Sau bữa cơm tối, An Quốc công muốn đến An Khánh Đường vấn an. Kỷ Minh Đạt cũng muốn đi thăm tổ mẫu. Bởi vì mẫu thân mới gây chuyện với tổ mẫu, nàng ta không tiện chủ động nhắc tới nên âm thầm chờ phụ thân có thể xem hiểu tâm nguyện của nàng ta, mang nàng ta cùng đi không.
Nhưng phụ thân cũng không săn sóc nàng ta vài câu giống như trước đây, chỉ nói một tiếng với nương rồi ra cửa.
Kỷ Minh Đạt không khỏi ngây người.
Tâm tình phụ thân vẫn còn không tốt sao?
Ôn phu nhân nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nữ nhi trong mắt. Bà chỉ cho rằng nữ nhi không được phụ thân quan tâm mới mờ mịt.
Con cái còn lại đều cáo lui, bà liền cùng nữ nhi thêu thùa, một bên chậm rãi hỏi buổi chiều nàng ta ở Hy Hòa Viện thế nào, dạy nàng ta về sau này không được hấp tấp.
Nghĩ đến Tam muội muội, Kỷ Minh Đạt trả lời không tập trung.
Trong lòng nàng ta mơ hồ có hoài nghi: Có phải nương biết tâm ý của Tam muội muội nên mới cố ý để người ta đưa đồ đến vào lúc đó, cũng là để nàng ta nhận ra nàng ta đã sai rồi không?
Việc đã đến nay, nương cần gì phải như thế, không thể nói thẳng với nàng ta sao?
Nàng ta cũng không biết Tam muội muội cũng để ý đến Ông Tòng Dương mà! Hiện tại ngược lại giống như... Giống như nàng ta đoạt của Nhị muội muội, lại muốn đoạt của Tam muội muội!
Ôn phu nhân quả thực biết rõ tâm tư của Kỷ Minh Đức. Nhưng bà cho rằng nữ nhi đã nhìn rõ hơn bà, biết Minh Dao không thích Tòng Dương mà lại thân cận với Tam nha đầu, nhất định cũng biết tâm ý của Tam nha đầu.
Nữ nhi không bận tâm đến việc Tòng Dương... toàn tâm toàn ý với Minh Dao, cho nên khi Ôn gia đưa đồ tới, bà trực tiếp đưa cho Minh Dao, cũng là muốn để nữ nhi nhìn thấy Minh Dao chủ động cắt đứt hoàn toàn với Tòng Dương, sau này không nên sinh ra hiểu lầm với Minh Dao.
Thấy nữ nhi luôn không tập trung, Ôn phu nhân liền cảm thấy nữ nhi còn đang vì thái độ của phụ thân mà thương tâm. Nhưng phu quân bà chính là một người khắc nghiệt vô tình như vậy. Minh Đạt là khuê nữ xuất sắc nhất trong kinh, từ mười một mười hai tuổi, bà mối cầu thân đã gần như đạp phá cánh cửa, ngay cả hoàng tử trong cung cũng có ý hâm mộ, phu quân bà đương nhiên thích nàng nhất trong các nữ nhi. Bây giờ nàng một lòng muốn gả cho Tòng Dương, ở trong mắt phụ thân nàng, nàng chỉ là con dâu tương lai của Lý quốc bá, làm sao còn có thể đối xử với nàng không khác gì lúc trước đây.
Nhưng mãi đến khi An Quốc công từ An Khánh Đường trở về, Ôn phu nhân cũng không nói rõ với nữ nhi bản tính của phụ thân.
Dục tốc bất đạt.
Phụ thân con bé là hạng người gì, vẫn phải dựa vào tự nó hiểu ra, nếu không, sẽ chỉ có hại với nó.
-
Ngày hôm sau, Kỷ Minh Đức vẫn ở lại chính viện, cùng hai vị tỷ tỷ học quản gia.
Đã để nàng ta lưu lại, Ôn phu nhân sẽ dạy nàng ta, cũng không có gì khác biệt.
Hôm nay vừa vặn có hai đại nhân tình phải đi. Một là con út của Tề Quốc hầu tròn một tuổi, hạ thiếp mời An Quốc công phủ; một là lão phu nhân của phủ Vĩnh Xương Hầu sắp tới đại thọ bảy mươi, cũng phải chuẩn bị lễ dự tiệc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Ôn phu nhân liền ra lệnh Minh Dao làm hai chuyện này trước, bà đi xem Kỷ Minh Đạt cùng Kỷ Minh Đức quản việc nhà.
Đích mẫu đã giao nhiệm vụ, Kỷ Minh Dao chỉ có thể làm việc.
Tình huống của nhà Tề Quốc Hầu tương đối phức tạp, nàng theo lệ cũ, viết danh mục quà tặng tiệc mừng thọ của lão phu nhân Vĩnh Xương Hầu phủ trước. Chữ mới viết được hai hàng, người ngoài cửa lên báo: "Huyện chúa Bảo Khánh đến, nói chúc mừng Nhị cô nương!"
Bảo Khánh tỷ tỷ!
Kỷ Minh Dao lập tức đặt bút xuống, cười nói với phu nhân: "Con đi đón Bảo Khánh tỷ tỷ!"
Điều này khiến cho nàng có lý do chính đáng để lười biếng, Ôn phu nhân cũng cười: "Mau đi đi!" Bà lại lệnh cho hai người Kỷ Minh Đạt: "Các con cũng đi nghênh đón một chút đi."
Động tác đứng dậy của Kỷ Minh Đạt hơi chậm.
Nương biết rõ trong các quý nữ ở kinh thành, nàng ta và huyện chúa Bảo Khánh không hợp nhau nhất, chỉ là nhẫn nhịn nhau dưới ánh mắt nhìn mẫu thân nhau mà thôi. Hiện nay nàng ta đã từ hôn với Thôi Giác, để Nhị muội muội gả thay, còn không biết huyện chúa Bảo Khánh sẽ dùng lời nói đâm thọc nàng ta như thế nào.
Từ trước đến nay tổ mẫu đều sẽ giữ nàng ta lại.
Vì sao nương không giữ nàng ta lại, ngược lại lại bảo nàng ta đi nghênh đón?
Dù không tình nguyện nhưng mẫu thân có lệnh, Kỷ Minh Đạt cũng chỉ đành ra ngoài nghênh đón khách nhân.
Kỷ Minh Đức đi theo bên cạnh nàng, Kỷ Minh Dao đi trước, càng đi càng nhanh, sớm đã chạy mất không thấy bóng dáng.
Huyện chúa Bảo Khánh là trưởng nữ của Quảng Nghi trưởng công chúa. Quảng Nghi trưởng công chúa là nữ nhi của tiên đế, mặc dù không phải là nữ nhi mà đương kim bệ hạ sinh ra nhưng lại là nữ nhi mà tiên đế thích nhất lúc còn sống, trưởng nữ của bà ấy vừa sinh ra đã được phong làm huyện chúa, được tôn vinh nhất trong số các công chúa.
Ôn Tuệ từ nhỏ đã giao hảo với trưởng công chúa Quảng Nghi. Sau khi thành hôn với công chúa thì khai phủ xuất cung, gặp nhau tiện hơn, tình cảm càng ngày càng thắm thiết. Nữ nhi của hai người chỉ kém một tuổi, cũng quen biết từ thuở nhỏ.
Nhưng tình cảm mẫu thân giống như tỷ muội ruột thịt, Kỷ Minh Đạt lại thật sự không hợp với huyện chúa Bảo Khánh, khi sáu bảy tuổi mỗi lần gặp nhau đều không thể thiếu một hồi cãi vã, ngược lại Kỷ Minh Dao và huyện chúa Bảo Khánh sau này lại rất hợp.
Huyện chúa Bảo Khánh vừa là nữ nhi của công chúa, lại là huyện chúa, lại quanh năm lui tới phủ An Quốc công cho nên cũng không câu nệ lễ tiết. Nàng ấy thường không có lời mời, cũng không có bái thiếp đã trực tiếp đến bái kiến Ôn phu nhân, tìm Kỷ Minh Dao chơi đùa, trên dưới phủ An Quốc công nàng ấy đều quen, đều hiểu rõ.
Chỉ có Kỷ Minh Đạt và tổ mẫu là chưa từng quen.
Nếu đã quen biết, há có thể không nói lễ nghĩa như thế? Nếu như tùy tiện vào trong phủ người ta thì chẳng phải là rất xấu hổ sao? Thân phận của nàng ấy lại tôn quý, ai dám thờ ơ với nàng, nhưng ỷ vào mình là huyện chúa là hoàng thân, người bên ngoài đều phải nhẫn nhịn nàng mà thôi!
Nhưng Ôn phu nhân thích Huyện chúa Bảo Khánh thường xuyên đến, An Quốc công càng hoan nghênh, Kỷ Minh Đạt cùng Từ lão phu nhân có không thích nữa thì cũng không vì một chuyện nhỏ này mà tranh cãi với phụ mẫu, nhi tử con dâu, lại không tiện đắc tội Quảng Nghi công chúa nên đành phải nhịn xuống.
Các tỷ tỷ muội muội còn đang lề mề, Kỷ Minh Dao đã đi đến nhị môn trước.
Nàng nhìn thấy bên cạnh huyện chúa Bảo Khánh ở phía xa xa có bao nhiêu người vây quanh đi tới, nàng lại vội vàng nghênh đón, gần như đi thẳng đến trước mặt, cười hỏi: "Nhanh như vậy mà tỷ tỷ đã nghe nói rồi?"
"Vậy mà còn nhanh!" Huyện chúa Bảo Khánh nắm chặt tay nàng, không cho nàng hành lễ, miệng lại nói nhiều, "Hôm nay tỷ tới đây là để hỏi tội! Được lắm, muội đã định hôn sự cũng không nói cho tỷ biết, còn chờ tỷ tự nghe thấy!"
"Tỷ tỷ biết mà, đây còn không phải là không tiện gióng trống khua chiêng sao."
Kỷ Minh Dao tránh thoát tay nàng vỗ tới, thuần thục ôm lấy một cánh tay khác của nàng ấy, cười nói: "Phu nhân đang muốn bọn muội học quản gia, tỷ tỷ vừa đến đã cứu muội rồi!"
"Tỷ thấy tỷ không nên tới thì hơn!" Huyện chúa Bảo Khánh bóp mặt nàng một cái.
Trên đường đi không tiện nhiều lời, huyện chúa Bảo Khánh chỉ hỏi sức khỏe của Ôn di mẫu, lại hỏi Minh Dao muội muội mấy ngày gần đây có chịu thiệt gì không. Thôi Giác có tốt đến mấy thì cũng không phải là người ngay từ đầu An Quốc Công phủ định ra cho Minh Dao muội muội.
Đợi đến khi đi vào nhị môn, nhìn thấy Kỷ Minh Đạt bên cạnh Kỷ Minh Đức, nàng ấy nhướng mày, nụ cười liền có thêm ý tứ: "Hôm nay làm sao lại phiền đại tiểu thư phải đi ra đón ta, ta thấy mặt trời sáng nay cũng không mọc từ phía tây đâu."
Kỷ Minh Đạt... nhịn câu này.
Nàng ta không nhìn trang phục cưỡi ngựa đỏ rực của huyện chúa Bảo Khánh, chỉ nhìn vào đôi mắt phượng mang theo vẻ trào phúng kia, lễ phép cười nói: "Huyện chúa giá lâm, tỷ muội chúng ta đương nhiên nên tới đón chào."
"Hóa ra đại cô nương còn biết đạo lý đãi khách."Huyện chúa Bảo Khánh nói rất đúng lý, không tha người: "Xem ra người gặp biến cố sẽ học được cách hiểu chuyện hơn." ( truyện trên app tyt )
Kỷ Minh Đạt cắn răng mỉm cười, định châm chọc lại thì Kỷ Minh Đức đã vội cười nói: "Huyện chúa hiểu lầm rồi, lúc trước là lão thái thái giữ đại tỷ tỷ ở lại bên cạnh, không phải là đại tỷ tỷ vô lễ, cố ý không đến đón huyện chúa."
Bảo Khánh kinh ngạc đánh giá nàng ta, giống như mới quen biết ngày đầu tiên, gật đầu cười nói: "Kỷ Minh Đức, đại tỷ tỷ của ngươi có vô lễ hay không tạm thời ta không nói đến, ta cũng không lấy thân phận ra dọa người, chỉ nói về trưởng ấu, ta và nàng ấy đều lớn tuổi hơn ngươi, ta cũng không hỏi ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì?"
Mặt Kỷ Minh Đức đỏ lên, cúi đầu nói: "Vâng, là muội muội không muốn thấy hai vị tỷ tỷ cãi nhau, làm tổn hại hoà khí."
Bảo Khánh cười lạnh một tiếng, mới vừa định hỏi lại thì Kỷ Minh Dao ở bên kéo tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, không phải tỷ đến chúc mừng muội sao, chúng ta đi gặp phu nhân đi."
Tuy dáng vẻ trùm phản diện như vậy của Bảo Khánh tỷ tỷ nàng rất thích... Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ như lại gọi người truyền ra thanh danh "bắt nạt người" của nàng ở An quốc công phủ thì không tốt.
Tuy rằng, hình như bên ngoài Bảo Khánh tỷ tỷ cũng có hình tượng tương tự...
Bảo Khánh đã thắng liên tiếp hai trận, cũng không muốn làm lớn chuyện khiến Ôn di mẫu quá khó xử, liền thu tay lại, cười nói: "Đúng là đến chúc mừng muội gặp “người xứng đôi”! Thôi Giác cũng coi như là xứng với muội ! Di mẫu có ở trong phòng không?"
Nàng ấy cười với Kỷ Minh Đạt, cùng Kỷ Minh Dao đi ở phía trước.
Kỷ Minh Đạt hít một hơi thật sâu, cầm lấy tay Tam muội muội, dùng ánh mắt trấn an, đi theo sau lưng các nàng.
Bốn người trở lại chính phòng, Ôn phu nhân vừa nhìn đã biết các nàng nhất định lại cãi nhau một trận. Nhưng bốn người vẫn còn có thể trở về, trên mặt cũng đều treo nụ cười, chứng tỏ cãi nhau không nghiêm trọng.
Bà không hỏi đến chuyện tranh cãi của bọn nhỏ, chỉ ôm Bảo Khánh nói vài câu: "Ta còn bận rộn lắm, không tiếp đãi con nữa, lão thái thái bệnh phải tĩnh dưỡng, không gặp người, con cùng Minh Dao đi chơi đi."
"Vậy chúng ta đi thôi!" Bảo Khánh nhảy dựng lên, hành lễ vãn bối nói lời từ biệt với Ôn di mẫu.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ sách của team nhó!! (´▽`ʃ♡ƪ)