Sau khi tỉnh dậy, nàng xem qua hồi thiếp của Thôi Giác và Lưu Cức Khanh rồi chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi mấy vị khách mời như Trung Nghị Hầu, Trung Dũng Bá.
Một ngày này cả khách và chủ đều vui vẻ.
Bảo Khánh và mấy vị tướng quân cưỡi ngựa bắn tên, uống rượu đùa vui, tuy rằng nàng ấy không thắng một trận nào nhưng cũng không tổn hại đến tâm tình tốt của nàng.
Kỷ Minh Dao chỉ biết cưỡi ngựa, không giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Có Bảo Khánh chiêu đãi khách, nàng an tĩnh dùng cơm, thưởng thức phong cảnh cũng thấy rất thỏa mãn.
Chạng vạng, nàng và Bảo Khánh cùng đưa tiễn khách tới cửa chính.
Hoắc Nguyên tự nhận tình cảm mình dành cho huyện chúa là trong sạch, không sợ người ta nói. Nhưng đêm qua hắn không ngủ được, vẫn luôn nghĩ, cũng không thể không thừa nhận... Thôi ngự sử đã có ý vượt mặt hắn.
Mặc dù hắn không sợ miệng lưỡi thế gian nhưng dù sao huyện chúa cũng là nữ tử, mới ân đoạn nghĩa tuyệt với trượng phu được một, hai ngày đã có nam tử mới theo đuổi, ở trong mắt thế nhân thì không ổn. Cho nên, hôm nay ở phủ huyện chúa, hắn cũng nhịn xuống, không tìm cơ hội nói chuyện với huyện chúa nhiều hơn, càng không nghĩ tới việc đơn độc ở cùng với nàng.
Chỉ là, khi nói lời từ biệt thì hắn vẫn cố ý nán lại, đến khi chuẩn bị lên ngựa mới dừng lại.
Chân trái mới chạm vào bàn đạp, hắn đã nhìn thấy huyện chúa đi về phía hắn.
Hoắc Nguyên nhanh chóng đặt chân xuống!
"Ta nên cảm tạ Trung Dũng bá hôm qua đã trượng nghĩa mở miệng, cầu chức huyện chúa cho ta." Kỷ Minh Dao cúi người hành lễ.
Quân sĩ dắt ngựa và thị nữ vây quanh đều ăn ý lùi xa vài bước. Hoắc Nguyên liền không nhịn được đưa tay về phía trước, xong hắn lại vội vàng thu tay về.
"Cần gì cảm ơn." Hắn ngừng thở: "Đây vốn là phong thưởng mà huyện chúa nên nhận được."
"Đó cũng là nhờ Trung Dũng bá nhắc nhở bệ hạ." Kỷ Minh Dao thẳng người ngẩng đầu, cười nói: "Ta còn có một chuyện muốn cảm tạ."
"Cái, cái gì?" Hoắc Nguyên vội hỏi.
"Năm đó, Bảo Khánh tỷ tỷ ám chỉ ngài ta sống không tốt ở phủ Lý quốc, xin ngài nghiêm khắc huấn luyện, dạy dỗ Ôn Tòng Dương, kỳ thật ý của ta, ta mời Bảo Khánh tỷ tỷ tìm ngài." Kỷ Minh Dao nhẹ giọng nói, "Cũng không phải là ta muốn Ôn Tòng Dương sớm ngày thành tài, mà là ta không muốn cùng hắn thân cận, cho nên, cố ý khơi mào kích thích để các trưởng bối nghiêm khắc với ta."
Hoắc Nguyên sửng sốt.
Kỷ Minh Dao mỉm cười với hắn: "Hôm nay ngài cũng nhìn ra được, ta và hắn chưa bao giờ từng có tình nghĩa phu thê ân ái, thấu hiểu lẫn nhau. Ta lại càng không phải là nữ nhân trong sạch không tỳ vết, dịu dàng hiền thục, nhu thuận, một lòng chỉ có trượng phu… mà nam nhân trong thiên hạ đều sẽ thích. Trước đây là không thể không làm, không thể không—— ngụy trang, lừa gạt mình, lừa gạt người khác. Từ nay về sau, ta sẽ không làm vậy nữa."
"Quen biết sáu năm, Trung Dũng bá đã giúp đỡ ta mấy lần, ta ghi nhớ trong lòng. Vì vậy, ta sẽ thành thật nói với ngài." Nàng thành khẩn nói: "Có lẽ ngài sẽ nghĩ lại ——"
"Đợi một chút!" Hoắc Nguyên chợt mở miệng.
"Chờ một chút, chờ một chút..." Lòng hắn rối loạn như tơ vò, không khỏi đi tới đi lui, trong lời nói có sự khẩn cầu: "Huyện chúa, đừng nói tiếp nữa."
Kỷ Minh Dao đành phải thở dài.
Hoắc Nguyên nhất thời vỗ yên ngựa, nhất thời lại nắm lấy bờm ngựa.
Hắn hoảng sợ hồi lâu, mãi cho đến khi hoàng hôn biến mất, chỉ còn lại bóng tối ảm đạm, hắn mới thấp thỏm xoay người: "Huyện chúa, ta hiểu ý của nàng. Nàng muốn nói ta không hiểu nàng, ta... ta ngưỡng mộ, chỉ là, chỉ là thích hình ảnh mà nàng đã giả vờ thể hiện ra, phải không?"
Nói đến đây, hắn đã nói ra lời ái mộ.
Hoắc Nguyên cảm thấy toàn thân nóng lên.
"Đúng vậy." Kỷ Minh Dao khẳng định: "Đúng là ta có ý này."
"Vậy huyện chúa cũng không hiểu rõ về ta!" Hoắc Nguyên thấp giọng mà dồn dập nói, "Làm sao huyện chúa biết, người ta thích không phải là con người thật của nàng? Nàng, nàng có thể cho ta một cơ hội, để cho ta hiểu rõ nàng hơn hay không? Và cũng để nàng... Hiểu rõ ta nhiều hơn?"
Kỷ Minh Dao cụp mắt xuống.
Lại một lần nữa tiến vào một đoạn tình cảm sao.
Phải cho Hoắc Nguyên hy vọng khi mình còn chưa rõ lòng mình sao.
Không, nàng nên từ chối.
Nàng chần chờ không nói khiến Hoắc Nguyên phát hiện mình quá mức xúc động.
"Huyện chúa, huyện chúa?" Hắn thử thăm dò lần nữa, mở miệng, "Ý là ta muốn hỏi, đợi... phủ Huyện chúa hoàn tất, ta có thể gửi thiệp đến thăm không?"
Vấn đề mới này khiến Kỷ Minh Dao khó lòng từ chối thẳng thừng. Vì vậy, nàng ngẩng mặt lên, cười đáp ứng: "Đương nhiên là ta sẽ cung kính chờ giá lâm."
Hoắc Nguyên cáo từ rời đi.
Đợi trong phòng hơn nửa canh giờ, rốt cuộc Bảo Khánh cũng có thể chạy ra hỏi: “Sao rồi, sao rồi? Đã nói những gì rồi?”
Kỷ Minh Dao nói rõ cho nàng ấy biết, không sai một chữ.
Bảo Khánh suy nghĩ một hồi: "Vậy muội thật sự, không có ý với ngài ấy thật à?"
Kỷ Minh Dao chỉ có thể nói: "Ngài ấy đúng là người không thể tốt hơn nhưng còn những chuyện khác, ta còn chưa nghĩ rõ ràng."
"Vậy thì cũng không cần vội!" Bảo Khánh cười nói: "Sau này muội không thành hôn nữa cũng không sao. Ngược lại là ta..." Nàng ấy thở dài: "Trước khi muội về, phụ mẫu lại thúc giục ta tìm phò mã đấy!"
Nàng đột nhiên nghĩ ra một ý, vội vàng nói: "Muội nói xem, ta cũng tới Đông Quan thì thế nào? Chỉ coi là tới biên quan mở mang kiến thức, đi rồi về, lại kéo dài thêm một năm!"
Kỷ Minh Dao rất tán thành với ý tưởng mới của Bảo Khánh tỷ tỷ!
Hai người bàn bạc cách thực hiện kế hoạch đến chính Tuất rồi Bảo Khánh ở lại phòng Kỷ Minh Dao ngủ. Nàng từng thức trắng suốt ba ngày không ngủ để chuẩn bị chiến sự. Về phần thức đêm dậy sớm cũng là chuyện thường ngày.
Hồi tưởng lại đoạn thời gian kia, nàng cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi không kiệt sức mà chết. Cũng có thể là bởi vì, kiếp này tố chất thân thể của nàng tốt hơn kiếp trước rất nhiều.
Hôm nay nàng liền điều chỉnh lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, sống lành mạnh, trừ khi cần thiết, nếu không nàng sẽ không thức khuya nữa!
Trong lòng thề như vậy nhưng trước khi lên giường, Kỷ Minh Dao vẫn cầm lấy hai phong hồi thiếp của Thôi Giác và Lưu Cức Khanh.
Bảo Khánh sáp lại gần cùng xem.
Hồi thiếp của Lưu Cức Khanh rất khách sáo và chính thức. Ông chỉ nói việc lên triều vào mùng một là bổn phận của mình, cũng là chức trách của quan chức Đại Lý Tự Khanh của Đại Chu, xin huyện chúa không cần để tâm, càng không cần đặc biệt cảm tạ.
Hồi đáp của Thôi Giác hơn phân nửa là giống với Lưu Cức Khanh, chỉ có phần cuối, hắn viết là:
“Nếu Huyện chúa cần điều gì, tại hạ luôn sẵn sàng chờ gọi.”
Bảo Khánh: "Oa!"
Lời này lại là Thôi Ngự sử viết ra à?
Không không không! Thôi ngự sử, vậy mà cũng có ý với Minh Dao muội muội??
Nàng lập tức nhìn Kỷ Minh Dao!
Ngón tay Kỷ Minh Dao chậm rãi mơn trớn câu cuối cùng.
Nàng cười với Bảo Khánh tỷ tỷ, nói: “Chữ của ngài ấy, thật đẹp.”
-
Chữ của huyện chúa, thật đẹp.
Không đếm được đã mở bái thiếp của Huyện chúa bao nhiêu lần, Thôi Giác đã ghi nhớ từng nét chữ, kết cấu, sự uyển chuyển của từng câu chữ.
Hắn suy nghĩ ý trên chữ của Huyện chúa, nâng bái thiếp đến án thư, tự mình trải giấy, mài mực, chấm bút. Hắn lần nữa dùng chữ của mình lặp lại một lần lời của Huyện chúa, trong lòng lại đang nghĩ đến hồi âm mà hắn đã sai người đưa đã gửi đến phủ huyện chúa, nhớ lại mỗi một câu, mỗi một chữ hắn viết ở phía trên.
Chữ của hắn liền trở nên rối loạn.
Đặt bút xuống, đứng dậy. Thôi Giác nhìn sơ qua, lại đẩy cửa sổ ra, nhìn bóng đêm đã khuya, đại ca đã ngủ, không nên quấy rầy nữa.
... Hắn cần gì phải đi tìm đại ca.
Đóng cửa sổ lại, hắn lại gọi sai vặt múc nước rửa mặt, trong lòng còn đang nghĩ đến hai phong thiếp mời.
Từ khi sinh ra đến nay, hắn chưa bao giờ vì đôi câu vài lời của một người nào đó mà rung động không yên đến vậy, càng sẽ không bởi vì những lời hắn viết đã gửi đi mà lại lo sợ, bất an cùng với hy vọng, chờ mong.
Đây không phải là cách hành xử của hắn.
Nhưng hắn cũng thật sự không nhịn được mà lo lắng, sợ lời của mình rõ ràng quá mức, mạo phạm quấy nhiễu đến huyện chúa, lại sợ hắn biểu đạt quá mức mơ hồ, không đủ rõ ràng, huyện chúa thật sự không phát hiện ra tâm ý của hắn. Càng sợ, trước khi hắn có cơ hội, huyện chúa đã động tâm với một người khác.
Dù hắn có lo lắng bao nhiêu, cũng chỉ có thể chờ đợi.
—— "Nếu Huyện chúa có việc cần, tại hạ sẵn sàng nghe gọi."
Lời này là suy nghĩ chân thật trong lòng hắn. Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh mà mệt mỏi của Huyện chúa, phảng phất như mang trong mình gánh nặng thế gian. Đôi mắt kia, hẳn là nên chứa đựng ý cười, vui sướng cùng an bình thật sự chứ không phải dùng những cảm xúc này che giấu bất đắc dĩ cùng thống khổ. ( truyện trên app tyt )
Nhưng, thật sự có thích hợp không?
Nằm trên gối, Thôi Giác chậm chạp không thể nhắm mắt ngủ, một mình nhìn màn đêm yên tĩnh nhu hòa.
Con người của hắn, thân phận trước đây của hắn... Thật sự thích hợp, bày tỏ tâm ý với huyện chúa sao?
...
Thôi Giác xuống giường, đi đến một bên khác của thư phòng, lật ra tất cả những bức thư pháp mà Tùng Thái Công đưa hắn lúc còn trẻ.
...
Kỷ Minh Dao rất muốn viết lại chữ của Thôi Giác. Nhưng hiện giờ đã đầu giờ hợi. Nàng đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm trong chăn cùng với Bảo Khánh tỷ tỷ. Lại lăn qua lăn lại, không biết đến lúc nào mới ngủ được... Nàng còn phải điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt nữa!
Bây giờ không phải ở trong Trấn Bắc quân, trì hoãn một chuyện nhỏ cũng có thể dẫn đến đại họa.
Được rồi!
An tâm thoải mái ngủ đủ năm canh giờ, ngày thứ hai rời giường, Kỷ Minh Dao liền biết được tin tức Ôn Tức bị định tội.
Ông ta chịu phạt mấy tội, theo luật bị xử tử hình, sẽ thi hành vào mùa thu.
Thánh chỉ dâng thư, Ôn Tức vốn nên bị xử trảm nhưng vì tổ tiên của ông ta từng đi theo Cao Tổ có công nên được giảm thành treo cổ.
"Không phải bị chém đầu, quả là lợi cho ông ta!" Bảo Khánh hừ nhẹ.
“Rơi đầu hay không cũng đều là chết, cũng như nhau cả thôi.” Kỷ Minh Dao há miệng, bỏ một miếng sủi cảo tôm thịt nóng hổi vào miệng.
Thật là ngon!