Vui vẻ dùng bữa sáng xong, Kỷ Minh Dao lật xem lịch thư trước, xác định ngày tháng liền cùng Bảo Khánh đến phủ công chúa Quảng Nghi, mời Nhan Phò mã cùng tham gia dự tiệc.

Lần trước họ mời mấy vị Hầu Bá võ tướng, công chúa Quảng Nghi và Phò mã không tiện kết giao. Hơn nữa có Trung Nghị Hầu ở đây, chỉ có Bảo Khánh và Kỷ Minh Dao tiếp khách cũng không tính là không hợp lễ nghi, các nàng đều có thể nói chuyện với tân khách, không đến mức quá ngượng ngùng.

Lần này lại phải mời hai vị quan văn, Lưu Cức Khanh đã qua năm mươi, là bậc cha chú. Đừng nói Bảo Khánh, dù là Kỷ Minh Dao cũng không biết nên làm thế nào để tiếp đãi vị khách này một cách chu đáo.

Nhan Phò mã đương nhiên đồng ý, còn cười nói: "Thôi ngự sử tài hoa phong lưu, ta luôn muốn kết giao mà chưa có cơ hội, nhân dịp lần này uống với ngài ấy mấy chén cũng tốt!"

Kỷ Minh Dao vội nói cảm ơn, lại nhờ ông viết thiếp mời cho Thôi Giác và Lưu Cức Khanh: "Con viết, sợ hai vị đó không tiện, cũng không chịu tới."

Tự có thị nữ cầm giấy nâng bút.

Kỷ Minh Dao cũng không phải là nữ nhi ruột của Nhan Phò mã, không tiện quá thân cận, chỉ ở bên cạnh công chúa chờ trò chuyện.

Bảo Khánh lại ghé sát bên cạnh phụ thân, nhỏ giọng nói: "Ngày đó mời khách, phụ thân chỉ cần chiêu đãi Lưu Cức Khanh, không cần phải để ý tới Thôi Ngự sử."

Nhan Phò mã suýt nữa viết lệch ra ngoài giấy!

Ông ổn định tay, trước tiên nhìn nữ nhi, thấy nữ nhi mang vẻ mặt nghiêm túc mang theo chút trêu chọc, ông lại vội lặng lẽ liếc mắt nhìn Chân Ninh.

Bảo Khánh vội vàng gật đầu với phụ thân.

Nhan Phò mã... cũng gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Ông kéo giấy ra, viết lại bái thiếp, trong lòng không khỏi tiếc nuối, vừa tiếc nuối đóa hoa đào tuyệt thế này không phải là của Bảo Khánh, lại tiếc nuối, khó khăn lắm mới có lý do chính đáng mời Thôi ngự sử đến uống rượu, lại không thể tận hứng nói chuyện một hồi với hắn, làm thêm mấy bài thơ hay.

Nhưng Chân Ninh cũng giống như muội muội ruột của Bảo Khánh, cũng coi như là nữ nhi của ông và công chúa. Nếu như Chân Ninh thật sự có thể kết duyên với Thôi Ngự sử, còn sợ Thôi Ngự sử không đến phủ công chúa bái vọng nhiều sao?

Vả lại, nếu Chân Ninh cũng có ý với Thôi ngự sử, hai người muốn gặp mặt chẳng phải cũng cần đến phủ Công chúa sao?

Có muội muội bên cạnh, biết đâu ngày nào đó Bảo Khánh sẽ nguyện ý nhìn nam nhân khác nhiều hơn vài lần?

Ông và công chúa, cả đời chỉ có một nữ nhi là Bảo Khánh. Nếu quả thật cả đời Bảo Khánh không muốn thành hôn, không có con cái, có Chân Ninh làm bạn đồng hành, cho dù ông và công chúa có qua đời cũng có thể an tâm hơn phần nào.

Trong lòng vui vẻ, ngòi bút Nhan Phò mã cũng nhẹ nhàng hơn, nhanh chóng viết xong hai phong thiệp mời, sai người đưa đi.

-

Ngày mở tiệc định vào ngày hai mươi tháng ba, đang trong kỳ nghỉ.

Đã đoạn tuyệt với Ôn Tòng Dương hai mươi ngày, của hồi môn của Kỷ Minh Dao sớm đã được cấm quân, nữ quan chuyển đến phủ Quận chúa Bảo Khánh. Phủ Quốc Công chỉ bị tước bỏ tước hiệu chứ không phải bị tịch thu tài sản, Hoàng đế lệnh cho Ôn gia dọn đi trong vòng một tháng, Ôn Tòng Dương đã chuyển mẫu thân và tổ mẫu tới gần phủ Quận chúa Quảng Xuyên Hầu.

"Trước đó An Quốc công lại đến phủ Lý Quốc công, ta đoán, ít nhất cũng là muốn lôi kéo làm thân. Ôn gia cũng có nhà cửa ở gần phủ An Quốc nhưng hôm qua Ôn Tòng Dương lại chuyển nhà đến phố Tuyên Nghĩa." Bảo Khánh lắc đầu: "Thật không ngờ, đến mức này rồi mà hắn còn có thể không thân thiết với phủ An Quốc Công. Tuy không phải con rể và nhạc phụ nữa, nhưng dù sao... Ôn... Phu nhân cũng là cô mẫu ruột của hắn."

"Chỉ sợ, Hà phu nhân đã cực hận phu nhân An Quốc Công, sao còn chịu thân thiết với phủ An Quốc công." Kỷ Minh Dao hiểu mẹ chồng của nàng, cũng hiểu Ôn gia: "Ý của An Quốc Công, người qua đường đều biết. Sáu năm trước, ngay cả Ôn Tức cũng không chịu phản đối việc lập Hoàng hậu với An Quốc Công, Ôn Tòng Dương —— "

Nàng cười cười: "Dù sao hắn cũng là người làm tướng quân, ngay cả chuyện sinh tử còn chưa rõ nữa sao."

Kỳ thật, sau này Ôn Tòng Dương sống hay chết cũng đều không liên quan gì tới nàng. Nàng bắt đầu tập trung vào những bông hoa trước mặt.

“Lấy bông ‘Tuyết ánh triều hà’ này đi!”  Bảo Khánh quyết định thay nàng, "Chỉ có nó là hợp với muội nhất. Bảo đảm hắn nhìn thấy sẽ không thể rời mắt!"

Kỷ Minh Dao: "Ta không..."

"Muội không cái gì mà không?" Cẩn thận cài trâm mẫu đơn vào chính giữa búi tóc của nàng, Bảo Khánh cười nói: "Muội thật sự không có chút rung động nào với Thôi ngự sử sao, vì sao mấy ngày nay động một chút là lại cứ xem đi xem lại hồi thiếp của ngài ấy? Trên đó viết cái gì, chẳng phải muội cũng thuộc lòng rồi sao! Đừng nói với ta muội chỉ đang nhìn chữ của ngài ấy—— muội đang lừa tiểu hài tử đấy à? Hay là lừa chính mình vậy?"

Kỷ Minh Dao không thể phản bác.

Thị nữ bên cạnh đều cười.

Nhìn mình trong gương, nàng cũng thả lỏng cười một tiếng.

Đúng vậy, nàng đã rung động vì câu nói kia, có gì mà không thể thừa nhận?

Rung động không có nghĩa là thích sâu sắc, không có nghĩa là "yêu", càng không có nghĩa là, tương lai nàng nhất định sẽ có một kết quả nào đó với Thôi Giác.

Nàng có thể tự chọn con đường tiếp theo của cuộc đời, không cần nghe theo, tuân theo mong muốn của bất kỳ ai, không cần phải gả cho một người mà nàng không thích, cũng không kỳ vọng.

Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi!

Huống chi, đối với tâm ý của Thôi Giác, nàng vẫn chưa hoàn toàn xác định. Câu nói kia của hắn, thật sự là... Ý như nàng nghĩ sao?

Trang điểm xong, Kỷ Minh Dao cùng Bảo Khánh đến phủ Công chúa Quảng Nghi. Tiệc được đặt ở hoa viên. Công chúa Quảng Nghi và Bảo Khánh không vào yến tiệc, chỉ có Kỷ Minh Dao và Nhan Phò mã cùng tới cửa nghênh đón khách.

Nhan Phò Mã với tư cách là trưởng bối, thay Kỷ Minh Dao nói lời cảm tạ với Lưu Cức Khanh và Thôi Giác, mời hai người ngồi vào vị trí. Kỷ Minh Dao chỉ đi theo phía sau ông... quan sát Thôi Giác.

Từ lúc gặp mặt đến hoa viên, Thôi Giác không hề nhìn nàng một cái! Ngay cả Lưu Cức Khanh cũng chỉ lễ phép nhìn thẳng nàng một lát rồi thôi!

Ngồi vào chỗ theo thứ tự chủ khách, bên tay phải Kỷ Minh Dao là Nhan Phò mã, tay trái là Thôi Giác, đối diện là Lưu Cức Khanh.

Hiển nhiên Lưu Cức Khanh không được thoải mái cho lắm. Rượu quá ba tuần, rất nhanh Nhan Phò mã đã mời Lưu Cức Khanh đến một đình khác ngắm cảnh. Lưu Cức Khanh vội muốn mời Thôi ngự sử cùng đi nhưng trước khi nói ra lời này, ông đã nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Thôi ngự sử trước. Ông lại liếc thấy đôi mắt thản nhiên của Huyện chúa Chân Ninh.

Ông nhớ tới tuổi tác của hai người: Một vị hai mươi hai tuổi, một vị hai mươi lăm tuổi, đều còn là... người trẻ tuổi.

Nam chưa thê tử, nữ chưa gả trượng phu.

Thôi ngự sử đã hòa ly được bốn tháng, trước khi hòa ly, hắn lại không ở kinh thành ba năm. Cho dù là thời gian ở kinh thành thì hắn cũng đã sớm trở mặt với thê tử trước. Mặc dù Huyện chúa Chân Ninh mới quyết liệt với Ôn tướng quân không đến một tháng nhưng chuyện hôn sự này, vốn dĩ là vì gia đình, không thể coi là mối hôn sự thực sự. Luật pháp của quốc triều càng không quy định đôi nam nữ đã từng làm tỷ phu, thê muội thì không thể thành hôn nữa.

Tâm tình Lưu Cức Khanh phức tạp theo Nhan Phò mã rời đi.

Đương nhiên Kỷ Minh Dao cũng nhìn thấy màu sắc lỗ tai Thôi Giác thay đổi. Nàng còn nhìn kỹ hơn cả Lưu Cức Khanh... hình như cổ hắn cũng đỏ lên rồi!

Phản ứng như thế này chỉ là ngại ngùng, khó xử khi ngồi gần với một nữ tử sao?

"Thôi Ngự sử?" Kỷ Minh Dao thử mở miệng.

Thôi Giác cứng ngắc xoay người.

"Huyện chúa." Hắn mím môi: "Có hạ quan."

Kỷ Minh Dao thấy khuôn mặt sắc bén của hắn cúi xuống, thấy hàng mi dài rậm của hắn đang khẽ rung, thấy dung nhan được trời ưu ái của hắn vì nàng mà đỏ ửng.

Thôi Giác thật sự... thích nàng? Nàng không khỏi suy nghĩ. Tính cách của hắn, nàng cũng hơi hiểu, "Ngay thẳng, cương trực". Người như hắn,  sao lại dám chấp nhận rủi ro bị người đời bàn tán để thích muội muội của thê tử cũ?

Thôi Giác vô cùng căng thẳng. Huyện chúa đánh giá quá thẳng thắn, không chút che giấu. Lòng bàn tay hắn nóng bừng lên. Hắn muốn ngẩng đầu, muốn đáp lại ánh mắt của Huyện chúa, muốn biết, Huyện chúa đang dùng vẻ mặt như thế nào nhìn hắn, nhưng hắn lại... Không dám.

Hắn như một người tội ác tày trời đang chờ đợi pháp luật phán quyết công khai.

"Thôi Ngự sử." Huyện chúa lại gọi hắn một tiếng.

"Có hạ quan." Thôi Giác đáp lại lần nữa.

"Vì sao ngài —— " Huyện chúa tựa hồ đang do dự, nàng nói rất chậm, "Không dám, ngẩng đầu nhìn ta?" ( truyện trên app T Y T )

Giọng nàng vừa nhỏ vừa nhẹ, xác nhận với hắn: "Là... không dám sao?"

Gió xuân đột nhiên nổi lên.

Cơn gió cuốn đi những cánh hoa rơi, làm mặt hồ gợn sóng khiến ly rượu nhạt trước mặt hai người cũng khẽ lay động. Trong làn gió mát lướt qua mặt, Thôi Giác chậm rãi nâng mắt, đối diện với ánh mắt của huyện chúa.

Hắn thấy được một đôi mắt trong suốt, chuyên chú, đầy ý cười.

Huyện chúa, đang cười với hắn.

Thôi Giác không khỏi nhếch khóe môi, đáp lại bằng nụ cười.

Kỷ Minh Dao... nhìn ngây người.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Thôi Giác cười.

Không biết qua bao lâu, hai người lại đồng thời dời mắt.

Thanh Sương nhanh nhẹn tiến lên, rót rượu ấm cho hai người, sau đó nhanh chóng lùi lại.

Kỷ Minh Dao nghĩ tới đề tài, nàng nói: "Chữ của Thôi ngự sử—— "

"Chữ của huyện chúa—— "

Thôi Giác nhìn nàng.

Nàng cũng nhìn Thôi Giác.

Bốn mắt nhìn nhau.

Kỷ Minh Dao chỉ cảm thấy vui vẻ, vô cùng vui vẻ - ngày hôm nay thật thú vị!

Nàng giơ ly rượu lên mời người trước mặt, lại lần nữa vui vẻ nở nụ cười.

===

Tên truyện: KHÔNG PHẢI OAN GIA KHÔNG GẶP GỠ

Tác giả: Hương Thảo Dụ Viên

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Hoan hỉ oan gia , Cung đình hầu tước , Duyên trời tác hợp, Hài hước, Sảng văn, Ngọt sủng

Trước khi nghĩa phụ tắt thở, lôi kéo tay Ứng Tiểu Mãn, “Ôm, ôm, ôm ——”

Ứng Tiểu Mãn rưng rưng ôm ôm nghĩa phụ.

Nghĩa phụ trừng mắt nín thở, ôm hận rặn ra hai chữ cuối cùng: “—— báo thù!”

Ứng Tiểu Mãn thu dọn tay nải đi vào kinh thành, hoàn thành di nguyện của nghĩa phụ, báo thù cho… nhà chủ nhân của ông ấy.

Nàng muốn giết cẩu quan trong kinh thành, Yến Dung Thời.

Kinh thành rất lớn, người đẹp rất nhiều. Trong ngày mưa tầm thường nào đó, nàng cứu được một nam nhân đang hấp hối, vô cùng đẹp mắt. 

Mỹ nam suy yếu mở mắt ra, chăm chú nhìn nàng thật lâu. Hắn hoảng hốt mà nói: “Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên……”

Ứng Tiểu Mãn: “Nghe không hiểu, nói tiếng người đi.”

Nam nhân: “…”

Nam nhân sửa miệng nói tiếng người, “Ân cứu mạng, dũng tuyền tương báo. Vô luận cô nương muốn cái gì, ta đều có thể làm cho cô nương.”

Ứng Tiểu Mãn: “Ta muốn giết cẩu quan trong kinh thành, Yến Dung Thời.”

Nam nhân: “...”

Có được lời hứa của nam nhân, Ứng Tiểu Mãn rất vừa lòng. “Đúng rồi, ta còn chưa hỏi tên gọi ngươi là gì?”

Nam nhân nói: “Yến Thất.”

Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc, “Ngươi cũng họ Yến à? Cẩu quan Yến Dung Thời kia có quan hệ gì với ngươi?”

Yến Thất mặt không đổi sắc, “Cẩu quan Yến Dung Thời ở cùng dưới mái hiên với ta. Tuy chúng ta là họ hàng xa đồng tông nhưng lại có huyết hải thâm thù. Cô nương gi·ết rất hay!”

Ứng Tiểu Mãn kinh ngạc cảm thán, “Đại gia tộc trong kinh thành phức tạp thật đấy.”

……

Thật lâu sau, Ứng Tiểu Mãn mới vô tình biết được.

Gia chủ chưởng gia trẻ tuổi của Yến thị, thiếu khanh Đại Lý Tự Yến Dung Thời…… đứng hàng thứ bảy.

Lưu ý:

1. Bối cảnh giả tưởng phỏng theo thời Tống

2. Hoan hỉ oan gia, nam chính yêu thầm

3. Quý công tử phúc hắc X Đại mỹ nhân thẳng thắn.

Tag: Cung đình hầu tước/ hoan hỉ oan gia/ duyên trời tác hợp/ ngọt văn/ sảng văn/ nhẹ nhàng

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Ứng Tiểu Mãn ┃ vai phụ: ┃ cái khác:

Một câu tóm tắt: Không phải oan gia không gặp gỡ

Lập ý: Rạng rỡ sinh quang

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play