Hai huynh đệ nhìn nhau một lát rồi cuối cùng Thôi Giác dời mắt trước. Hắn nhìn về phía Trung Dũng Bá ở một bên khác của Đài Cơ, Thôi Du cũng vội vàng theo đệ đệ nhìn sang.

Trung Dũng Bá xa xa gật đầu ra hiệu, hắn lại vội vàng quay đầu nhìn A Giác, trong lòng càng thêm bối rối.

Cái này, A Giác đây là muốn ——

"Đa tạ đại ca." Thôi Giác mở miệng.

"Hả... Hả?" Thôi Du cũng há to miệng.

Cuối cùng Thôi Giác chào Trung Dũng bá rồi xoay người rời đi. Hắn đi không nhanh cũng không chậm.

Thôi Du ngây ngốc.

Thôi Du miễn cưỡng hoàn hồn, mấy bước đuổi theo đệ đệ!

"A Giác, A Giác!" Hắn không hiểu ra sao, muốn sắp xếp lại suy nghĩ, "Đệ cảm ơn ta cái gì? Ta có nói cái gì đâu?"

Thôi Giác đương nhiên sẽ không trả lời Thôi Du.

Thôi Du tự mình suy tư: "Ta nói, đệ đang đợi huyện chúa cảm ơn đệ —— không đúng, ta nói, sợ là Trung Dũng bá có ý với huyện chúa nên mới chờ ở đó ——"

Nói được một nửa, Thôi Du liền dọa mình sợ tới mức ngừng một hồi.

"Đệ, đệ, đệ, đệ cảm ơn ta ——" Hắn lại vội vàng đuổi theo đệ đệ, nhỏ giọng hỏi, "Là bởi vì, bởi vì, đệ hiểu rõ đệ cũng động tâm với huyện chúa rồi?"

Cái này, cái này, hắn lại còn vô tình nhắc nhở A Giác sao??

Thôi Giác bình thản nhìn về phía huynh trưởng, bước chân không dừng lại.

Thôi Du cũng nhìn về phía lỗ tai đỏ bừng của đệ đệ.

Hắn nuốt nước miếng.

A Giác... thật sao?

Không, hiện tại không thể hoảng loạn, không thể mất bình tĩnh! Hắn nhất định phải hỏi rõ ràng rốt cuộc A Giác nghĩ như thế nào! Dù sao, dù sao A Giác hắn... Động tâm một lần cũng không dễ dàng! Hiện nay là nam chưa thê tử, nữ chưa gả trượng phu, cho dù có thật sự đi cầu hôn, cũng không vi phạm luật pháp Đại Chu!

Trấn an mình vài câu như vậy, Thôi Du liền vội vàng hỏi: "Vậy đệ đã biết... sao lại không tiếp tục đợi?"

Hắn nhớ lại tình cảnh trong điện: "Có thái giám tìm huyện chúa —— xem phương hướng là từ thiên điện tới, Trung Nghị Hầu liền cùng huyện chúa đi qua, hẳn là Ôn tướng quân muốn gặp huyện chúa nói chuyện. Đệ và Trung Dũng bá cùng chờ ở ngoài điện, chắc cũng lo lắng cho an nguy của huyện chúa?"

"Bây giờ, đệ đi rồi, Trung Dũng bá vẫn còn." Giọng hắn càng nhỏ dần, giọng điệu lại càng gấp: "Vậy chờ huyện chúa đi ra trông thấy, chẳng phải đệ đã thua trước một bước sao!"

"Đại ca." Thôi Giác dừng bước.

Đã đi tới ngoài cung, hắn lại mời huynh trưởng tới chỗ vắng lặng hơn rồi mới nói khẽ: "Trung Dũng bá đã đến tuổi ba mươi, đến nay chưa cưới, trong sạch có thể chứng giám, lại có tình đồng liêu với Trung Dũng Hầu và... Huyện chúa Chân Ninh, đợi bên ngoài điện cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của Huyện chúa.”

Nhưng hắn thì khác.

Bất luận trước kia hai hôn sự giữa hắn và huyện chúa là như thế nào, xem đại ca phản ứng liền biết, ở trong mắt thế nhân, hắn từng là tỷ phu của Huyện chúa, Huyện chúa từng là thê muội của hắn, nhất thời khó mà thay đổi được. Ngay cả đại ca cũng khó tiếp nhận chứ nói gì đến người bên ngoài.

Vì vậy, hắn không thể chờ.

Hai nam nhân cùng đợi một nữ nhân càng khiến người ta dễ sinh nghi ngờ.

Kẻ thù của Huyện chúa vẫn chưa thực sự bị định tội, hắn không nên mang thêm phiền toái cho Huyện chúa lúc này.

Thôi Du hiểu ý trong lời nói của đệ đệ. Hắn nhất thời trầm mặc, lại thở dài.

Mà Thôi Giác chỉ giống như bình thường, an tĩnh đứng thẳng.

Một lúc lâu sau, Thôi Du mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy đệ định làm gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn nhìn thấy từ sau khi ra ngoài biên quan ba năm, về kinh hòa ly, Thôi Giác chưa từng có bất cứ dao động nào, giờ đây trong mắt đệ đệ lại nổi lên một chút hoang mang.

"Đệ... Không biết." Hắn nhẹ nhàng nói: "Đệ vẫn, không rõ."

Hắn không rõ.

Hôm nay, rốt cuộc hắn mới biết được đến tột cùng là vì sao mà trước đây hắn lại cực lực khắc chế chú ý đến Huyện chúa Chân Ninh. Nhưng lòng mang ái mộ với một người thì thế nào, hắn vẫn không rõ lắm.

Làm sao mới thật sự là ái mộ, thích một người thì nên làm gì?

Từ khi sinh ra đến nay, hai mươi lăm năm, hắn lại mờ mịt không biết.

Nhưng điều duy nhất hắn biết chính là:

Ít nhất, hắn không thể trở thành —— phiền não —— của huyện chúa Chân Ninh.

Cho nên ——

"Xin đại ca đừng nhắc đến chuyện hôm nay với người khác, kể cả tẩu tử." Thôi Giác thỉnh cầu huynh trưởng, "Cũng xin đại ca trước đừng có bất kỳ chủ trương nào thay ta."

Nhìn hắn một hồi lâu, Thôi Du miễn cưỡng đáp: "Được, ta biết rồi."

Nhưng trong lòng hắn nhịn không được nói thầm:

Hắn không giúp đỡ, chỉ dựa vào A Giác, thật sự có thể cạnh tranh với Trung Dũng Bá ở trước mặt huyện chúa sao? Sợ là qua mấy tháng nữa, Trung Dũng bá tới cửa cầu hôn, A Giác còn chưa nói chuyện được với huyện chúa!

...

Tây Thiên điện của Điện Đại Minh.

Mặc dù Ôn Tòng Dương mãnh liệt yêu cầu, cũng cực lực hứa hẹn hắn sẽ không có bất kỳ tổn thương gì đối với Kỷ Minh Dao, Phương Nga vẫn chỉ cách hai người hai trượng, không chịu rời đi nửa bước.

Khoảng cách này, bất luận Ôn tướng quân làm cái gì, bà đều có thể bảo đảm an toàn của huyện chúa Chân Ninh.

Dù sao cũng là thù giết người thân.

Huyện chúa Chân Ninh có thể nhẫn nại cùng chung chăn gối với con của kẻ thù sáu năm, rõ ràng mỗi ngày có vô số cơ hội nhưng vẫn không có mảy may tổn thương hắn, đã là chuyện đã định. Bà bội phục tâm chí kiên định cùng tâm tính chính trực của Huyện chúa Chân Ninh. Nhưng dù phụ thân của Ôn tướng quân có kết quả gì cũng đều là trừng phạt đúng tội, nhưng Ôn tướng quân trên chiến trường dùng binh bạo liệt, ai biết hôm nay trở mặt sẽ không giả vờ vô hại, nhân cơ hội sát hại huyện chúa.

Kỷ Minh Dao cũng không hề dao động với lời cầu xin của Ôn Tòng Dương.

"Nhân phẩm của Trung Nghị Hầu, ta và ngươi đều biết, sẽ không tiết lộ lời này với người khác." Nàng nói: "Có bà ấy ở đây, ta mới có thể an tâm ngồi ở đây. Còn có lời gì, xin mau chóng mở miệng."

Sắc mặt Ôn Tòng Dương xám xịt, ánh mắt không còn sức sống. Thân thể hắn vẫn còn cứng ngắc, tứ chi run lên, trong lòng trừ bi thống ra, chỉ có cười khổ.

Vậy mà lại thật sự đi đến bước này.

Hắn và Dao muội muội, Ôn gia và Dao muội muội, vậy mà thật sự đến mức không chết không thôi này.

Phụ thân sẽ như thế nào? Có thể thật bị phán xử treo cổ hay không!

Bao năm qua, thiên ngôn vạn ngữ hắn tích lũy trong lòng có liên quan đến hắn và Kỷ Minh Dao, có liên quan đến phụ mẫu của hắn, cũng có liên quan đến mẫu thân ruột của Kỷ Minh Dao. Nhưng khi tất cả được vạch trần, chẳng thể hòa giải, lần gặp mặt cuối cùng này, cơ hội duy nhất để duy trì vẻ mặt hòa hợp, hắn lại không biết phải nói từ đâu.

Kỷ Minh Dao đợi hắn một nén nhang.

"Mà thôi." Nàng nói, "Không cần cố gắng trau chuốt nữa." Nàng hỏi: "Chẳng phải ngươi đã sớm đoán ra được ta và phụ thân ngươi có thù sinh tử sao?"

Ngay khi Ôn Tức và Ôn Tuệ ép buộc nàng đi lo liệu hôn sự của Kỷ Minh Đức. 

Ngay khi nàng thà chết không chịu, thà chết không chịu xuất lực cho nữ nhi của kẻ thù giết mẫu thân. 

Ngay tại lúc nàng thăm dò Ôn Tức, rằng cũng không phải mẫu thân của nàng tự mình leo lên phủ An Quốc công.

Từ đó trở đi, Ôn Tòng Dương đã phát hiện ra.

"Chỉ là ngươi giả bộ như cái gì cũng không biết, lại càng không dám đi tìm hiểu."

Kỷ Minh Dao nhẹ giọng nói: "Ngươi lừa mình dối người, cho rằng dù sao ta cũng được phu nhân An Quốc Công nuôi lớn, dù sao cũng đã cùng ngươi thành hôn, là "Thê tử của ngươi", là "con dâu Ôn gia". Chỉ cần ngươi đối xử "tốt" với ta, ta và ngươi có địa vị như hôm nay, phụ mẫu và tổ mẫu ngươi cũng đối xử "tốt" với ta, ta có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, quên đi tất cả chuyện xưa, cũng cùng ngươi, làm cháu dâu tốt, con dâu tốt của trưởng bối ngươi."

"Ngươi cũng cho rằng, hơn hai mươi năm trôi qua, ta còn có thể tra ra cái gì, có phải hay không? Nếu như thật sự tra ra chân tướng, ta thật có thể cáo trạng ‘cha chồng’ sao? Ngươi không tin." Nàng cười nhạt, "Ngươi nên đến thiên lao hỏi phụ thân ngươi, ta thấy, ý nghĩ này của ngươi, hẳn là cũng giống như ông ta."

Sắc mặt Ôn Tòng Dương tím tái, gân xanh bên cổ nổi lên.

Phương Nga chớp mắt một cái đã nhìn chằm chằm vào hắn.

Mà Ôn Tòng Dương vươn tay, chỉ cúi đầu của mình thật sâu xuống, hai tay bóp chặt da đầu.

Kỷ Minh Dao đứng lên.

"Chờ một chút..." Ôn Tòng Dương khàn giọng mở miệng: "Chờ một chút!"

Hắn nửa ngẩng đầu, chỉ nhìn làn váy cáo mệnh nhất phẩm của Kỷ Minh Dao, trong lời nói mang theo hận ý: "Vậy nếu ta, quả thực sớm điều tra rõ, tiêu hủy chứng cớ —— "

"Ôn Tòng Dương!" Kỷ Minh Dao lạnh lùng nói: "Ngươi đừng có giả ngu nữa! Đừng nói đến việc ngươi tự lừa mình dối người như là ân huệ ngươi dành cho ta!"

"Phụ thân ngươi biết rõ luật pháp Đại Chu không phải để làm cảnh, cho nên ông ta không dám để Thẩm gia ở lại trong kinh, càng không dám giết người diệt khẩu, nhất định phải cho đủ chỗ tốt để ép người đi! Ngươi cũng hiểu, trên triều đình Đại Chu có Đô Sát viện, mặc dù không có bất cứ chứng cớ gì cũng có thể tham gia báo cáo." Nàng cười lạnh, "Cưỡng ép mẫu thân ta, làm nhục bà ấy, bức ép Thẩm gia phải rời đi, những người chứng kiến sự việc trước sau không dưới trăm người! Hôm nay ta mới gõ Đăng Văn báo án, chỉ vì chờ tất cả chứng cứ phạm tội đầy đủ, để Ôn Tức không thể nào thoái thác. Nếu các ngươi thật sự dám ngăn cản ta điều tra rõ chân tướng, cho dù ta phải vào ngục, chịu hình, chịu chết, cũng phải cá chết lưới rách với Ôn gia các ngươi, ngọc đá cùng vỡ!"

Nàng nhắc nhở: "Cho dù ta tố cáo việc này trước ba năm, cho dù chứng cứ không được đầy đủ, Ôn gia các ngươi cũng chưa chắc lông tóc không tổn hao gì, Ôn Tòng Dương ngươi càng không thể có công lao được ban thưởng phủ Tướng quân để phụng dưỡng mẫu thân và tổ mẫu!"

"Ngươi cũng đừng nhắc tới sự yêu thích buồn cười của ngươi, tình cảm nực cười, si tâm của ngươi." Kỷ Minh Dao hít một hơi thật sâu.

Nàng rời xa Ôn Tòng Dương vài bước, đi tới bên cạnh Trung Nghị Hầu, hết sức bình tĩnh nói: "Ngươi phát hiện mình thích ta, liền không để ý đến ý nguyện của ta, ép mình đến gần. Ngươi cảm thấy như thế nào là 'tốt với ta' thì sẽ tình nguyện làm, chưa bao giờ quan tâm sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho ta. Ta tỏ rõ mình chán ghét việc trượng phu có thiếp, ngươi lại kéo dài sáu tháng mới quyết định đưa tiễn Lý Như Huệ lại thường xuyên hối hận, còn tưởng rằng lòng thành của ngươi khiến ta cảm động. Là chính ngươi tham luyến sự cổ vũ của ta, lại cho rằng mình chịu đựng khổ cực tiến lên đều là "vì ta". Trưởng bối của ngươi làm khó dễ ta, ngươi không hề làm gì, khuyên bọn họ không được liền khuyên ta chịu thua cúi đầu. Ngươi nghĩ mình lập công tước được phong tướng quân, tương lai tiền đồ vô hạn, ta sẽ không có lý do gì không muốn viên phòng với ngươi nữa. Ngươi cho rằng làm phu thê thật sự, là “thê tử của ngươi", ta sẽ thật sự coi phủ Lý Quốc Công là người thân, quên đi mẫu thân ruột thịt của mình."

"Ôn Tòng Dương." Nàng gằn từng chữ một, "Đây là thứ ngươi gọi là ái mộ và si tâm trong suốt mười hai năm qua sao."

Lời Kỷ Minh Dao nói, thanh âm nhẹ như lông hồng lại như nặng ngàn cân.

Ôn Tòng Dương ngã quỵ xuống đất. Hắn cuộn mình lại, thân thể co rút.

Kỷ Minh Dao theo Trung Nghị Hầu lui về phía sau đến cửa điện mới cùng nhau xoay người, nhìn thấy ánh mặt trời ngày xuân rực rỡ.

Trong điện, Ôn Tòng Dương rơi lệ tan nát ruột gan: "Thì ra... đều là giả..."

Đều là giả.

Sự khen ngợi của nàng là giả, sự cổ vũ của nàng là giả, sự dịu dàng của nàng là giả, sự đau lòng của nàng là giả, ánh mắt vui sướng của nàng nhìn hắn là giả, nàng quyến rũ gọi hắn "Biểu ca" là giả, bọn họ dựa vào nhau, cùng nhau dùng cơm, uống rượu đọc sách, ném bình tìm niềm vui là giả, bọn họ ở biên quan đồng cam cộng khổ là giả, bọn họ là thanh mai trúc mã mười mấy năm, sớm chiều ở chung sáu năm, tất cả đều là giả dối!

Thính lực Phương Nga hơn người, nghe thấy được thanh âm trong điện.

Hơi do dự, bà nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Là giả sao?"

"... Cái gì?" Kỷ Minh Dao không hiểu.

"Ôn tướng quân đang khóc, hắn nói: "Đều là giả"" Phương Nga hiếu kỳ: "Là giả sao?"

Khi Kỷ Minh Dao suy nghĩ một chút.

"Không phải." Nàng nói, "Đều là thật."

Có lẽ là nhờ gió xuân ấm áp, trong lúc vừa mới quyết liệt với Ôn Tòng Dương, giờ phút này tâm tình chưa hoàn toàn bình phục, nàng nguyện ý thổ lộ tiếng lòng đối với người bảo vệ nàng.

"Không ai biết, người là người đầu tiên." Nàng mỉm cười với Phương Nga: "Mẫu thân của ta... bà ấy qua đời là vì bị người ta đẩy từ lầu các cao ba tầng xuống. Ta nhìn thấy toàn bộ quá trình. Cho nên, mỗi lần lên cao nhìn xuống hoặc xuống bậc thang quá cao, trước mắt ta đều sẽ có —— ảo giác."

"Đó là sự thật nhất." Kỷ Minh Dao nhẹ thở dài.

Các nàng đang xuống chín mươi chín bậc thang của Đại Minh Điện.

Phương Nga nhìn về phía làn váy của nàng, thật sự phát hiện, nàng đi lung la lung lay, vô cùng nguy hiểm khiến người lo lắng.

Bà vội vàng đỡ Kỷ Minh Dao.

Kỷ Minh Dao vẫn cười, tiếp tục nói: "Cái gì là thật, cái gì là giả? Nếu ta tin những lời ta nói là thật, người nghe cũng cho là thật, vậy có phải là thật không?"

Phương Nga cẩn thận suy ngẫm về lời nói này. Bà không hỏi nữa, chỉ phát ra một tiếng thở dài rõ ràng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play