Bà tử đang đem cái rương vào, Kỷ Minh Dao rất có hứng thú nhìn "Đại tỷ tỷ" cùng "Tam muội muội" của nàng vài lần.

Hôm nay Kỷ Minh Đức lại nghĩ ra một cách mới, đi theo Kỷ Minh Đạt đến Hi Hoà Viện để thăm dò. Nàng ta vẫn luôn có tình ý với Ôn Tòng Dương, đương nhiên sẽ tò mò về đồ mà Ôn gia đưa tới, vậy thì tại sao Kỷ Minh Đạt lại như vậy?

Buổi chiều mấy ngày trước đích mẫu về Ôn gia, nàng còn đang ghĩ bà ấy bàn bạc chuyện hôn sự có thành hay không, nhưng bây giờ, Kỷ Minh Dao có thể xác định hôn sự hai nhà chưa chắc đã không thể thành.

Hôm nay nhìn thấy, vừa vặn khớp với chỗ trống trong lời nói của Kỷ Minh Đạt.

Trong giấc mộng của Kỷ Minh Đạt, rốt cuộc "tương lai" của nàng và Ôn Tòng Dương như thế nào?

Ngày đích mẫu nói muốn đổi hôn sự với nàng, Kỷ Minh Dao đã không muốn nghiên cứu kỹ. Sau này, tương lai của Ôn Tòng Dương càng sẽ không còn là tương lai của nàng nữa, mặc dù tò mò, nàng cũng càng không có ý nghĩ đi truy cứu tới cùng. Chỉ là nàng cảm thấy rất hứng thú:

Kỷ Minh Đức có biết ý định của đại tỷ tỷ không?

Kỷ Minh Đạt có biết tâm tư của Tam muội muội chứ?

Cái rương Ôn gia đưa tới rất nhỏ, chỉ một thước vuông, một bà tử tự mình ôm vào.

Tính ra đồ mà nàng đưa cho Ôn Tòng Dương cũng chỉ có nhiêu đó, Kỷ Minh Dao liền bảo bà tử đặt rương lên bàn giường đất giữa nàng và Kỷ Minh Đạt, lại mời Kỷ Minh Đạt ngồi trước.

Hai mắt nàng ta che che giấu giấu nhìn chằm chằm vào nó.

Kỷ Minh Dao lấy một cái khăn ướt, lau qua cái rương, vừa cười vừa nói: "Lần trước muội đã trả lại hết đồ mà biểu ca tặng muội, đây chắc là đồ biểu ca trả lại muội. Lại nói tiếp lúc muội thu dọn đồ đạc, trông thấy rất nhiều bình hoa, chặn giấy và các vật trang trí, hình như là biểu ca tặng tất cả tỷ muội trong nhà, muội nghĩ, giữ lại cũng không thỏa đáng, cũng đều trả lại hết rồi."

Nàng đưa khăn tay cho Thanh Sương, vừa lúc đối mặt với Kỷ Minh Đức, liền cười hỏi: "Tỷ nhớ Tam muội muội rất thích cái chặn giấy mã não kia, vẫn luôn đặt ở trên bàn sách dùng, có phải không? Còn có một ống bút chạm khắc bằng trúc, đã nứt ra một khe hở, muội muội tức giận đánh nha đầu làm nứt một trận, cũng còn không nỡ vứt đi." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Hình như ——" Nàng chậm rãi mà khẳng định nói, "Đồ biểu ca tặng, Tam muội muội đều yêu quý như trân bảo nhỉ."

Sắc mặt Kỷ Minh Đức trắng bệch.

Đại tỷ tỷ không có hứng thú với những thứ này còn đang ở bên cạnh nhìn, nàng ta càng cảm thấy khó xử, vội vàng cãi lại: "Đã là thứ biểu ca tặng cho tất cả tỷ muội, cũng không phải là tặng riêng cho một mình Nhị tỷ tỷ, muội nhìn thấy đẹp, vì sao không thể dùng? Chẳng lẽ Nhị tỷ tỷ đã trả lại biểu ca nên cũng muốn chúng ta đều trả sao? Phu nhân cũng không nói không cho muội dùng, cũng không gọi muội trả! Vẫn là Nhị tỷ tỷ gần như sắp thành chuyện tốt với biểu ca nên không muốn các tỷ muội khác thân thiết với biểu ca sao? Đại tỷ tỷ tỷ nói ——" Nàng ta quay sang Kỷ Minh Đạt xin giúp đỡ ——

Nàng ta ngây ngẩn cả người.

Vẻ mặt đại tỷ tỷ là ý gì ——

Là kinh ngạc, bừng tỉnh, còn có, còn có kháng cự, ghét bỏ...?

Trong lúc Kỷ Minh Đức trố mắt, Kỷ Minh Dao đã tự tay mở rương. Nàng cười nói: "Sao tam muội muội lại gấp gáp như vậy? Chẳng qua là vừa vặn muội ở trước mặt tỷ, tỷ liền nhớ tới, hình như muội rất thích đồ hắn tặng mà thôi."

Nàng không nhìn hai tỷ muội kia mà lấy vật phẩm trong rương, vừa tiếp tục nói chuyện bình thường: "Chuyện chung thân đại sự của chúng ta, tất nhiên là phải nghe lão gia và thái thái an bài. Muội nói ta "gần như sắp thành chuyện tốt với biểu ca", dù sao thì cũng là không thành, vả lại lúc trước muội biết rõ ý của thái thái mà vẫn yêu thích thưởng thức những thứ đồ chơi kia mà ta còn chẳng nói gì, hiện giờ ta đã đính thân với người khác, càng không có ý như muội nghĩ."

Đầu óc Kỷ Minh Đức ong ong lên, vẫn đang nhìn đại tỷ tỷ.

Giống như bị đâm nhói, Kỷ Minh Đạt dời ánh mắt, không nhìn nàng ta nữa.

Kỷ Minh Dao cẩn thận lấy ra mấy cuộn tranh từ trong rương ra, gọi Bích Nguyệt đặt lên giá sách, vừa cười vừa nói: "Ta còn đoán nữa, không biết phu nhân còn định để một nữ hài về nhà cữu cữu hay không." ( truyện trên app T Y T )

Hơi dừng lại, nàng còn nói: "Chúng ta và Ôn gia không đính thân lại từ hôn, có trở ngại gì không nhỉ?"

Kỷ Minh Đạt buông tay, nắp chén không cầm được, vừa vặn đập vào trên chén trà phát ra một tiếng vang giòn.

Chính nàng và Kỷ Minh Đức cũng bị dọa đến giật mình.

Kỷ Minh Dao vội vàng nhìn về phía Kỷ Minh Đạt: "Đại tỷ tỷ không hợp với Thôi gia nên mới để muội được lợi, muội cũng không có ý gì khác."

Kỷ Minh Đạt đặt chén trà lại trên bàn, ổn định thần sắc, cười nói: " Tỷ biết muội muội không có ý gì... Nói mấy thứ này cũng không có gì thú vị."

Nàng lấy từ trong rương ra một quả mã cầu cuối cùng, Kỷ Minh Dao thật lòng cười cười, đưa tay đến trước mặt Kỷ Minh Đạt: "Tỷ tỷ cùng Tam muội muội còn nhớ không? Thứ này là nhà chia cho lúc chúng ta học cưỡi ngựa bắn cung, muội lại không học không chơi, dứt khoát chuyền cho biểu ca. Ngay cả cái này mà hắn cũng trả lại, có thể thấy được đã không có gì khác nữa rồi. Sau này mặc kệ ai về Ôn gia, muội cũng không thẹn với lương tâm."

Kỷ Minh Đạt và Kỷ Minh Đức cùng nhìn mã cầu này.

Năm năm trôi qua, mã cầu vẫn như mới, có thể thấy người giữ nó quý trọng cỡ nào, tất nhiên là bảo vệ bằng mọi cách.

Hai người nhất thời đều không nói chuyện.

Để các nàng nhìn thêm một lát, Kỷ Minh Dao đưa cầu cho Xuân Giản: "Cầm lấy cho Tứ muội muội chơi đi, năm nay muội ấy phải học cưỡi ngựa bắn cung, đang cần dùng đến đấy."

Xuân Giản đáp vâng, đem bóng ra ngoài.

Bích Nguyệt thu rương lại.

Kỷ Minh Dao như mới nhớ tới, hỏi Kỷ Minh Đạt: "Hình như tỷ tỷ còn chưa nói hết."

Kỷ Minh Đạt cũng nhớ tới nàng ta đến nhận lỗi.

Chuyện sáng nay, nàng ta nên nhận lỗi. Ánh mắt nàng ta không còn chú ý đến tam muội muội nữa, đứng dậy, cúi đầu nói: "Buổi sáng là tỷ hiểu lầm nhị muội muội, cũng không nên chỉ dựa vào phỏng đoán, chỉ trích muội muội ở trước mặt nhiều người là tỷ sai rồi, sau này nhất định không tái phạm nữa, kính xin muội muội khoan dung."

Nàng ta nói xin lỗi trịnh trọng như vậy cũng coi như thành khẩn, Kỷ Minh Dao cũng đứng lên, khẽ đỡ lấy tay nàng ta, cười nói: "Một chuyện nhỏ mà thôi, đại tỷ tỷ không cần tự trách như thế, muội đã sớm không còn nhớ trong lòng."

"Đa tạ muội muội." Kỷ Minh Đạt nắm chặt tay nàng, vẫn cảm thấy hối hận.

Nàng ta lại không cách nào đối nhân xử thế bằng Nhị muội muội. Nàng ta buông Kỷ Minh Dao ra, tựa hồ tay của Nhị muội muội luôn ấm áp như vậy.

Trước khi đến Hi Hòa Viện, Kỷ Minh Đạt vốn còn muốn khuyên giải Nhị muội muội và Tam muội muội, nhưng bây giờ nàng ta đã hoàn toàn không có tâm tình, liền cáo từ rời đi.

Hai mắt Kỷ Minh Đức ấm ức đến ửng đỏ, càng không muốn ở chung phòng với Nhị tỷ tỷ nên cũng cáo từ.

Kỷ Minh Dao tiễn các nàng ra khỏi cửa phòng.

Trước khi rời đi, Kỷ Minh Đạt không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua bức họa cuộn tròn đặt ở trên giá sách.

Tính ra, sau khi các muội muội phân viện của mình, đây là lần đầu tiên nàng ta đến phòng Nhị muội muội. Không giống như những gì nàng nghĩ, không có nương ở bên chăm sóc thì trong phòng của Nhị muội muội sẽ không có quy củ. Nàng ta nhìn thấy hai gian phòng này bố trí đơn giản hào phóng, liếc mắt một cái đã thấy nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, hơn nữa cũng không làm mất thể diện của mọi người, nếu đây đều là chủ ý của Nhị muội muội... vậy thì là nàng ta đã xem thường người khác rồi.

Nàng ta đã đi qua phòng của Tam muội muội mấy lần, Nhị muội muội nói chặn giấy mã não, ống đựng bút bằng trúc, còn có bình thủy tinh được Ôn Tòng Dương đưa qua, bình thủy tinh tro bụi bị nàng ta ném vào trong kho... Cẩn thận nhớ lại, nàng ta cũng đã từng nhìn thấy. Chỉ là lúc ấy nàng cũng không thèm để ý Ôn Tòng Dương, cũng không cảm thấy Tam muội muội bày ra lễ vật người khác tặng có gì không ổn. Nhưng nhớ lại, lúc Ôn Tòng Dương đuổi theo Nhị muội muội, có phải Tam muội muội luôn tìm cơ hội chen vào mấy câu hòa giải không?

Khi đó nàng ta chỉ cho rằng là Tam muội muội hiểu lễ nghĩa.

Kỷ Minh Đạt do dự nhìn về phía Tam muội muội.

Kỷ Minh Đức cúi đầu.

"Buổi chiều không có việc gì, chi bằng muội muội cũng trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi." Kỷ Minh Đạt chỉ có thể nói, "Hiện giờ muội cũng học quản gia xong, tỷ lại nói với nương, nhất định sẽ tìm cho muội một mối hôn sự tốt."

Kỷ Minh Đức cũng chỉ có thể đáp vâng, còn phải nói: "Đa tạ đại tỷ tỷ."

Tĩnh Thư Viện của nàng ta ở phía bắc Hi Hòa Viện, không cùng đường với Kỷ Minh Đạt, đành chia tay ở chỗ này.

Trở lại phòng, nàng ta lại tự mình khóc hồi lâu, tự tay cất đi hơn phân nửa đồ mà Ôn biểu ca đưa cho, chỉ để lại hai món thực sự yêu thích bày ở trên giường.

Không phải đại tỷ tỷ coi thường biểu ca nhất sao, vì sao lại đột nhiên muốn gả qua?!

Nhưng Nhị tỷ tỷ nàng còn không tranh nổi, huống chi là đại tỷ tỷ.

Nhưng mà đại tỷ tỷ chung quy vẫn tốt hơn nhị tỷ tỷ.

Đại tỷ tỷ thường chịu dạy bảo nàng ta, hôm nay lại dẫn nàng ta cùng học quản sự, nhị tỷ tỷ đã từng ở trước mặt thái thái thay nàng ta nói một câu nào tốt đẹp bao giờ chưa?

Sau này, nàng ta vẫn phải dựa vào đại tỷ tỷ mới được.

Đại tỷ tỷ không thích biểu ca, biểu ca càng không muốn gặp đại tỷ tỷ, có lẽ, có lẽ nàng ta còn có thể ——

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play