Chiến sự đại thắng, đương nhiên không phải công lao của một mình Ôn Tòng Dương, nhưng trận chiến cuối cùng, đích xác là hắn có công đầu.
Kỷ Minh Dao từng đích thân ra ngoài thành trong gió tuyết, nghênh đón hắn sau khi chiến đấu đẫm máu, giết vô số địch, đắc thắng trở về.
Nàng từng bị Ôn Tòng Dương ôm chặt vào trong ngực, ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm trên áo giáp của hắn, nhìn thấy hắn rơi lệ.
Bọn họ trở lại trong phòng, Ôn Tòng Dương không biểu lộ ra ý muốn làm gì với nàng nữa. Bọn họ đều tự tắm rửa thay y phục, sau khi trở lại phòng ngủ, Ôn Tòng Dương mới ôm nàng ngồi ở bên giường, quỳ một gối xuống, gọi nàng: "Dao muội muội."
Hắn hỏi nàng, khẩn cầu nàng: "Chúng ta sắp về kinh rồi. Thành hôn đã sáu năm, muội muội, muội chừng nào... Khi nào, nguyện ý thương ta đây?"
Ở trước mặt nàng, hắn như vĩnh viễn không phải "Ôn chỉ huy sứ" dũng mãnh trên chiến trường, giết địch không màng sống chết mà chỉ là “Ôn biểu ca” của năm mười hai tuổi, khi tình cảm đầu đời nảy nở mới nhận ra mình đã yêu nàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt là vẻ hèn mọn, chấp niệm cùng dục vọng không hề có bất kỳ che giấu nào nữa.
Kỷ Minh Dao chỉ cười. Nàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn. Chinh chiến sa trường nhiều năm, làn da vốn trắng nõn của hắn sớm đã bị gió tuyết phá tan thành màu ngăm đen, cảm giác hơi thô ráp khiến lòng bàn tay nàng hơi ngứa ngáy.
Hai tay nàng ôm lấy mặt hắn.
"Biểu ca." Nàng nhẹ gọi, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn: "Chỉ chờ lần này về kinh, có được không?"
Chờ hồi kinh.
Hồi kinh, liền làm chuyện phu thê, không còn làm biểu huynh muội nữa sao?
Trong mắt Ôn Tòng Dương dấy lên ngọn lửa hy vọng.
-
Cảnh Đức năm thứ mười lăm, năm mới vừa qua, thánh chỉ phong thưởng trong kinh liền truyền tới biên quan:
Tổng binh Phương Nga, phong tước Trung Nghị Hầu, ban hiệu Thưởng Trụ Quốc, chức Quang Lộc đại phu, kiêm Thái Bảo Thái Tử, đảm nhiệm chức Đông Quan Trấn Bắc tướng quân.
Tổng binh Hoắc Nguyên, phong tước Trung Cần Bá, ban hiệu Trụ quốc, giữ chức Tả Thị lang Bộ Binh.
Chỉ huy sứ Ôn Tòng Dương, phong tước Phiêu Kỵ Đại tướng quân, ban hiệu Trụ quốc, giữ chức Hữu Đô Đốc phủ Ngũ quân Đô đốc;
Các công thần khác được phong thưởng không kể xiết.
Kỷ Minh Dao đồng thời được phong làm phu nhân cáo mệnh nhất phẩm. Trong phong thánh chỉ đặc biệt có mấy chữ đề cập tới công lao của nàng ở trong chiến sự biên quan, tương trợ trượng phu quản lý hậu phương ở biên quan.
Trở lại kinh thành là vào đầu tháng hai.
Đón nhận phong thưởng, nhận lời chúc mừng từ thân hữu, bày tiệc lớn chúc mừng, Kỷ Minh Dao và Ôn Tùng Dương bận rộn nhiều ngày. Trưởng bối của Ôn Tùng Dương không còn trách móc hay quở trách Kỷ Minh Dao như trước, ngược lại lại thay đổi thành thái độ hiền hòa. Trong lòng Ôn Tùng Dương vui mừng, đêm nào cũng không chịu ngủ sớm, lật xem lịch để chọn một ngày tốt, mong được làm phu thê thật sự với Dao muội muội.
"Vậy ngày ba tháng ba đi, nàng thấy thế nào?" Hắn nhìn sắc mặt Kỷ Minh Dao: "Đúng vào ngày chúng ta thành hôn."
"Được." Kỷ Minh Dao cười với hắn.
Nàng nói: "Ngày mai ta đi gặp Bảo Khánh tỷ tỷ, có lẽ sẽ ngủ lại không về. Biểu ca đừng chờ ta."
Ôn Tòng Dương đã vui sướng đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể nói "được"!
Vì vậy, ngày cuối cùng của tháng hai, Kỷ Minh Dao ở tại phủ Quận Chúa Bảo Khánh. Mọi nhân chứng đều đã có mặt tại phủ Quận chúa, bao gồm cả những người như Quản gia phủ Lý Quốc công là Cố Lục, Ngụy Lâm, những người từng chứng kiến sự việc mới vừa bị bắt đưa đến hôm nay.
Công chúa Quảng Nghi cũng có mặt.
Bà lại thử khuyên Kỷ Minh Dao: “Con biết rõ Hoàng hậu nương nương đã sớm biết chuyện này, người đã nói sẽ trả lại trong sạch cho nương của con, con cần gì phải đích thân ra mặt? Cứ để người của Đô sát viện dâng tấu là được. Nguyện ý dâng tấu buộc tội Ôn Tức còn không biết bao nhiêu! Dù sao ông ta cũng là cha chồng của con, con mà đích thân tố cáo, khó tránh bị người đời dị nghị, danh tiếng của con sẽ bị ảnh hưởng. Đừng tự mình ra mặt, vạn nhất không thành, ít nhất con còn có đường lui.”
Kỷ Minh Dao cũng lại lần nữa từ chối ý tốt của công chúa Quảng Nghi, "Trong tất cả những người có thể ra mặt, con không tin bất cứ kẻ nào, chỉ tin chính con." Nàng nói thẳng, "Con cũng không cần đường lui." ( truyện trên app tyt )
Nàng tin hơn phân nửa Đô Sát viện là thần tử chính trực trong sạch, ít nhất cũng sẽ thuận theo tâm ý của Hoàng đế, cố gắng định ra tội danh Ôn Tức ngay tại chỗ. Nhưng nàng vốn không quen biết với bọn họ, chỉ có Thôi Giác là nàng có thể có hai phần tín nhiệm. Nhưng so với Thôi Giác không thân thiết, đương nhiên nàng tin mình hơn.
Về phần Thẩm Tương Thanh, nàng cũng tin tưởng hắn nguyện ý kêu oan cho trưởng tỷ. Nhưng những năm này hắn sống quá tốt rồi, lụa là gấm vóc, ăn uống no ấm, nhìn sắc mặt là biết cuộc sống rất giàu có, điều này không có lợi cho dư luận.
Chỉ có nàng là "hiền thê" nổi danh trong kinh thành, chỉ sáu năm đã "phụ tá tương trợ" người trượng phu từng bất tài ngỗ ngược thuở nhỏ trở thành kẻ công thành danh toại.
Nàng cũng là con dâu của Ôn Tức. Con dâu buộc tội cha chồng, đương nhiên có thể khiến người ta nghị luận. Không nói đến việc gõ một cái trống Đăng Văn, chỉ mới nửa ngày, cả kinh đều biết việc này.
Trừ phi hoàng đế muốn, nếu không, ai cũng đừng hòng che giấu sự thật.
Nàng là lựa chọn tối nhất.
Nàng là lựa chọn duy nhất.
"Cho dù kêu oan không thành, con cũng sẽ không trở lại Ôn gia, làm "hiền thê" tốt của Ôn Tòng Dương." Kỷ Minh Dao cười cười.
Cuộc sống từ nay về sau, nàng muốn dựa vào ý muốn của mình để bước tiếp. Dù cho bị ngàn người nhục mạ, vạn người phỉ nhổ.
-
Ngày mùng một tháng ba, Đại Minh điện đại triều hội, quần thần đều tới.
Triều hội còn chưa xong, trời mới vừa sáng. Kỷ Minh Dao mặc triều phục nhất phẩm, cưỡi ngựa đến trước cung Thượng Dương.
Nàng xuống ngựa, trèo cao cầm lấy dùi trống.
Nàng gõ vang trống Đăng Văn.
Một tiếng lại một tiếng.
"Thần phụ Kỷ Minh Dao, kiện Lý Quốc bá, ép mua nữ tử nhà lành, ép buộc người nhà phiêu bạt tha hương hai mươi bốn năm! Nhân chứng đều có đủ!"
"Thần phụ Kỷ Minh Dao, kiện Lý Quốc bá, ép mua nữ tử nhà lành, ép buộc người nhà phiêu bạt tha hương hai mươi bốn năm! Nhân chứng đều có đủ!"
"Thần phụ Kỷ Minh Dao, kiện Lý Quốc bá, ép mua nữ tử nhà lành, ép buộc người nhà phiêu bạt tha hương hai mươi bốn năm! Nhân chứng đều có đủ!"
Thanh âm của nàng hòa cùng tiếng trống vang vọng khắp trời đất. Sớm đã có thái giám thị vệ đi vào, lần lượt bẩm báo nói rõ cảnh tượng trước cửa cung.
Trong Đại Minh điện thoáng chốc vang lên tiếng nghị luận, chư thần nhìn nhau!
Thôi Giác rùng mình.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được, tháng mười năm ngoái, lần cuối cùng gặp nhau, vì sao Kỷ phu nhân phải xác nhận với hắn thái độ của hắn đối với phủ An Quốc công!
"Lại có việc này sao!" Hoàng đế nhất thời đứng lên, quát tháo: "Trẫm đích thân đi xem!"
Ôn Tùng Dương, Lý Quốc Bá, An Quốc công đều chưa kịp phản ứng, Hoàng đế đã rời khỏi long ỷ, sải bước ra khỏi điện!
Thôi Giác theo mọi người cùng đến trước trống Đăng Văn.
Một vầng mặt trời đỏ đang bay lên, nhuộm đỏ bầu trời màu xám xanh lên ánh bình minh.
Trước Thượng Dương cung, tất cả đều là trắng xóa.
Thôi Giác lại chỉ có thể nhìn thấy, trong mắt Kỷ phu nhân ngẩng đầu đứng bên cạnh trống Đăng Văn, ngọn lửa kia còn mãnh liệt hơn ánh mặt trời, bất diệt.
-
Từ lần đầu gặp nhau đến nay đã sáu năm, đây là lần đầu tiên Thôi Giác nhìn thấy trong mắt Kỷ Phu Nhân có vẻ khác ngoài sự bình tĩnh và mệt mỏi.
Trở lại Đại Minh điện, hắn vẫn cung kính đứng đó.
Kỷ phu nhân tường thuật rõ ràng rằng hai mươi bốn năm trước, Lý Quốc Bá đã làm thế nào để tìm mỹ nhân gả vào phủ An Quốc công cho muội muội mình, chọn nương của nàng, ép quản gia uy hiếp, cưỡng bức mua người khiến Thẩm gia phải phiêu bạt tha hương. Mọi chứng cứ được đưa ra trước điện, trình bày trước Hoàng thượng, không để Lý Quốc Bá có thể chối cãi.
Giọng nói của nàng bình tĩnh mà lạnh lẽo, lời nói sắc bén, tất cả chứng cứ từng thứ từng thứ bày ở trên điện, trình lên ngự tiền, để Lý Quốc bá không thể nào phản bác, không thể nào giải thích.
Bệ hạ đã sớm cảnh cáo trước: "Chỉ nói chuyện tình tiết vụ án, không được pha trộn ân oán trong nhà."
Cho nên, Lý Quốc bá chỉ có thể cúi người xuống đất, dập đầu kêu oan.
Kỷ phu nhân cũng hành đại lễ: “Oan ức nhiều năm, hôm nay cuối cùng được trình bày trước Hoàng thượng! Từng lời của thần phụ đều là sự thật, tuyệt không có lời dối trá. Nếu có một lời nói dối, không chỉ nương của thần phụ suốt hai mươi bốn năm không được minh oan mà cả thần phụ cũng sẽ bị trời tru đất diệt, đời này không dung!”
Đám nhân chứng cũng sớm bái lạy dập đầu.
Thôi Giác nhìn thấy Phiêu Kỵ Đại tướng quân, Hữu Đô đốc Ngũ quân đô đốc phủ, Ôn Tòng Dương vẫn đờ đẫn, cả người cứng đờ, không hề động đậy.
Hắn còn nhìn thấy An Quốc công khẩn trương trao đổi ánh mắt với Tề Quốc hầu.
"Bệ hạ!" Tề Quốc hầu bước ra khỏi hàng, nói: “Không bàn đến sự thật năm xưa, hôm nay Kỷ thị tố cáo Lý Quốc Bá là con dâu tố cáo cha chồng, là đại bất hiếu —— "
"Bệ hạ, tuy Tề Quốc hầu không nghe thánh ngôn, vi phạm thánh ý, pha trộn ân oán trong nhà của thần phụ với Lý Quốc bá, cũng xin dung cho thần phụ đối chất thị phi với ông ấy!" Kỷ Minh Dao lập tức hướng hoàng đế xin chỉ thị.
Hoàng đế viết: "Chuẩn."
Kỷ Minh Dao liền đứng dậy, quay về hướng Tề Quốc hầu, bình tĩnh hỏi: "Tề Quốc hầu miệng nói đầy "tôn ti nhân hiếu đại nghĩa", lại cố ý xem nhẹ, vào Cảnh Đức năm thứ chín, trước khi thần phụ và Ôn tướng quân thành hôn, hoàn toàn không hề hay biết chuyện xưa của mẫu thân ruột đã mất! Hiện nay đã biết chân tướng, Ôn Tức đã không phải là phụ thân của thần phụ, chỉ là kẻ thù giết mẫu thân của thần phụ, có huyết hải thâm cừu! Hôn sự này đối với thần phụ, chẳng khác gì lấy giặc làm cha!"
"Hóa ra cái "trung hiếu" trong miệng Tề Quốc hầu là vì phụ mẫu của trượng phu mà có thể không để ý thù giết phụ thân diệt mẫu thân!" Kỷ Minh Dao liếc qua ông ta và An quốc công, Ôn Tức, cùng với đám người Ôn Tòng Dương cười lạnh nói, "Xem ra, nếu có một ngày Tề Quốc hầu bị địch quốc bắt làm tù binh cướp đi, chỉ cần địch quốc đối xử tốt với ông một chút, cho ông cẩm y ngọc thực, thưởng nữ tử địch quốc làm thê tử cho ông, ông sẽ có thể vì địch quốc, hoàn toàn quên mất Đại Chu, chỉ nhận quân địch quốc là quân phụ, trở thành nô tài của địch quốc!"
Tề Quốc hầu vừa giận vừa gấp, cả người ông ta toát mồ hôi lạnh, bị mắng đến mức trong lỗ tai cũng có thể nghe thấy tiếng máu chảy, vội vàng quay sang quỳ xuống dập đầu: "Bệ hạ, Kỷ phu nhân khéo léo biện hộ, biến ân oán trong nhà của nàng ta so với hai nước đối địch —— "
"Không so sánh giữa hai nước đối địch thì sao!" Kỷ Minh Dao không cho ông ta cơ hội phản bác: "Đợi hôm nay rời khỏi Ngự Tiền ra khỏi Thượng Dương cung, ta sẽ giết ông, nuôi lớn tất cả con cái trong nhà ông, giúp họ cưới thê tử gả trượng phu, cả đời không nói cho bọn họ biết sự thật, bảo bọn họ nhận ta làm mẫu thân phụng dưỡng ta cả đời cho đến khi qua đời, để Tề Quốc hầu nhà ông có oan hồn trên trời nếu nhìn thấy, cũng không thể trách con cháu của ông là kẻ bất hiếu! Đây là ý ông muốn!"
Tay nàng chỉ về Tề Quốc hầu hơi run rẩy.
Trước khi gõ Đăng Văn báo án, nàng đã hiểu rõ, có hôn sự với Ôn Tòng Dương trước đó, hai chữ "bất hiếu" nàng rất khó tránh khỏi. Chúng thần trong triều mặc dù nguyện ý thuận theo ý hoàng đế lên án Ôn Tức, dù bị xúc động bởi hoàn cảnh của mẫu thân nàng ảnh hưởng đến thê tử con cái nhà bọn họ, nhưng nàng là nữ tử, là “thê tử,” là “con dâu,” mẫu thân ruột của nàng là người bị ép mua ép bán, sỉ nhục, hành hung, cho làm thiếp và hại đến chết, nàng vẫn là nữ tử, các quan nam trên triều không thể hoàn toàn đồng cảm. Tuy có Trung Nghị Hầu cùng ở Đại Minh điện, nhưng chỉ hai người họ thì vẫn thế đơn lực cô.
Có một số nam nhân còn có thể bởi vì nữ nhân mạnh mẽ mà sinh ra lòng "phản nghịch", chống đối.
Nhưng nàng phải...
"Bệ hạ, xin cho phép thần bẩm báo."