"Bệ hạ, xin cho phép thần bẩm báo."

Đây là thanh âm của Thôi Giác.

Kỷ Minh Dao kinh ngạc quay đầu, thấy Thôi Giác đang nghiêm nghị bước ra khỏi hàng.

Ánh mắt toàn bộ Đại Minh điện đều dời về phía hắn, bao gồm cả hoàng đế.

"Chuẩn." Hoàng đế gật đầu.

"Năm Nhân Thánh thứ hai, huyện Y, tỉnh An Huy có một vụ án, có chút tương tự với vụ án Thẩm thị." Thôi Giác nói: "Phía nam thành huyện Y có một nữ tử Hồ gia, hứa gả cho nhi tử Uông gia làm thê tử. Nhưng trước khi hai người thành hôn, nhi tử Uông gia lăng nhục Hồ phụ, khiến Hồ phụ ôm phẫn nộ mà chết. Nữ nhi Hồ gia liền không chịu gả cho Uông gia. Uông gia tụ tập cưỡng đoạt người, nữ nhi Hồ gia liền đóng cửa cắt tóc, vẫn không chịu gả. Uông gia cáo quan, nữ nhi Hồ gia đáp là: Không phải là thông gia mà là thù hận, thề sẽ không phụng sự kẻ thù."

Hắn nhìn về phía Đại Lý tự khanh: "Người làm tri huyện huyện Y lúc đó chính là Lưu đại nhân."

Lưu đại lý tự Khanh cũng không do dự nữa. Ông vén tay áo bước ra khỏi hàng, cúi người với bệ hạ: "Đúng vậy."

"Ồ?" Hoàng đế mỉm cười: "Vậy ngày đó Lưu ái khanh xử án như thế nào?"

“Vi thần cho rằng, nữ nhi Hồ gia có lý: Mối thù giết người thân, làm sao có thể kết làm phu thê, thần liền bác bỏ đơn cáo trạng của Uông gia, lệnh đưa nữ nhi Hồ gia về nhà, Uông gia không được phép dây dưa quấy rối nữa." Lưu Cức Khanh nói chi tiết: "Trước khi thần rời chức, nghe nói nữ nhi Hồ gia ở nhà dệt vải, tự mình nuôi sống bản thân, thề cả đời không lấy trượng phu, cùng huynh tẩu thương nghị nuôi nấng cháu trai của mình. Uông gia quả thật không dám quấy rầy nữa."

Hoàng đế liền mỉm cười hỏi quần thần: "Chúng ái khanh nghĩ sao, án Lưu ái khanh xử như thế nào?"

Chúng thần hơi ngừng lại một chút rồi lập tức đồng thanh đáp: "Lưu Cức Khanh xử án rất minh bạch!"

"Trẫm cũng cho là như thế." Hoàng đế thở dài: "Vụ án Hồ gia và Uông gia, Uông gia chỉ làm nhục Hồ phụ, Hồ phụ ôm oán hận mà chết, cũng không phải là do đích thân Uông gia giết người. Nhưng vụ án Thẩm thị và Ôn gia lại là Ôn Tức tự mình ra lệnh mua người, hành hạ Thẩm thị mấy tháng rồi ép nàng gả cho An Quốc công làm thiếp mới khiến Thẩm thị bị Diêu thị mưu hại đến chết. Kỷ phu nhân nếu tiếp tục coi Ôn Tức là cha mới là làm trái với đạo hiếu của con người."

"Không phải thông gia, cũng là thù hận, thề sẽ không phụng sự kẻ thù." Ông lặp lại lời nữ nhân Hồ gia kháng cáo rồi hỏi Kỷ Minh Dao: "Trẫm nay phán xử, hôn sự của ngươi và Ôn tướng quân đã được hủy bỏ, giờ phút này, nếu không làm phu thê, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Thần phụ nguyện ý!" Kỷ Minh Dao lập tức dập đầu: "Đa tạ bệ hạ long ân, thần phụ xin dùng tính mạng để báo đáp!"

"Mau mau bình thân." Hoàng đế cười nói: "Ngươi còn phải cảm tạ Lưu ái khanh và Thôi ái khanh."

Kỷ Minh Dao đứng dậy, chuyển hướng quay sang Thôi Giác và Lưu Cức Khanh, cúi người thi lễ: "Ân tình của hai vị đại nhân, kiếp này ta không quên. Đang ở ngự tiền, không tiện nhiều lời. Đợi oan khuất của mẫu thân được minh oan, thần phụ sẽ cảm tạ hai vị thật hậu hĩnh!"

Lưu Cức Khanh vội nói không dám!

Thôi Giác lại quên cả mở miệng.

Trong lòng hắn có chút —— thoải mái, còn có, an bình.

Kỷ phu nhân, rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi cuộc hôn sự này. Nàng báo thù cho mẫu thân, lại càng không bị "đạo hiếu" ràng buộc.

Hoàng đế đã trở về vấn đề chính: "Lý Quốc bá Ôn Tức,  coi thường pháp luật, áp bức bách tính —— "

"Bệ hạ, bệ hạ!" Tề Quốc hầu không muốn cứ như vậy mà từ bỏ Ôn gia, lại cất giọng nói, "Mặc dù Lý Quốc bá phạm pháp nhưng đã là chuyện hai mươi năm trước, nay nhi tử của ông ấy là Ôn tướng quân có công với quốc gia, sao phải vì một nữ nhân vô dụng mà làm lạnh lòng..."

"Cái gì gọi là "Nữ nhân vô dụng!" Trung Dũng bá Hoắc Nguyên giận dữ.

Hắn bước ra khỏi hàng binh bộ, chỉ vào Tề Quốc hầu mắng: "Ông cho rằng công lao của Ôn tướng quân là từ đâu mà có! Không có Kỷ phu nhân quản lý hậu phương cho hắn suốt bao năm, hắn dựa vào đâu mà chuyên tâm đánh trận! Công lao của Kỷ phu nhân không thua kém Ôn tướng quân chút nào, tướng sĩ biên cương đều biết! Chỉ có Tề Quốc hầu ông, uổng công làm công thần, trọng thần triều đình mà lại chỉ an nhàn hưởng thụ nơi kinh thành. Lúc nguy cấp ở biên quan thì ông ở nơi nào? Kỷ phu nhân suốt đêm kiểm kê binh khí lương thảo chuẩn bị tác chiến thì ông ở nơi nào? Kỷ phu nhân bồi dưỡng quân y cứu chữa tướng sĩ thì ông ở nơi nào? Kỷ phu nhân tiêu tan hết tài sản của mình, sung làm trợ cấp tướng sĩ tử trận thì ông ở nơi nào! Chớ lấy tâm địa ti tiện của ông mà đo lường lòng dạ của Kỷ phu nhân!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Bệ hạ!" Hắn ôm quyền cúi đầu: "Kỷ phu nhân biết rõ là có huyết hải thâm cừu với Ôn tướng quân nhưng vẫn có thể ẩn nhẫn không lên tiếng, cho đến khi biên cảnh bình an mới kêu oan vì mẫu thân, đây là: bỏ tiểu oán mà vì đại nghĩa, quả thật là đại công vô tư! Công lao và trung thành của Kỷ phu nhân thật sự không thể mất đi, mặc dù nàng đã không phải là thê tử của Ôn tướng quân, thần cũng cung kính xin bệ hạ gia phong tước vị cho Kỷ phu nhân, lấy đó làm ngợi khen công lao của trung thần!"

"Bệ hạ, thần cũng có cùng yêu cầu của Trung Dũng bá." Trung Nghị Hầu Phương Nga bước ra khỏi hàng.

Bà không kịp là người người đầu tiên mắng Tề Quốc hầu, lúc này chỉ hướng về phía bệ hạ nói: "Thần đang ở điện Đại Minh, trên thánh chỉ chiếu phong Kỷ phu nhân cũng có liệt kê công lao nhiều năm của nàng, Tề Quốc hầu lại chỉ gọi là 'nữ nhân vô dụng', có thể thấy được người này chẳng những không để ý chính sự triều đình, trong lòng ông ta chỉ có tư tâm thông gia với An Quốc Công. Có người như thế ở triều đình mới thật sự là nguy hại cho Đại Chu!"

Tề Quốc hầu đã sớm ngậm chặt miệng. Mặc dù ông ta không tin bệ hạ sẽ vì mấy câu nói đó mà định tội ông ta, nhưng bị cả triều văn võ sỉ nhục như thế, tương lai mấy năm sau, ông ta cũng sẽ là trò cười trong kinh!

Rốt cuộc An Quốc công nuôi dạy nữ nhi kiểu gì vậy?

Kỷ phu nhân là nữ nhi ruột của ông ta, ông ta không thể để cho Kỷ phu nhân có một chút tình cảm phụ tử nào! Kỷ phu nhân bởi vì di nương nàng mà tố cáo Ôn Tức, tự gõ Đăng Văn báo án làm ầm ĩ đến ngự tiền, có thể thấy được nàng mảy may không nghĩ tới phụ thân nàng cũng sẽ mất mặt trước triều đình!

Không ai biện giải cho Ôn Tức.

Nhi tử của ông ta là Ôn tướng quân, Ôn Tòng Dương chỉ quỳ phục trên mặt đất, từ đầu tới cuối không nói một lời.

Cho dù bệ hạ đã phán hủy bỏ hôn sự của hắn và Kỷ phu nhân.

Cho dù trong lời nói của Trung Dũng bá ám chỉ chỉ trích hắn vô dụng.

Mãi đến khi bệ hạ hạ lệnh giam Ôn Tức vào ngục, phong tỏa phủ Lý Quốc Công, kiểm kê trả lại của hồi môn của Kỷ phu nhân, hắn mới khàn giọng mở miệng, "Bệ hạ, tội của cha thần, bệ hạ phán xử, thần không dám cãi lại. Thần cũng biết, cưỡng đoạt dân nữ nên treo cổ ngay tại chỗ." Giọng hắn nặng nề phát run: "Thần nguyện từ chức bệ hạ phong thưởng, thay phụ thân chịu hình, cầu bệ hạ, lưu lại cho phụ thân của thần một mạng!"

Hắn lần nữa dập đầu thật sâu.

Hoàng đế nhìn về phía hắn, hơi trầm ngâm.

Kỷ Minh Dao chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không mở miệng phản đối.

Nàng có thể báo thù cho mẫu thân, có thể đoạn tuyệt quan hệ với Ôn Tòng Dương, lý do là "Hiếu".

Ôn Tòng Dương cầu tình thay phụ thân, dùng công danh vinh quang và tính mạng bản thân đổi một mạng cho phụ thân hắn, cũng là "Hiếu".

Đương nhiên nàng không ôm nỗi mong chờ không nên có với Ôn Tòng Dương. Nàng không cho rằng, ngày mâu thuẫn thù hận giữa nàng và phụ mẫu của hắn được công khai, Ôn Tòng Dương sẽ đứng về phía nàng. Mà Ôn Tòng Dương chủ động từ bỏ chức tướng quân thay cha chịu chết, Hoàng đế nhất định sẽ thấy vui vẻ.

Về phần nàng.

Ôn Tức chết với việc Ôn Tòng Dương chết, đều có thể an ủi oan hồn của mẫu thân, không khác gì nhiều.

“Triều đình chưa từng có tiền lệ con thay cha chịu tội.” Hoàng đế đưa ra quyết định, “Nếu trẫm mở tiền lệ này, sau này phàm là kẻ đại gian ác đều có thể nhờ con chịu thay, liệu Đại Chu còn công lý gì! Trẫm ban cho khanh một phủ tướng quân để chăm sóc mẫu thân và tổ mẫu của khanh.”

Ông lệnh cho thái giám: "Tạm thời đưa Ôn tướng quân đến thiên điện nghỉ ngơi."

Ôn Tòng Dương bị hơn mười mấy nội thị mời đi.

“Lời nói của Trung Dũng Bá và Trung Dũng Hầu đều có lý.” Nhớ Hoàng hậu cảm thán công lao vất vả của Kỷ phu nhân mấy ngày, nói nàng ẩn nhẫn nhiều năm, báo thù cho mẫu thân không dễ, Hoàng đế cười một tiếng.

Giữa "Quận chúa" và "Huyện Chúa" hơi do dự, ông ra lệnh: "Kỷ thị Minh Dao, có công ở biên quan mấy năm, gia phong huyện chúa Chân Ninh, ban cho phủ để ở."

Nữ tử hiếu hiền, trung trinh, có đức, có tài lại cương liệt như vậy, vẫn nên chớ để nàng bị An Quốc công quản giáo.

Kỷ Minh Dao vội vàng cảm tạ ân điển của bệ hạ.

Triều đình ran rã.

Các chư thần chậm rãi tản đi.

An Quốc công hung dữ trừng mắt liếc Nhị nữ nhi một cái, cùng Tề Quốc hầu phất tay áo rời đi.

Có thái giám đến mời huyện chúa Chân Ninh, nói Ôn tướng quân còn có lời muốn nói với nàng.

Phương Nga vừa vặn nghe thấy, liền nói: "Ta đi cùng ngươi."

Tránh cho Ôn tướng quân vì thù phụ mẫu mà ghi hận trong lòng, động tay động chân với nàng, thái giám không kịp ngăn cản lại khiến nàng bị thương.

"Đa tạ, đa tạ người." Kỷ Minh Dao không từ chối.

Nàng quả thật cần bảo vệ... Thật ra, trong lòng nàng bây giờ cảm thấy trống rỗng, trên người cũng không có sức, chỉ sợ Ôn Tòng Dương giết nàng ngay trước mắt, nàng cũng không kịp kêu cứu.

Phương Nga liền nắm chặt nàng, nắm lấy người nữ tử trẻ tuổi đã cùng bà thư từ qua lại rất lâu, gặp mặt lại rất ít này.

Hôm nay bà mới chính thức biết được tính tình của nàng.

Hai người cùng nhau đi về phía Thiên điện.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa, Hoắc Nguyên mới chậm rãi xoay người rời khỏi điện. Đi đến bậc thang dưới Đại Minh điện, hắn cũng không vội quay về nha môn Binh bộ, chỉ nhìn trời, nhìn đất, chờ đợi như thưởng thức phong cảnh.

Một bên khác của đại điện, còn có một người đang yên tĩnh chờ đợi.

Thôi Du đi qua rồi lại quay trở về.

Cuối cùng hắn không nhịn được, đi trở về bên cạnh đệ đệ nhà mình, nhỏ giọng hỏi: "Người ta là Trung Dũng bá, ta thấy hắn để ý Kỷ phu nhân ——huyện chúa Chân Ninh, còn đệ thì chờ cái gì?"

Thôi Giác ngẩn ra.

Đầu Thôi Du rối loạn như tơ vò.

Đương triều lên tiếng ủng hộ giúp đỡ huyện chúa Chân Ninh, đó là vì đệ đệ hắn cương trực, lòng mang chính nghĩa... Nhưng, nhưng bây giờ còn đang ở ngoài điện chờ huyện chúa đi ra, chuyện này, chuyện này...

"Có phải đệ đang đợi huyện chúa cảm ơn không?" Thôi Du không dám nghĩ nhiều.

Im lặng một lát, Thôi Giác ngước mắt, chậm rãi nhìn về phía huynh trưởng.

••••••••

Lấy trong “Y Huyện Chí”:

Nữ tử Hồ gia, tên là Xuân Kiều, nữ nhi của Ứng Thiên ở phía thành nam, được hứa gả cho con nhà Uông gia. Phụ thân bị Uông gia nhục mạ, ôm phẫn nộ mà chết. Nàng liền không chịu gả, Uông gia dẫn người đến cưỡng ép, nàng liền đóng cửa cắt tóc, Uông gia kiện lên quan, nàng biện hộ: đây không phải là hôn sự mà là thù, thề sẽ không phụng sự kẻ thù. Quan lớn ngợi khen lời nàng, đồng ý với quyết định của nàng. Nàng tự kiếm sống, nuôi dưỡng cháu là Tông Hoài, sống đến năm tám mươi tư tuổi. Quan huyện phong tặng vinh dự cho nhà nàng.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play