Dưới bậc thang, Hoắc Nguyên đã vội vàng nghênh đón mấy bước. Hắn vội vàng nhìn huyện chúa Chân Ninh không bị thương chút nào mới giả vờ chuyển hướng sang Trung Nghị Hầu: "Ngày kia Hầu gia sẽ về Đông quan, không bằng ngày mai chúng ta tụ tập một chút nhé?"
"Được!" Phương Nga cười nói: "Chỉ không biết huyện chúa có tiện không?"
"Đương nhiên là tiện!" Kỷ Minh Dao cười, "Gần đây ta ở phủ Quận chúa Bảo Khánh, ta thay mặt Bảo Khánh tỷ tỷ làm chủ, mời các vị cùng đến tụ họp, thế nào? Nàng ngưỡng mộ Trung nhị hầu nhất, trong thư đề cập rất nhiều, chỉ hận trước kia vô duyên kết bạn, không bằng để cho ta làm bà mai cho mọi người!"
Đương nhiên Phương Nga không có ý từ chối.
Hoắc Nguyên cũng vội vàng đồng ý.
Kỷ Minh Dao nói trở về sẽ đưa thiếp mời cho bọn họ, một lần nữa không khỏi liếc nhìn bốn phía Đại Minh điện.
Khi nhìn thấy Trung Dũng Bá, nàng bỗng có loại cảm giác, nơi này, hẳn còn có một người đang đợi. Nhưng nàng cũng thật sự không nhìn thấy người nào khác. Người mà nàng nghĩ là sẽ có mặt ở đây.
Vào buổi chầu sớm, trong mấy trăm quan viên văn võ của điện Đại Minh, người đầu tiên đứng ra bênh vực nàng, dùng một bản án cũ hai mươi lăm năm trước để thay nàng thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Để nàng không cần chịu tội danh "bất hiếu" chỉ trích, có thể đường đường chính chính kêu oan cho mẫu thân.
Nhưng hắn không có ở đây.
Là nàng suy nghĩ nhiều.
Kỷ Minh Dao thầm cười với mình.
Đợi tiễn Trung Nghị Hầu đi, tội danh Ôn Tức được chứng thực, nàng vẫn nên mời Thôi Ngự sử và Lưu Cức Khanh. Khi đó mới trịnh trọng nói lời cảm tạ.
Hoắc Nguyên... Đương nhiên phát giác được, huyện chúa đang tìm người nào đó. Hắn nói chuyện suốt dọc đường, cũng vừa đấu tranh, vừa do dự. Đi đến cửa cung, hắn vẫn là không được tự nhiên mà mở miệng: "Kỳ thật, kỳ thật, Thôi ngự sử, hắn cũng đang đợi."
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn đã hối hận. Nhưng khi nhìn thấy hai mắt huyện chúa Chân Ninh hơi sáng lên, hắn vẫn không tự chủ được mà nói hết lời: "Sau đó, hắn và Thôi thị lang cùng nhau xuất cung. Cả đoạn đường hình như Thôi thị lang hỏi hắn..."
***
Bảo Khánh đã chờ Kỷ Minh Dao ở cửa cung từ sớm. Rốt cuộc cũng nhìn thấy Minh Dao muội muội cùng người đi ra, nàng vội vàng tăng tốc tiến lên.
Câu hỏi đã đến bên miệng, Kỷ Minh Dao lại mở miệng trước nàng một bước: " Bảo Khánh tỷ tỷ, vị này chính là Trung Nghị Hầu! Ta đã tự chủ trương, ngày mai mời hai vị và mấy vị tướng quân còn lại đến nhà gặp nhau."
Trung Nghị Hầu, Phương tướng quân! Lấy thân phận nữ tử đã lập công vô số, làm thống soái Trấn Bắc quân, dẫn quân bình định Đông Khương được phong hầu vị!
Bảo Khánh lập tức kích động, nhanh chóng đảo qua Minh Dao muội muội vẫn áo mũ chỉnh tề, thân thể không có việc gì, thậm chí tâm tình cũng không tệ, nàng vội vàng đi đến bên cạnh Trung Nghị Hầu chào hỏi, trước tiên nói lời cảm tạ hai vị thay cho Minh Dao muội muội, hàn huyên xong nàng ấy liền quay sang nói chuyện với Trung Nghị Hầu, để Trung Dũng Bá trò chuyện với Minh Dao muội muội.
Kỷ Minh Dao cảm tạ Hoắc Nguyên: "Đa tạ Trung Dũng bá đã báo tin, ta biết rồi."
Hoắc Nguyên vừa hối hận vừa vui vẻ, tính kỹ lại vẫn thấy hối hận nhiều hơn, cúi đầu nói: "Một câu mà thôi, không tính là gì, không đáng để huyện chúa cảm tạ."
Kỷ Minh Dao nhìn hắn một chút.
Nàng nhớ lại sự thưởng thức và thiện cảm của Hoắc Nguyên từ lần đi săn mùa thu sáu năm trước. Nàng và Ôn Tòng Dương ngồi cạnh hoàng đế, ngay bên cạnh chính là Hoắc Nguyên. Nàng và Ôn Tòng Dương ngồi dựa vào nhau, nhìn như một đôi phu thê ân ái nhưng kì thực, tâm trí của nàng chỉ có ba phần ở trên người hắn.
Ánh mắt nàng lặng lẽ quan sát những người xung quanh, nhìn thấy mọi sắc thái của dạ yến trong cung này. Cho nên, nàng đương nhiên nhận thấy được sự tò mò, kinh ngạc cùng với hâm mộ không che giấu của Hoắc Nguyên.
Hắn đang hiếu kỳ về đôi phu thê mới thành hôn ngồi bên cạnh mình. Hắn kinh ngạc vì bọn họ không hề né tránh người khác mà vẫn tự nhiên ân ái. Hắn hâm mộ Ôn Tòng Dương có thể có một người thê tử đồng hành cùng ngồi cùng cười.
Đây chính là khởi nguồn của thiện cảm hắn đối với nàng sao?
Nhưng trên thực tế —— hôm nay hắn cũng nên hiểu—— nàng và Ôn Tòng Dương, tuyệt không phải phu thê ân ái như hắn hâm mộ năm đó. Hơn nữa, trước giờ Hoắc Nguyên chưa từng có dục vọng chiếm hữu nàng. Ít nhất nàng chưa từng phát hiện ra. Nhưng bây giờ, từ trong lời nói cử chỉ của Hoắc Nguyên, nàng cảm nhận được... Hắn đang ghen.
Ghen, đại biểu cho cho sự đố kị, đại biểu cho, ham muốn độc chiếm trong tiềm thức.
Đoạn đường từ cửa cung đến xe ngựa không tính là quá xa. Kỷ Minh Dao còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng đã nghe thấy Bảo Khánh đã mời Trung Nghị Hầu đến nhà uống rượu hôm nay rồi lại hỏi Hoắc Nguyên.
Hoắc Nguyên rất muốn đồng ý! Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra, hắn đã nhìn thấy được hai mắt trống trải của huyện chúa. Hắn lại nghĩ tới Thôi ngự sử. Thôi ngự sử còn chờ ở ngoài điện trước hắn, vậy vì sao vẫn chưa đợi được Huyện chúa mà đã rời đi trước?
Hôm nay Huyện chúa mới cùng Ôn tướng quân —— Ôn Tòng Dương —— đoạn tuyệt quan hệ phu thê.
Đây, đây là công lao của Thôi ngự sử.
Cảm giác khiếp sợ, vui sướng cùng với kích động bởi vì Huyện chúa Chân Ninh không còn là nữ nhân có trượng phu nữa của Hoắc Nguyên trong phút chốc hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự tỉnh táo.
Tận dụng thời cơ nhưng mà, cũng không thể sắp đặt.
Hắn lấy lý do chính đáng là nha môn Binh bộ còn có công sự, từ chối khéo với huyện chúa Bảo Khánh.
Không thể gấp, không thể gấp. Hắn nói với chính mình. Quá gấp sẽ bị Thôi Ngự Sử vượt mặt! —— mà lợi thế này, lại là do hắn tự tay đẩy Thôi Ngự Sử đến trước mặt huyện chúa!
Trở lại Binh bộ, Hoắc Nguyên uống liền ba chén trà vẫn không nhịn được mà đấm ngực dậm chân tự trách.
Aiz.
Aizzz!!!
-
Phủ quận chúa Bảo Khánh từ khi xây dựng xong đã để toàn bộ bốn dãy phía Tây trước sau đều là của Kỷ Minh Dao. Mặc dù ba năm nàng không ở kinh thành, dãy nhà phía Tây vẫn giữ nguyên như mới.
Bảo Khánh mời Trung Nghị Hầu đi hoa viên uống rượu. Kỷ Minh Dao tự trở về phòng, chuẩn bị lễ tạ ơn đưa đến Thôi Trạch và Lưu trạch trước, sau đó tự tay viết bái thiếp gọi người đưa đi, liền cảm thấy rất muốn ngủ một giấc.
Có tình hay không có tình, yêu hay không yêu... Chờ tỉnh ngủ có thời gian rảnh rỗi lại nghĩ đi! Mệt rồi!
Nhưng Xuân Giản vừa mới giúp nàng tháo mũ phượng xuống liền có người đến báo: "Phu nhân An Quốc Công phái Phùng ma ma đến, muốn mời huyện chúa qua đó nói chuyện."
Kỷ Minh Dao nhìn viên minh châu trên mũ phượng.
Phùng ma ma đã sớm cáo lão nhiều năm, năm nay đã sáu mươi bốn tuổi, Phùng ma ma được phái tới gặp nàng, xem ra Ôn Tuệ quyết tâm nhất định phải gặp nàng bằng được. Nếu nàng không đi, có lẽ hôm nay Ôn Tuệ sẽ tìm tới nơi này, làm phiền tỷ tỷ Bảo Khánh và Trung Nghị Hầu khi họ đang vui vẻ uống rượu nói chuyện.
Vậy thì đi một chuyến.
Tuy Ôn Tuệ cũng giống như Ôn Tức, là người ép mua mẫu thân của nàng, là người hại chết mẫu thân nàng, nhưng có An Quốc công ở đây, trên danh phận, Ôn Tuệ vẫn là "đích mẫu" của nàng.
Đích mẫu.
Kỷ Minh Dao trào phúng khi nghĩ đến hai chữ này.
Ôn Tòng Dương cho rằng, hắn và nàng có tình nghĩa phu thê nhiều năm.
Ôn Tuệ cũng sẽ cho rằng, bà "nuôi" nàng mười mấy năm, nên có ơn với nàng.
Đều nói "Ân sinh không bằng ân dưỡng". Nhưng cái gì là "Ân"?
Nếu một kẻ buôn người một cô nương mười bốn tuổi, tra tấn nàng, vũ nhục nàng, đưa nàng đi làm thiếp, tranh sủng, lợi dụng nàng để chèn ép diệt trừ kẻ thù, sau đó còn dung túng cho kẻ khác hại chết nàng. Rồi sau khi nàng chết thảm, kẻ buôn người lại giấu diếm sự thật với nữ nhi ruột của nàng, nuôi lớn đứa nhỏ này trong cẩm y ngọc thực, tiếp tục dùng nàng ấy để đổi lấy lợi ích, đó gọi là "ân" đối với đứa nhỏ này sao!!
Kỷ Minh Dao thật sự muốn cho Ôn Tuệ cũng nếm thử cái "ân" này!
Nếu không phải kẻ buôn người lưu lại dấu vết, để nàng có thể điều tra rõ chân tướng, có lẽ chỉ sợ cho đến chết nàng vẫn nhận kẻ thù làm mẫu thân!
"Nếu người đời đều cho rằng đây chính là 'ân dưỡng', vậy ta tình nguyện bị người đời mắng là kẻ 'vong ân phụ nghĩa'."
Kỷ Minh Dao thẳng thắn nói với Ôn Tuệ: "Phu nhân gả ta về Ôn gia là vì duy trì quan hệ thông gia, nâng đỡ nhà mẹ đẻ rồi lại thu về lợi ích cho bản thân. Cũng là chính phu nhân tự cho người ta khen con "Hiền Huệ" và "Hiền thê". Ôn Tòng Dương không phải đã lập công ở biên quan được phong tướng sao? Trừ sáu năm trước, khi con không thuận theo ý muốn của phu nhân trong việc sắp xếp hôn sự cho Kỷ Minh Đức, thì suốt mười tám năm “nuôi con”, có chuyện nào con khiến phu nhân không hài lòng không?"
"Hôm nay con báo thù cho mẫu thân, chính là 'hiếu đạo'. Bệ hạ đã phán: giữa con và Ôn gia không phải là thân thích mà là kẻ thù."
Nàng nhẹ nở nụ cười, dịu dàng mà nói rõ ràng với Ôn Tuệ: "Tất cả những gì Ôn gia phải chịu, đều là trừng phạt đúng tội."
Cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui.
Đương nhiên là từ đây sẽ trở mặt thành thù.
Mặc dù An Quốc công trốn tránh không tới gặp nàng, mặc dù hôm nay ông ta chỉ tổn hại thanh danh nhưng cũng không cần vội.
Nàng mới hai mươi hai tuổi, kiểu gì cũng sẽ nắm được cơ hội để đưa An Quốc công xuống địa ngục.
Lần nữa trở lại phủ quận chúa Bảo Khánh, Kỷ Minh Dao rốt cục bình yên, thoải mái mà thỏa mãn ngủ một giấc.
===
TN Team: Cmt nhiều nhiều cho tụi mình thêm động lực nhó!! Tụi mình mong mọi người lắm á (p≧w≦q)