Ba gian chính phòng nho nhỏ của Hi Hòa viện đối với Bảo Khánh mà nói giống như phòng của mình. Vừa vào cửa phòng, nàng ấy đã quen thuộc ngồi vào trên giường cạnh cửa sổ phía đông, lời không tiện nói ở bên ngoài rốt cuộc cũng nói ra: "Muội đừng giấu tỷ, dù là Kỷ Minh Đạt với Thôi Giác không hợp bát tự, nàng ta sao nỡ đổi hôn sự tốt này cho muội? Nhất định còn có nguyên nhân gì khác!" 

"Đúng là có chút duyên cớ." Kỷ Minh Dao nhẹ ngồi xuống giường, cười nói: "Nhưng muội không thể nói, tỷ tỷ cũng đừng hỏi."

Việc lấy mộng "dự báo" tương lai chung quy cũng là chuyện kỳ lạ, thái thái và An Quốc công đã bảo người từ trên xuống dưới biết chuyện đều ngậm chặt miệng, An Khánh Đường cũng không cản trở. Chuyện này mà ở nhà thì thôi, vạn nhất truyền đi, chẳng phải là có hại với Kỷ Minh Đạt cùng Kỷ gia sao, cũng là hại thái thái.

Cho nên cho dù là Bảo Khánh tỷ tỷ thì nàng cũng không thể nói.

Kỷ Minh Dao cười nói: "Về phần hôn sự của muội, người khác không thích nữa, thái thái và lão gia chúng ta nguyện ý là có thể thành."

Bảo Khánh biết miệng nàng kín nhất, nàng đã không muốn nói thì quyết định hỏi không ra, liền trút giận, đành phải nói: "Dù sao muội cũng không tính là quá chịu thiệt. Tuy trong kinh khó tránh khỏi có chút đồn đãi nhưng việc đã định rồi, cũng không có cách nào, tỷ thấy muội cũng không thèm để ý những lời nói nhảm gì của người ngoài. Ít nhất thì Thôi Giác tốt gấp mười Ôn Tòng Dương!"

“ Đúng là không có thiệt thòi ——" Kỷ Minh Dao không để mình nghĩ đến vấn đề thanh danh, chỉ tiến đến bên tai Bảo Khánh tỷ tỷ, nhỏ giọng cười nói: "Phu nhân hỏi lão gia,  cho muội ba vạn lượng bạc đáy rương, ngay cả cửa hàng cùng cửa hiệu cũng cho muội —— "

Cái này tốt!

"Cái này quá tốt!"

Bảo Khánh lập tức vui sướng hẳn lên: "Muội cũng coi như gặp hoạ trong phúc! Chờ muội thành hôn, tỷ tìm hai người thông minh chăm lo cửa hàng cho muội !"

Nàng ấy lại có hứng thú, nói không ngừng: "Nói đến chuyện này nương tỷ còn để ý Thôi Giác, nhưng Ôn di mẫu ra tay quá sớm, ngay cả trong cung cũng chậm hơn, nhà chúng ta cũng không còn như thời hoàng ngoại tổ phụ còn ở đây, đến sau người ta nên cũng đành thôi. Chỉ có điều ta không phục Kỷ Minh Đạt, lại không tiện phá hỏng dự định của Ôn di mẫu. Hiện tại hôn sự thuộc về muội, xem có bao nhiêu người nịnh bợ nàng ta tức giận kìa!" 

Nàng ấy còn nhớ tới: "Đầu tháng tân khoa tiến sĩ cưỡi ngựa diễu phố, lão phu nhân không cho muội đi xem, sau này muội có thể nhìn cho đã mắt! Việc này ngàn phòng vạn phòng —— "

Vì sao Từ lão thái thái lại không đề phòng việc Kỷ Minh Đạt không có mệnh tốt kia?

Bị bệnh cũng thật đáng đời!

Bảo Khánh vội hỏi Minh Dao muội muội: "Đã đính thân rồi, muội hẳn là từng gặp Thôi Giác rồi nhỉ?"

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Chính phòng.

Một đứa nhỏ vui vẻ rời đi, Ôn phu nhân liền gọi hai đứa nhỏ khác cũng đi ra ngoài chơi đi, không cần câu thúc ở chỗ bà, ngày mai lại học sau.

Ở trước mặt nương, Kỷ Minh Đạt hẹn Kỷ Minh Đức đi Tĩnh Thư Viện ngồi một chút.

Ra khỏi chính viện, nàng ta lại nói với Tam muội muội: "Lão thái thái bị bệnh đã lâu không khỏe, tỷ thực sự không đành lòng, tỷ muốn đi xem lão thái thái..."

Trong lòng Kỷ Minh Đức hiểu rõ, người không thích nàng ta nhất chính là lão thái thái, nàng ta còn sợ gặp lão thái thái hơn cả Nhị tỷ.

Đại tỷ tỷ muốn đi nơi nào nàng ta cũng có thể làm bạn, duy chỉ có An Khánh Đường là nàng ta tình nguyện cả đời cũng không đi. May mắn đại tỷ tỷ chỉ định tự đi.

Nàng ta vội cười nói: "Vốn muội cũng nên đi thăm lão thái thái, chỉ là đại tỷ tỷ và lão thái thái đã mấy ngày không gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, liền xin đại tỷ tỷ thay muội thỉnh an người vậy."

Kỷ Minh Đạt vội vàng đồng ý, lại nói: "Vậy, chỗ thái thái—— "

Kỷ Minh Đức cười nói: "Chỉ cần phu nhân không hỏi thì là đại tỷ tỷ đến chỗ của muội đọc sách."

Kỷ Minh Đạt cảm kích cười, vội đi về phía An Khánh Đường.

Từ lão phu nhân đã "Bệnh" ở An Khánh Đường sáu, bảy ngày.

Mới đầu bà ta không bị bệnh, là An Quốc công cầu bà ta cáo ốm, không cho bà ta ra cửa viện. Nhưng nhìn Kỷ Minh Dao và Thôi Giác thuận lợi làm xong việc, cháu gái lớn được nuôi bên người nhiều năm cũng bị con dâu lấy cờ hiệu "dạy bảo" mang đi, nhi tử còn không nghe bà ta nói, chỉ nghe theo con dâu, bà ta lại không có một chút biện pháp nào để ngăn cản, liền thật sự bị tức đến bệnh, đã uống thuốc ba ngày rồi.

Nghe thấy cháu gái trở về thăm bà, trong lòng bà vui mừng, cũng ngồi dậy, lại sợ mấy ngày nay cháu gái bị mẫu thân dạy hư, vội vàng kéo tay hỏi một lần.

Nghe Kỷ Minh Đạt của bà ta nhận lỗi với Nhị muội muội, Từ lão phu nhân nhíu mày: "Đó cũng là do bình thường nó lười thành thói mới khiến người ta hiểu lầm! Nào có phải là lỗi của con đâu?"

Kỷ Minh Đạt vội cười nói: "Chỉ là mấy câu nói thôi, con cũng không chịu thiệt thòi gì."

Từ lão phu nhân vẫn không đồng ý: "Ta đã nói nương con quá nuông chiều Nhị nha đầu, sao không dạy nó cẩn thận một chút? Thật sự là phá hủy thanh danh trong nhà!"

Kỷ Minh Đạt không muốn để giữa tổ mẫu và mẫu thân sinh ra không vui, vội vàng nghĩ chút chuyện khác nói.

Chuyện của Huyện chúa Bảo Khánh tuyệt đối không thể nói cho tổ mẫu, tổ mẫu đang tức giận, Tam muội muội cũng không tiện nhắc tới... Nàng ta cười nói: "Nhị muội muội cũng hiểu chuyện, đã trả lại đồ mà Ôn Tòng Dương đưa cho nàng, hôm qua Ôn gia cũng đã đưa đồ của nàng về."

Từ lão phu nhân liền vội hỏi: "Mẫu thân con có nói khi nào Ôn gia tới cầu thân không?"

Kỷ Minh Đạt cười nói: "Chỉ sợ còn phải qua một đoạn thời gian —— "

"Sao còn phải qua mấy ngày nữa?" Từ lão phu nhân sốt ruột, "Nhị nha đầu đã định xong rồi, còn bỏ con lại phía sau?"

Kỷ Minh Đạt vội vàng giải thích: "Là hắn gãy xương..."

Sợ tổ mẫu không biết tin tức, lo lắng vô cớ, nàng ta liền nói chuyện Ôn Tòng Dương bị đánh cùng chuyện hắn còn muốn gặp Kỷ Minh Dao cũng đều nói cho tổ mẫu: "Hắn phải dưỡng tốt mới có thể đi ra ngoài, dù sao còn phải qua vài ngày nữa."

Từ lão phu nhân tức giận mắng: "Thật là đồ không biết điều!"

Bà ta muốn mắng Ôn gia một trận nhưng cháu gái lại nhìn mặt trời bên ngoài, áy náy nói: "Con, con phải về rồi."

Từ lão phu nhân lại hiểu được, cháu gái lại phải gạt mẫu thân mới có thể đến thăm bà!

—— Ôn thị thật là đồ bất kính bất hiếu!!

Bà ta để cho cháu gái đi, đêm đó nhi tử tới thỉnh an, bà ta bèn ép nhi tử mau bảo Ôn gia cầu thân: "Đính thân cũng không nhất định phải bắt nó tới, gọi phụ mẫu nó tới là được!"

Nhi tử của Lý Quốc Bá muốn cưới khuê nữ của quốc công, nhà ông ta nên hạ thấp tư thái một chút!

An Quốc công trở về phòng, cũng nói với Ôn phu nhân: "Sắp tới xong chuyện của Minh Đạt thì cũng nên tính toán chuyện của Minh Đức rồi."

Lòng Ôn phu nhân biết, ông còn muốn mau mau bắt lấy một đứa con rể thứ ba có ích đối với ông, cũng sợ để đứa nhỏ duy nhất mà tâm can bảo bối của ông ta để lại kia chịu thiệt, rồi bà lại nghĩ thầm, định sớm cũng tốt, coi như giải quyết xong một chuyện.

Ngày kế, bà liền đi thương nghị cùng huynh tẩu, đợi Tòng Dương tốt hơn một chút liền dùng kiệu mềm nâng hắn tới là được. Hà phu nhân cũng muốn nhi tử nhanh chóng chạy thoát khỏi mê muội, liền có thể dưỡng bệnh để thành thân, hai bên ăn nhịp với nhau. ( truyện trên app tyt )

-

Từ lão phu nhân vẫn luôn gọi người chú ý động tĩnh trong phủ, biết hôm nay Ôn Tòng Dương đến, sau khi ăn sáng, bà liền liên tục sai người nhanh chóng ra ngoài: "Nhất định phải gọi Thôi Giác đến phủ!"

Bà ta hằm hằm nói: "Nếu như người đến muộn nửa khắc, các ngươi chuẩn bị xem trên cổ mọc ra mấy cái đầu đi!"

***

Chuyện An Quốc công phủ đổi nữ nhi đính thân với Thám Hoa tuy âm thầm nhưng tin tức vẫn đã dần truyền ra.

Hai nhà đều ngầm đồng ý chuyện này.

An Quốc công và Thôi Giác bị người khác hỏi cũng đều nói thật - tương lai khi thật sự thành hôn cũng không thể để người ta nhận sai ai là tân nương.

Về phần lý do, đương nhiên là Thôi Giác và Kỷ đại cô nương không hợp bát tự, nhưng hai nhà vẫn muốn kết thân cho nên Kỷ nhị cô nương thay thế.

Tự nhiên, không khỏi có người suy đoán trong đó có nội tình khác. Nhưng bên trong cũng không có bao nhiêu chỗ có thể suy đoán: thiếu niên Thôi Giác là Thám Hoa, Kỷ đại cô nương cũng là danh môn khuê tú, luận tài mạo, luận thanh danh, luận gia thế, hai người gần như tương đương, thật sự là một đôi trời sinh, chỉ cần nhìn Thôi Giác còn nguyện ý đổi lấy Kỷ nhị cô nương liền biết hai nhà không có vấn đề gì; nhưng nếu nói là bởi vì tư tình nên mới lấy muội thay tỷ... Không có bằng chứng, ha ha, cũng khó mà nói.

Thôi Giác cũng không phải là người lỗ mãng, hai vị cô nương Kỷ gia từng ra vào cung cấm nội sóc, cũng được tiên hoàng hậu chính miệng khen ngợi là người có phong thái của đại gia khuê tú. Nhưng mà tiên hoàng hậu đã mất nhiều năm, những lời khen ngợi kia dù sao cũng là năm sáu năm trước, ai ngờ bây giờ...

Không đến nửa tháng, ngay cả trong cung cũng nghe được tiếng gió.

Hôm nay mặc dù không phải là ngày Thôi Giác ở ngự tiền nhưng triều hội nhỏ ở Tử Vi điện đã tan rã, Hoàng đế vẫn triệu hắn đến, hỏi: "Hôn sự của khanh và An Quốc công phủ rốt cuộc là như thế nào?"

Thôi Giác thi lễ, thong dong nói: "Là Kỷ đại cô nương mệnh cách tương khắc với thân, thành hôn thực không thỏa đáng. May mắn An Quốc công cùng phu nhân ưu ái, lại lấy Nhị cô nương hứa hẹn."

"Đáng tiếc." Hoàng đế cười nói: "Trẫm vốn có một mối hôn sự tốt cho ngươi, bởi vì ngươi đã sớm nghị thân với An Quốc công phủ nên không đề cập tới. Nghe hôn sự của ngươi có biến, trẫm còn tưởng rằng mối hôn sự này có thể thành công, ai ngờ vẫn là không có duyên phận."

Thôi Giác vội cười nói: "Là thần vô duyên với hậu ái của bệ hạ."

Trong lời nói của hắn cũng không có chữ "vô phúc" "Mệnh Bạc", chỉ xưng "Vô duyên".

Xác định rõ tâm ý của hắn, Hoàng đế cũng không miễn cưỡng, động viên hai câu liền bảo hắn đi.

Thôi Giác cáo lui, không nhìn mười hai tấm bình phong gỗ lim, hoa văn rồng cuộn tơ vàng thêm lấy một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play