồi chứ không còn là ông cụ non nữa!"
Chuẩn bị rau củ xong, Tùng Cú dùng một tay chống đầu gối, một tay đỡ sau lưng, chậm chạp đứng dậy.
Thôi Giác vội đặt giỏ rau xuống trước, đỡ lấy Thái công.
"Năm nay không thể so với hai năm trước được." Tùng Cú vẫn cười ha hả.
Chóp mũi Thôi Giác cay cay.
Đến phòng bếp, Tùng Cú cũng không cho hắn giành việc làm, kiên trì nói: "Dù sao ta cũng phải tự tay làm bữa cơm cho cô nương của con."
"Đừng lo lắng." Ông lại cười, "Tay nghề của ta vẫn giống như trước đây, sẽ không để tiểu cô nương của con thiệt thòi đâu."
Bốn món ăn một món canh được dọn lên, Kỷ Minh Dao không rụt rè dùng liền hai bát cơm lớn.
Tùng tiên sinh tự tay làm cơm cho nàng, nếu nàng chỉ e dè ăn cho nửa no, đó mới là không lịch sự. Ăn sạch đĩa là sự tôn trọng lớn nhất đối với người nấu!
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)