Tháng mười, trời lạnh lẽo vì tuyết rơi. Chiến tuyến đẩy về phía trước, Kỷ Minh Dao thúc ngựa nhanh chóng chạy tới quân doanh.
Hành trình vất vả, thời tiết quá lạnh, thể lực tiêu hao quá nhiều, lúc xuống ngựa, nàng có chút choáng đầu, trước mắt một mảng đỏ máu.
Nàng chỉ có thể vịn vào hộ vệ nghỉ ngơi một chút, chờ ảo giác kết thúc.
Bạch Lộ nhẹ giọng nhắc nhở: "Đại cô gia —— Thôi đại nhân ở bên kia."
Kỷ Minh Dao hít sâu, ngẩng đầu nhìn qua.
Thôi Giác vừa mới ra khỏi quân doanh. Hắn đứng cách xa nàng, nhìn nàng, tựa hồ như đang quan sát nàng có việc gì.
Trong lòng Kỷ Minh Dao hơi động.
Dù sao cũng là... Thân thích.
Chờ trước mắt không còn huyết sắc nữa, nàng đi về phía Thôi Giác.
Đã ở cùng Đông Quan tỉnh gần ba năm, Thôi Giác và Ôn Tòng Dương lại là trượng phu của hai tỷ muội một nhà, nhưng số lần hắn gặp mặt Ôn Tòng Dương và Kỷ Minh Viễn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Kỷ Minh Dao cũng chỉ có vài lần có duyên gặp được hắn, nói qua một vài công việc trong quân và mấy lời khách sáo không có gì quan trọng.
Phu thê Thôi Giác và Kỷ Minh Đạt không hòa thuận, đối với thê muội của hắn và muội phu là Ôn Tòng Dương này đương nhiên cũng tỏ ra lạnh nhạt, chưa từng lén lui tới.
Nhưng không hiểu sao Kỷ Minh Dao cảm thấy người này rất đáng tin cậy —— ước chừng là dựa vào trực giác buồn cười của nàng, chưa chắc có thể chuẩn.
Trương lão phu nhân và Hà phu nhân luôn cho rằng nàng che giấu người ta dùng thủ đoạn "hạ tiện" gì đó mới "quyến rũ" được Ôn Tòng Dương nghe lời nàng, ngay cả tâm ý trưởng bối cũng không để ý. Nhưng quả thật nàng không có. Nói đến cũng thú vị, đã thành hôn bảy năm, nàng vẫn không có hiểu biết gì nhiều về tình yêu nam nữ. Cả hai kiếp, từ khi khi bắt đầu vào mẫu giáo đã có tiểu nam sinh thổ lộ với nàng. Đến cấp hai, tất cả thư tình và lời tỏ tình đều bị nàng phớt lờ. Lại đến cấp ba, bởi vì bà ngoại qua đời, nàng lại mất đi người giám hộ, thậm chí có cả những người đàn ông trưởng thành, đàn ông trung niên muốn bao nuôi nàng, sẵn sàng dùng tiền để mua "tư sắc" của nàng, khi đó, bạn học, giáo viên chủ nhiệm của nàng và hiệu trưởng đã bảo vệ nàng, giúp nàng tránh khỏi đám người buồn nôn đó quấy rầy.
Cho nên, nàng có thể phân biệt được yêu thích chân thành và dục vọng ghê tởm.
Sự mến mộ của Ôn Tòng Dương không hề khiến nàng ghê tởm, bao gồm cả tình cảm thân mật của hắn dành cho nàng, nàng cũng không phản cảm. Nàng chỉ là không muốn, không đồng ý mà thôi. Thiện cảm của Trương Tứ biểu ca lại quá mức kiềm chế. Đến khi nàng phát hiện thì cũng xác nhận, bọn họ đã không còn khả năng.
Không, là bọn họ vốn đã không có khả năng.
Phủ An Quốc công chỉ có một thứ nữ là nàng là thích hợp gả về Ôn gia. Đích mẫu chưa từng nghĩ tới việc gả nàng cho người nào khác ngoài Ôn Tòng Dương. Hôn sự của nàng sớm đã được định ra từ trước.
Hoắc Nguyên đối với nàng, tựa hồ chỉ thuần túy là thưởng thức và ái mộ. Ít nhất từ khi quen biết đến bây giờ đã mấy năm, hắn cũng không nghĩ tới việc chiếm đoạt nàng. Cho nên, Ôn Tòng Dương cũng không có đề phòng với hắn.
Mà Thôi Giác, nàng không nhìn rõ.
Nàng chỉ có thể xác nhận Thôi Giác không có ác cảm với nàng, còn có một chút quan tâm rất khó phát giác được. Hắn quá mức nội liễm, tâm tình hắn cũng quá mơ hồ, quá kín đáo, như mây mù ẩn vào trong núi xanh, lại như hàn băng chôn giấu dưới tuyết dày.
Nhưng chỉ cần không phải phản cảm là được, còn lại đều không quan trọng.
"Thôi phó sứ." Kỷ Minh Dao gật đầu.
"Kỷ Thục nhân." Thôi Giác lui về sau một bước, cúi người hành lễ.
"Trời đông giá rét." Kỷ Minh Dao nói: "Vì sao Thôi phó sứ lại chờ ở đây?" Nàng cười hỏi: "Là công sự còn chưa xong sao?"
"Việc công đã xong." Thôi Giác rũ mắt nói, "Tại hạ cáo từ."
"Nhưng ta muốn mời Thôi phó sứ nán lại một lát." Kỷ Minh Dao nhẹ giọng nói.
Lần sau gặp lại hắn, không biết sẽ là mấy tháng sau.
Thôi Giác giật mình.
"Thục nhân, xin cứ nói." Hắn cung kính yên lặng nghe.
"Ta nhớ huynh trưởng của Thôi phó sứ từng là Thiêm Đô Ngự sử hai năm nhưng không được đề bạt, chỉ điều đến Thiếu khanh Đại Lý tự." Kỷ Minh Dao tiến gần hắn một bước, thấp giọng thở dài: "Là vì… sợ Thôi phó sứ khó xử, chưa từng vạch tội phủ An Quốc công sao?"
***
Tháng mười ở Đông quan còn lạnh hơn tháng chạp ở trong kinh. Đang là giữa trưa, bầu trời lại không thấy một tia nắng. Mây đen âm trầm đè lên không trung, trước mắt đã có tuyết rơi, rơi vào mi tâm Kỷ Minh Dao và Thôi Giác. Gió lạnh thấu xương không ngừng thổi qua làn da hở ra bên ngoài, cuốn đi hơi ấm khiến dưới mắt Thôi Giác đã có chút ửng đỏ.
Kỷ Minh Dao hiểu rất rõ mình đang làm gì.
Nàng đang châm ngòi Thôi Giác và phủ An quốc công.
Nàng đang cố gắng xác nhận, xác nhận khi nàng làm khó dễ, Thôi gia có còn thể bận đến tâm tình nghĩa thông gia, giúp đỡ phủ Quốc Công hay không.
Vấn đề của Kỷ Thục nhân có thể xem là sắc bén. Nghĩ đến huynh trưởng và tẩu tử đã chịu đựng, nhượng bộ, chịu ấm ức nhiều năm vì hắn, thậm chí vì hôn sự của hắn mà liên lụy đến công danh không thuận lợi, trong lòng Thôi Giác liền dâng lên cơn đau âm ỉ. Nhưng hắn cũng không khó chịu với câu hỏi của Kỷ Thục nhân. Những lời này chỉ là để hắn một lần nữa đối diện với chính mình, đối diện với nguyên nhân hắn chủ động rời kinh thành, ra khỏi nơi ấy.
Hắn muốn làm chút chuyện thực sự. Hắn nên làm điều gì đó thực sự chứ không phải là ở lại Hàn Lâm viện viết những văn chương thanh đạm nhạt nhòa. Sách hắn đã đọc cũng đủ nhiều, cho nên, mặc dù Đông Quan lạnh lẽo còn gần địch quốc, cũng sắp có chiến sự, hắn cũng chủ động xin ý chỉ rời đi, đi tới nơi này.
Hắn nên rời khỏi kinh thành, rời xa Kỷ Minh Đạt, để huynh tẩu không cần vì hôn sự của hắn mà khiến bản thân thiệt thòi.
Hắn nên nghiêm túc suy nghĩ về đoạn hôn sự này. Suy nghĩ, bởi vì tình nghĩa với nhạc mẫu khi còn nhỏ mà lại đồng ý thành hôn với Kỷ Minh Đạt có phải là sai lầm hay không.
"Đúng là như vậy." Thôi Giác trả lời.
Huynh trưởng đã được điều về kinh tám năm, đến nay, chức quan vẫn còn ở tứ phẩm, đích thật là bị hắn làm liên lụy.
Hắn ngước mắt nhìn Kỷ Thục nhân.
Kỷ Thục nhân, vì sao phải nhấn mạnh việc này.
Đôi mắt bình tĩnh lại mỏi mệt kia nhìn hắn, trong mắt yên tĩnh phản chiếu khuôn mặt của hắn.
Thôi Giác lại mở miệng: "Thánh chỉ đã tới: Bệ hạ lệnh cho ta hồi kinh, nhậm chức Đô Sát viện Tả Thiêm Đô Ngự Sử. Ít ngày nữa ta sẽ lên đường. Huynh trưởng của ta đã được thăng làm Công bộ thị lang vào tháng trước, cũng đa tạ sự quan tâm của Thục nhân."
Hắn không nên tiếp tục nói nữa.
Nhưng ——
"Lần này hồi kinh, sau này nếu còn gặp lại, có lẽ ta và Thục Nhân, đã không còn là... thân hữu."
Thôi Giác lần nữa lui ra phía sau nửa bước, khom người thi lễ.
Hắn rời khỏi trước mặt Kỷ Thục nhân.
Kỷ Minh Dao đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hắn, mãi đến khi hắn lên ngựa rời đi, biến mất không thấy gì nữa.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Được, tốt rồi. Nàng nghĩ, xem ra, Thôi Giác đã muốn hòa ly với Kỷ Minh Đạt rồi nhỉ? Ít nhất, hắn đang ngầm thể hiện Thôi gia sẽ không còn xem phủ An Quốc công là quan hệ thông gia nữa.
Đây thật sự là... giúp nàng một việc lớn!
-
Cảnh Đức năm thứ mười bốn, cuối năm, trước tân xuân.
Thành hôn tròn đúng bảy năm, Thôi Giác cuối cùng chính thức hòa ly với Kỷ Minh Đạt, không còn làm một đôi phu thê đối đầu với nhau nữa. Tất cả của hồi môn của Kỷ Minh Đạt đều được đưa về phủ An quốc công.
Tây viện của Thôi Trạch bỗng nhiên trở nên trống vắng, yên tĩnh. Mỗi ngày Thôi Giác vào triều, vào nha môn, làm công vụ, đọc sách, luyện đao luyện kiếm, ngồi nhàn rỗi với huynh trưởng chốc lát, thăm hỏi trưởng tẩu, thăm hỏi vãn bối, thăm hỏi trưởng bối, gặp đồng liêu thân hữu, cuộc sống nhanh chóng quy trở về bình ổn. Giống như cuộc hôn nhân gần bảy năm chưa bao giờ xuất hiện ở trong đời hắn, để lại rất nhiều mớ hỗn độn khó có thể hồi tưởng.
Phủ An Quốc công cũng náo loạn mấy ngày.
Lúc Kỷ Minh Đạt chưa xuất giá vẫn ở cùng tổ mẫu, giờ phát hiện Từ lão phu nhân qua đời đã gần một năm, nơi ở lúc bà ta còn sống là An Khánh Đường đã được dọn dẹp và khóa lại gần hết, chỉ để lại năm gian chính để con cháu tưởng nhớ. Kỷ Minh Đạt chỉ là cháu gái đã hòa ly trở về, về tình về lý đều không thể mở lại An Khánh Đường để ở.
Ôn Tuệ tạm thời an trí nữ nhi ở viện Khải Vinh.
Kỷ Minh Đạt còn chưa hoàn hồn từ sau khi hòa ly.
Phải, nàng đã sớm tính toán nếu Thôi Giác trở về vẫn đối xử với nàng ta lạnh nhạt như trước, không cho nàng ta sự tôn trọng của một người thê tử, nàng tất phải hòa ly với hắn! Nhưng nàng không ngờ, nàng mới vừa đề cập đến chuyện huynh tẩu của hắn quá mức khinh mạn vào tang lễ tổ mẫu, nàng ta mới nói rõ, nếu không cho nàng ta một đứa nhỏ, nàng ta sẽ không thể chịu đựng nổi việc ở chung một phòng với hắn, nàng ta mới nói ra hai chữ "hòa ly" ——
Gương mặt hắn đầy băng sương nhìn nàng, không vui không buồn: "Vậy thì hòa ly đi."
Sao lại có thể… sao lại như vậy?
Hắn không phải là quân tử như ngọc, đức độ khiêm nhường từng nói là sẽ giữ gìn thanh danh của nàng ta, không bao giờ nhắc đến chuyện hòa ly sao?
Hắn không chịu cho nàng ta một đứa con, cũng không để ý tổ mẫu, một mình quyết định đi biên quan, lẽ nào không cảm thấy áy náy với nàng ta chút nào sao?
Bọn họ... cứ như vậy, mà hòa ly ư?
Hai ngày Kỷ Minh Đạt không ăn uống gì.
Nàng ta cũng không còn mặt mũi gặp Minh Viễn và đệ muội, càng không muốn gặp Tứ muội muội và Minh Phong.
Tứ muội muội đã mười sáu, qua Tết sẽ là mười bảy tuổi, dù chưa đính hôn nhưng ít nhất hôn sự cũng không thể kém hơn Tam muội.
Trượng phu của nhị muội muội, Ôn Tòng Dương, một kẻ vô năng trước giờ ngay cả chữ cũng không biết hết, năm nay mới hai mươi ba tuổi đã nhờ công lao mà thăng lên chức Chỉ huy sứ Chính tam phẩm, Nhị muội cũng được phong làm Thục nhân cáo mệnh nhờ chức của trượng phu.
Chỉ có nàng ta, chỉ có nàng ta, bị trượng phu vô tình từ bỏ, hòa ly về nhà, không có chút địa vị!
Nàng ta lại trở thành người có cuộc sống khổ nhất trong số các tỷ muội!
Ngày nào Ôn Tuệ cũng đến khuyên giải nữ nhi: "Con và Thôi Giác nhiều năm không thể hòa thuận, sớm hòa ly cũng tốt. Con mới đến tuổi hoa niên, là độ tuổi đẹp nhất của nữ tử, càng không phải lo chuyện tái giá. Con cứ nghỉ ngơi ở nhà một năm rưỡi, nương nhất định sẽ chọn cho con một mối hôn sự tốt, thư thái thoái mái!"
Lão gia vẫn còn muốn kết giao với ai, có Tứ nha đầu cũng là đủ rồi. Hôn sự của Tam nha đầu và Minh Viễn, lão gia rất hài lòng, hẳn có thể đổi lại một mối hôn sự cho Minh Đạt.
Minh Đạt và Thôi Giác hòa ly cũng có thể coi là chuyện tốt. Bọn họ lại tranh cãi ầm ĩ thêm nữa thì e rằng thanh danh của Minh Đạt chỉ sợ càng khó vãn hồi.
Mẫu thân khuyên giải an ủi, một câu Kỷ Minh Đạt cũng không nghe lọt tai.
Tái giá?
Tái giá, còn có thể có người nào giống như Thôi Giác sao?
"Hơn nữa, Văn Tiêu nhà Trương cữu công con đến nay vẫn chưa thành gia lập thất." Ôn Tuệ đã tính toán: "Mùa xuân nay nó đứng thứ 26 trong nhị giáp, được chọn vào Hàn Lâm làm thứ cát sĩ. Phụ thân nó cũng được thăng làm bố chính sứ An Huy, luận thân phận, cũng không tính là khiến con thiệt thòi. Các con cũng coi như là biểu huynh muội quen biết từ nhỏ, nó chỉ nhỏ hơn con một tuổi, ngay cả tuổi cũng tương đương! Con xem ——"
"Phu nhân, lão gia tới rồi!"
"Phu nhân, có đại hỉ!"
An Quốc công nói xong liền đi đến nhà chính nhưng không tiến vào nội thất của nữ nhi.
Ông ta bước đi khí thế như gió, mặt đầy hưng phấn, giọng điệu kích động, cao giọng nói: "Đại hỉ, đại hỉ! Tòng Dương đã bình định chiến loạn Đông Khương, biên quan đại thắng, Thánh Thượng vui mừng khôn xiết!"