Đầu tháng bảy, kinh thành vẫn còn nóng bức nhưng Đông quan đã thực sự vào thu. Trong sắc vàng của lá rụng, quân Trấn Bắc đã thắng trận đầu tiên với Đông Khương.
Ôn Tòng Dương có chút công lao.
Lúc hắn trở về từ chiến trường, trên người bị thương nhẹ. Trên sa trường thấy máu, cơn đau nhức của thân thể khiến lòng hắn dâng lên một nỗi kích động mãnh liệt. Kỷ Minh Dao nhìn hiểu ánh mắt của hắn. Đó là ánh mắt mang theo dục vọng xâm lược và chiếm hữu, là ánh mắt một nam nhân nhìn nữ nhân.
Nàng cũng không xa lạ gì với ánh mắt đó.
Hắn muốn nàng giúp thay thuốc, băng bó, ngắm nhìn thân thể của hắn, thân mật với nàng, bọn họ liền có thể làm một đôi phu thê thật sự.
Nhưng hắn không nói ra miệng, chỉ nắm chặt tay của nàng, rũ mắt nhìn nàng.
Kỷ Minh Dao cũng làm như nàng không hiểu, gọi thân vệ thay thuốc cho hắn, hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục.
Môi Ôn Tòng Dương giật giật, cuối cùng, hắn chỉ bất đắc dĩ cười với nàng.
Kỷ Minh Dao liền giữ hắn lại một mình ở trong phòng, bản thân lại che mặt, mang theo đủ hộ vệ đến tiền viện, nghe người dưới trướng hắn bẩm báo chi tiết thương vong và lương thực, binh khí tiêu hao.
Làm những công việc hậu cần này cũng không cần hao phí quá nhiều sức lực của nàng.
Mấy Thiên hộ, Phó Thiên hộ rất nhanh cáo lui. Kỷ Minh Dao lệnh hộ vệ lấy đồ riêng của nàng và Ôn Tòng Dương để thưởng cho quân sĩ. Nàng ngồi một mình một hồi, không lập tức trở lại hậu trạch.
Gần nửa năm qua, nàng đã học được cưỡi ngựa, có thể phớt lờ những ảo giác trước mắt để nhanh chóng vượt đường xa. Nhưng muốn giống như Phương phu nhân, lấy thân nữ tử đảm đương trọng trách của một vị tướng quân, nàng còn cần ít nhất hai mươi năm.
Hai mươi năm.
Hai tháng đã đủ để cho tính mạng của một nữ tử bị chôn vùi trong thời gian, khiến cả phủ An Quốc Công với hàng trăm hàng nghìn người biết đến nàng lại không nhắc lại nàng một chữ, huống chi là hai mươi năm.
Huống chi, từ khi nương qua đời đến nay đã qua một lần hai mươi năm rồi. Nếu không phải Bảo Khánh tỷ tỷ tương trợ, có lẽ đến nay nàng cũng chưa thể tra ra "Thẩm gia" có thể ở Dương Châu. Qua một, hai mươi năm nữa, nhân chứng Ngụy Lâm năm nay đã ngoài năm mươi có thể sẽ qua đời, người của "Thẩm gia" cũng có thể đã qua đời hết.
Hai mươi năm, đủ để hoàng quyền đổi thay, nhật nguyệt luân chuyển. Cho dù hai mươi năm sau, người ngồi trên long ỷ vẫn là Hoàng đế hiện tại, khi đó ông đã hơn sáu mươi tuổi, có còn chăm lo việc nước giống như hôm nay? Liệu ông có còn nguyện ý muốn truy cứu một sự thật đã cách đây bốn, năm mươi năm?
Khi đó, Lý Quốc bá, Ôn Tuệ, An Quốc Công, những người này có còn sống không?
Từ lão phu nhân đã qua đời.
Nếu cừu nhân đều ra đi, không thể tự mình chịu trừng phạt, cho dù mọi chuyện rõ ràng, làm sao có thể trấn an lòng của nương và chính nàng.
Thật ra nàng không có thời gian cả một đời để chờ đợi.
Thanh Sương đã xuống phía Nam được nửa năm. Nàng ngày đêm chờ đợi Thanh Sương trở về. Chỉ cần chứng cứ đầy đủ, bất luận lúc ấy nàng có thân phận gì, cũng bất luận nàng có thể được Lưu hoàng hậu và hoàng đế để trong mắt hay không, càng bất luận thế cục triều chính như thế nào, nàng đều sẽ đi kêu oan.
Thời gian của nàng không còn nhiều nữa.
Kỷ Minh Dao thả lỏng tâm tình, trở về xem Ôn Tòng Dương.
Ôn Tòng Dương chờ nàng ở hành lang, dục niệm trong mắt hắn tựa hồ đã bình ổn, có chút khổ sở nhìn nàng.
Kỷ Minh Dao bảo hắn cúi đầu.
Nàng kiễng chân, ấn lên trán hắn một cái hôn. Đây coi như là cổ vũ đi, cũng coi như là… cho hắn một chút hi vọng.
Ôn Tòng Dương nhẹ g ôm lấy nàng, ôm lấy thê tử của hắn. Người thê tử mà hắn đã bái thiên địa, đã hành đại lễ, kiệu lớn tám người khiêng đón trở về, người thê tử mà từ năm mười hai tuổi hắn đã muốn cưới về nhà.
Thân thể hắn vẫn căng cứng khó chịu như cũ nhưng trong lòng lại vì một nụ hôn nhẹ nhàng này mà cảm thấy an ủi. Bọn họ đồng thời nhớ tới ba năm trước, tháng tám năm Cảnh Đức thứ mười, sau khi Ôn Tòng Dương vào quân, lần đầu tiên lập công. Hắn hưng phấn trở về doanh trại, chuẩn bị về nhà, Kỷ Minh Dao ngồi xe đến đón hắn.
Hắn khó có thể kìm nén được xúc động của mình, hôn Kỷ Minh Dao ở trên xe. Kỷ Minh Dao không kháng cự. Hắn liền cho rằng lần này về nhà, rốt cuộc hắn có thể cùng Dao muội muội làm chuyện phu thê thật rồi!
Nhưng hắn bị thương nhẹ, cho nên, tổ mẫu trách tội Dao muội muội, trừng mắt lạnh lùng với nàng, luôn miệng trách cứ. Mặc dù mẫu thân không có mở miệng, trong mắt cũng đầy ý trách cứ. Phụ thân cũng không khuyên giải. Mà chính hắn, càng nói không trách Dao muội muội, càng nói Dao muội muội không sai, tổ mẫu và mẫu thân, phụ thân lại càng thêm lạnh lùng. Đến khi trở lại phòng của bọn họ, hắn đã không dám nghĩ đến chuyện động phòng nữa.
Dao muội muội cười với hắn rồi đi ngủ từ sớm.
Dao muội muội sống ở nhà rất mệt mỏi, rất vất vả, còn vất vả hơn ở phủ An quốc công. Hắn muốn mau chóng lập công, có thân phận cao hơn để người nhà có thể nhìn vào hắn mà không làm khó Dao muội muội nữa.
Nhưng việc hắn gạt người trong nhà xin điều đến biên quan hình như lại làm sai. Ôn Tòng Dương muốn hứa hẹn lại phát hiện cái gì mình cũng không hứa hẹn được.
Suy nghĩ của hắn quay trở về thực tại.
Kỷ Minh Dao và Ôn Tòng Dương trở về phòng, nói đến chính sự trong quân đội.
Nàng đương nhiên đã nhận ra sự do dự, khó xử của Ôn Tòng Dương. Nàng sớm phát hiện, Ôn Tòng Dương thực tế là người rất nhạy bén. Dường như cái gì hắn cũng có thể đoán được một ít, chỉ là hắn không nghĩ sâu thêm, tự lừa mình dối người, tựa như nàng đang ở phủ An quốc công, được nuôi dưỡng dưới gối Ôn Tuệ mười hai năm, nàng cũng chỉ có thể tự lừa mình dối người. ( truyện trên app tyt )
Nhìn rõ ràng tất cả mọi chuyện, chẳng những chưa hẳn là chuyện tốt, càng có khả năng khiến cho mình ngày đêm bất an, thậm chí, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn cứ như vậy, là được rồi.
-
Khi Ôn Tòng Dương ra trận lần thứ hai, Kỷ Minh Dao đợi được tin tức từ Thanh Sương.
Ở Dương Châu quả nhiên có "Thẩm gia".
Người nhà này sống rất tốt, chỉ có vào bốn năm trước mẫu thân của nương đã qua đời. Còn lại, huynh trưởng của nương sớm đã lấy thê tử sinh con, hiện nay gia tài đồ sộ, còn gả nữ nhi cho thân hào nông thôn, làm đại thiếu nãi nãi, hai đứa nhi tử cũng sớm đưa vào học đường đọc sách, tương lai sẽ đi thi cử làm quan. Muội muội của nương gả cho một người thư hương, trưởng bối từ ái, phu thê hòa thuận, con cái đủ đầy. Tam đệ của nương cũng cưới thê tử vào hai năm trước, thê tử cũng là nữ tử nhà lành, hai người cũng đều cơm no áo ấm.
Chỉ có nhị đệ là không còn ở đó.
Nghe nói, bốn năm trước Thẩm gia náo loạn đến mức tách ra. Lão nhị và lão tam Thẩm gia cầm theo tài sản rời khỏi Dương Châu, không biết đi nơi nào. Nhưng mới qua một năm, Thẩm lão tam đã trở về Dương Châu, Thẩm lão nhị lại không thấy đâu. Người bên ngoài hỏi nhị ca hắn, Thẩm lão tam cũng chỉ khóc. Dần dà, cũng không ai hỏi nữa, đều cho rằng Thẩm lão nhị gặp nạn.
Kỷ Minh Dao liền nhớ tới ba năm trước đây, không hiểu sao Cố Lục lại cảnh giác đối với thương nhân từ bên ngoài đến. Chẳng lẽ là do lão nhị Thẩm gia từng đến kinh thành dò hỏi?
"Lập tức quay lại Dương Châu, hỏi rõ Nhị ca của Thẩm gia là ai rồi bảo hắn giữ kín chuyện này!" Kỷ Minh Dao cắn răng quyết định.
Nếu suy đoán của nàng là thật, như vậy, toàn bộ Thẩm gia chỉ có Thẩm lão nhị có thể cam tâm tình nguyện sẵn sàng đứng ra minh oan làm chứng thay nương.
Nàng nhất định phải mạo hiểm đánh cược lần này.
-
Năm sau, Cảnh Đức năm thứ mười bốn.
Tháng bảy, Thanh Sương đã tìm được Thẩm Tương Thanh.
Tháng chín, nàng dẫn Thẩm Tương Thanh đến phủ Song Bình ở biên quan.
Chiến sự của Đại Chu và Đông Khương sắp đến giai đoạn mấu chốt nhất. Ôn Tòng Dương đã bởi vì công lao mà thăng chức làm Chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ. Hắn xin phong cho thê tử, Kỷ Minh Dao cũng được cáo mệnh thục nhân tam phẩm.
Nàng bình tĩnh đối diện với Thẩm Tương Thanh, nghe hắn tường thuật từng chuyện năm đó. Thẩm Tương Thanh cũng hết sức cẩn thận nói rõ chi tiết mọi việc. Nhưng Thẩm Tương Thanh có chút nghi ngờ: "Thục Nhân... định khi nào hồi kinh cáo quan?"
Có lẽ năm đó hắn phán đoán sai, Kỷ Thục nhân chưa từng quên mẫu thân ruột, chỉ là nàng chưa từng biết được chân tướng. Nhưng phủ Lý quốc công dù sao cũng là nhà trượng phu của nàng, Ôn Chỉ Huy Sứ tuổi trẻ tài cao, đã là tam phẩm chỉ huy, có lẽ tương lai còn được phong tướng phong hầu, Kỷ Thục nhân cũng sẽ có vinh quang vô hạn——
"Không vội." Kỷ Minh Dao nói, "Bây giờ ta không thể về kinh."
"Chiến sự chưa xong, ta liền vội vã hồi kinh, cáo trạng phụ mẫu của vị chỉ huy đang cầm quân ngoài tiền tuyến, công thần có công của triều đình thì sẽ làm nhiễu loạn lòng quân. Nếu chẳng may chiến bại, không chỉ là ta không gánh nổi tội danh này mà ngay cả nỗi oan khuất của mẫu thân cũng khó đòi lại." Nàng giải thích với Thẩm Tương Thanh, "Đợi, chúng ta phải đợi."
Chờ chiến sự kết thúc, đợi ngày Ôn Tòng Dương thắng lợi hoặc thất bại.
"Nhưng nếu Ôn chỉ huy lập công thêm nữa, chẳng phải càng khó đòi lại công bằng sao!" Thẩm Tương Thanh khó tránh khỏi nóng vội.
Kỷ Minh Dao hơi trầm mặc.
Đúng vậy, nàng không hy vọng Ôn Tòng Dương lại lập thêm công trạng. Nhưng, nàng cũng không hy vọng Đại Chu thất bại.
Nếu bị Đông Khương xâm lấn lãnh thổ, sẽ có bao nhiêu dân chúng chịu khổ, sẽ có bao nhiêu nữ tử chịu khổ bỏ mạng, mẫu tử chia lìa.
"Ngươi ở lại đi." Nàng chỉ nói với Thẩm Tương Thanh, "Ngươi cũng chỉ có thể dựa vào ta, không phải sao? Đừng suy nghĩ nhiều. Ta sẽ phái người về kinh trước, tìm kiếm nhân chứng."
Nàng đoán, cho dù Ôn Tòng Dương có lập được công lao bất thế cũng có thể không ảnh hưởng đến việc Hoàng đế trừng phạt phủ Lý Quốc Công. Bởi vì, phủ Lý Quốc Công là quan hệ thông gia rất gần với phủ An Quốc Công. Hoàng đế sẽ không thích nhìn thấy hiền tế của An Quốc Công có quyền uy hiển hách.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của nàng. Kết quả chân chính, chỉ có chờ sau khi mọi việc kết thúc mới có thể biết được.
Nhưng mà, sẽ nhanh thôi.