Giờ Thân hai khắc, Thôi Giác và Lưu Cức Khanh cùng nhau cáo từ. Kỷ Minh Dao vẫn theo Nhan Phò mã tiễn khách ra khỏi cửa.
Tầm mắt nàng nhìn Thôi Giác vẫn thản nhiên không hề né tránh, Thôi Giác cũng không cố ý tránh ánh mắt của nàng nữa. Nhưng khi đi tới bên ngoài phủ công chúa, tạm biệt Lưu Cức Khanh, đối mặt với vẻ mặt phức tạp của Lưu Cức Khanh, Thôi Giác vẫn hơi có chút ngượng ngùng.
Hắn không hổ thẹn vì mình động lòng với huyện chúa, chỉ là bởi vì tâm sự bỗng bị người ngoài biết được, cũng không thể hoàn toàn thản nhiên.
Lưu Cức Khanh cũng nhất thời nhìn hắn.
Danh tiếng của Thôi ngự sử đã xuất hiện ở kinh thành hơn mười năm trước. Thôi Thị lang khi đó mới ngoài đôi mươi đã đỗ tiến sĩ và vào Hàn Lâm Viện, chỉ sau vài tháng đã có tin Thôi Ngự sử thi đỗ án thủ khi mới mười hai tuổi, khiến Lưu Cức Khanh ngưỡng mộ một thời gian dài. Dù phụ thân của Thôi Ngự sử mất sớm nhưng hai nhi tử ông sinh ra đều là tài năng trẻ, tương lai tiền đồ vô hạn, có lẽ sẽ không thua kém tổ tiên.
Qua năm năm, Thôi ngự sử trúng Giải Nguyên thi Hương của phủ Thuận Thiên. Năm năm sau, Thôi Ngự sử đỗ đầu ở kỳ thi hương tại Phủ Thuận Thiên. Mùa xuân năm sau, được bệ hạ đích thân chọn làm thám hoa. Hắn lại kết thân với phủ An Quốc công, hôn sự được tổ chức long trọng, khách khứa hai nhà đông như mây, hoa kiệu kéo dài mười dặm trang hồng trang tiến vào Thôi Trạch, nhưng chỉ qua mấy tháng sau liền truyền ra tin hắn không hòa thuận với Kỷ đại cô nương.
Một nhân tài như vậy lại bởi vì hôn sự không thuận lợi, nhạc phụ lại năm lần bảy lượt liên tục gây hấn, khiêu khích hoàng uy, cả nhà đều thành trò cười trong kinh thậm chí là trào phúng, thậm chí, con đường làm quan của hắn và Thôi thị lang… cũng bị ảnh hưởng bởi An Quốc Công.
Vì vậy, mùa đông năm ngoái, hắn rời kinh ba năm, về kinh không quá ba ngày đã hòa ly, cả thành không ai kinh ngạc.
Tuổi hắn còn trẻ lại không có con nối dõi, kết thêm một mối nhân duyên cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ là, hắn muốn cùng người mình yêu hiện giờ kết thành duyên, không khỏi sẽ khó khăn hơn so với hôn sự của người bên ngoài.
"Thôi ngự sử," Cuối cùng, Lưu Cức Khanh chỉ cười thở dài,“Những lúc như thế này, trời đẹp, cảnh đẹp, không nên bỏ lỡ. Hôm nay có duyên cùng hội ngộ ở phủ công chúa, ta chúc ngài đạt được tâm nguyện, không để lại hối tiếc.”
"Thôi Giác, đa tạ Lưu huynh." Hắn cúi người vái dài, thẳng đến khi Lưu Cức Khanh lên xe rời đi.
Ngựa đã chuẩn bị xong. Hắn nhanh chóng về nhà, trước tiên sai người đi hỏi Thái công xem hôm nay hắn còn có thể thăm hay không, liền vội vã trở lại thư phòng, đem mấy bản tự thiếp ra kiểm tra tỉ mỉ, xem có trang giấy nào thiếu sót, tổn hại hay không.
Nghe tin đệ đệ về đến nhà, Thôi Du đã tự mình tìm tới.
A Giác đang kiểm tra tự thiếp Thái công tặng... Hắn không hiểu lắm, vội hỏi: "Là huyện chúa chê chữ của đệ xấu, đệ muốn bắt đầu luyện lại từ đầu à?"
Thôi Giác: "... Không phải."
Thôi Du: "Vậy đệ đang làm gì thế?"
Thôi Giác liếc huynh trưởng một cái: "Đệ đã nói với huyện chúa sẽ cho nàng mượn mấy quyển tập này để nàng thưởng thức và luyện chữ, ngày mai sẽ gửi sang phủ công chúa.”
"Ồ!" Thôi Du kích động: "Tiểu tử đệ có tiền đồ hơn ta nghĩ đấy!"
Là "mượn" không phải "cho", một lần đưa một lần lấy, không phải là ít nhất có hai cơ hội gặp mặt sao?
"Ta còn mấy quyển nữa, cũng lấy cho đệ nhé?" Thôi Du vội nói.
Không đợi đệ đệ trả lời, hắn lại vội nói: "Chờ huyện chúa trả lại đệ mấy quyển này, ta sẽ đưa cho đệ, tránh cho đệ đưa hết trong một lần, vô duyên vô cớ mất đi hai lần gặp gỡ!”
Thôi Giác: "... Đa tạ đại ca."
Đệ đệ tiến triển thuận lợi, Thôi Du không kìm được mà hỏi sâu hơn: “Đệ và huyện chúa, cả ngày chỉ nói về chữ thôi sao?”
Thôi Giác khép tự thiếp lại, không đáp.
Thôi Du cũng không nhụt chí, lại truy hỏi: "Huyện chúa đã hiểu rõ tâm ý của đệ chưa? Nàng thấy thế nào?"
Thôi Giác tìm hộp gỗ, cất bảng chữ mẫu đi, vẫn không đáp.
Thôi Du thở dài.
Khóa hộp gỗ lại, Thôi Giác nhìn về phía huynh trưởng: "Đại ca, ta không muốn nói quá tỉ mỉ về huyện chúa với huynh. Như vậy thật không tôn trọng nàng."
Đối mặt với đệ đệ một lúc, Thôi Du ngồi xuống ghế trước án thư của Thôi Giác.
"Được rồi." Hắn cười nói: "Ta hiểu đệ. Lúc trước đệ với Kỷ —— Kỷ đại cô nương trở mặt thành thù, không gặp mặt nhau, đệ thà tránh đi Đông quan cũng không muốn nói thêm một lời không hay về nàng ấy với chúng ta. Huống chi, đệ lại rung động với huyện chúa."
"Người ngoài đều nói nhìn đệ lãnh đạm, kì thực đệ rất ôn hòa không mất nhân tình, ta lại biết, đệ đích thật là... hơi khép mình." Hắn lại thở dài: "Đệ và Kỷ đại cô nương hòa ly, trong nhà quả thật là cũng nhẹ nhõm, thanh tịnh hơn nhiều, nhưng đi đến một bước này, ta thấy, cũng không hoàn toàn là lỗi của một mình nàng ấy."
Thôi Giác im lặng lắng nghe.
"Khó khăn lắm mới rung động, đừng có lúc nào cũng tự làm trái, phụ lòng chính mình." Thôi Du đưa tay, vỗ vỗ cánh tay của đệ đệ mình.
Mượn tự thiếp của hắn, còn không phải là huyện chúa chủ động muốn mời hắn gặp lại lần sau sao?
Một lúc lâu sau, Thôi Giác đồng ý.
"Đệ biết rồi." Hắn nói, "Đệ không dám phụ lòng."
Thôi Du gật đầu: "Vậy thì tốt..." Lúc này, hắn mới thử thăm dò: "Nhưng dù sao huyện chúa cũng là muội muội ruột của Kỷ đại cô nương, đệ thật không sợ người đời nghị luận sao?"
"Người ngoài nghị luận cũng không quan trọng." Thôi Giác bình tĩnh nói: "Chỉ cần Huyện chúa không để bụng, vậy thì càng không quan trọng." Hắn ta nói: "Đệ sẽ hết sức, chỉ để những lời người đời nhục mạ, phỉ nhổ, chỉ rơi vào đệ."
...
Ngày thứ hai, buổi chiều, Kỷ Minh Dao nhận được tự thiếp do Thôi Giác tự đưa tới.
Lần này bọn họ gặp mặt ở phủ của quận chúa Bảo Khánh, Kỷ Minh Dao mời Thôi Giác đến tiền sảnh ngồi. Trong sảnh ngoại trừ mấy thị nữ tâm phúc ra thì chỉ có hai người bọn họ.
Lỗ tai Thôi Giác cũng đỏ như lần trước. Hắn vừa làm xong việc ở nha môn đã vội chạy đến, quan phục màu đỏ thẫm còn mặc trên người hoà cùng màu đỏ ửng trên mặt hắn... thật thú vị.
Kỷ Minh Dao càn rỡ thưởng thức một hồi lâu, việc thưởng thức này khiến hắn muốn tránh né nhưng vẫn cố gắng gượng nhìn thẳng vào hai mắt nàng.
Nàng cảm thấy bản thân thật xấu xa!
Nhưng kỳ lạ là, nàng lại chẳng sợ người trước mặt này sợ hãi hay tức giận. Đối với hắn, tựa hồ nàng có thể làm càn, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Mãi đến khi Thôi Giác khẽ gọi một tiếng như cầu xin: "Huyện chúa."
Lòng Kỷ Minh Dao run lên, vội vàng không nhìn hắn nữa, chỉ chuyên chú nhìn hộp gỗ trên đầu gối mình: "Ta mở ra bây giờ nhé?"
"Mời Huyện chúa." Thôi Giác vội nói.
Chìa khóa hộp gỗ cũng nằm trong tay Kỷ Minh Dao. Nàng còn nhớ khi Thôi Giác tự tay đưa chìa khóa cho mình, cảm giác lành lạnh của kim loại khi rơi vào tay cùng với nhiệt độ ngón tay hắn dường như cũng truyền tới.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần.
Kỷ Minh Dao vặn khóa, mở hộp, thấy năm bản tự thiếp xếp ngay ngắn đặt ở bên trong.
Đây là những tự thiếp của Tùng tiên sinh – đại nho sĩ của triều đình, sư của tiên đế, còn là bậc thầy văn chương. Trong giới văn nhân, những bức thư pháp của ông là giấc mơ khó thành, ngay cả Thượng thư, Tể tướng hay hoàng đế, hoàng hậu cũng không thể dễ dàng có được bút tích của ông, lại bởi vì nàng muốn quan sát luyện tập, ngay ngày hôm sau Thôi Giác đã đích thân mang đến trao tận tay nàng.
Năm bản tự thiếp này, trải qua nhiều năm mà không hề hư tổn, vẫn còn như mới, hiển nhiên chủ nhân của bọn nó cũng rất trân quý.
Kỷ Minh Dao nhẹ vuốt ve bìa sách, nói với Thôi Giác: "Ta nhất định sẽ bảo quản cẩn thận, không để chúng bị tổn hại chút nào. Đợi luyện xong, ta lại đích thân mang trả về phủ của ngài."
Nàng ngước mắt, cười với Thôi Giác: "Đa tạ... tấm lòng của ngài."
"Tiện tay mà thôi, hà tất phải cảm ơn." Thanh âm Thôi Giác cũng vô thức trở nên nhu hòa hơn.
"Huyện chúa quên rồi." Hắn nắm chặt tay: "Tại hạ đã nói, "Nếu như có gì cần, tại hạ luôn sẵn sàng nghe gọi".
Hắn nhìn Kỷ Minh Dao, mặt đỏ ửng.
Kỷ Minh Dao hơi cong ngón tay, khẽ nâng lên khỏi trang bìa tự thiếp, nàng muốn hỏi lời này của hắn rốt cuộc có ý gì, nàng muốn hỏi, hắn lấy thân phận gì hứa hẹn với nàng... Là người theo đuổi nàng sao?
Nhưng nàng lại buông tay xuống.
Quá nhanh. Nàng nghĩ, nhanh quá rồi.
Mới gặp vài lần, hỏi sớm rồi nhận câu trả lời qua loa, vậy chẳng qua là hắn chỉ là vì sắc đẹp mê hoặc, có lẽ qua ít ngày nữa hắn sẽ hối hận thì sao!
Vì vậy, Kỷ Minh Dao chỉ mỉm cười đáp lại: "Được."
Nàng yên lặng thả chậm hô hấp.
Thôi Giác cũng nhẹ thở ra.
"Huynh trưởng của tại hạ còn mấy quyển tự thiếp của Thái công, nếu huyện chúa cần, tại hạ lại tìm cơ hội đưa tới." Hắn nói.
"Đợi ta luyện xong mấy quyển này đã." Kỷ Minh Dao cười, "Nhất định sẽ nhờ ngài đến lần nữa."
Thôi Giác không khỏi thầm tính toán, đây coi như là... Huyện chúa đã hẹn gặp mặt hắn hai lần tiếp theo ư?
Nhân cơ hội tốt này, hắn lại thấp thỏm mở miệng: "Thật ra, hôm qua sau khi cáo từ, ta đi bái vọng thái công, tự chủ trương đề cập huyện chúa trước mặt thái công, nói đến huyện chúa từ nhỏ đến nay cũng không có lương sư dạy bảo lại có thể viết ra chữ có nét cốt cách tiêu sái cương trực như thế, đáng tiếc cho thiên phú như thế, ta đã xin thái công viết một quyển tự thiếp cho huyện chúa. Thái công đã nói muốn tận mắt thấy chữ của huyện chúa trước. Vì thế, tại hạ liền mang bái thiếp của huyện chúa cho thái công xem, thái công đã đồng ý viết tặng một tự thiếp mới, chỉ là còn cần thêm mấy bức của huyện chúa mới được."
Hắn đứng dậy thi lễ: "Tại hạ mạo muội."
Kỷ Minh Dao sững người.
Buổi chiều hôm qua, sau khi Thôi Giác cáo biệt, hắn đã đi —— Không, giờ phải nghĩ là Tùng tiên sinh muốn đích thân viết một bản tự thiếp cho nàng sao!
"Ta nhớ rồi, Tùng tiên sinh đã cao tuổi, năm nay đã tám mươi tám rồi." Kỷ Minh Dao cũng vội vàng đứng dậy: "Chỉ sợ làm phiền ngài ấy quá."
"Thân thể Thái công vẫn còn khỏe mạnh, hàng năm vẫn tự mình cày ruộng, trồng rau, gặp được nhân tài như huyện chúa cũng là niềm vui với Thái công, xin huyện chúa không cần lo lắng." Thôi Giác vội nói: "Chỉ là phiền huyện chúa viết thêm cho ta vài bức thư pháp."
"Chuyện này dễ thôi!" Kỷ Minh Dao nhanh chóng đồng ý.
Nàng căng thẳng đi qua đi lại một lúc, lại vội hỏi Thôi Giác: "Có phải ta nên đích thân đi thăm hỏi lão nhân gia không? Ta nên viết bái thiếp như thế nào đây? Xin nhờ ngài chỉ giáo."
Huyện chúa bất an, Thôi Giác cũng càng thêm hoảng hốt. Nhưng huyện chúa coi trọng việc này như vậy lại làm hắn không khỏi vui mừng.
"Xin huyện chúa đừng căng thẳng." Hắn vội nói: "Ý nguyện bái kiến của huyện chúa, ta sẽ thay mặt chuyển lời thay. Còn về bái thiếp, nếu huyện chúa thuận tiện, không bằng lúc này có thể viết ngay bây giờ, ta sẽ mang đi."
"Ta sẽ viết ngay!" Kỷ Minh Dao gọi người lấy giấy bút.
Nàng chưa bao giờ trịnh trọng viết một phong bái thiếp như thế, gần như mỗi khi viết xuống một câu đều phải hỏi Thôi Giác một lần nàng dùng từ có thích hợp hay không.
Thôi Giác cũng kiên nhẫn mà trả lời nàng hết lần này đến lần khác.
Viết tấm bái thiếp xong đã đến giờ cơm chiều. Thanh Sương đi đi về về, tiệc rượu đã được chuẩn bị đầy đủ.
Kỷ Minh Dao cười mời Thôi Giác ngồi vào vị trí.
Thôi Giác hơi do dự, cuối cùng lại tiếc nuối từ chối khéo: "Sắc trời đã tối, tại hạ có kéo dài thêm cũng không ổn, xin phép cáo từ."
Kỷ Minh Dao liền cười hỏi: "Thôi ngự sử là lo lắng cho thanh danh sao?"
"Đúng vậy." Thôi Giác đáp, "Tại hạ lo lắng cho huyện chúa."
Hắn hỏi: "Lần sau bái vọng, không biết có thể mượn danh nghĩa của Nhan Phò mã hay không."
"Vậy thì khó rồi." Kỷ Minh Dao cười nói: "Một hai tháng này thì không sao. Phủ huyện chúa tọa lạc ở con phố phía sau, chờ vài tháng nữa, khi phủ huyện chúa xây xong, lúc đó... ngài muốn gặp ta, lại phải mượn danh nghĩa ai đây?”
Thôi Giác nhíu mày suy tư.
Kỷ Minh Dao chậm rãi đến gần hắn.
"Ta và Thôi ngự sử gặp nhau, không thẹn với lương tâm, không sợ người ta bàn tán." Nàng cười khẽ: "Ta tiễn ngự sử."